Anh biết chuyện này nếu như truyền ra ngoài, anh sẽ bị người trong vòng luẩn quẩn này chế nhạo, đây là điều chắc chắn.
Đường đường là Cố Tại Viễn lại làm chuyện bao nuôi.
Nhưng mà khi ánh mắt trong suốt của nhìn anh.
Anh không thể tìm được bất kỳ lý do nào để từ chối cô.
Đúng vậy, anh thích cô. Thích bộ dạng yên tĩnh của cô, thích cơ thể cô, thích cô làm cái gì cũng đều mang theo loại cảm giác thẳng thắn.
Cố Tại Viễn không nhịn được liền ôm cô vào lòng, vùi mặt mình vào cổ của cô.
Hít lấy hương thơm dễ chịu trên người cô, mùi hương này làm anh ngất ngây.
Hoắc Phi Đoạt bế Ngũ Y Y đang say khước thả lên giường, nhìn gương mặt nhỏ nhỏ hồng hồng bộ dáng nói xằng nói bậy của cô, nhưng lại có chút thú vị.
Nhưng bây giờ cô đang say, mình không nên thừa dịp gặp người nguy hiểm được.
Hoắc Phi Đoạt cố gắng khống chế dục vọng của mình, anh thay quần áo cho cô, đổi lại bộ đồ ngủ thoải mái.
Nhưng mỗi chiếc cúc áo được cở ra, Hoắc Phi Đoạt cảm giác vật cứng giữa hai chân mình ngày càng căng thêm.
Cho dù cô bé này đang ngủ, cũng có thể khiến anh không kiềm chế được.
Chậm rãi cởi áo cô ra, Hoắc Phi Đoạt từ từ trượt bàn tay lên hai khối mềm mại của cô.
Vừa mới đụng vào, Ngũ Y Y đã lật người lại, lẩm bẩm như không thoải mái.
"Muốn uống nước không?"
Hoắc Phi Đoạt quan tâm hỏi.
Sờ lên trán cô, chỉ có một chút mồ hồ.
Hoắc Phi Đoạt đứng dậy điều chỉnh máy điều hòa trong phòng cho thích hợp một chút.
Trước đây Hoắc Phi Đoạt chưa từng quan tâm người khác, từ nhỏ đến lớn, thứ anh để ý nhất chỉ có bản thân anh.
Có lẽ là bản tính trời sinh, có lẽ hoàn cảnh đã nuôi dưỡng anh trở thành một ngườitrong mắt người khác có tính cách lạnh lùng.
Nhưng từ lúc cô bé này nằm trong ngực anh, anh bắt đầu muốn quan tâm đến cô, che chở cho cô.
Khi đó trong vòng một đêm Hoắc Phi Đoạt đã thay đổi, những chuyện trước đây không làm, bây giờ sẽ làm chỉ vì cô.
Cô là đối tượng quan trọng nhất, khi làm những chuyện này anh đều cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhìn Ngũ Y Y đang ngủ say, tuy Hoắc Phi Đoạt đang cố gắng kiềm chế, nhưng anh vẫn điên cuồng muốn cô.
Nghĩ lại mới có ba ngày không nếm được mùi vị của cô, ba ngày, đã rất dài.
Hoắc Phi Đoạt đang tự an ủi mình, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô.
Có lẽ do tác dụng của rượu, khi anh vuốt ve trên người Ngũ Y Y, cô bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ.
Giống như con mèo nhỏ ngâm khẽ, thỉnh thoảng vặn vẹo người một chút.
Ngũ Y Y đang ngủ nên không biết được, tất cả những hành động này đối với Hoắc Phi Đoạt là một sự hấp dẫn.
"Cô bé, em đang cổ vũ anh sao?"
Hoắc Phi Đoạt nằm lên người cô, dùng lồng ngực đè cô.
Nhìn thấy hai khối no tròn bị anh đè nén, nhưng lại có chút dâm loạn.
Hoắc Phi Đoạt dùng đầu gối cọ vào chỗ sâu nhất trong người cô.
Ngũ Y Y không yên mà giật giật, nhưng rất nhanh hai tay cô đã bị Hoắc Phi Đoạt kiềm chặt lại.
"Ừ.......Ừ......."
Hoắc Phi Đoạt dùng đầu gối cọ vào chỗ nhô lên của cô, cô yêu kiều rên khẽ một tiếng.
Rất nhanh, Hoắc Phi Đoạt cảm nhận được đầu gối của mình hơi lạnh lẽo.
Cúi đầu nhìn, một dòng ẩm ướt, đây không phải là dịch ái của Ngũ Y Y thì là cái gì?
Hoắc Phi Đoạt cảm nhận được dịch của cô, cũng không nhịn được nữa.
Lật người Ngũ Y Y lại, để cô nằm sấp lên giường.
Da thịt trắng mịn, đường cong trên lưng xinh đẹp, phần mông hơi nhô cao.
Hoắc Phi Đoạt bấm một cái,cái mông nhỏ mềm mại của Ngũ Y Y tựa như có thể chảy nước.
