Ngũ Y Y thật sự không chịu nổi tên Hàn Giang Đình này, sao ngay cả cô không may mắn thoát khỏi cậu ta.
"Không có cách nào, tôi và cậu là một người lính như thế, cậu nhất định phải ra sân!"
Chạy thẳng đến xã đoàn Tinh Vũ.
"Cái đó, chúng tôi muốn ghi danh."
Hàn Giang Đình nói với thư ký của xã đoàn Tinh Vũ.
"Nhưng bây giờ xã đoàn của chúng tôi đã đầy người rồi, xin lỗi bạn học, hay là các bạn đến xã đoàn khác đi."
"Không được, chúng tôi nhất định phải tham gia, đúng không Y Y?"
Ngũ Y Y đứng sau lưng, một bộ dạng không biết phải làm sao.
"Đúng vậy bạn học, bạn giúp đỡ một chút nhé!"
"Vừa rồi bạn gọi là Y Y, chẳng lẽ, chẳng lẽ bạn chính là Ngũ Y Y!" Bạn học ghi danh kia hơi kích động.
"Đúng vậy, làm sao vậy?"
"Không sao không sao, lập tức ghi danh cho các cậu, lập tức ghi danh liền."
Nguyên nhân chính khiến Ngũ Y Y không hề liều mình phản kháng, là vì gần đây mỗi ngày bản thân cô đều bị Hoắc Phi Đoạt chỉnh xương ống chân đến mất trí.
Đây là cơ hội tốt để rèn luyện thân thể, nếu không sớm muộn gì cũng bị anh chơi đùa đến chết.
Hàn Giang Đình mở miệng nói: "Ôi, vẫn là mặt mũi của cậu lớn."
Ngũ Y Y bây giờ đã thành thói quen, ở trường học mọi người nghe đến tên cô, tất cả đều phục tùng theo.
"Ai, đúng rồi, cô bé kia tên gì?" Ngũ Y Y hỏi.
"Ha ha, nói đến tên của cô ấy, đây giống như tên trời ban....."
Hàn Giang Đình ba hoa chính chòe, đã bị Ngũ Y Y cắt đứt,.
"Cậu bỏ nói nhảm đi, nói trực tiếp không được sao?" Hiện tại Ngũ Y Y nói chuyện với cậu ta lại không hề tức giận.
"Cô ấy tên là Nguyễn Lâm Tịch, thế nào, dễ nghe không?"
"Nguyễn Lâm Tịch sao?"
Tên rất dễ nghe, Ngũ Y Y nói thầm.
"Bạn học Hàn, bạn học Ngũ, đây là quần áo luyện tập của các bạn, ngày mai có thể đến luyện tập rồi."
Người phụ trách ghi danh vừa rồi đi đến cười dịu dàng đưa hai bộ quần áo cho Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình.
"Sao ngày mai mới có thể luyện tập? Vì sao hôm nay không thể?"
Hàn Giang Đình vừa nghe ngày mai mới có thể luyện tập, lập tức bắt lấy bạn học kia cầu xin.
"Ôi bạn học, cầu xin bạn, để cho chúng tôi bắt đầu luyện tập từ hôm nay đi."
Ngũ Y Y kéo Hàn Giang Đình ra, quay đầu mỉm cười nói với bạn học kia: "Cái đó, ngài mai chúng tôi sẽ đến. Cảm ơn bạn."
Sau đó lập tức thay đổi nét mặt, gương mặt nhỏ nhắn nói với Hàn Giang Đình.
"Ai! Hàn Giang Đình, rốt cuộc cậu có tiền đồ không. Người ta vừa nói ngày mai bắt đầu luyện tập đã chờ đợi không kịp rồi, muốn nhìn thấy đội trưởng Nguyễn, Nguyễn gì đó sao?
Ngũ Y Y khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên, một bộ dạng đang dạy dỗ Hàn Giang Đình.
"Này, Ngũ Y Y, đến cùng cậu không hiểu lòng nhiệt huyết và cấp bách của mình, còn ở đây giáo huấn mình, nói cho cậu biết, sư phụ của bản thiếu gia chỉ có một người. Cho dù người đó có là người đàn ông của cậu, cậu cũng không thể giáo huấn mình, có nghe không. Này, mình đang hỏi cậu có nghe không, chờ mình một chút!"
Ngũ Y Y vốn không muốn để ý đến tên bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc.
Quay đầu nhanh chóng bước đi, bỏ lại Hàn Giang Đình gào khóc thảm thiết ở phía sau.
... ...... .....
"Lão đại, đây là ảnh chụp mà ngài muốn."
A Trung đưa cho Hoắc Phi Đoạt một tấm hình.
Nhận lấy tấm hình, Hoắc phi Đoạt nhíu mày lại.
"Không phải đã nói tôi muốn thấy mặt cô ta sao? Đây là có chuyện gì?"
Tên hình là một cô gái có vóc dáng xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh, nhưng trên mặt bị che một miếng vải đen, vốn không thấy rõ gương mặt.
