Vừa nói xong, bên dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Hàn Giang Đinh vỗ tay nhanh đến mức muốn sưng lên.
Ngũ Y Y không thể không cảm thán thêm lần nữa: Cô gái này thật sự rất có khí chất.
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: Hàn Giang Đình căn bản không xứng với cô ấy.
"Cảm ơn mọi người đã cổ vũ cho tôi, vậy, bây giờ mọi người hãy thay quần áo, chúng ta lập tức bắt đầu luyện tập."
Nguyễn Lâm Tịch nhìn mọi người bên dưới khán đài, nhưng ánh mắt của cô ấy rất giỏi, vừa nhìn thoáng qua đã nhìn thấy sự tồn tại của Ngũ Y Y.
Cô cũng đến tham gia sao? Nguyễn Lâm Tịch thầm nghĩ.
Nhưng Ngũ Y Y lại khiến cho Nguyễn Lâm Tịch cảm thấy khiếp sợ.
Thì ra Tiêu Lạc say đấm một cô bé.
Lớn lên trông rất đáng yêu, dáng người nhỏ nhắn, làm người ta có cảm giác muốn bảo vệ cô ấy.
Rốt cuộc cô là người như thế nào.
Sau khi gặp được người thật, cho dù Ngũ Y Y cái gì cũng không biết nhưng Nguyễn Lâm Tịch vẫn tiền hành theo kế hoạch rất tốt.
Trên đường đi thay quần áo, Hàn Giang Đình hưng phấn khoa tay múa chân.
"Y Y, thế nào, người đẹp của tôi có phải đẹp hơn cậu không?"
Hàn Giang Đình một bộ dạng đắc ý hả hê.
"Này, làm gì vậy, cậu nghĩ cái gì vậy? Người ta xinh đẹp lại có khí chất như vậy, quan trọng nhất là còn biết võ, cậu có chỗ nào xứng đáng với người ta chứ?"
"Tôi, sao tôi lại không xứng với cô ấy. Tôi, tôi có một tấm lòng chân thành tha thiết." Hàn Giang Đình đột nhiên nói lắp bắp.
"Ơ, làm sao vậy, Hàn lão sư đa tình của chúng ta sao lại nói chuyện lắp bắp như thế! Ha ha ha.... ......"
Ngũ Y Y cười to đi vào phòng thay đồ nữ, sau đó còn thò đầu ra làm mặt quỷ với Hàn Giang Đình.
Hàn Giàng Đinh có cảm giác bị bạn bè chơi xấu.
Đúng vậy, nếu như chơi xấu bạn bè mà được khen thưởng.... .....Cậu ta nhất định sẽ thưởng cho cô bé Ngũ Y Y này.
Rất nhanh, mọi người đã thay xong quần áo của mình rồi đứng trên sân luyện tập rộng lớn.
Nguyễn Lâm Tịch chia mọi ngươi ra thành nhiều tổ, bao vây xung quanh cô.
Tất nhiên là Hàn Giang Đình cùng tổ với Ngũ Y Y, trong tổ nhỏ của họ có hai nam sinh.
Một người là con trai của tài phiệt, dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo.
Hàn Giang Đình rất khó chịu khi nhìn thấy cậu ta.
Một người khác thì rất xấu hổ, chỉ nhìn đến Ngũ Y Y là lập tức đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên.
"Mọi người im lặng một chút, hãy nghe tôi nói!"
Giọng nói này vừa vang lên, trên sân luyện tập vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Đúng là người luyện võ có khác.
"Từ hôm nay trở đi tôi muốn cho mọi người một bộ sách dạy võ thông thường, thuật tiếp cận trong chiến đấu."
Thuật tiếp cận trong chiến đấu? Dường như mọi người chưa từng nghe, đều bàn tán sôi nổi.
Ngũ Y Y đang định hỏi Hàn Giang Đình nghe nói đến cụm từ này chưa, quay đầu nhìn cậu ta, lại thấy cậu ta đang trưng ra vẻ mặt háo sắc lầm bầm: "Nữ thần của tôi có khác, vừa dạy đã nói qua những điều mà chúng ta chưa từng nghe!"
Tên công tử tài phiệt đứng bên cạnh Hàn Giang Đình nghe cậu ta khen ngợi. Vẻ mặt khinh bỉ nói: "Ngay cả điều này cũng không biết, đúng là ngu ngốc!"
Tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Ngũ Y Y nghe được.
Trong lúc này Hàn Giang Đình vẫn còn trong trạng thái háo sắc nên không nghe thấy tên kia gây sự, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Lâm Tịch.
"Này! Anh vừa nói gì đó?"
Ngũ Y Y chính là như vậy, muốn làm tổn thương đến bạn bè của cô, cái gì cô cũng có thể nói được.
"Cậu thôi đi, người ta sẽ không để ý đến cậu đâu! Cậu luyện tập thật tốt cho tôi!"
