Cảnh giác cô lập tức nín thở lắng nghe.
Thế nhưng nghe được tiếng thở dốc nặng nề.
Không phải là tới đánh lén người, núp trong bóng tối không muốn bị phát hiện người này tại sao lại phát ra tiếng thở dốc lớn như vậy.
Canh giữ Âu Dương Chấn Đình tại biệt thự ba năm, võ công của Nguyễn Lâm Tịch cũng không phải là thường.
Vậy sẽ là ai?
Đã trễ thế này một người ở trong phòng khách, cũng không mở đèn, đen như mực.
Nguyễn Lâm Tịch nghe âm thanh tìm đến, đi vào nhờ ánh sáng của trăng, lại thấy Tiêu Lạc nằm ở trên bệ cửa sổ.
Nhìn lại bên cạnh để chai rượu, Nguyễn Lâm Tịch hiểu.
Ánh trăng dịu dàng chiếu lên trên gương mặt tuấn tú của Tiêu Lạc.
Nguyễn Lâm Tịch nhìn có chút ngây người, không nhịn được đưa tay ra, muốn sờ lên mặt của anh một cái.
Nhưng, không biết nguyên nhân gì, lại khiến Nguyễn Lâm Tịch thu tay về.
Nhưng trong nháy mắt thời điểm cô đang muốn thu tay về, cánh tay thon dài, lại bị người đang nằm kia nắm thật chặt.
"A!"
Nguyễn Lâm Tịch bị sợ khẽ kêu một tiếng.
"Đừng đi, em đừng đi! Anh rất nhớ em!"
Tiêu Lạc từ từ ngẩng đầu lên, lại thấy Ngũ Y Y đang đứng ở trước mặt của mình.
anh làm sao có thể để cho cô rời khỏi mình?
Tiêu Lạc dùng sức, liền đem Nguyễn Lâm Tịch vẫn còn đang đứng sững sờ kéo vào trong ngực mình.
Nguyễn Lâm Tịch lần này bị kinh sợ không nhỏ.
Thế nào, thế nào đột nhiên lại thân thiết như vậy.
Mới vừa không phải còn nói trong lòng đã có người sao?
Thế nào hiện tại lại chặt ôm mình chặt mình như vậy.
Nguyễn Lâm Tịch khẩn trương hít thở không được, ngay cả có thể nghe được tiếng tim mình đập rõ ràng.
"Tiêu Lạc, anh...anh đang làm gì vậy?"
Nguyễn Lâm Tịch khẽ đẩy Tiêu Lạc, cố gắng để cho anh tỉnh lại.
Nhưng bây giờ Tiêu Lạc đã say không phân rõ trắng đen.
Huống chi ánh mắt anh nhìn, rõ ràng là Ngũ Y Y.
Anh làm sao có thể buông tay đây?
Nguyễn Lâm Tịch càng đẩy, Tiêu Lạc càng ôm chặt.
Nguyễn Lâm Tịch từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng chưa có cùng người đàn ông nào có khoảng cách tiếp xúc thân mật như vậy.
Cho dù có, cũng chỉ là trong chiến đấu.
Đó không phải là xen lẫn tình cảm.
Nhưng bây giờ, khí này quá mức tế nhị.
Cảm giác này quá nhiều mập mờ.
Nếu như đèn mở ra, có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Lâm Tịch đã hồng như quả táo.
Đây rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Nguyễn Lâm Tịch bị Tiêu Lạc ôm như vậy, đầu óc đã không thể vận chuyển bình thường được.
"Anh muốn em, hiện tại liền muốn em!"
Tiêu Lạc mơ mơ màng màng nói ra câu này khiến Nguyễn Lâm Tịch thiếu chút nữa dọa ngất.
"Muốn em?"
"Đúng! Muốn em!"
"Anh sẽ không bỏ em, em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh. Hiện tại liền muốn em trở thành người phụ nữ của anh!"
Tiêu rơi cơ hồ gầm lên nói ra những lời này.
Mặc dù võ công của Nguyễn Lâm Tịch so với người thường cô có thể đấu lại.
Nhưng, dưới tình hình này, cô làm sao có thể có năng lực phản ứng đây?
Thời điểm Nguyễn Lâm Tịch đang không biết làm sao, Tiêu Lạc bế cô lên.
Bước nhanh hướng vào phòng ngủ của mình.
Y Y, tối nay em sẽ là của anh.
Qua tối nay, em vĩnh viễn là của anh.
Không người nào có thể từ cướp em từ bên cạnh anh.
Y Y, em rốt cuộc đã tới, anh biết trong lòng em còn có anh, sẽ không dễ dàng bỏ anh như vậy.
Tiêu Lạc trong lòng suy nghĩ.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị Tiêu Lạc hung hăng mở ra .
Nguyễn Lâm Tịch đã bị Tiêu Lạc ném lên giường.
Đèn vẫn không có mở, trong phòng chỉ có thể mơ hồ thấy một bóng người.
Nguyễn Lâm Tịch chợt có chút sợ.
Tại sao đột nhiên lại nói ra những lời như vậy, còn đem mình ôm đến trong phòng ngủ.