A Trung cũng không phải là người ngu, anh mặc dù ở giới hắc đạo, nhưng về phương diện buôn bán, vô cùng khôn khéo.
"Tôi nghĩ, đây là lễ vật đầu tiên Âu Dương Chấn Đình tặng cho tôi."
"Âu Dương Chấn Đình? Ông ta mới trốn ra được, như thế nào lại có năng lực làm như vậy?"
Nghĩ đến Âu Dương Chấn Đình, A Trung có chút không tin tưởng.
Cái tên kia mới được Tiêu Lạc cứu ra, cứ coi như Tiêu Lạc giúp đỡ, nhưng tập hết hết tất cả đối phó với tập đoàn đế quốc, cũng không tránh khỏi chịu thua thiệt.
"Cậu không nên coi thường năng lực của ông ta, không phải còn có Thạch Điền sao? Hừ, hai lão thật đúng là không biết lượng sức."
"A Trung, cậu nói với mọi người, khi bọn họ chuẩn bị hành động, chúng ta chủ động xuất kích."
Hoắc Phi Đoạt làm sao sẽ để lại cho đối có cơ hội ra tay, anh từ trước đều là như vậy.
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Này chỉ sợ Âu Dương cùng Thạch Điền không có nghĩ tới thôi.
"Lão đại, chúng ta làm như vậy, sẽ có hay không có chút không ổn? Dù sao, làm như vậy, chính là chúng ta chủ động thêu dệt chuyện rồi."
A Trung vẫn còn có chút nghi ngờ, ngộ nhỡ lão đại phân tích không đúng, về sau muốn đối mặt cũng sẽ khó đối phó rồi.
"Lời của tôi..., làm theo!"
Hoắc Phi Đoạt làm sao sẽ không nghĩ tới, nhưng, nếu như anh không mạo hiểm đánh trước, như vậy cuối cùng bị thương, cũng chỉ có thể bên mình.
Tiêu Lạc đột nhiên nảy ra ý nghĩ, có lẽ, mình nên nghĩ biện pháp đến gần Ngũ Y Y.
Mà không cần phải đợi người khác trợ giúp mình.
Trong lòng nảy sinh ra ý tưởng tà ác, nhưng, vì có được Ngũ Y Y, Tiêu Lạc không có biện pháp khác.
"Này này, Hàn Giang Đình, cậu rốt cuộc sao vậy, mất hồn mất vía cả ngày."
Ngũ Y Y dùng chiếc đũa chọc chọc cũng không có tức giận, gục xuống bàn Hàn Giang Đình.
"Cơm cũng không ăn, cậu nghĩ gì vậy, cậu đừng nói với mình là cậu đang yêu đơn phương nha!"
Ngũ Y Y miệng đầy thức ăn, ăn cực kỳ vui vẻ.
Hàn Giang Đình nghe được lời nói Ngũ Y Y lời nói, từ từ ngồi dậy.
"Đúng, chính là cái này. Mình nói mình như thế nào không nghĩ ra, cả ngày đều giống như mất hồn không có tinh thần, thì ra là yêu đơn phương."
"Phốc. . . . . ."
Ngũ Y Y một miệng cơm thiếu chút nữa phun ra.
Mặc dù mình mất trí nhớ không nhớ rõ Hàn Giang Đình là người như thế nào rồi.
Nhưng mấy ngày nay quan sát, hoàn toàn có thể chắc chắn cậu ta chính là người không có kiên nhẫn.
Còn yêu đơn phương, lừa gạt ai đó.
Mỗi ngày khi cậu ta cùng phụ nữ qua đêm xếp hàng dài, có thể lượn quanh trường học ba vòng rồi.
"Cậu làm gì thế, người ta đã đủ khổ sở rồi, cậu còn thêm dầu vào lửa!"
Hàn Giang Đình thấy dáng vẻ Ngũ Y Y, cực kỳ tức giận.
"Ôi chao, mình đây không phải có chút không kềm chế được kích động trong lòng. Cậu mà cũng phải yêu đơn phương? Là cô gái nào vậy làm cậu trở nên như vậy?"
Nếu là thật có, Ngũ Y Y cảm thấy nhất định phải đi theo cô gái đó học hỏi một chút.
Thủ đoạn Hàn Giang Đình cô rất rõ ràng, bản lãnh quyến rũ một cô gái, đây chính là thế giới hạng nhất.
Tránh cho chính mình bị Hoắc Phi Đoạt bại hoại quyến rũ, liền tự động hiến thân.
"Là cô gái nhà nào vậy?"
Ngũ Y Y hỏi, mặc dù nàng biết, khả năng tồn tại của cô gái này là số lẻ.
"Này, Y Y, cậu có biết hay không trường học chúng ta xã đoàn võ thuật có một hội trưởng mới"
"Hội trưởng? Không biết, mình không có tham gia xã đoàn võ thuật, làm sao biết."
Ngũ Y Y bĩu môi, người này như thế vào vừa nãy còn đang yêu đơn phương giờ lại chuyển sang xã đoàn võ thuật, sẽ không phải bị bệnh tâm thần phân liệt chứ.