Nhưng sau đó vì một số nguyên nhân nên cha cô ta bị phá sản, nhất thời không thể chấp nhận được những điều này nên ba của cô ta đã tự sát, sau khi mẹ cô ta đưa cô ta đến chỗ sư phụ học võ thì biến mất không thấy. Khi đó cô ta mới 5 tuổi, vì vậy Nguyễn Lâm Tịch gần như lớn lên cùng với sư phụ."
A Trung giải thích ngắn gọn về Nguyễn Lâm Tịch cho Hoắc Phi Đoạt nghe.
"A? Đúng là được tập võ từ nhỏ. Chỉ có vậy?" Môi mỏng của Hoắc Phi Đoạt nhếch lên một đường cong, nhưng tuyệt đối không có ý tốt.
"Đúng, chỉ như vậy. Trong khoảng thời gian này sở dĩ cô ta xuất hiện bên cạnh Ngũ tiểu thư, là do trường học của Ngũ tiểu thư mời cô ta vào làm huấn luyện viên dạy võ, sau đó Ngũ tiểu thư và tên Hàn Giang Đình cùng tham gia vào xã đoàn kia, vì vậy bọn họ mới có thể đi chung với nhau."
Hoắc Phi Đoạt im lặng không nói, một lúc lâu sau. "Sư phụ của cô ta là ai?"
A Trung lập tức trả lời: "Sư phụ của cô ta là người sáng lập Lãnh Hân Vinh. Nhưng......."
"Nói tiếp đi......." Hoắc Phi Đoạt không thích ấp a ấp úng.
"Sư phụ của cô ta đã qua đời."
"Được rồi, cậu đi ra ngoài đi! Tiếp tục âm thầm theo dõi cô ta, có tình huống gì nhất định phải lập tức báo cáo với tôi."A Trung nhận lệnh, từ từ đi ra cửa.
Trong mắt Hoắc Phi Đoạt tràn đầy ý lạnh, trên gương mặt tuấn tú như kết liễu một màn sương lạnh lùng.
"Nguyễn Lâm Tịch!"
Anh nhẹ nhàng đọc lại tên này.
Anh không biết khi cô gái này được Âu Dương Chấn Đình cứu, biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Hàn Giang Đình mở cửa xe thể thao lo lắng chờ đợi ở trước chung cư của Nguyễn Lâm Tịch.
Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, trời vừa sáng Hàn Giang Đình đã rời giường tắm rửa thay quần áo.
Cậu ta chưa bao giờ hao tâm tổn trí với cô gái nào.
Nguyễn Lâm Tịch đứng bên cửa sổ nhẹ nhàng vén một góc bức màn, nhìn Hàn Giang Đình đang đứng dưới lầu.
"Tiểu tử, cậu thật sự thích tôi sao? Nhưng làm sao đây, hiện tại tôi chỉ xem cậu như một ván cầu, là cậu cho tôi cơ hội, tại sao không xuất hiện sớm một chút. Hiện tại tim tôi đã trao cho người khác mất rồi."
Nguyễn Lâm Tịch thầm nghĩ, sau đó buông bức màn xuống.
Hàn Giang Đình vẫn nhìn không chớp mắt vào cổng lớn tòa nhà, Nguyễn Lâm Tịch vừa ra thì anh ta đã nhìn thấy.
Hôm nay Nguyễn Lâm Tịch mặc váy ngắn, trong trí nhớ của Hàn Giang Đình, cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy cô ta mặc váy.
Hai chân thon dài hiện ra, đẹp và có tính đàn hồi.
Trên người mặc chiếc áo len, bên trong là cái áo nhỏ màu đen.
Hàn Giang Đình nhin đến ngây người.
Đến khi Nguyễn Lâm Tịch đi đến trước xe cậu ta, cúi đầu gõ gõ cửa xe, Hàn Giang Đình mới khôi phục tinh thần.
Nguyễn Lâm Tịch ngồi vào trong xe, mỉm cười nói: "Để cậu chờ lâu."
Nụ cười này làm cho Hàn Giang Đình cảm thấy cho dù bây giờ có xảy ra đại chiến thế giới cũng không liên quan đến cậu ta, nụ cười của cô ta có thể chữa trị tất cả tổn thương của cậu.
"Nào có! Chờ đợi một chút mà thôi. Hơn nữa, tôi còn nguyện ý chờ."
Câu nói sau cùng của Hàn Giang Đình gần như ngậm trong miệng, Nguyễn Lâm Tịch không nghe rõ.
"Chúng ta đi đâu?" Nguyễn Lâm Tịch hỏi.
"Ừ......Trước tiên tôi đưa cô đến một chỗ. Tôi nghĩ đảm bảo cô sẽ thích."
Từ lúc Nguyễn Lâm Tịch xuất hiện thì Hàn Giang Đình vẫn cười không khép miệng, nụ cười vẫn luôn hiện trên gương mặt đẹp trai của cậu.
"Được rồi, vậy thì xuất phát đi."
Hôm nay Hàn Giang Đình mới biết, thì ra Nguyễn Lâm Tịch không phải là người đẹp lạnh lùng như tòa núi băng, cô ta cũng có một vẻ mặt hoạt bát.