Cô lắc đầu một cái, không thèm nghĩ nhiều nữa.
Cố Tại Viễn chơi đùa thân thể mềm mại kia trong chốc lát, cảm giác mình dục vọng đã nhẫn nại tới cực điểm.
Kéo ra áo choàng tắm, lộ ra phía dưới đã ngẩng đầu .
Mặc dù cách quần lót, Thẩm Mặc Nhiên vẫn kinh ngạc che mắt.
Cô chưa bao giờ thấy qua bộ phận của người đàn ông nào.
Tại sao hình dạng này, lớn như vậy sao?
Trong lòng cô lặng lẽ nghĩ .
Cố Tại Viễn kéo tay cô, đặt vào thân dưới của mình.
Xúc cảm cứng rắn này khiến Thẩm Mặc Nhiên muốn rút tay về, nhưng Cố Tại Viễn lại biết được nắm chặt tay cô,làm cho cô không thể động đậy.
"Sờ một cái xem, đừng sợ!"
Cố Tại Viễn khích lệ cô.
Tay Thẩm Mặc Nhiên nhè nhẹ lướt qua vật cứng rắn, Cố Tại Viễn bên trong sắp không chịu nổi nữa.
Kéo quần lót của cô xuống, Cố Tại Viễn đem dục vọng của mình lộ ra.
Anh cũng không nhịn được nữa, anh không muốn sẽ cùng cô bé này dây dưa.
Phải nhanh xong chuyện, sau đó không còn bất kỳ quan hệ.
Anh không chịu nổi khi nhìn ánh mắt cô làm anh cuồng loạn.
Hơn không chịu nổi phân thân của mình trướng lên.
Trải qua vừa rồi, bên trong cô ấy cũng đã đủ đã ướt.
Cố Tại viễn đưa tay xuống phía dưới của cô.
Huyệt đạo khít khao đột nhiên bị xâm nhập lập tức co rút lại, Cố Tại Viễn chỉ cảm thấy ngón tay bị từng tầng một thịt non bao quanh.
Lại hướng trước, ngón tay quả nhiên chạm được một tầng màn thật mỏng.
Ngón tay Cố Tại Viễn lui ra ngoài, anh cũng không muốn dùng ngón tay của mình cướp đi lần đầu tiên của người phía dưới.
Mặc kệ như thế nào, đối với cô mà nói, lần đầu tiên phải là rất quan trọng.
Nhưng hết cách rồi, cấp cho mình người như vậy.
Cố Tại Viễn lắc đầu một cái, nâng mình húc vào phân thân, từ vào thân thể của cô.
Từ trước đến nay Thẩm Mặc Nhiên chưa bao giờ có cảm giác đau đớn như vậy, đau đến nỗi cô muốn khóc, tuy nhiên cô không khóc nổi.
Duy nhất có thể làm, chỉ có chịu đựng, cùng lặng lẽ rơi lệ.
Cố Tại Viễn cảm thấy tấm màn kia tượng trưng cho sự thuần khiết, hít một hơi, anh chợt xông vào.
Thẩm Mặc Nhiên có thể cảm nhận được nỗi đau đã đến cực hạn.
Cố Tại Viễn hoàn toàn không phải không biết cô khóc, nước mắt đã sớm làm ướt gối đầu, nhưng anh không thể dừng lại.
Thẩm Mặc Nhiên có thể cảm nhận được dưới thân vật cứng ở trong thân thể của mình ra vào.
Mà Cố Tại Viễn bị cô khít khao bao lấy khó có thể kềm chế.
Thời gian từ từ trôi qua, Thẩm Mặc Nhiên cảm thấy cảm giác đau đớn càng ngày càng nhạt.
Cuối cùng, nhưng một loại cảm giác tê dại thay thế.
Cố Tại Viễn nhìn cô dần dần thích ứng, liền đổi tư thế.
Thẩm Mặc Nhiên quỳ trên trên giường, Cố Tại Viễn từ phía sau tiến vào.
Phương thức như thế kích thích hơn, cắm vào càng sâu.
Thẩm Mặc Nhiên âm thanh gì cũng không phát ra được.
Cả căn phòng chỉ có thân thể va chạm cùng âm thanh Cố Tại Viễn than nhẹ.
Nhưng anh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Trước kia cùng mình lên giường phụ nữ phần lớn sẽ lớn tiếng thét.
Tiếng kêu của các cô liên miên bất tận, tất cả mọi người là một dáng vẻ.
Nghe chẳng những không làm cho anh hưng phấn hơn, ngược lại làm cho anh mất đi hứng thú.
Rất ồn ào rất phiền não.
Nhưng Thẩm Mặc Nhiên lại yên lặng không nói, không phải cô không muốn lên tiếng, mà là cô không kêu được.
Nhưng Cố Tại Viễn biết thân thể của cô đã phản ứng, từ trong ánh mắt của cô, Cố Tại Viễn có thể thấy được cảm thụ của cô.
Vậy thì đủ rồi, giống như cô bên tai của anh rên rỉ.
Cô giống như vì mình mà làm theo yêu cầu.
Chẳng lẽ Lâm Tịch đối với cái tên chết tiệt Hàn Giang Đình có tình ý sao?
Ngũ Y Y trong lòng đánh trống, so với mình kết hôn còn vui mừng hơn.
"Có muốn hay không tôi gọi cậu ta tới đây à?"
