Không biết đã trải qua bao lâu, đổi bao nhiêu tư thế, Cố Tại Viễn rốt cuộc cũng nhanh chóng chạy nước rút sau đem chính mình cùng Thẩm Mặc Nhiên cùng nhau đưa lên mây.
Xong chuyện, Thẩm Mặc Nhiên không còn hơi sức, cả người giống như búp bê vải nằm ở trên giường.
Cố Tại Viễn cầm khăn giấy bắt đầu dọn dẹp địa phương vừa mới chiến đấu xong.
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy rất kỳ quái, mình và phụ nữ làm xong, cho tới bây giờ cũng không có như vậy, hôm nay là thế nào.
Là bởi vì cô sao?
Nhìn về phía Thẩm Mặc Nhiên, cô đã ngủ mất, có phải hay không mới vừa rồi quá mức kịch liệt, khiến cô bé này không chịu nổi.
Đắp kín chăn bông cho cô, Cố Tại Viễn mặc áo ngủ, đi tới ban công.
Bầu trời đã bắt đầu trở nên trắng, trời cũng sắp sáng rồi.
Chẳng lẽ là cả đêm qua sao? Thời gian trôi qua thật là nhanh.
Cố Tại Viễn giống như cho tới bây giờ cũng không có kiên trì thời gian quá lâu như vậy, nhưng hôm nay, lại cùng làm chuyện chưa bao giờ có như vậy với một cô gái câm, giày vò suốt cả đêm.
Cố Tại Viễn nhịn không được cười lên, mình chẳng lẽ là trúng tà sao?
"Này!"
Ngũ Y Y từ phía sau vỗ nhẹ một cái lên lưng Nguyễn Lâm Tịch.
"Trùng hợp thế, lại đụng phải cô!" Nguyễn Lâm Tịch cười nói.
Ngũ Y Y nhảy đến bên cạnh cô, hai người đi song song.
"Đi đâu vậy?"
Nguyễn Lâm Tịch hỏi.
Ngũ Y Y sờ sờ bụng, sau đó nháy mắt nói: "Kiếm ăn!"
Nguyễn Lâm Tịch mặc dù không thể không thừa nhận, nhưng cô lại không thể phủ nhận cảm giác chân thật của mình.
Cô bé này thật đáng yêu, hơn nữa tuyệt đối không phải là giả bộ, là do bên trong rất tự nhiên mà tỏa ra bên ngoài.
"Cùng nhau?"
Nguyễn Lâm Tịch đang suy tư, Ngũ Y Y mở miệng nói.
"Lần trước đã nói muốn ăn cơm chung, cô quên? Hơn nữa tôi gần đây nghe nói có rất nhiều tin đòn!"
Ngũ Y Y cố làm thần bí đứng trước Nguyễn Lâm Tịch chớp chớp mắt.
Bởi vì Nguyễn Lâm tịch so với cô cao hơn rất nhiều, cho nên dáng vẻ nhỏ nhắn của Ngũ Y Y càng thêm đáng yêu.
Nguyễn Lâm Tịch gật đầu một cái nói: "Được, cùng nhau đi! Tôi mời cô!"
"Tại sao có thể để cho cô mời tôi đây? Cô là huấn luyện viên của tôi, dĩ nhiên nên để tôi mời cô!"
Ngũ Y Y hào khí vỗ ngực, lôi kéo Nguyễn Lâm Tịch đi về trước.
Hai người sau khi ngồi xuống, Ngũ Y Y đem thực đơn đưa cho Nguyễn Lâm Tịch, còn mình liền bắt đầu thao thao bất tuyệt .
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia, giống như thế nào không thích nói chuyện, nhất là cùng người xa lạ.
Mặc dù nói không biết mất trí nhớ trước kia mình là gì, nhưng mình nhớ chính là như vậy.
Nhưng không biết vì sao a, nhìn thấy Nguyễn Lâm Tịch, ngũ Y Y liền đặc biệt nghĩ cùng cô trở nên thân thiết.
"Y Y, ngày đó cái người con trai kia, là ngươi bạn trai cô sao?"
Nguyễn Lâm Tịch hỏi.
"Cô nói Hàn Giang Đình sao? Tôi nhổ vào phi phi, cô cũng đừng rủa tôi chứ, nếu không buổi tối tôi sẽ gặp ác mộng. Cái tên nhóc kia mới không phải bạn trai tôi, cậu ta là tên đáng chết, nghe nói chúng tôi từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên ."
Thời điểm Ngũ Y Y nghe được Nguyễn Lâm Tịch nói Hàn Giang Đình là bạn trai của mình chén nước thiếu chút nữa bưng không vững.
"Nghe nói?"
Nguyễn Lâm Tịch hiển nhiên bắt được trọng điểm.
"A, cái đó nha, trong lúc này có một ít chuyện cô không phải biết, về sau tôi tìm cơ hội sẽ nói cho cô biết!"
Ngũ Y Y giải thích.
"Này, hôm nay sao anh ta lại không cùng cô đi chung!"
"Cậu ta, ai biết cậu ta bận cái gì, trước kia đều là cùng nhau ăn cơm trưa, hôm nay không biết chạy đi đâu!"
Ngũ Y Y nhìn Nguyễn Lâm Tịch, không ngờ thời điểm nói đến Hàn Giang Đình, thế nhưng mặt của cô lại hơi ửng hồng.
