Cố Tại Viễn nghe được tiếng âm thanh mở cửa, anh đưa lưng về phía cửa, không biết nên thể hiện như thế nào để cô biết mình không có đợi cô.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, là cô không sai.
Mặc dù chỉ gặp qua lần có một lần, nhưng anh có thể xác định người đến đó chính là cô Thẩm Mặc Nhiên.
Quả nhiên, bả vai bị người khác nhẹ nhàng vỗ một cái.
Cố Tại Viễn quay mặc lại, nói không ra lời.
Cô gái trước mặt, mặc váy dây màu hồng, mang đôi giày cao gót.
Trên mặt không xoa phấn, mi dài thanh tú.
Khuôn mặt tự nhiên trắng hồng, giống như cây đào mật mê người.
Đôi môi mặc dù không có tô son, nhưng vẫn có màu đỏ hồng.
Hai mắt thật to rũ xuống, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Bởi vì nhìn xuống dưới chân, cho nên trên mặt càng dài thêm.
Cố Tại Viễn lập tức nhìn đến ngây người, đây chính là công chúa từ trong truyện ngày xưa đi ra sao.
Không sai, cô nhất định chính là công chúa, là cô bé lọ lem. Bằng không, làm sao sẽ đẹp như vậy.
Cố Tại Viễn cảm giác mình giống như không thể hít thở.
Phải nói anh Cố đại thiếu gia, đã gặp những người phụ nữ xinh đẹp không phải một hai lần.
Nhưng nhìn thấy cô giá trước mắt này, toàn bộ nhưng cái kia đều không đáng nhắc tới.
"Cô...cô đến rồi!"
Cố Tại Viễn ý thức được mình giống như ngốc trệ thật lâu, nói cà lăm.
Cô gái nhỏ gật đầu một cái, còn là rũ mắt xuống không dám nhìn Cố Tại Viễn .
"Ngồi đi!"
Cố Tại Viễn vươn tay ra dắt tay của cô, thậm chí có cảm giác chạm điện.
Cảm thấy như có dòng điện nhanh chóng từ trên tay của cô truyền vào trong thân thể của mình.
Cố Tại Viễn sống đến lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác như thế.
Cô gái nhỏ bị anh kéo đến trên ghế sa lon ngồi xuống, còn cúi đầu không dám nâng lên.
Cố Tại Viễn cảm giác trái tim mình giống như sắp nổ tung, tại sao nhìn thấy cô bé này sẽ khiến mình khẩn trương như thế.
Chẳng lẽ mình đã yêu cô bé mới gặp này rồi sao?
"Ngẩng đầu lên!"
Cố Tại Viện lệnh cho mình phải tỉnh lại, cũng như ra lệnh cho cô gái ngẩng đầu .
Cô gái nhỏ giống như bị giọng nói Cố Tại Viễn làm cho mất hồn, có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Cô Tại Viễn lại một lần nữa bị ánh mắt vô tội của cô gái làm cho thất bại rồi.
Tại sao cô nhóc này lại giở vô tội để trêu đùa anh, Cố Tại Viễn ở trong lòng mắng .
Ánh mắt lại lần nữa không thể rời khỏi khuôn mặt của cô.
Da của cô ấy trắng hồng, làm cho anh muốn cắn một cái.
"Chắc cô hiểu tôi muốn làm gì với cô!"
Cố Tại Viễn cố ý lộ ra một bộ đáng sợ hù dọa cô bé này, cũng tốt cho mình thêm can đảm một chút.
Anh Cố Tại Viễn tại sao có thể bị một cô gái bắt lại.
Cô gái vẫn như cũ gật đầu một cái, dùng ánh mắt trong suốt nhìn anh.
Cố Tại Viễn cảm giác mình không thể đợi thêm nữa, thấy dáng vẻ đơn thuần của cô, ở phía dưới sắp chống đỡ không nổi.
Tay của anh trực tiếp đưa về phía bả vai của cô, đem dây áo đẩy qua một bên, quả nhiên, cái váy liền trượt xuống tới hông cô.
Chiếc áo lót nhỏ màu trắng đáng yêu của Thẩm Mặc Nhiên lộ ra bên ngoài, cô phản xạ có điều kiện vội vàng dùng tay che trước ngực mình lại.
Cố Tại Viễn mở miệng nói: "Tay lấy ra! Nếu không đi ngay, cô nên biết, tôi không có bức bách cô trả cho tôi nhân tình!"
Cô gái nghe được câu này, dừng lại một lát, vẫn là ngoan ngoãn mà đem tay bỏ ra.
Cố Tại Viễn đoán chắc cô gái nhất định sẽ nghe theo lời của mình, nếu không, lúc đầu cô sẽ không đến nơi này.
Cô lắc đầu một cái, không thèm nghĩ nhiều nữa.
Cố Tại Viễn chơi đùa thân thể mềm mại kia trong chốc lát, cảm giác mình dục vọng đã nhẫn nại tới cực điểm.