Ngũ Y Y vốn là thử thăm dò hỏi, nghĩ tới Lâm Tịch nhất định sẽ ngượng ngùng.
Nhưng không như ước muốn, Nguyễn Lâm Tịch lại sảng khoái gật đầu một cái nói: "Được, đúng cũng chỉ có hai người cũng không có ý nghĩa!"
Woa, cái cô gái này quả nhiên không tầm thường!
Loại này dám yêu dám hận đây chính là tính cách mà Ngũ Y Y thích!
Ngũ Y Y lấy điện thoại di động ra nhấn vài cái vào bàn phím.
Điện thoại vang lên thật lâu cũng không người bắt máy.
Ngũ Y Y ở trong lòng mắng Hàn Giang Đình cái người này ngu như heo, ngày ngày đối với Lâm Tịch ngày nhớ đêm mong, hiện tại cơ hội tới, cậu ta chạy đi đâu!
Thời điểm Ngũ Y Y tức giận đang muốn cúp điện thoại, bên kia đầu điện thoại truyền đến tiếng Hàn Giang Đình.
"Alô? Y Y, làm gì?"Giọng nói lười biếng, người này chẳng lẽ còn không có rời giường, giờ đã trưa cũng không đi học sao?
Ngũ Y Y nhìn Nguyễn Lâm Tịch, cũng may cô đang chuyên tâm nhìn thực đơn, cũng không có chú ý đến điện thoại.
Bằng không bộ dạng chán trường này của Hàn Giang Đình không phải làm cho cô thất vọng cực độ sao.
"Mình nói, cậu mau lại đây, chúng ta ở bên tiệm cơm này."
Ngũ Y Y trấn định nói, nhưng thật ra là cố nén kích động chỉnh tên nhóc này.
"Mình không đi, mình còn muốn tiếp tục hẹn ước cùng với Nguyễn Nguyễn trong mộng của mình"
Hàn Giang Đình không cần suy nghĩ chuẩn tắt điện thoại.
"Vậy mình cùng Lâm Tịch ở nơi này chờ cậu, cậu nhanh lên một chút!"
Nói xong ngũ Y Y liền cúp điện thoại, tên nhóc này thật là một tên ngốc không chịu được!
Hàn Giang Đình sững sờ mấy phút, trong điện thoại tiếng rè vang lên không ngừng.
Lâm Tịch? Nguyễn Lâm Tịch?
Cái gì? Y Y cái đó con nhóc chết tiệt kia hiện tại cùng Lâm Tịch ở chung một chỗ?
Rốt cuộc phản ứng kịp Hàn Giang Đình lập tức từ trên giường bò dậy, việc buồn ngủ vừa rồi bay sạch, anh bây giờ, phải tỉnh táo nhất định tỉnh táo!
Nhanh chóng đánh răng rửa mặt mặc quần áo chải đầu, Hàn Giang Đình chưa từng có đem những này chuyện ở trong vòng mười phút hoàn thành.
Nhưng mà hôm nay, thế nhưng anh lại làm được, hơn nữa làm được vô cùng tốt.
Cũng may Hàn Giang Đình ở nhà trọ cách trường học không xa lắm, cộng thêm hiện tại Hoắc Phi Đoạt vừa mới đem xe thể thao đến.
Mười lăm phút sau, bộ dáng con người của Hàn giang Đình xuất hiện trước mặt Ngũ Y Y và Nguyễn Lâm Tịch.
"Cậu, cũng quá nhanh đi!"
Ngũ Y Y ngồi ở ghế phía sau lưng, đôi tay nắm chặt tay vịn, chỉ sợ tốc độ Hàn Giang Đình đem mình thổi bay.
"Tôi chính là đang đọc sách ở thư viện, nhận được điện thoại lập tức nhanh chạy tới, vừa đúng lúc cũng hơi đói bụng."
Hàn Giang Đình khoác lác vô sỉ, con mắt của Ngũ Y Y suýt chút nữa rớt ra.
"Huấn luyện viên Nguyễn, cô cũng ở đây!"
Hàn Giang Đình càng thêm khoác lác, giả bộ càng thêm thái quá.
"Mới vừa rồi không phải cậu nói không tới sao?"
Ngũ Y Y thật sự nhịn không được, cố ý phơi bày anh.
Hàn Giang Đình thiếu chút nữa đem Ngũ Y Y trừng đến lác mắt.
"Cái đó, Giang Đình, tôi có thể gọi như vậy anh không?"
Nguyễn Lâm Tịch đem tóc vén sau tai hướng đến Hàn Giang Đình nói.
Hàn Giang Đình nhất thời đắm chìm.
Đoạn thời gian trước, Ngũ Y Y mất trí nhớ bản tính còn chưa có lộ ra ngoài, gọi qua mấy lần Giang Đình.
Lúc ấy Hàn Giang Đình cảm thấy Ngũ Y Y gọi tên mình giống như quả cân nặng.
Nhưng hôm nay, anh nghe Nguyễn Lâm Tịch gọi mình Giang Đình trong nháy mắt.
Quyết định đem cái này tốt nhất cho Nguyễn Lâm Tịch.
Thật là thật dễ nghe.
"Ừ, dĩ nhiên có thể. Vậy tôi gọi cô là Lâm Tịch, tôi nghĩ chúng ta tuổi tác cũng không sai biệt lắm!"