Hoắc Phi Đoạt nhìn thẳng vào mắt Ngũ Y Y, "Cậu ta tốt với em như vậy, làm sao có thể không phải là bạn trai của em?"
Ngũ Y Y không nghe được vị chua trong ngữ điệu của chú Hoắc.
"Tần Cối còn có ba người bạn tốt! Tôi sao lại không thể có một người bạn thân chứ? hàn Giang Đình, là người anh em tốt của tôi. Chỉ vậy thôi! Ngàn vạn đừng ghép đôi bậy bạ, tên kia xinh đẹp phong lưu như vậy, vị mấy người bạn gái của cậu ta nghe được lời này, coi chừng bị các cô ấy ăn tươi nuốt sống."
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, đưa tay nhéo nhéo mặt Ngũ Y Y, động tác vô cùng thân mật, "Cái này tốt."
Ngũ Y Y không thích, nghiêng mặt qua một bên, mắt trừng Hoắc Phi Đoạt, "Chú có ý gì? Chú không phải thích tôi đó chứ?"
Ngũ Y Y biểu tình "rơi vào trong tay tôi chờ xem".
Hoắc Phi Đoạt dời đi tầm mắt, lạnh lùng nói, "Em cho là có khả năng này sao?"
Ngũ Y Y cẩn thận suy nghĩ lại, sâu sắc tự hiểu gật đầu, "Quả thật không thể có chuyện đó. Chú Hoắc, nhất định là chú muốn trêu tôi, chú chính là muốn làm khẩu vị tôi kém đi, ăn trưa không trôi phải không?"
Hoắc Phi Đoạt không nói gì thêm, chỉ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đây chính là chủ nợ!
Cô chính là nợ người ta hơn hai trăm vạn a!
Không ninh bợ tốt, giống như cực kỳ ngốc.
Vì vậy Ngũ Y Y dựa sát lại, móng vuốt nhỏ vô ý đặt trên đùi Hoắc Phi Đoạt, ngốc nghếch nhìn theo Hoắc Phi Đoạt ra ngoài cửa sổ, "Nhìn cái gì vậy, có gì đẹp, tôi cũng nhìn thử."
Hoắc Phi Đoạt híp híp đôi mắt, hơi cúi đầu đánh giá móng vuốt nhỏ đang đặt trên chân mình.
"Oa? Cái gì rung vậy?" Ngũ Y Y vung móng vuốt nhỏ lên, mò mẫn qua lại trên đùi Hoắc Phi Đoạt.
Vừa rồi cảm giác chỗ này có cái gì đó rung rung.
Mặt Hoắc Phi Đoạt đột nhiên biến sắc, hô hấp trầm xuống, bàn tay to lớn đè bàn tay nhỏ của cô lại, "Đừng có lộn xộn..."
Cái vật nhỏ không biết sống chết này! Vừa rồi cô đang làm cái gì? Móng vuốt ngắn qua lại trên chân anh.... vuốt ve.
"Chú Hoắc, chỗ này của chú tại sao lại rung rung vậy? Là điện thoại sao?"
Hoắc Phi Đoạt thở ra một hơi, móc điện thoại di động ra, Ngũ Y Y mở lớn mắt lại gần xem thử, kêu lên sợ hãi, "Trời ạ, chú có tới 43 cuộc gọi nhỡ!"
Hoắc Phi Đoạt hơi hơi nhíu mày, đem Ngũ Y Y đẩy ra xa một chút, mở điện thoại ra xem.
Người đứng đầu xã hội đen lại giàu có thật không dễ lấy lòng a, người ta cũng đã ghét bỏ cô, ai, chẳng khác nào mặt nóng áp cái mông lạnh.
Đi tới một khách sạn cao cấp, khung cảnh yên tĩnh, người ra vào thưa thớt.
Ngũ Y Y thầm nghĩ, quả nhiên là người có tiền nha, chỗ ăn cơm cũng khác người như vậy.
Đã bao hết sao? Vì sao nhìn không thấy người khách nào?
"Oa? Đây là con vẹt sao?" Vừa vào cửa, Ngũ Y Y liền nhìn thấy một con chim, cô vui vẻ chạy đến cạnh cái lồng, đùa với con chim bên trong, " Này, mi tên là gì? Mi có thể nói tiếng người sao? Nói xin chào cho ta nghe nào!"
Hoắc Phi Đoạt đứng sau lưng Ngũ Y Y, lặng lẽ nở nụ cười.
Kết quả, con vẹt kia vô cùng vênh váo, lười biếng liếc nhìn Ngũ Y Y một cái, một chữ cũng không nói.
"Này, thì ra mi là con chim câm điếc nha, không biết nói chuyện, mi bị nhốt trong lồng cũng không tồi đâu, con chim ngốc."
A Trung đầu đầy vạch đen, vài lần muốn tới ngăn Ngũ Y Y lại, bị ánh mắt của Hoắc Phi Đoạt ngăn cản.
Hiển nhiên, Hoắc Phi Đoạt không nghĩ tới chuyện quản Ngũ Y Y.
Trong lồng con chim có chút tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, vẫn không lên tiếng.
