Trong khoảnh khắc quay đầu, Tiêu Lạc đều tỉnh cả rượu!
Nguyễn Lâm Tịch!
Làm sao có thể, làm sao mình và Nguyễn Lâm Tịch lại trần truồng nằm chung một cái giường lớn, đắp cùng một cái chăn bông chứ.
Tuy người trước mắt còn đang ngủ say, nhưng cũng xinh đẹp động lòng người.
Lông mi thật dài, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng rung động.
Nhưng đối với Tiêu Lạc chính là sai lầm, không đáng.
Tiêu Lạc nhảy xuống giường, nhanh chóng tìm kiếm quần áo của mình.
Cử động của anh lại đánh thức Nguyễn Lâm Tịch đang nằm trên giường.
Tuy đêm qua đã như thế, nhưng khi Nguyễn Lâm Tịch nhìn bộ dáng trần truồng của Tiêu Lạc, vẫn còn có chút xấu hổ.
Dùng mền che chính mình, Nguyễn Lâm Tịch nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh tỉnh rồi?"
Tiêu Lạc đang mặc quần lại nghe được giọng nói này, bị dọa suýt ngã xuống đất.
"A, à! Phải!"
Tiêu Lạc luống cuống tay chân, cuối cùng lại mặc quần áo vào.
"Anh, anh đi ra ngoài, em mau mặc quần áo vào đi. Chúng ta nói chuyện!"
Nói xong cũng đi ra ngoài, bỏ lại một mình Nguyễn Lâm Tịch.
Đây không phải là lần đầu tiên của Tiêu Lạc, nhưng anh ta không hiểu vì sao mình còn khẩn trương hơn so với lần đầu tiên.
Nguyễn Lâm Tịch thật không phải là người chậm chạp, rất nhanh đã mặc quần áo tử tế, gọn gàng xuất hiện trước mặt Tiêu Lạc.
"Ngồi đi, trước tiên ăn một chút."
Tiêu Lạc ngồi trước bàn ăn, trước mặt bày ra bữa sáng.
Nguyễn Lâm Tịch nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai, chậm rãi ngồi vào vị trí đối diện với Tiêu Lạc.
Hai người đều không dám ngẩng đầu, ngồi im lặng.
Cũng không ai ăn cơm.
"Này, cái đó......." Vẫn là Tiêu Lạc phá vỡ không khí yên tĩnh này trước.
Chính anh ta cũng không hiểu vì sao mình có cảm giác tội lỗi.
Lại thật sự có lỗi với cô gái trước mắt này.
Lúc trước, anh ta không hề giữ lại chút kỉ niệm nào, cũng không cần giữ liên lại với đàn bà cùng ăn nằm với mình.
Mà lần này, anh ta lại muốn nói chuyện với cô ấy.
"Ừ......Anh nói đi!"
Nguyễn Lâm Tịch vẫn cúi đầu.
"Ngày hôm qua, anh, anh uống say!"
Tiêu Lạc thế nhưng lại nói chuyện hơi cà lăm.
"Anh không nhớ sau khi uống say đã xảy ra chuyện gì."
Thật ra anh ta làm sao có thể không nhớ, vậy là trong trí nhớ của anh ta chỉ khắc sâu vào một đêm kia.
Bởi vì đêm qua, anh ta nghĩ rằng người nằm trong ngực mình chính là Ngũ Y Y.
Thật ra Nguyễn Lâm Tịch không nghĩ đến muốn anh ta phải chịu trách nhiệm, nhưng anh ta nói như vậy làm cô cảm thấy hơi đau khổ.
"Không nhớ rõ, vậy thì quên đi, Dù sao cũng không có chuyện gì lớn."
Cô cố gắng kìm nén nước mắt của mình sắp chảy xuống, giọng nói hơi nghẹn ngào.
"Anh nói, anh không nhớ rõ. Em nói cho anh biết đi."
Giọng nói của Tiêu Lạc vang lên lần nữa.
"Cái gì?"
Nguyễn Lâm Tịch nghe thế, lắp bắp sợ hãi, mạnh mẽ ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc chợt phát hiện, ánh mắt của cô đều sáng ngời giống như ánh mắt của Y Y>
Nhưng lại không giống như thế.
"Em nói cho anh biết đi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Lạc lặp lại lời nói một lần nữa.
"Hôm qua, đêm qua, lúc em ra ngoài hóng mát, cảm thấy trên người anh có mùi rượu, đèn cũng không có mở. Sau đó anh, lại đột nhiên ôm lấy em.... ...."
Mặt của Nguyễn Lâm Tịch ngày càng đỏ, nói không được nữa.
Những hình ảnh kia lại xuất hiện làm cô xấu hổ muốn chết.
Nghe đến đó, Tiêu Lạc đã xác định được đêm qua thật sự đã phát sinh quan hệ với cô bé này.
Sở dĩ vừa rồi anh ta muốn cô ấy nói ra, chính là muốn xác định cô không có nói láo.