Cô cũng may, chỉ là chút sát thương, nhưng ba của cô lại vô cùng nghiêm trọng, nhất định phải nằm viện.
Cả quá trình, cô gái kia cũng không có nói câu nào, chỉ là dùng hai mắt to nhìn Cố Tại Viễn.
Cố Tại Viễn có chút nổi cáu, mình cứu bọn họ, thế nào ngay cả đám câu cảm ơn cũng không có, thật là một cô nhóc đáng ghét.
Cô nhanh chóng viết trên giấy gì đó, sau đó đưa cho Cố Tại Viễn nhìn.
Trên cuốn vở kiểu chữ rất thanh tú, giống như là bản thân cô.
Mặc dù là mặc rách nát, nhưng Cố Tại Viễn vẫn có thể nhìn ra gương mặt đó của cô, rất đẹp.
Tiếp theo, cô bé kia lại viết đến: rất cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, tôi không biết làm như thế nào báo đáp anh. Tiền của anh tôi sẽ nghĩ biện pháp trả hết, nhưng tôi bây giờ thực không có tiền để trả tiền thuốc cho ba.
Cố Tại Viễn nhìn cô, trong lòng nảy ra một ý niệm tà ác.
Anh đến gần cô gái, nhẹ nhàng nhép đôi môi.
Nói: dùng cô để trả.
Cô gái trợn to hai mắt, không thể tin những gì nàng nghe được.
Cô gái mắt trong nháy mắt ngấn đầy nước mắt.
Cô sợ hãi, lại không dám lắc đầu.
Người trước mắt, là ân nhân cứu mạng cô và ba.
Nhưng, anh ta lại muốn mình dùng thân thể để trả lại.
"Thế nào, không đồng ý? Vậy cũng không cần trả! Dù sao về điểm này tiền đối với tôi mà nói, căn bản không tính là cái gì."
Cố Tại Viễn có chút khinh thường xoay người sang chỗ khác.
Thật ra thì không biết là chuyện gì xảy ra, Cố Tại Viễn xoay người là bởi vì không đành lòng thấy cô bé kia đôi mắt đẫm lệ.
Tại sao phải như vậy, cô gái nghèo, làm sao lại khiến Cố Đại Thiếu Gia luôn luôn bất cần đời như vậy lo lắng đây.
Nhưng Cố Tại Viễn đang chuẩn bị rời đi, một cánh tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ bả vai Cố Tại Viễn.
Anh xoay người sang chỗ khác, thấy cô gái kia đang dùng lực ở trên quyển vở viết cái gì đó.
Cầm lấy vừa nhìn, phía trên chỉ có ba chữ: tôi đồng ý!
Vốn nên là Cố Tại Viễn vui mừng, sắp có được thân thể cô gái kia nhưng Cố Tại Viễn có chút đau lòng, đau long cho cô gái đáng thương trước mắt này.
Cố Tại Viễn đối với thủ hạ sau lưng nói: "Buổi tối mang cô ấy đến chỗ của tôi, nhớ phải tắm rửa sạch sẽ ăn mặc xinh đẹp."
Tại sao gấp như vậy muốn vội vàng rời đi, Cố Tại Viễn là muốn mau sớm thoát khỏi nơi đó, thoát ra cái loại cảm giác tội ác làm cho anh trong lòng rất không thoải mái.
Chẳng lẽ mình giúp đỡ cô ấy, chính là vì cái này sao?
Cố Tại Viễn ngồi ở trong xe, nhìn ngoài cửa sổ cảnh sắc nhanh chóng thoáng qua.
Nhưng Cố Tại Viễn chính là người như vậy à? Mình cần gì phải lo lắng, mình chính là hèn hạ cùng vô sỉ như vậy .
Cô thiếu nhân tình của tôi, sẽ phải dùng thân thể trả lại.
Không biết có bao nhiêu nữ nhân chờ Cố Đại Thiếu Gia tôi ôm ấp yêu thương đấy.
Cố Tại Viễn không ngừng hướng mình đưa ra ý nghĩ như vậy, muốn để cho mình bởi vì cô bé kia mà trở nên kỳ quái nội tâm khôi phục bình thường.
Buổi tối rất nhanh đã đến, Cố Tại Viễn cảm giác lo lắng cùng tội ác giống như bị màn đêm phủ xuống mà càng lúc càng lớn.
Lúc Cố Tại viễn đang lo lắng đi tới đi lui,Cố Tại Viễn nghe được tiếng gõ cửa rất nhẹ.
Đột nhiên có chút khẩn trương, là cô ấy tới sao?
Cố Tại Viễn sửa sang lại cổ áo, nói: "Vào đi!"
Cố ý nói lạnh lùng bình thản và không thèm để ý chút nào.
Nhưng cửa không mở ra lập tức, mà là hơi đợi trong chốc lát.
Cố Tại Viễn dịch chuyển, lại gần cô hơn chút, có thể ngửi thấy được mùi hương từ trên người cô bay đến.