Hoắc Phi Đoạt nhìn thẳng vào mắt Ngũ Y Y, "Cậu ta tốt với em như vậy, làm sao có thể không phải là bạn trai của em?"
Ngũ Y Y không nghe được vị chua trong ngữ điệu của chú Hoắc.
"Tần Cối còn có ba người bạn tốt! Tôi sao lại không thể có một người bạn thân chứ? hàn Giang Đình, là người anh em tốt của tôi. Chỉ vậy thôi! Ngàn vạn đừng ghép đôi bậy bạ, tên kia xinh đẹp phong lưu như vậy, vị mấy người bạn gái của cậu ta nghe được lời này, coi chừng bị các cô ấy ăn tươi nuốt sống."
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, đưa tay nhéo nhéo mặt Ngũ Y Y, động tác vô cùng thân mật, "Cái này tốt."
Ngũ Y Y không thích, nghiêng mặt qua một bên, mắt trừng Hoắc Phi Đoạt, "Chú có ý gì? Chú không phải thích tôi đó chứ?"
Ngũ Y Y biểu tình "rơi vào trong tay tôi chờ xem".
Hoắc Phi Đoạt dời đi tầm mắt, lạnh lùng nói, "Em cho là có khả năng này sao?"
Ngũ Y Y cẩn thận suy nghĩ lại, sâu sắc tự hiểu gật đầu, "Quả thật không thể có chuyện đó. Chú Hoắc, nhất định là chú muốn trêu tôi, chú chính là muốn làm khẩu vị tôi kém đi, ăn trưa không trôi phải không?"
Hoắc Phi Đoạt không nói gì thêm, chỉ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đây chính là chủ nợ!
Cô chính là nợ người ta hơn hai trăm vạn a!
Không ninh bợ tốt, giống như cực kỳ ngốc.
Vì vậy Ngũ Y Y dựa sát lại, móng vuốt nhỏ vô ý đặt trên đùi Hoắc Phi Đoạt, ngốc nghếch nhìn theo Hoắc Phi Đoạt ra ngoài cửa sổ, "Nhìn cái gì vậy, có gì đẹp, tôi cũng nhìn thử."
Hoắc Phi Đoạt híp híp đôi mắt, hơi cúi đầu đánh giá móng vuốt nhỏ đang đặt trên chân mình.
"Oa? Cái gì rung vậy?" Ngũ Y Y vung móng vuốt nhỏ lên, mò mẫn qua lại trên đùi Hoắc Phi Đoạt.
Vừa rồi cảm giác chỗ này có cái gì đó rung rung.
Mặt Hoắc Phi Đoạt đột nhiên biến sắc, hô hấp trầm xuống, bàn tay to lớn đè bàn tay nhỏ của cô lại, "Đừng có lộn xộn..."
Cái vật nhỏ không biết sống chết này! Vừa rồi cô đang làm cái gì? Móng vuốt ngắn qua lại trên chân anh.... vuốt ve.
"Chú Hoắc, chỗ này của chú tại sao lại rung rung vậy? Là điện thoại sao?"
Hoắc Phi Đoạt thở ra một hơi, móc điện thoại di động ra, Ngũ Y Y mở lớn mắt lại gần xem thử, kêu lên sợ hãi, "Trời ạ, chú có tới 43 cuộc gọi nhỡ!"
Hoắc Phi Đoạt hơi hơi nhíu mày, đem Ngũ Y Y đẩy ra xa một chút, mở điện thoại ra xem.
Người đứng đầu xã hội đen lại giàu có thật không dễ lấy lòng a, người ta cũng đã ghét bỏ cô, ai, chẳng khác nào mặt nóng áp cái mông lạnh.
Đi tới một khách sạn cao cấp, khung cảnh yên tĩnh, người ra vào thưa thớt.
Ngũ Y Y thầm nghĩ, quả nhiên là người có tiền nha, chỗ ăn cơm cũng khác người như vậy.
Đã bao hết sao? Vì sao nhìn không thấy người khách nào?
"Oa? Đây là con vẹt sao?" Vừa vào cửa, Ngũ Y Y liền nhìn thấy một con chim, cô vui vẻ chạy đến cạnh cái lồng, đùa với con chim bên trong, " Này, mi tên là gì? Mi có thể nói tiếng người sao? Nói xin chào cho ta nghe nào!"
Hoắc Phi Đoạt đứng sau lưng Ngũ Y Y, lặng lẽ nở nụ cười.
Kết quả, con vẹt kia vô cùng vênh váo, lười biếng liếc nhìn Ngũ Y Y một cái, một chữ cũng không nói.
"Này, thì ra mi là con chim câm điếc nha, không biết nói chuyện, mi bị nhốt trong lồng cũng không tồi đâu, con chim ngốc."
A Trung đầu đầy vạch đen, vài lần muốn tới ngăn Ngũ Y Y lại, bị ánh mắt của Hoắc Phi Đoạt ngăn cản.
Hiển nhiên, Hoắc Phi Đoạt không nghĩ tới chuyện quản Ngũ Y Y.
Trong lồng con chim có chút tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, vẫn không lên tiếng.