Hàn Giang Đình đè nén xuống kích động trong lòng, cố làm trấn định nói.
"Được, tôi còn đang ngại việc anh gọi tôi là huấn luyện viên Nguyễn có vẻ tôi rất già!"
Ngũ Y Y nhìn hai người trò chuyện tốt như vậy, từ trong đáy lòng thay Hàn Giang Đình vui mừng.
Nhưng mà hi vọng Hàn Giang Đình lần này là nghiêm túc, bởi vì không biết tại sao, cô rất quý trọng cô bé Nguyễn Lâm Tịch này.
Thẩm Mặc Nhiên khi tỉnh lại, Cố Tại Viễn đã không có ở trong phòng rồi.
Cô chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, hạ thân cũng bủn rủn vô lực.
Nhưng cô vẫn cố nén đứng lên, mặc quần áo tử tế.
Thời điểm ra khỏi cửa, phát hiện thuộc hạ của Cố Tại Viễn đang đợi ở ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy cô đi ra, liền nói với cô: "Tổng giám đốc Cố đã đi trước, anh nói chờ cô tỉnh lại sẽ đưa cô trở về!"
Thẩm Mặc Nhiên gật đầu một cái, cái này kết thúc rồi sao?
Thuộc hạ dưới sự yêu cầu của Thẩm Mặc Nhiên đưa cô đến chỗ ba cô ở bệnh viện.
Thẩm Mặc Nhiên lễ phép hướng về tên thuộc hạ chào một cái, ngỏ ý cảm ơn.
Cô không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng cái loại phương thức này để cảm ơn người ta đưa mình tới đây.
Theo ý cô, mặc kệ người kia có phải hay không tuân theo lệnh của Cố Tại Viễn làm việc, đều là giúp đỡ mình.
Bởi vì cũng may đưa cô tới đây một đoạn đường dài như vậy, bởi vì thương hại cô không có tiền đi xe buýt.
Tên thuộc hạ cũng cả kinh, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối với mình từng cúi đầu như vậy, cô bé này như thế nào. . . . . .
Anh thiếu chút nữa đã quên, từ trong áo móc ra một lá thư giao cho Thẩm Mặc Nhiên.
Đợi đến Thẩm Mặc Nhiên sau khi mở ra nghĩ muốn trả cho anh, người đó đã lái xe rời đi.
Trong lá thư này là một xấp tiền mặt.
Nàng làm sao để trả tiền lại cho Cố Tại Viễn đây, tại sao có thể lấy tiền của anh đây?
Đây tất cả, đứng ở bệnh viện lầu hai phòng làm việc của viện trưởng phía trước cửa sổ tất cả đều ở trong mắt Cố Tại Viễn.
Thế nào, tiền kia cũng không muốn lấy sao?
Chỉ là nghe theo lệnh đưa cô về, liền đối với người ta cúi người chào sao?
Thế nào lại nhún nhường như vậy, giống như tự ái.
Ngày hôm qua nói muốn cùng bản thân lên giường, liền không nghĩ mà đáp ứng.
Rốt cuộc là cái dạng phụ nữ như thế nào, Cố Tại Viễn ở trong lòng suy nghĩ.
Càng nghĩ càng đối với cô tò mò.
"Cái đó, tổng giám đốc Cố, anh. . . . . ."
Lời nói viện trưởng đem Cố Tại Viễn kéo về thực tế.
"Này, ông phải trị liệu tốt cho người bệnh nhân kia, nếu như có cái gì không may, tôi nghĩ ông là ông biết tôi sao rồi."
Cố Tại Viễn ném xuống một tờ chi phiếu, liền sải bước rời đi.
Bất tri bất giác, thế nhưng vào thang máy đi tới lầu 15.
Đúng lúc ba Thẩm Mặc Nhiên ở tầng lầu.
Cố Tại Viễn giống như là không quản được chân của mình, rất tự nhiên liền đi tới phòng bệnh.
Xuyên thấu qua trên cửa thủy tinh, Cố Tại Viễn nhìn Thẩm Mặc Nhiên đang kiên nhẫn gọt trái cây cho ba cô.
Dáng vẻ cô an tĩnh như vậy, ánh mắt trong suốt đơn thuần, khóe miệng giống như nở nụ cười.
Cố Tại viễn nhìn ngây người, cho đến khi y tá tới kiểm tra phòng, anh mới thu hồi ánh mắt.
Bước nhanh rời đi.
Ngồi trên xe, Cố Tại Viễn nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua.
Cô an tĩnh như vậy, nhìn dáng vẻ mềm yếu, cũng yên lặng chấp nhận.
Cố Tại Viễn cho người điều tra Thẩm Mặc Nhiên.
Ba của nàng từ hồi trẻ bắt đầu ham mê đánh bài, đem những thứ trong nhà đáng giá đổi lấy tiền đi đánh bạc.
Mẹ của cô cũng bởi vì không chịu nổi người chồng như vậy mà bỏ nhà ra đi, bỏ lại cô bé Thẩm Mặc Nhiên.
Chính là bắt đầu từ khi đó, cô không hề muốn nói chuyện nữa, dáng vẻ trầm mặt.
Đi theo cha bị bao vây chặn đánh, đòi tiền nợ, không thể chống đỡ nổi.