Không sai, cậu ta cũng đoạt đi của mình những thứ đồ vật quý báu nhất .
Đế quốc của ông!
"Không sai, cậu nói đúng."
Âu Dương Chấn Đình tán thành cách nói của Tiêu Lạc.
Đối với người trẻ tuổi trước mặt này bỗng nhiên ông cảm thấy hứng thú.
Người này xem ra nho nhã ôn hòa, giống như một khối mỹ ngọc.
Nhưng, tiếp xúc càng lâu, sẽ phát hiện trên người cậu ta cất giấu rất nhiều thứ.
Giống như nội lực thâm hậu của cậu ta.
Đây tuyệt đối chính là người tập võ từ nhỏ mới có được.
Nếu không phải Âu Dương Chấn Đình có tư chất thâm hậu, chỉ sợ cũng không phát hiện được điểm này.
"Như vậy đồ vật quý giá của cậu, là cái gì?"
Âu Dương Chấn Đình hỏi.
Đột nhiên trong mắt Tiêu Lạc tràn đầy ý hận.
Giống như có thể đem người ra xé nát .
"Một cô gái."
"Ha ha ha, lại là một cô gái."
Sau khi nghe Tiêu Lạc trả lời.
Âu Dương Chấn Đình bật cười.
"Vì một cô gái, này cậu nhóc, đáng sao?"
Âu Dương Chấn Đình không ngờ, người trẻ tuổi này phí hết tâm tư.
Ngay cả mạng cũng không cần, lại là vì một cô gái.
"Đáng, cô ấy so với tính mạng của tôi còn quan trọng hơn."
Tiêu Lạc trả lời chắc chắn.
Dĩ nhiên đáng, đó là cô gái mà anh yêu.
Thậm chí, yêu đến điên cuồng.
"Nhưng, cậu phải biết, cùng Hoắc Phi Đoạt giật lại đồ, đó là chuyện không dễ dàng như vậy."
Âu Dương Chấn Đình nheo mắt lại.
Ông biết người trẻ tuổi cũng chưa chuẩn bị gì.
Chính mình cũng chưa có chuẩn bị cho trận chiến.
"Dĩ nhiên!"
Ngắn ngủn hai chữ, lại đủ để biểu đạt được quyết tâm của Tiêu Lạc.
"Như vậy chuyện giữa tôi và Hoắc Phi Đoạt, chắc hẳn cậu cũng đã biết, nếu không sẽ không tới cứu tôi."
Âu Dương Chấn Đình dừng một chút.
"Bởi vì đại đa số người đều cho rằng tôi còn ở nước Mĩ đang hưởng hạnh phúc, không có ai biết Hoắc Phi Đoạt đã đem tôi nhốt lại."
Tiêu Lạc gật đầu.
"Chuyện của tiên sinh Âu Dương cùng Hoắc Phi Đoạt, thật ra tôi hiểu được một chút. Nhưng ông yên tâm, tôi sẽ không điều tra, nếu ông đã ở đây rồi. Như vậy chuyện giữa các người, tôi sẽ không tham dự vào. Tôi chỉ muốn cùng ông hợp tác. Theo như nhu cầu!"
Tiêu Lạc cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
"Được. Hay cho câu theo như nhu cầu."
"Chuyện còn lại, chúng ta ngày khác bàn lại, tiên sinh Âu Dương, ông chắc đã mệt rồi. Đi nghỉ trước đi."
Cuối cùng Tiêu Lạc cùng Âu Dương Chấn Đình đã đạt được bước đầu tiên.
Những chuyện còn lại, sẽ từ từ tiếp tục.
Một chiếc xe sang trọng từ từ lái vào Ngũ gia trang.
Đang ngồi đọc sách ở ngoài trang viên Ngũ Nhân Lệ nhìn thấy.
Cái xe này nhìn quen quen.
Trong lòng Ngũ Nhân Lệ nghĩ.
Đột nhiên, cô giống như bị điện giật.
Bật dậy đứng lên.
Đó là xe của tổng giám đốc Hoắc Phi Đoạt.
Không trách được lại nhìn quen như vậy.
Nhưng mà anh ta tới nơi này để làm gì?
Ở trong lòng Ngũ Nhân Lệ thầm nghĩ.
Không đúng, hiện tại đây đâu phải là lúc nghĩ những thứ này.
Phải nhanh đi thông báo cho ba biết.
Ngũ nhân Lệ một đường chạy vọt vào trong phòng.
Ngũ Học Phong đang ở trong thư phòng, nghe tiếng gọi của Ngũ Nhân Lệ, cho là đã xảy ra chuyện.
"Có chuyện gì vậy Nhân Lệ? Sao lại chạy vội vã như vậy?"
Nghe được âm thanh Ngũ Nhân Tâm từ trong phòng ngủ mình chạy ra.
"Đúng vậy Nhân Lệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Này, cái đó, người đó, đến rồi!"
Ngũ nhân lệ mới vừa rồi chạy quá nhanh, hiện tại thở không ra hơi.
Một câu đầy đủ cũng nói không ra được.
"Rốt cuộc là ai tới rồi hả?"
Ngũ Học Phong bị Ngũ Nhân Lệ sốt ruột không thôi.
"Hoắc, Hoắc, Hoắc Phi Đoạt!"
