Hăng hái dâng trào, Hoắc Phi Đoạt thong thả tiến vào.
"Ưm....."
Cô khít chặt khiến Hoắc Phi Đoạt không nhịn được rên lên một tiếng.
Hoắc Phi Đoạt rong ruổi trên người cô, thúc từng cái va chạm mạnh mẽ lên cơ thể mềm mại của cô.
Có lúc Hoắc Phi Đoạt sẽ chậm lại, anh sợ mình sẽ làm cô đau.
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy mình đang chìm vào trầm luân.
Đắm chìm trong cơ thể cô, không cách nào kiềm chế lại được.
... ...... ...... ...... ......
Cố Tại Viễn biết ba của Thẩm Mặc Nhiên đã không có cách nào cứu chữa được nữa.
Anh vốn từ chối lời thỉnh cầu của cô, bởi vì cho dù anh có xuất tiền xuất lực, cũng không có cách nào xoay chuyển được sinh mệnh cuối cùng cũng sẽ rời đi.
Nhưng nhìn bộ dạng của cô, nhìn thấy cô khóc, sau đó nhìn cô cười, dường như Cố Tại Viễn thấy được lòng cô đang đau đớn.
Cô bé này, dùng đôi vai gầy yếu để gánh vác cả gia đình.
Cô chôn vùi tất cả đau đớn vào tận đáy lòng, không biểu hiện ra bên ngoài cho ai nhìn thấy.
Nhưng vừa nghĩ đến những điều này, Cố Tại Viễn không nhịn được có ý nghĩ muốn che chở cho cô.
Cô Tại Viễn suy nghĩ, cũng cho rằng bản thân mình quá ích kỷ, giữ cô ở bên người, lại không cứu được ba của cô.
Nhưng cô lại tin tưởng anh, giao mình cho anh.
Đây thì coi là gì? Là tin tưởng anh sao?
Cố Tại Viễn vẫn không quên được khi anh nhìn vào ánh mắt cô rồi nói: "Em yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu sống ba em, nhưng em phải vĩnh viễn đi theo tôi!"
Cũng không quên được bộ dáng kiên quyết gậu đầu của cô.
Kể từ ngày đó, số phận của Cố Tại Viễn và Thẩm Mặc Nhiên lại dây dưa với nhau.
... ...... ...... ...... ...... ......
Hoắc Phi Đoạt ngồi trước bàn làm việc, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Đi điều tra cô gái bên cạnh Ngũ Y Y!"
"Là cô gái đã cứu tiểu thư Ngũ ở dưới chân núi đó sao?" A Trung hỏi.
Hoắc Phi Đoạt gật đầu, A Trung nhận lệnh.
Hôm đó lúc ở quán bar, thật ra Hoắc Phi Đoạt cũng không nhìn chăm chú vào Ngũ Y Y đang say khướt.
Anh tháo kính đen xuống, che giấu ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nguyễn Lâm Tịch.
Giống như Nguyễn Lâm Tịch cảm thấy Hoắc Phi Đoạt có nội lực thâm hậu, sao Hoắc Phi Đoạt không thể nhận thấy cô gái có bộ dạng yếu đuối đang ngồi chỗ kia lại có bản lĩnh không thể bỏ qua được chứ.
Trực giác nói cho anh biết, cô gái này tiếp cận Ngũ Y Y cũng không có ý tốt.
Sao anh có thể cho phép người có lòng dạ xấu xa đối xử với bảo bối anh yêu mến.
Người bình thường khi nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt nếu không hét chói tai, thì cũng sẽ bối rối.
Nhưng biểu hiện của Nguyễn Lâm Tịch lại rất bình tĩnh.
Hoắc Phi Đoạt không ngờ, rất lâu mà A Trung vẫn chưa báo cáo.
Dựa theo thực lực của bọn họ, muốn điều tra một người thì dễ như trở bàn tay.
Tất cả mọi người trong cuộc hoặc là ngay cả cô ta đều không biết, đối với một ông chủ tập đoàn Đế Quốc, muốn làm rõ một chuyện gì chỉ là việc đơn giản.
Ánh mắt hẹp dài của Hoắc Phi Đoạt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
"Lão, lão đại!"
A Trung thở hổn hển chạy vào phòng làm việc của Hoắc Phi Đoạt, vẻ mặt hơi khác thường.
Hoắc Phi Đoạt vẫn đưa lưng về phía A Trung.
"Thế nào?"
Giọng nói lạnh lùng, giống như thiết chùy đóng vào cây đinh, chấn động cả căn phòng.
"Này, cái đó. Theo điều tra được, không nhìn ra cô ta có thế lực nào, bối cảnh của cô ta rất sạch sẽ!"
A Trung hơi cà lăm, hiển nhiên đi theo Hoắc Phi Đoạt đã nhiều năm, A Trung biết rõ tính cách của anh.
"Nói chi tiết một chút!"
"Tên của cô ta là Nguyễn Lâm Tịch, sinh ra ở vùng núi phía Nam, cha mẹ là thương nhân, sau đó đi theo cha làm ăn đến nơi này.
Điều này càng làm cho anh thêm mê muội.
Xe rất nhanh chạy đến trang viên vùng ngoại ô.
