Gần đầy thừa dịp anh không có ở nhà, cô bé này lại chạy đi.
Đưa tay nhìn đồng hồ, đúng là vượt quá thời gian anh quy định.
Hoắc Phi Đoạt nhẫn nhịn ngồi im khoảng mười phút, được rồi, đây đã là cực hạn với anh, cô bé này vẫn chưa về.
"A Trung!"
"Dạ, lão đại!"
A Trung cung kính đứng bên cạnh Hoắc Phi Đoạt.
"Gọi điện thoại cho lái xe, hỏi thăm anh ta xem Ngũ Y Y đã đi đâu?"
"Việc đó, lão đại, lái xe đang ở ngoài sân, vừa rồi anh ta nói với tôi, hôm nay Ngũ tiểu thư không có ngồi xe ra ngoài."
Hoắc Phi Đoạt nghe nói như thế, nhướng mày.
"Lập tức theo dõi thiết bị định vị!"
"Dạ!"
A Trung lập tức đi làm.
Hoắc Phi Đoạt hơi lo lắng cho cô bé này. Lần trước gặp chuyện ở KTV đã đủ để anh lo lắng rồi, bây giờ nếu xảy ra việc như vậy nữa, anh cũng không thể chấp nhận được.
Hoắc Phi Đoạt chưa bao giờ nôm nớp lo sợ vì một cô bé.
Sợ cô xảy ra chuyện gì, đó là do anh không bảo vệ cô tốt.
Hoắc Phi Đoạt tuyệt đối không để cho cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vả lại, tình hình bây giờ không giống như trước, Âu Dương Chấn Đình không phải là người dễ dàng đối phó.
"Lâm Tịch à, cô biết không? Sau khi tôi bị mất trí, người đàn ông tên Tiêu Lạc kia nói với tôi.... ..."
Ngũ Y Y giật nhẹ tay áo Nguyễn Lâm Tịch, gương mặt đỏ bừng nói.
"Anh ấy nói gì hả?"
Nguyễn Lâm Tịch không kìm nén sự hiếu kỳ trong lòng, chỉ cần chuyện gì về Tiêu Lạc là cô ta đều muốn biết.
"Anh ta nói anh ta là chồng của tôi! Hơn nữa, anh ta còn muốn ép buộc tôi......."
Ngũ Y Y dừng lại ở chỗ quan trọng, cô dùng sức lắc lắc đầu, không muốn nói nữa.
Nhưng người thông minh như Nguyễn Lâm Tịch sao không thể đoán được chứ.
Tiêu Lạc lừa gạt Ngũ Y Y nói là chồng của cô ấy sao?
Xem ra, anh thật sự muốn sống chung với cô ấy.
Vậy Tiêu Lạc thật sự yêu Ngũ Y Y sao?
Dùng thủ đoạn lừa gạt?
Thậm chí Nguyễn Lâm Tịch hơi khinh thường tình yêu không chân thành của Tiêu Lạc đối với Ngũ Y Y.
"Y Y cô vừa mới nói, cô mất trí, cũng bởi vì người đàn ông tên Tiêu Lạc à? Chuyện này là sao vậy?"
Nguyễn Lâm Tịch nhớ đến lời nói lúc nãy của Ngũ Y Y, cảm thấy khó hiểu.
Ngũ Y Y vuốt vuốt trán mình, lại uống một ngụm rượu.
"Ôi, nói ra cô không tin đâu, sau đó Hoắc Phi Đoạt nói cho tôi biết, là Tiêu Lạc tiem một loại thuốc vào người tôi, khiến tôi bị mất trí!"
"Cái gì? Tiêm thuốc?"
Nguyễn Lâm Tịch không tin vào lỗ tai mình, cô nghe là Tiêu Lạc tiêm thuốc vào người Ngũ Y Y sao?
... ...... ....
"Lão đại, tôi đã tra ra được vị trí của Ngũ tiểu thư rồi." A Trung nhanh chóng báo cáo cho Hoắc Phi Đoạt.
Anh ta biết chuyện lão đại quan tâm nhất chính là an toàn của Ngũ Y Y.
"Chuẩn bị xe, lập tức xuất phát!" Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng ra lệnh.
Trong lòng thầm nghĩ, cô bé này bị anh bắt về nhất định phải dạy dỗ cô ấy thật thích đáng.
Anh không có ở nhà dám lén đi ra ngoài.
Mỗi lần muốn dạy dỗ thì cô đều bày ra bộ dáng động lòng người, không thể lại mềm lòng đối với cô.
Hoắc Phi Đoạt ngồi trên xe, trên đường đi đến quán bar mà Ngũ Y Y đang ở đó.
Sau khi a Trung báo cáo vị trí, mặt của Hoắc Phi Đoạt vẫn rất thối.
Cô bé này, một mình ra ngoài đã đành, lại còn đến quán bar!
Lại đi nhìn trộm trai đẹp sao?
A Trung không biết tại sao, lại ngửi được một mùi dấm chua nồng đậm, phát ra từ chiến thần mặt lạnh Hoắc Phi Đoạt đang ngồi ghế sau.