Ông ta sợ hãi nhìn về phía ngũ Y Y.
"Y Y, tổng giám đốc Hoắc nói là sự thật sao?"
Ngũ Y Y cắn một, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ liếc mắt nhìn nhau.
Vốn cảm thấy Ngũ Y Y có gì đó không đúng, chính là nguyên nhân này.
Lúc trước Ngũ Y Y sao có thể chịu nói chuyện với bọn họ bình tĩnh như thế.
"Lần này tôi đưa Ngũ Y Y về, là muốn tìm lại trí nhớ trước kia cho Y Y." Hoắc Phi Đoạt nói rõ mục đích lần này đến đây.
Nhưng Ngũ Học Phong vẫn để ý là tại sao Y Y lại bị mất trí.
"Tổng giám đốc Hoắc, Y Y, tại sao nó bị mất trí?" Ngũ Học Phong hơi nôn nóng.
"Y Y, việc này vẫn là em nên nói." Ngũ Y Y gật đầu.
"Là Tiêu Lạc, anh ta tiêm vào người con một loại thuốc." Ngũ Y Y không biết, chính xác mà nói, cô vốn không biết câu nói kia của cô, làm cho ba người phụ nữ nhà họ Ngũ sợ đến đầu óc choáng váng.
"Cái gì? Anh rể lớn? a không, Tiêu Lạc?"
Ngũ Nhân Tâm nhất thời không khống chế được.
nói ra ba chữ anh rể lớn/
Ngũ Y Y cũng không bỏ qua.
Anh rể lớn?
Nói vậy cô còn có một chị cả sao?
Nếu Tiêu Lạc là chồng của chị cả của cô, vậy lúc cô bị mất trí sao anh ta có thể nói với cô, anh ta là chồng cô chứ?
Ngũ Y Y cảm thấy đáng sợ trước nay chưa từng có.
Thì ra nguyên nhân anh ta làm cho cô bị mất trí nhớ chính là như vậy.
Như vậy cô cũng rất xin lỗi chị cả.
"Vậy, vậy chị cả đâu?"
Ngũ Y Y nhúc nhát hỏi.
Người nhà họ Ngũ đều im lặng. Không ai trả lời cô.
Nhưng sắc mặt mỗi người lại thay đổi rất khó coi.
Ngũ Y Y nghĩ, có lẽ bây giờ không phải là lúc để hỏi.
Hoắc Phi Đoạt nhìn bộ dạng mất mát của ngũ Y Y.
Quay đầu nhìn về phía Ngũ Nhân Tâm lúc nãy đã lên tiếng.
Ngũ Nhân Tâm bị cái nhìn chăm chú này, trái tim suýt chút nhảy ra ngoài.
Hai mắt của Hoắc Phi Đoạt lạnh như băng, không có một chút tìm cảm nào. Giống như một con rắn.
Ngũ Nhân Tâm cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân.
"Vậy, Tiêu Lạc đang ở đâu?"
Ngũ Học Phong thử dò hỏi.
Ông ta nhớ Tiêu Mai có gọi điện thoại cho ông ta.
Nếu Tiêu Mai đã an toàn, còn Tiêu Lạc.... .......
"Việc này, tôi nghĩ không phải ông đã biết rồi sao?"
Hoắc Phi Đoạt thế nào lại không biết Tiêu Mai đã liên lạc với Ngũ Học Phong.
Lần trước lúc bọn họ vạch trần nơi lẩn trốn của Tiêu Lạc, không phải cũng bởi vì Tiêu Mai sử dụng điện thoại định vị đó sao?
Nhưng mà Tiêu Mai có tiết lộ tung tích của họ hay không. Hoắc Phi Đoạt cũng không dám khẳng định như vậy.
"Cái này, cái này. Cái này nào có!" Ngũ Học Phong bị Hoắc Phi Đoạt hỏi như vậy, nên hơi bối rối.
Người này quả thật là lợi hại, sao có thể đoán được Tiêu Mai có liên lạc với mình chứ.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Ngũ Học Phong. Hoắc Phi Đoạt khẳng định trong lòng anh đã đoán đúng.
Ngũ Học Phong cũng không biết hiện tại bọn người Tiêu Lạc đang ở đâu.
Ngũ Y Y nhìn ra Hoắc Phi Đoạt ở đây, người nhà họ Ngũ đều có cảm giác như thỏ nhìn thấy sói.
Cô không thích cảm giác áp bức này.
"Phi Đoạt, nếu không anh về trước đi. Em muốn nói chuyện với bọn họ." Ngũ Y Y nhỏ giọng nói với Hoắc Phi Đoạt.
"Không được, anh phải ở lại với em. Để em ở đây một mình, anh sẽ lo lắng." Hoắc Phi Đoạt không đồng ý.
Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đứng bên cạnh tròng mắt hai người họ muốn rơi ra ngoài.
Đó là Ngũ Y Y mà bọn họ luôn chán ghét không thừa nhận đó sao.
Bây giờ lại là người phụ nữ mà tổng giám đốc công ty Hắc Đế tập đoàn Đế Quốc yêu nhất.
Đây là bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được.
Ngũ Y Y thật vất vả mới đuổi được Hoắc Phi Đoạt ra ngoài.