Cố Tại Viễn dịch chuyển, lại gần cô hơn chút, có thể ngửi thấy được mùi hương từ trên người cô bay đến.
Không phải nước hoa, cũng không phải là mùi vị khác, mà là từ trên người cô, mùi thơm cơ thể tự nhiên.
Cố Tại Viễn lập tức có chút mê loạn, mùi vị này thật dễ ngửi.
Tay đi vòng qua sau lưng của cô, thuần thục cởi ra móc khóa cài nhỏ đáng yêu, bây giờ, nửa thân trên của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt Cố Tại Viễn.
Mặc dù không phải là quá lớn, nhưng đôi phong nhũ vô cùng kiên định, hình dáng cũng dễ nhìn cực kỳ.
Cố Tại Viễn không biết xem qua bao nhiêu bộ ngực của phụ nữ, các loại hình dáng nào cũng có, có thể nói cái gì cần có đều có, lại chưa từng có một làm cho anh cẩn thận thưởng thức như vậy.
Đúng, là thưởng thức, đơn giản chỉ dùng mắt.
Cố Tại Viễn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô gái trước mặt.
Chỉ là nhìn như vậy liền có ý nghĩ không tốt?
Cố Tại Viễn trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ còn là xử nữ?
Cô gái mặt đã hồng đến lỗ tai, vành tai nhỏ cũng đã đỏ hết.
Cố Tại Viễn từ từ giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm đến một bên mềm mại anh vẫn thưởng thức.
Một cái liền trở nên trơn tuột cảm xúc kích thích, cầm không muốn buông tay.
Cô gái đột nhiên bị đụng vào, khẩn trương run rẩy.
"Đừng khẩn trương, bảo bối của anh!"
Cố Tại Viễn chỉ cần bắt đầu, liền quên cảm giác khẩn trương lúc trước.
Hiện tại, hoàn toàn đắm chìm trong loại mềm mại này.
Hai cái tay đặt lên đôi phong nhũ của cô, xoa nắm.
"Cái người này trông thật đẹp!"
Cố Tại Viễn không nhịn được cảm thán, lại không phát hiện trong mắt cô gái nhỏ hiện lên sự ngượng ngùng. . . . . . Nhàn nhạt, vui sướng.
Hắn đem mặt đến gần một bên mềm mại, sau đó mở ra môi mỏng, ngậm vào một nụ hoa.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp , động tác này đối với Cố Tại Viễn hết sức bình thường.
Anh không biết đã làm bao nhiêu lần, đối với bao nhiêu người phụ nữ.
Nhưng là đối với Thẩm Mặc Nhiên mà nói, như là chấn động cực lớn.
Chỗ đó của mình, bị một người đnà ông ngậm, có một loại cảm giác kỳ diệu.
Giống như toàn thân cũng bắt đầu cháy rực, nong nóng, đột nhiên giống như nhảy vào trong hồ nước lạng giá.
Nàng thật muốn phát ra âm thanh, tuy nhiên làm không được, cảm giác nén như vậy thật là khổ sở.
Cố Tại Viễn ngừng động tác tay cùng miệng, đem Thẩm Mặc Nhiên ôm ngang lên, đi tới bên giường.
Đặt cô ở trên giường, Cố Tại Viễn kéo ra chiếc váy hồng ra khỏi người cô.
Lần này quần lót nhỏ màu trắng cũng lộ ra ngoài.
Cố Tại Viễn nhìn quần lót trong cùng kia, đã có một ít nước đọng rồi.
Xem, cô nhóc này đã bị mình làm cho động tình.
Cố Tại Viễn chỉ cần ở trên giường, sẽ quên hết mọi thứ tình cảm, mới vừa rồi còn thương tiếc cùng đáng thương, cũng ném ra ngoài chín tầng mây.
Ngón tay đặt lên chỗ kín của cô, Cố Tại Viễn thuần thục vẽ khoanh tròn.
Thẩm Mặc Nhiên bị anh đột nhiên chạm vào sợ đến co rút thành một cục.
"Thả lỏng, xem em khổ sở như vậy. Chưa làm qua sao?"
Cố Tại Viễn mang theo giọng điệu tán tỉnh, anh không hổ là cao thủ tình trường.
Cô gái lắc đầu một cái, trong đôi mắt thế nhưng nổi lên tầng nước mắt.
Thì ra là thật không có đã làm, Cố Tại Viễn nhìn đến dáng vẻ của cô thế nhưng lại chần chừ.
Nhưng anh là Cố Tại Viễn, làm sao để con cừu nhỏ đưa tới miệng chạy thoát.
Không nhìn tới mặt của cô, có Tạ Viễn tiếp tục động tác trên tay, một mặt đem đầu đưa tới trước ngực của cô, mút thỏa thích quả anh đào của cô.
Thẩm Mặc Nhiên biết mình không thể nào toàn vẹn rời khỏi đây, nhưng nghĩ, có thể như vậy bỏ ra lần đầu tiên của mình, cũng coi là có ý nghĩa rồi.
Không biết đã trải qua bao lâu, đổi bao nhiêu tư thế, Cố Tại Viễn rốt cuộc cũng nhanh chóng chạy nước rút sau đem chính mình cùng Thẩm Mặc Nhiên cùng nhau đưa lên mây.