Ngũ Y Y giơ cổ tay lên nhìn, lúc này thì về đến nhà rồi, người này đúng là tài phiệt, đều không cần làm việc.
"Một chút nữa em sẽ về."
"Lái xe đã đi rồi, bây giờ sẽ trở lại."
Hoắc Phi Đoạt không để cho Ngũ Y Y có bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp cúp điện thoại.
dĩ nhiên, trước khi cúp điện thoại lưu lại một mệnh lệnh, trở về ngay lập tức!
Ngũ Y Y nhìn điện thoại trong tay, nổi giận đùng đùng nói: "Có tiền không nổi, trà trộn vào xả hội đen không nổi!"
"Ơ Ơ, đây là đang liếc mắt đưa tình đó!"
Hàn Giang Đình chán ghét nắm lỗ mũi của Ngũ Y Y.
"Để làm gì, bộ dạng của lão nương đây, còn hy vọng vào người ta nhìn trúng cậu, nằm mơ đi!"
Ngũ Y Y lắc lắc đầu, vứt bỏ Hàn Giang Đình lại phía sau.
"Thế nào, tôi và cô ấy đã hổ trợ nhau, cô ấy có võ cao siêu, tôi lại yếu ớt như vậy, con bé như cậu thì biết cái gì!"
"Được rồi, cậu yên tâm đi, tôi đã đồng ý với cậu, thì nhất định sẽ hoàn thành!"... ...... ...
Nguyễn Lâm Tịch dùng một tay cầm điện thoại, đứng trước cửa sổ.
Vẻ mặt phức tạp, không biết là vui hay buồn, đố kỵ hay lạnh lùng.
"Nhưng, cô bé tên Ngũ Y Y kia, là người trong lòng anh sao?"
Bên kia đầu dây điện thoại thật lâu vẫn không trả lời.
"Thật xin lỗi, em không nên lắm mồm, anh xem như em chưa từng hỏiG Gặp lại."
Nói xong, Nguyễn Lâm Tịch trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng tay của cô, lại nắm chặt điện thoại, bởi vì dùng quá sức, nên cái đốt ngón tay đều trắng bệch.
Ngũ Y Y, đúng là người trong lòng Tiêu Lạc không.
Như vậy đêm hôm đó, sau khi Tiêu Lạc say rượu lại coi mình là cô bé kia.
Rốt cuộc cô ấy là loại người gì, lại có thể khiến cho Tiêu Lạc trở nên như vậy.
Nguyễn Lâm Tịch chợt cảm thấy tò mò.
Hoặc nói là, xuất phát từ sự chán ghét của phụ nữ.
Tóm lại, cô ta rất muốn gặp cô gái tên Ngũ Y Y kia.
Nhớ lại đêm đó, mặt của Nguyễn Lâm Tịch không chịu được chợt đỏ bừng lên.
Đây là lần đầu tiên của cô, là cùng người đàn ông mình yêu nhất.
Trong khoảnh khắc anh ấy mạnh mẽ tiến vào người cô, Nguyễn Lâm Tịch thầm thề trong lòng suốt đời suốt kiếp phải có được người đàn ông này.
Cho dù cuối cùng anh có uống say hay không, cho dù đến cùng anh ấy có xem mình thành người phụ nữ khác hay không. Nguyễn Lâm Tịch đều xác định Tiêu Lạc là người đàn ông thuộc về cô.
Vì anh, cái gì cô cũng đều nguyện ý làm.
Cho dù tiếp cận người phụ nữ anh yêu nhất, cô cũng có thể làm được.
Tiêu Lạc cúp điện thoại, trong lòng lại không biết phải làm sao, có cảm giác khó hiểu.
Anh không phải là người quá vô tình như vậy.
Biết rõ Nguyễn Lâm Tịch có tình ý với mình, lại muốn cô ấy tiếp cận Ngũ Y Y.
Nhưng anh lại hơi vô sỉ.
Nhưng bắt đầu từ khi nào, hễ mọi chuyện có liên quan đến Ngũ Y Y, anh sẽ trở nên máu lạnh vô tình.
Tiêu Lạc lắc đầu, không muốn suy nghĩ đến chuyện này.
Chỉ cần có thể tìm được Ngũ Y Y là tốt rồi, hy sinh cái gì cũng không sao cả.
Đều không sao!
"Ôi, Y Y, cậu nhanh một chút được không, cậu không thể tích cực thêm một chút sao?"
Hàn Giang Đình kéo tay Ngũ Y Y từ trong phòng học đi ra ngoài
"Làm gì làm gì vậy, tên nhóc Hàn Giang Đình này, dám quấy rầy mộng đẹp của tôi à."
Ngũ Y Y đánh vào gáy Hàn Giang Đình, nói đúng ra, chính là đụng vào sợi tóc sau gáy của cậu ta.
Không có cách nào, chiều cao của hai người chênh lệch rất xa.
"Đêm qua cậu làm gì, ban đêm không ngủ được, ban ngày cậu chạy đến trường học để ngủ vậy!"