Kéo ra áo choàng tắm, lộ ra phía dưới đã ngẩng đầu .
Mặc dù cách quần lót, Thẩm Mặc Nhiên vẫn kinh ngạc che mắt.
Cô chưa bao giờ thấy qua bộ phận của người đàn ông nào.
Tại sao hình dạng này, lớn như vậy sao?
Trong lòng cô lặng lẽ nghĩ .
Cố Tại Viễn kéo tay cô, đặt vào thân dưới của mình.
Xúc cảm cứng rắn này khiến Thẩm Mặc Nhiên muốn rút tay về, nhưng Cố Tại Viễn lại biết được nắm chặt tay cô,làm cho cô không thể động đậy.
"Sờ một cái xem, đừng sợ!"
Cố Tại Viễn khích lệ cô.
Tay Thẩm Mặc Nhiên nhè nhẹ lướt qua vật cứng rắn, Cố Tại Viễn bên trong sắp không chịu nổi nữa.
Kéo quần lót của cô xuống, Cố Tại Viễn đem dục vọng của mình lộ ra.
Anh cũng không nhịn được nữa, anh không muốn sẽ cùng cô bé này dây dưa.
Phải nhanh xong chuyện, sau đó không còn bất kỳ quan hệ.
Anh không chịu nổi khi nhìn ánh mắt cô làm anh cuồng loạn.
Hơn không chịu nổi phân thân của mình trướng lên.
Trải qua vừa rồi, bên trong cô ấy cũng đã đủ đã ướt.
Cố Tại viễn đưa tay xuống phía dưới của cô.
Huyệt đạo khít khao đột nhiên bị xâm nhập lập tức co rút lại, Cố Tại Viễn chỉ cảm thấy ngón tay bị từng tầng một thịt non bao quanh.
Lại hướng trước, ngón tay quả nhiên chạm được một tầng màn thật mỏng.
Ngón tay Cố Tại Viễn lui ra ngoài, anh cũng không muốn dùng ngón tay của mình cướp đi lần đầu tiên của người phía dưới.
Mặc kệ như thế nào, đối với cô mà nói, lần đầu tiên phải là rất quan trọng.
Nhưng hết cách rồi, cấp cho mình người như vậy.
Cố Tại Viễn lắc đầu một cái, nâng mình húc vào phân thân, từ vào thân thể của cô.
Từ trước đến nay Thẩm Mặc Nhiên chưa bao giờ có cảm giác đau đớn như vậy, đau đến nỗi cô muốn khóc, tuy nhiên cô không khóc nổi.
Duy nhất có thể làm, chỉ có chịu đựng, cùng lặng lẽ rơi lệ.
Cố Tại Viễn cảm thấy tấm màn kia tượng trưng cho sự thuần khiết, hít một hơi, anh chợt xông vào.
Thẩm Mặc Nhiên có thể cảm nhận được nỗi đau đã đến cực hạn.
Cố Tại Viễn hoàn toàn không phải không biết cô khóc, nước mắt đã sớm làm ướt gối đầu, nhưng anh không thể dừng lại.
Thẩm Mặc Nhiên có thể cảm nhận được dưới thân vật cứng ở trong thân thể của mình ra vào.
Mà Cố Tại Viễn bị cô khít khao bao lấy khó có thể kềm chế.
Thời gian từ từ trôi qua, Thẩm Mặc Nhiên cảm thấy cảm giác đau đớn càng ngày càng nhạt.
Cuối cùng, nhưng một loại cảm giác tê dại thay thế.
Cố Tại Viễn nhìn cô dần dần thích ứng, liền đổi tư thế.
Thẩm Mặc Nhiên quỳ trên trên giường, Cố Tại Viễn từ phía sau tiến vào.
Phương thức như thế kích thích hơn, cắm vào càng sâu.
Thẩm Mặc Nhiên âm thanh gì cũng không phát ra được.
Cả căn phòng chỉ có thân thể va chạm cùng âm thanh Cố Tại Viễn than nhẹ.
Nhưng anh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Trước kia cùng mình lên giường phụ nữ phần lớn sẽ lớn tiếng thét.
Tiếng kêu của các cô liên miên bất tận, tất cả mọi người là một dáng vẻ.
Nghe chẳng những không làm cho anh hưng phấn hơn, ngược lại làm cho anh mất đi hứng thú.
Rất ồn ào rất phiền não.
Nhưng Thẩm Mặc Nhiên lại yên lặng không nói, không phải cô không muốn lên tiếng, mà là cô không kêu được.
Nhưng Cố Tại Viễn biết thân thể của cô đã phản ứng, từ trong ánh mắt của cô, Cố Tại Viễn có thể thấy được cảm thụ của cô.
Vậy thì đủ rồi, giống như cô bên tai của anh rên rỉ.
Cô giống như vì mình mà làm theo yêu cầu.