Còn Ngũ Y Y thì đang nói liên tục, Nguyễn Lâm Tịch ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng chen vào một câu.
Anh biết chuyện này nếu như truyền ra ngoài, anh sẽ bị người trong vòng luẩn quẩn này chế nhạo, đây là điều chắc chắn.
Đường đường là Cố Tại Viễn lại làm chuyện bao nuôi.
Nhưng mà khi ánh mắt trong suốt của nhìn anh.
Anh không thể tìm được bất kỳ lý do nào để từ chối cô.
Đúng vậy, anh thích cô. Thích bộ dạng yên tĩnh của cô, thích cơ thể cô, thích cô làm cái gì cũng đều mang theo loại cảm giác thẳng thắn.
Cố Tại Viễn không nhịn được liền ôm cô vào lòng, vùi mặt mình vào cổ của cô.
Hít lấy hương thơm dễ chịu trên người cô, mùi hương này làm anh ngất ngây.
Hoắc Phi Đoạt bế Ngũ Y Y đang say khước thả lên giường, nhìn gương mặt nhỏ nhỏ hồng hồng bộ dáng nói xằng nói bậy của cô, nhưng lại có chút thú vị.
Nhưng bây giờ cô đang say, mình không nên thừa dịp gặp người nguy hiểm được.
Hoắc Phi Đoạt cố gắng khống chế dục vọng của mình, anh thay quần áo cho cô, đổi lại bộ đồ ngủ thoải mái.
Nhưng mỗi chiếc cúc áo được cở ra, Hoắc Phi Đoạt cảm giác vật cứng giữa hai chân mình ngày càng căng thêm.Cho dù cô bé này đang ngủ, cũng có thể khiến anh không kiềm chế được.
Chậm rãi cởi áo cô ra, Hoắc Phi Đoạt từ từ trượt bàn tay lên hai khối mềm mại của cô.
Vừa mới đụng vào, Ngũ Y Y đã lật người lại, lẩm bẩm như không thoải mái.
"Muốn uống nước không?"
Hoắc Phi Đoạt quan tâm hỏi.
Sờ lên trán cô, chỉ có một chút mồ hồ.
Hoắc Phi Đoạt đứng dậy điều chỉnh máy điều hòa trong phòng cho thích hợp một chút.
Trước đây Hoắc Phi Đoạt chưa từng quan tâm người khác, từ nhỏ đến lớn, thứ anh để ý nhất chỉ có bản thân anh.
Có lẽ là bản tính trời sinh, có lẽ hoàn cảnh đã nuôi dưỡng anh trở thành một ngườitrong mắt người khác có tính cách lạnh lùng.
Nhưng từ lúc cô bé này nằm trong ngực anh, anh bắt đầu muốn quan tâm đến cô, che chở cho cô.
Khi đó trong vòng một đêm Hoắc Phi Đoạt đã thay đổi, những chuyện trước đây không làm, bây giờ sẽ làm chỉ vì cô.
Cô là đối tượng quan trọng nhất, khi làm những chuyện này anh đều cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhìn Ngũ Y Y đang ngủ say, tuy Hoắc Phi Đoạt đang cố gắng kiềm chế, nhưng anh vẫn điên cuồng muốn cô.
Nghĩ lại mới có ba ngày không nếm được mùi vị của cô, ba ngày, đã rất dài.
Hoắc Phi Đoạt đang tự an ủi mình, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô.
Có lẽ do tác dụng của rượu, khi anh vuốt ve trên người Ngũ Y Y, cô bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ.
Giống như con mèo nhỏ ngâm khẽ, thỉnh thoảng vặn vẹo người một chút.
Ngũ Y Y đang ngủ nên không biết được, tất cả những hành động này đối với Hoắc Phi Đoạt là một sự hấp dẫn.
"Cô bé, em đang cổ vũ anh sao?"
Hoắc Phi Đoạt nằm lên người cô, dùng lồng ngực đè cô.
Nhìn thấy hai khối no tròn bị anh đè nén, nhưng lại có chút dâm loạn.
Hoắc Phi Đoạt dùng đầu gối cọ vào chỗ sâu nhất trong người cô.
Ngũ Y Y không yên mà giật giật, nhưng rất nhanh hai tay cô đã bị Hoắc Phi Đoạt kiềm chặt lại.
"Ừ.......Ừ......."
Hoắc Phi Đoạt dùng đầu gối cọ vào chỗ nhô lên của cô, cô yêu kiều rên khẽ một tiếng.
Rất nhanh, Hoắc Phi Đoạt cảm nhận được đầu gối của mình hơi lạnh lẽo.
Cúi đầu nhìn, một dòng ẩm ướt, đây không phải là dịch ái của Ngũ Y Y thì là cái gì?
Hoắc Phi Đoạt cảm nhận được dịch của cô, cũng không nhịn được nữa.
Lật người Ngũ Y Y lại, để cô nằm sấp lên giường.
Da thịt trắng mịn, đường cong trên lưng xinh đẹp, phần mông hơi nhô cao.
Hoắc Phi Đoạt bấm một cái,cái mông nhỏ mềm mại của Ngũ Y Y tựa như có thể chảy nước.