"Tôi biết như vậy sẽ không bảo cậu đến đây. Thật là phá hỏng chuyện tốt của tôi!"
Hàn Giang Đình gõ nhẹ lên đầu Ngũ Y Y, xem như trừng phạt cô.
Nguyễn Lâm Tịch nhìn bóng lưng của Ngũ Y Y, trong lòng thầm nghĩ, thật là một cô gái đáng yêu.
Nhưng ánh mắt cô ta lại đặt lên người con trai đứng bên cạnh Ngũ Y Y.
Thế nào, thích tôi sao?
Xem ra quan hệ với cô ấy rất tốt, hy vọng cậu có thể giúp tôi.
Nguyễn Lâm Tịch nở nụ cười.
Trong lúc luyện tập, Nguyễn Lâm Tịch đều không chú ý đến Ngũ Y Y, thật ra không phải cô ta không chú ý, mà cô ta che giấu không để ai phát hiện ra.
Cả một buổi chiều hôm nay, Ngũ Y Y luyện tập một động tác rất nghiêm túc, nhưng nghĩ đến buổi tối Hoắc Phi Đoạt không chịu được. Ngũ Y Y rất vui vẻ.
Hàn Giang Đình đứng bên cạnh cũng không phải bộ dáng này, cả buổi đều hồn bay phách lạc."Sao lại là bộ dạng này?"
"Còn không phải tại cậu sao, làm nữ thần của tôi không để ý đến tôi!"
Hàn Giang Đình liếc Ngũ Y Y, cô bé này, thật là làm hỏng việc mà.
"Ôi, sao có thể trách tôi chứ? Đi một chút đi, mời cậu đi uống nước!"
Không chờ giải thích liền lôi kéo Hàn Giang Đình đi về phía quán nước giải khát của trường học.
Vừa vào cửa, thì nhìn thấy bóng dáng thon dài hơn quen thuộc.
Đợi người này xoay người lại, mới biết đó là Nguyễn Lâm Tịch.
"Là các cậu!"
Nguyễn Lâm Tịch cười nói, lộ ra hàm răng trắng đẹp mà đều đặn.
"A, cô là huyến luyện viên Nguyễn!"
Ngũ Y Y mỉm cười, hơi giật mình, có thể chạm mặt cô ta ở trong này.
Thay đổi quần áo huấn luyện, Nguyễn Lâm Tịch mặc đồng phục học sinh.
Một áo sơ mi ôm sát người bao lấy vóc dáng hấp dẫn của cô ta.
Bên dưới mặc quần jean bao lấy đôi chân nhỏ kết hợp với giày thể thao, làm cho chân của cô ta thoạt nhìn trông cao hơn.
Trên vai còn khoác thêm áo khoác màu xanh da trời, mái tóc dài xõa xuống, một bên vén ra sau tai, nhìn vào trông rất nhu mì.
Ngũ Y Y nhanh chóng đánh giá một chút, cảm thấy cô càng ngày càng thích vị huấn luyện viên này.
"Tan học rồi không cần gọi tôi là huấn luyện viên, gọi tôi là Lâm Tịch được rồi."
Nguyễn Lâm Tịch mỉm cười đưa nước uống trong tay cho Ngũ Y Y.
"Thật là tôi vừa mua, cô uống đi, đừng chê!"
Ngũ Y Y tiện tay nhận lấy, nói: "Việc này, không chê rồi. Cảm ơn cô Lâm, Lâm Tịch!"
"Tôi mua thêm hai ly nữa!"
Nguyễn Lâm Tịch cười cười nhìn về phía Hàn Giang Đình, lời này như đang nói với cậu ta.
Ngũ Y Y vụng trộm liếc mắt nhìn Han Giang Đình, lúc này cậu ta mới có phản ứng.
Vội vàng khoát tay nói: "Không có đạo lý nào nữ sinh mời khách chứ, tôi mua tôi mua được rồi!"
Lúc Hàn Giang Đình đi mua nước uống, Ngũ Y Y ngồi một bên tan gẫu với Nguyễn Lâm Tịch.
Ngũ Y Y phát hiện Nguyễn Lâm Tịch không giống với những nữ hiệp độc ác trong tiểu thuyết.
Cô ấy rất thích cười, cũng rất thích tán gẫu.
Nhưng Ngũ Y Y nói chuyện, không phải cô ta hiểu hết, nhưng vẫn cảm thấy rất thích thú.
Ngũ Y Y gặp dịp như một cái loa phát thanh không khống chế được, một người nói, người ngồi bên cạnh là Nguyễn Lâm Tịch nghe cũng rất say mê.
Hai người đi đến cổng chính, Ngũ Y Y nhìn thấy xe của Hoắc Phi Đoạt đã chờ ở đó, không thể không nói nữa.
"Cái đó, xem của tôi đến rồi, tôi phải đi rồi. Lâm Tịch, lần sau chúng ta hẹn nhau đi ăn cơm đi, tôi có nhiều chuyện nói với cô!"