Ngũ Y Y thật sự không chịu nổi tên Hàn Giang Đình này, sao ngay cả cô không may mắn thoát khỏi cậu ta.
"Không có cách nào, tôi và cậu là một người lính như thế, cậu nhất định phải ra sân!"
Chạy thẳng đến xã đoàn Tinh Vũ.
"Cái đó, chúng tôi muốn ghi danh."
Hàn Giang Đình nói với thư ký của xã đoàn Tinh Vũ.
"Nhưng bây giờ xã đoàn của chúng tôi đã đầy người rồi, xin lỗi bạn học, hay là các bạn đến xã đoàn khác đi."
"Không được, chúng tôi nhất định phải tham gia, đúng không Y Y?"
Ngũ Y Y đứng sau lưng, một bộ dạng không biết phải làm sao.
"Đúng vậy bạn học, bạn giúp đỡ một chút nhé!"
"Vừa rồi bạn gọi là Y Y, chẳng lẽ, chẳng lẽ bạn chính là Ngũ Y Y!" Bạn học ghi danh kia hơi kích động.
"Đúng vậy, làm sao vậy?"
"Không sao không sao, lập tức ghi danh cho các cậu, lập tức ghi danh liền."
Nguyên nhân chính khiến Ngũ Y Y không hề liều mình phản kháng, là vì gần đây mỗi ngày bản thân cô đều bị Hoắc Phi Đoạt chỉnh xương ống chân đến mất trí.
Đây là cơ hội tốt để rèn luyện thân thể, nếu không sớm muộn gì cũng bị anh chơi đùa đến chết.
Hàn Giang Đình mở miệng nói: "Ôi, vẫn là mặt mũi của cậu lớn."
Ngũ Y Y bây giờ đã thành thói quen, ở trường học mọi người nghe đến tên cô, tất cả đều phục tùng theo.
"Ai, đúng rồi, cô bé kia tên gì?" Ngũ Y Y hỏi.
"Ha ha, nói đến tên của cô ấy, đây giống như tên trời ban....."
Hàn Giang Đình ba hoa chính chòe, đã bị Ngũ Y Y cắt đứt,.
"Cậu bỏ nói nhảm đi, nói trực tiếp không được sao?" Hiện tại Ngũ Y Y nói chuyện với cậu ta lại không hề tức giận.
"Cô ấy tên là Nguyễn Lâm Tịch, thế nào, dễ nghe không?"
"Nguyễn Lâm Tịch sao?"
Tên rất dễ nghe, Ngũ Y Y nói thầm.
"Bạn học Hàn, bạn học Ngũ, đây là quần áo luyện tập của các bạn, ngày mai có thể đến luyện tập rồi."
Người phụ trách ghi danh vừa rồi đi đến cười dịu dàng đưa hai bộ quần áo cho Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình.
"Sao ngày mai mới có thể luyện tập? Vì sao hôm nay không thể?"
Hàn Giang Đình vừa nghe ngày mai mới có thể luyện tập, lập tức bắt lấy bạn học kia cầu xin.
"Ôi bạn học, cầu xin bạn, để cho chúng tôi bắt đầu luyện tập từ hôm nay đi."
Ngũ Y Y kéo Hàn Giang Đình ra, quay đầu mỉm cười nói với bạn học kia: "Cái đó, ngài mai chúng tôi sẽ đến. Cảm ơn bạn."
Sau đó lập tức thay đổi nét mặt, gương mặt nhỏ nhắn nói với Hàn Giang Đình.
"Ai! Hàn Giang Đình, rốt cuộc cậu có tiền đồ không. Người ta vừa nói ngày mai bắt đầu luyện tập đã chờ đợi không kịp rồi, muốn nhìn thấy đội trưởng Nguyễn, Nguyễn gì đó sao?
Ngũ Y Y khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên, một bộ dạng đang dạy dỗ Hàn Giang Đình.
"Này, Ngũ Y Y, đến cùng cậu không hiểu lòng nhiệt huyết và cấp bách của mình, còn ở đây giáo huấn mình, nói cho cậu biết, sư phụ của bản thiếu gia chỉ có một người. Cho dù người đó có là người đàn ông của cậu, cậu cũng không thể giáo huấn mình, có nghe không. Này, mình đang hỏi cậu có nghe không, chờ mình một chút!"
Ngũ Y Y vốn không muốn để ý đến tên bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc.
Quay đầu nhanh chóng bước đi, bỏ lại Hàn Giang Đình gào khóc thảm thiết ở phía sau.
... ...... .....
"Lão đại, đây là ảnh chụp mà ngài muốn."
A Trung đưa cho Hoắc Phi Đoạt một tấm hình.
Nhận lấy tấm hình, Hoắc phi Đoạt nhíu mày lại.
"Không phải đã nói tôi muốn thấy mặt cô ta sao? Đây là có chuyện gì?"
Tên hình là một cô gái có vóc dáng xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh, nhưng trên mặt bị che một miếng vải đen, vốn không thấy rõ gương mặt.