... ...... ...... .........
Tiêu Lạc ngồi trên ghế sô pha tao nhã thưởng thức ly rượu vang đỏ trong tay.
Ánh mắt thâm thúy, nhìn không ra anh ta đang suy nghĩ gì.
Đây cũng chính là chỗ đáng sợ nhất của Tiêu Lạc.
Anh ta ngồi đối diện với người đàn ông có khí chất mạnh mẽ, người đó là Âu Dương Chấn Đình.
Hai người không nói chuyện với nhau, đều lắc lắc ly đế cao trong tay, vừa bực tức lại có phần quỷ dị.
Rốt cuộc vẫn là Âu Dương Chấn Đình mở miệng trước.
Chính ông ta cũng hơi giật mình, bắt đầu đánh giá chàng trai có thể bình tĩnh hơn nữa.
Chàng trai trẻ này tuyệt không đơn giản.
"Tiêu Lạc, có vẻ như cậu có việc muốn nói với tôi."
Tiêu Lạc nhếch môi cười nhẹ, lắc lắc ly rượu trong tay.
Ly rượu hiện lên màu đỏ mê người, Tiêu lạc ngẩng đầu nhìn Âu Dương Chấn Đình, đúng là tuyệt không lùi bước.
"Ngài Âu Dương, nếu ngài đã hỏi, vậy tôi xin nói thẳng."
Âu Dương Chấn Đình cũng không chờ đến lúc biết được đó là hạng người gì, một ánh mắt gần kề có thể hùa dọa lời nói của ông ta, chỉ sợ sau này ông ta không dám đi trên đường.
"Mời cậu nói."
"Tôi nghĩ ngài Âu Dương đây nhất định rất tò mò tại sao tôi lại cứu ngài thoát khỏi nguyên hiểm, và là kẻ thù của Hoắc Phi Đoạt."
Tiêu Lạc dừng một chút, nhắc đến tên Hoắc Phi Đoạt, làm anh ta vô cùng không thoải mái.
"Tôi đã nói với ông, tôi phải cướp lại một thứ từ tay anh ta. Thật ra không phải là món vậy, mà là một người, một cô gái!"
Âu Dương Chấn Đình không ngạc nhiên, ông ta đã đoán trước được điều này.
"Thật ra trước khi tôi cứu ngài, anh ta đã bắt đầu truy sát tôi rồi! Nhưng cũng may số tôi không đến mức cùng đường, luôn ở trong nguy hiểm trốn chạy được. Bởi vì vô hình, biết chuyện giữa ngài với cha mẹ của Hoắc Phi Đoạt, cho nên.... ......"
Âu Dương Chấn Đình nhíu chặt chân mày, tuy ông ta biết Tiêu Lạc cứu ông ta nhất định đã biết được một vài tin tức.
Nhưng ông ta không ngờ, tên tiểu này này to gan dám lấy chuyện này ra để bàn bạc.
Tên tiểu tử phách lối, Âu Dương Chấn Đình thầm bất mãn.
"Ngài Âu Dương, hôm nay tôi chỉ muốn xác định với ngài một việc."
Ánh mắt của Tiêu Lạc đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Hả? Chuyện gì?" Âu Dương Chấn Đình mặt không đổi sắc.
"Ngài chỉ lấy một thứ thuộc về ngài, còn cô gái kia là của tôi. Tôi hy vọng ngài sẽ không động vào cô ấy!"
Lúc Tiêu Lạc nói câu này, ban tay dùng sức cầm ly rượu chỉ cần hơi dùng lực một chút, cái ly mỏng manh này sẽ vỡ nát trên mặt đất.
Tên tiểu tử này đang cảnh cáo mình sao? Ha ha, đúng là không coi ai ra gì hết.
"Ngài Âu Dương không nên động một chút là tức giận."
Tiêu Lạc đã sớm nhìn ra trong lòng lão già này đang bất mãn.
"Tôi nghĩ chắc chắn ngài còn có ích đối với tôi, ví dụ như, ba năm qua ngài vẫn bị Hoắc Phi Đoạt nhốt tại Ám Vô Thiên Nhật trong núi sâu, mà không phải sống ở nước ngoài như lời đồn. Tôi nghĩ, nếu hợp tác vui vẻ, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài, tôi sẽ không nói ra."
Tiêu Lạc nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
"Rượu này có mùi rất thơm, ngài Âu Dương cảm thấy thế nào?"
Tên tiểu tử thật ác độc, dám uy hiếp tôi.
Tuy Âu Dương Chấn Đình giận đến phát run, nhưng loại người như ông ta sao có thể dễ dàng để lộ sắc mặt vui buồn chứ?
"Đúng vậy, rượi này thơm, nhưng chỉ cần nhấm nháp từng ngụm, hương vị cũng không tệ lắm!"