Không phải nước hoa, cũng không phải là mùi vị khác, mà là từ trên người cô, mùi thơm cơ thể tự nhiên.
Cố Tại Viễn lập tức có chút mê loạn, mùi vị này thật dễ ngửi.
Tay đi vòng qua sau lưng của cô, thuần thục cởi ra móc khóa cài nhỏ đáng yêu, bây giờ, nửa thân trên của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt Cố Tại Viễn.
Mặc dù không phải là quá lớn, nhưng đôi phong nhũ vô cùng kiên định, hình dáng cũng dễ nhìn cực kỳ.
Cố Tại Viễn không biết xem qua bao nhiêu bộ ngực của phụ nữ, các loại hình dáng nào cũng có, có thể nói cái gì cần có đều có, lại chưa từng có một làm cho anh cẩn thận thưởng thức như vậy.
Đúng, là thưởng thức, đơn giản chỉ dùng mắt.
Cố Tại Viễn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô gái trước mặt.
Chỉ là nhìn như vậy liền có ý nghĩ không tốt?
Cố Tại Viễn trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ còn là xử nữ?
Cô gái mặt đã hồng đến lỗ tai, vành tai nhỏ cũng đã đỏ hết.Cố Tại Viễn từ từ giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm đến một bên mềm mại anh vẫn thưởng thức.
Một cái liền trở nên trơn tuột cảm xúc kích thích, cầm không muốn buông tay.
Cô gái đột nhiên bị đụng vào, khẩn trương run rẩy.
"Đừng khẩn trương, bảo bối của anh!"
Cố Tại Viễn chỉ cần bắt đầu, liền quên cảm giác khẩn trương lúc trước.
Hiện tại, hoàn toàn đắm chìm trong loại mềm mại này.
Hai cái tay đặt lên đôi phong nhũ của cô, xoa nắm.
"Cái người này trông thật đẹp!"
Cố Tại Viễn không nhịn được cảm thán, lại không phát hiện trong mắt cô gái nhỏ hiện lên sự ngượng ngùng. . . . . . Nhàn nhạt, vui sướng.
Hắn đem mặt đến gần một bên mềm mại, sau đó mở ra môi mỏng, ngậm vào một nụ hoa.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp , động tác này đối với Cố Tại Viễn hết sức bình thường.
Anh không biết đã làm bao nhiêu lần, đối với bao nhiêu người phụ nữ.
Nhưng là đối với Thẩm Mặc Nhiên mà nói, như là chấn động cực lớn.
Chỗ đó của mình, bị một người đnà ông ngậm, có một loại cảm giác kỳ diệu.
Giống như toàn thân cũng bắt đầu cháy rực, nong nóng, đột nhiên giống như nhảy vào trong hồ nước lạng giá.
Nàng thật muốn phát ra âm thanh, tuy nhiên làm không được, cảm giác nén như vậy thật là khổ sở.
Cố Tại Viễn ngừng động tác tay cùng miệng, đem Thẩm Mặc Nhiên ôm ngang lên, đi tới bên giường.
Đặt cô ở trên giường, Cố Tại Viễn kéo ra chiếc váy hồng ra khỏi người cô.
Lần này quần lót nhỏ màu trắng cũng lộ ra ngoài.
Cố Tại Viễn nhìn quần lót trong cùng kia, đã có một ít nước đọng rồi.
Xem, cô nhóc này đã bị mình làm cho động tình.
Cố Tại Viễn chỉ cần ở trên giường, sẽ quên hết mọi thứ tình cảm, mới vừa rồi còn thương tiếc cùng đáng thương, cũng ném ra ngoài chín tầng mây.
Ngón tay đặt lên chỗ kín của cô, Cố Tại Viễn thuần thục vẽ khoanh tròn.
Thẩm Mặc Nhiên bị anh đột nhiên chạm vào sợ đến co rút thành một cục.
"Thả lỏng, xem em khổ sở như vậy. Chưa làm qua sao?"
Cố Tại Viễn mang theo giọng điệu tán tỉnh, anh không hổ là cao thủ tình trường.
Cô gái lắc đầu một cái, trong đôi mắt thế nhưng nổi lên tầng nước mắt.
Thì ra là thật không có đã làm, Cố Tại Viễn nhìn đến dáng vẻ của cô thế nhưng lại chần chừ.
Nhưng anh là Cố Tại Viễn, làm sao để con cừu nhỏ đưa tới miệng chạy thoát.
Không nhìn tới mặt của cô, có Tạ Viễn tiếp tục động tác trên tay, một mặt đem đầu đưa tới trước ngực của cô, mút thỏa thích quả anh đào của cô.
Thẩm Mặc Nhiên biết mình không thể nào toàn vẹn rời khỏi đây, nhưng nghĩ, có thể như vậy bỏ ra lần đầu tiên của mình, cũng coi là có ý nghĩa rồi.