Xong chuyện, Thẩm Mặc Nhiên không còn hơi sức, cả người giống như búp bê vải nằm ở trên giường.
Cố Tại Viễn cầm khăn giấy bắt đầu dọn dẹp địa phương vừa mới chiến đấu xong.
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy rất kỳ quái, mình và phụ nữ làm xong, cho tới bây giờ cũng không có như vậy, hôm nay là thế nào.
Là bởi vì cô sao?
Nhìn về phía Thẩm Mặc Nhiên, cô đã ngủ mất, có phải hay không mới vừa rồi quá mức kịch liệt, khiến cô bé này không chịu nổi.
Đắp kín chăn bông cho cô, Cố Tại Viễn mặc áo ngủ, đi tới ban công.
Bầu trời đã bắt đầu trở nên trắng, trời cũng sắp sáng rồi.
Chẳng lẽ là cả đêm qua sao? Thời gian trôi qua thật là nhanh.
Cố Tại Viễn giống như cho tới bây giờ cũng không có kiên trì thời gian quá lâu như vậy, nhưng hôm nay, lại cùng làm chuyện chưa bao giờ có như vậy với một cô gái câm, giày vò suốt cả đêm.
Cố Tại Viễn nhịn không được cười lên, mình chẳng lẽ là trúng tà sao?"Này!"
Ngũ Y Y từ phía sau vỗ nhẹ một cái lên lưng Nguyễn Lâm Tịch.
"Trùng hợp thế, lại đụng phải cô!" Nguyễn Lâm Tịch cười nói.
Ngũ Y Y nhảy đến bên cạnh cô, hai người đi song song.
"Đi đâu vậy?"
Nguyễn Lâm Tịch hỏi.
Ngũ Y Y sờ sờ bụng, sau đó nháy mắt nói: "Kiếm ăn!"
Nguyễn Lâm Tịch mặc dù không thể không thừa nhận, nhưng cô lại không thể phủ nhận cảm giác chân thật của mình.
Cô bé này thật đáng yêu, hơn nữa tuyệt đối không phải là giả bộ, là do bên trong rất tự nhiên mà tỏa ra bên ngoài.
"Cùng nhau?"
Nguyễn Lâm Tịch đang suy tư, Ngũ Y Y mở miệng nói.
"Lần trước đã nói muốn ăn cơm chung, cô quên? Hơn nữa tôi gần đây nghe nói có rất nhiều tin đòn!"
Ngũ Y Y cố làm thần bí đứng trước Nguyễn Lâm Tịch chớp chớp mắt.
Bởi vì Nguyễn Lâm tịch so với cô cao hơn rất nhiều, cho nên dáng vẻ nhỏ nhắn của Ngũ Y Y càng thêm đáng yêu.
Nguyễn Lâm Tịch gật đầu một cái nói: "Được, cùng nhau đi! Tôi mời cô!"
"Tại sao có thể để cho cô mời tôi đây? Cô là huấn luyện viên của tôi, dĩ nhiên nên để tôi mời cô!"
Ngũ Y Y hào khí vỗ ngực, lôi kéo Nguyễn Lâm Tịch đi về trước.
Hai người sau khi ngồi xuống, Ngũ Y Y đem thực đơn đưa cho Nguyễn Lâm Tịch, còn mình liền bắt đầu thao thao bất tuyệt .
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia, giống như thế nào không thích nói chuyện, nhất là cùng người xa lạ.
Mặc dù nói không biết mất trí nhớ trước kia mình là gì, nhưng mình nhớ chính là như vậy.
Nhưng không biết vì sao a, nhìn thấy Nguyễn Lâm Tịch, ngũ Y Y liền đặc biệt nghĩ cùng cô trở nên thân thiết.
"Y Y, ngày đó cái người con trai kia, là ngươi bạn trai cô sao?"
Nguyễn Lâm Tịch hỏi.
"Cô nói Hàn Giang Đình sao? Tôi nhổ vào phi phi, cô cũng đừng rủa tôi chứ, nếu không buổi tối tôi sẽ gặp ác mộng. Cái tên nhóc kia mới không phải bạn trai tôi, cậu ta là tên đáng chết, nghe nói chúng tôi từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên ."
Thời điểm Ngũ Y Y nghe được Nguyễn Lâm Tịch nói Hàn Giang Đình là bạn trai của mình chén nước thiếu chút nữa bưng không vững.
"Nghe nói?"
Nguyễn Lâm Tịch hiển nhiên bắt được trọng điểm.
"A, cái đó nha, trong lúc này có một ít chuyện cô không phải biết, về sau tôi tìm cơ hội sẽ nói cho cô biết!"
Ngũ Y Y giải thích.
"Này, hôm nay sao anh ta lại không cùng cô đi chung!"
"Cậu ta, ai biết cậu ta bận cái gì, trước kia đều là cùng nhau ăn cơm trưa, hôm nay không biết chạy đi đâu!"
Ngũ Y Y nhìn Nguyễn Lâm Tịch, không ngờ thời điểm nói đến Hàn Giang Đình, thế nhưng mặt của cô lại hơi ửng hồng.