Môi cũng hồng hồng, cực kỳ hấp dẫn.
Hai tay muốn che ngực lại nhưng chống không lại sức lực lớn của Hoắc Phi Đoạt.
Bộ dạng bị bắt nạt thật sự khiến cho Hoắc Phi Đoạt muốn nổ tung.
"Y Y, em thật đẹp!"
Hoắc Phi Đoạt nhịn không được mở miệng khen ngợi.
Hai tay mò lên trên ngực cô.
Bàn tay sờ lên vật căng tròn thẳng đứng có cảm giác rất tốt.
Hoắc Phi Đoạt đặt tay bên dưới, nhẹ nhàng nâng lên.
Sau đó thỉnh thoảng vuốt ve hai hụ hoa anh đào màu đỏ trên hai khối trắng như tuyết.
Ngũ Y Y bắt đầu vặn vẹo.
"Ưm.......Phi Đoạt.... ...."
"Âu Dương, làm sao ông đến đây! Người bạn già của tôi!"
Một người đàn ông mặc đồ kimônô truyền thống của Nhật Bản bước ra từ phía sau tấm bình phong.
"A, người bạn già Thạch Điền của tôi, ông có khỏe không?"
Âu Dương mời người bạn này vào.
Tiêu Lạc cảm thấy rất kỳ quái tại sao ông già người Nhật Bản này lại có thể nói tiếng Trung Quốc lưu loát như vậy.
Hai người chào hỏi thật lâu rốt cuộc cũng ngồi xuống.
"Âu Dương, vị tiên sinh này là?"
Thạch Điền chú ý đến Tiêu Lạc đang ngồi bên cạnh.
Tiêu Lạc lập tức nở nụ cười trên mặt. Nụ cười có cảm giác làm ấm áp lòng người.
"A, đây chính là tên tiểu tử tôi đã nói trong điện thoại, Tiêu Lạc! Chính cậu ta đã cứu tôi ra."
Âu Dương Chấn Đình giới thiệu Tiêu Lạc với Thạch Điền Thái Lang.
"Thạch Điền tiên sinh, chào ngài!"
Tiêu Lạc đứng cúi người thật sâu, sau đó vươn tay ra.
Thạch Điền Thái Lang chỉ gật nhẹ đầu, cũng không để ý đến Tiêu Lạc duỗi tay ra.
Trong mắt bọn họ, Tiêu Lạc có thể chỉ là một tên chân chạy vặt.
Tuy Âu Dương Chấn Đình được anh ta cứu, nhưng vẫn không để anh ta vào mắt.
Tiêu Lạc phẫn nộ thu tay về.
Nụ cười trên mặt vẫn không biến mất.
Anh ta vốn không quan tân những chuyện này,
Sở dĩ anh ta hợp tác với lão hồ ly này là vì cái gì, chính là muốn cướp được trái tim của Ngũ Y Y.
Những thứ khác, anh ta đều không để ý đến.
Thạch Điền Thái Lang nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Lạc, trong lòng cả kinh.
Dường như người thanh niên này rất không tầm thường.
Trên mặt anh ta nhìn không ra vết tích gì, tâm tư của anh ta được anh ta giấu thật tốt.
"Thạch Điền, đối với ông, tôt thật sự rất có lỗi!" Âu Dương áy náy nói.
"Âu Dương, ông nói gì vậy? Hai người chúng ta còn nói cái gì có lỗi nữa sao." Thạch Điền Thái Lang cười cười.
Nhưng nụ cười kia lập tức biến mất trên mặt ông ta.
"Nếu phải có lỗi, cũng chỉ có thể là tên tiểu tử họ Hoắc kia!"
Ông ta nghiến hàm răng keng két.
"Âu Dương, tôi cũng xuống núi rồi. Thì nhất định sẽ dạy dỗ tên tiểu tử kia thật tốt. Ba năm trước đây, nó đã làm cho công tay Ino của tôi hầu như sụp đỗ." Thạch Điền hung ác nói.
"Đây chính là mục đích lần này của tôi. Chỉ cần có thể giúp đỡ ông, khả năng thành công lớn hơn nhiều!"
Hiện tại, Âu Dương cũng không ở trong vòng lẩn quẩn này đã ba năm rồi. Tình huống hiện tại thế nào không phải ông không hiểu.
Nhưng năm đó ông vẫn còn những người kia, chỉ cần có những người kia giúp đỡ, thì không thành vấn đề.
"Phía bên Đông Nam Á thế nào?"
Thạch Điền đã nâng thế lực của mình vượt lên tập đoàn.
"Bên Đông Nam Á, tôi đã liên lạc với người của Chu Long. Nghe nói thời gian trước còn bị tên tiểu tử Hoắc Phi Đoạt kia dàn xếp một trận. Tính cách Chu Long không phải ông không biết, đó là lo lắng việc báo thù."
Âu Dương Chấn Đình nói tin này cho Thạch Điền nghe khi lấy được từ chỗ Tiêu Lạc.