Có rất nhiều xe hơi cao cấp dừng ở trước của trang viên.
Nguyễn Lâm Tịch nhìn một cái cũng biết ngay là câu lạc bộ của tư nhân, cô có chút thất vọng, Hàn Giang Đình quả nhiên là công tử phong lưu.
Mang một cô gái đến những nơi như thế này, cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Nhưng trên mặt của cô không để lộ dấu vết, Hàn Giang Đình còn đang ngây ngốc đắm chìm cùng nữ thần hẹn ước nên không nhìn ra.
"Đến rồi, xuống xe thôi."
Hàn Giang Đình có chút hưng phấn.
Hai người tới trước cửa trang viên, thì có người hầu bàn từ bên trong ra đón.
Người kia nhìn thấy Hàn Giang Đình lập tức thân thiết nói: "Hàn thiếu gia, cậu khỏe chứ đã lâu không có tới."
Nói xong gãi đầu nhìn về phía Nguyễn Lâm Tịch bên cạnh Hàn Giang Đình.
"Cô gái này có khí chất thật là bất phàm, mời hai người vào bên trong!"
Nói xong cung kính khom lưng đưa tay vào trong.
Hàn Giang Đình gật đầu một cái, bảo Nguyễn Lâm Tịch đi theo mình.
Hai người đi vào trang viên, lại không thấy nhiều người.
Nguyễn Lâm Tịch cảm thấy kỳ lạ, cô còn tưởng rằng đây là nơi cho những tên công tử có tiền tụ tập lại.
Xuyên qua hành lang dài, người hầu bàn mở ra một cánh cửa chính.
Cảnh tượng trước mắt khiến Nguyễn Lâm Tịch trợn mắt hốc mồm.
Ở trước mắt của cô, là một cánh đồng cỏ rất lớn, phía trên có rất nhiều con ngựa chạy, còn có rất nhiều người đang cởi ngựa.
Nguyễn Lâm Tịch nhìn sang Hàn Giang Đình.
Vừa đúng bắt gặp anh mỉm cười nhìn về phía mình.
Trong lòng Nguyễn Lâm Tịch khẽ động, thậm chí có chút xấu hổ quay mặt đi.
Hàn Giang Đình bị cô nhìn có chút ngượng ngùng.
Ho nhẹ hai tiếng che giấu bối rối của mình.
Sau đó nói: "Như thế nào Lâm Tịch, nơi này cũng không tệ lắm phải không! Đừng ngẩn ra như vậy, chúng ta mau đi thay quần áo đi!"
Nguyễn Lâm Tịch nghi ngờ: "Thay quần áo?"
"Đúng vậy, cởi ngựa phải thay quần áo chuyên dụng chứ, đi thôi!"
Hàn Giang Đình dịu dàng cười, dắt tay của cô.
Nhất thời Hàn Giang Đình cảm giác có một dòng điện mãnh liệt từ tay Nguyễn Lâm Tịch truyền tới tay của mình.
Sau đó lại truyền khắp toàn thân, làm lòng anh thiếu chút nữa bị tê dại.
Nguyễn Lâm Tịch cũng không nghĩ đến Hàn Giang Đình có thể nhanh như vậy liền cầm tay của mình, cũng cả kinh, nhưng rất nhanh, nàng liền vui vẻ đón nhận.
Lại nói, Nguyễn Lâm Tịch cũng có một chút khác thường .
Từ nhỏ đến lớn, không có bé trai nào cầm lấy tay của mình .
Nguyễn Lâm Tịch ở trong lòng nghĩ, thì ra là cầm tay là như vậy.
Sau đó lại nghĩ, mặc dù mình đã cùng Tiêu Lạc đi tới bước kia, nhưng tay, cũng không có cơ hội cầm.
Sợ rằng, vĩnh viễn sẽ không cầm lấy.
Nghĩ tới những thứ này, lòng Nguyễn Lâm Tịch bắt đầu có chút đau.
Nhưng cái loại cảm giác đau đớn đó, lại được tay Hàn Giang Đình vỗ về.
Nguyễn Lâm Tịch len lén liếc mắt nhìn Hàn Giang Đình.
Cô đột nhiên phát hiện, người con trai này, thì ra dáng dấp cũng đẹp trai như vậy.
Hai lông mày rậm, hai mắt thật to, đứng thẳng sống mũi, còn có cái miệng nhỏ.
Những thứ này ghép lại với nhau, nhìn rất hài hòa.
Dọc theo đường đi, không ngừng có người cùng Hàn Giang Đình chào hỏi.
Nguyễn Lâm Tịch biết, đây đều là những người công tử cùng tiểu thư có tiền.
Cô chỉ mỉm cười, cái gì cũng không nói, mặc cho những người đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Đi ra rất nhanh đến phòng thay quần áo, Hàn Giang Đình đưa cho Nguyễn Lâm Tịch một bộ quần áo dùng để cởi ngựa.
"Tôi đoán chừng bộ này nhỏ, cô thử một chút, nếu không hợp, đổi lại cái khác. Tôi ở bên ngoài chờ cô."
Hàn Giang Đình cười, lộ ra hàm răng trắng đẹp mắt.