Nguyễn Lâm Tịch gật đầu một cái, cầm quần áo tiến vào.
Không ngờ mặc quần áo vào, lại vừa như vậy.
Không ngờ Hàn Giang Đình lại quan sát tử tế thế này, ngay cả vóc người mình cũng rõ ràng.
Nghĩ tới đây, mặt của Nguyễn Lâm Tịch hơi đỏ lên.
Cầm roi ngựa, Nguyễn Lâm Tịch đi ra ngoài.
Hàn Giang Đình cũng đã sớm mặc xong đứng chờ ở cửa.
Nguyễn Lâm Tịch lặng lẽ đứng phía sau anh một lúc lâu.
Vốn là Hàn Giang Đình cao và thẳng mặc bộ quần áo vào, càng lộ vẻ cao lớn.
Hai chân thon dài, phần lưng rắn chắc, còn có bả vai rộng rãi.
Hàn Giang Đình đột nhiên xoay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Lâm Tịch cũng đi đến.
Lâm Tịch thay xong quần áo, lại đẹp như vậy.
Hai người nhìn nhau mấy giây, sau đó ngượng ngùng dời mắt.
"Đổi, đổi xong rồi?"
Hàn Giang Đình mở miệng trước.
"Đúng vậy, anh chọn rất hợp!"
Nguyễn Lâm Tịch cười một tiếng.
Hàn Giang Đình được cô khen như vậy, cười khúc khích gãi gãi đầu, có cảm giác giống như tình yêu ở tuổi dậy thì.
Nghiêm khắc mà nói, mặc kệ Nguyễn Lâm Tịch là thật lòng hay là giả dối, đây đều là tình cảm của cô.
"Đi thôi, đi cởi ngựa!"
Hàn Giang Đình lần nữa cầm tay Nguyễn Lâm Tịch, hai người sóng vai đi về phía chuồng ngựa.
Hàn Giang Đình ra hiệu, đã có người dắt hai con ngựa to khỏe đi tới chỗ họ.
Một màu đen, một màu đỏ thẫm .
Con ngựa hình thể cân xứng, tứ chi khỏe mạnh, cái đuôi được cắt tỉa ngăn ngắn.
Nói tóm lại, hoàn hảo.
Nguyễn Lâm Tịch ở trong lòng tán thưởng hai con ngựa.
"Lâm Tịch, cô cưỡi con màu đỏ thẫm được không được? Nó gọi là Mary, vô cùng ôn thuận!"
Hàn Giang Đình nhận lấy dây cương con Mary, đưa cho Nguyễn Lâm Tịch.
"Nó đối với cô hình như rất quen thuộc!"
Nguyễn Lâm tịch thử lấy tay vuốt ve lông bờm của Mary, rất mềm mại.
Hàn Giang Đình mắt đẹp thành đường cong, cười hì hì nói: "Thời điểm tôi lớn lên, thường xuyên đến nơi này cỡi ngựa. Mary cũng có vài tuổi rồi, cùng tôi làm bạn rất nhiều năm. Lại nói, nó cùng với tôi cực kỳ có tình cảm."
Hàn Giang Đình nói xong, đột nhiên lời nói xoay chuyển: "Đúng rồi Lâm Tịch, tôi dẫn cô tới nơi này, quên hỏi cô có biết cỡi ngựa hay không."
Hàn Giang Đình ở trong lòng cầu nguyện, ông trời làm ơn, ngàn vạn lần đừng biết cỡii ngựa, như vậy mình có thể dạy cho cô ấy.
Nhưng , hình như Hàn Giang Đình không đủ thành ý, còn chưa đủ để làm cảm động ông trời.
Nguyễn Lâm tịch cầm yên ngựa, rất lưu loát ngồi ở trên lưng ngựa, sau đó nắm chặt, một loạt động tác làm mau mà chuẩn.
Sau đó cô nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Giang Đình chớp chớp mắt nói: "Anh cảm thấy thế nào?"
Không đợi Hàn Giang Đình phản ứng, liền đạp lên một chân ngồi lên lưng ngựa.
Bộ dáng kia, xinh đẹp không tả được.
Hàn Giang Đình vỗ ót của mình, nhỏ giọng nói: "Thật là ngu ngốc, tại sao lại chọn trúng cô gái mạnh mẽ như vậy!"
"Này! Giang Đình, nhanh lên một chút!" Nguyễn Lâm Tịch trong chốc lát đã chạy xa.
Cưỡi trên lưng ngựa tâm tình Nguyễn Lâm Tịch đột nhiên trở nên rất tốt, suy nghĩ kỹ một chút, mình đã thật lâu cũng không có cưỡi ngựa rồi.
Lần trước cỡi ngựa là thời điểm cùng sư phụ.
Chợt lắc đầu một cái, Nguyễn Lâm Tịch không muốn tại thời điểm nghĩ những tốt đẹp như vậy lại bị những chuyện kia làm không vui.
Phía sau Hàn Giang Đình cũng là nhanh chóng leo lên yên ngựa xoay người đuổi sát tới.
Lúc này đây trường đua vô cùng lớn, cho nên hai người đều buông thả tâm tình mà chạy.
"Cái gì? Thì ra là anh thích Ngũ Y Y!"
Nguyễn Lâm tịch khắc chế tâm tình muốn cười, cố ý cau mày giả vờ ra bộ dáng giật mình.
Điều này làm cho Hàn Giang Đình gấp gáp, vò đầu bứt tai.
Đỏ mặt không biết nên giải thích ra sao.
Nguyễn Lâm Tịch hì hì bật cười.
"Cô...cô cười cái gì?" Hàn Giang Đình không hiểu nổi mới vừa rồi còn cau mày Nguyễn Lâm Tịch thế nào đột nhiên lại cười.
"Ha ha ha, tôi là cười anh! Tôi mới vừa rồi đùa giỡn, tôi hiểu biết rõ anh đối với Y Y là tình cảm gì!"
Thì ra mới vừa rồi là trêu chọc mình! Hàn Giang Đình nhìn Lâm Tịch, cô đang nhắm mắt lại nằm ở trên cỏ, dáng vẻ an tĩnh.Từ từ nằm xuống, Hàn Giang Đình nhớ lại.
"Thời điểm tôi lần đầu tiên nhìn thấy Y Y, đã cảm thấy cô và những cô bé khác không giống nhau. Cô nhỏ nhắn, nhưng lại một bộ dáng hung hãn."
Hàn Giang Đình nói tới đây, bỗng nhiên bật cười.
Nguyễn Lâm Tịch nghe vào trong tai, nghĩ ở trong lòng.
Xem ra Hàn Giang Đình biết rất rõ mọi chuyện về Ngũ Y Y.
"Tôi theo cô ấy chơi, nhưng cô ấy lại bảo tôi tránh ra! Rõ ràng lùn hơn tôi, còn dùng sức đẩy tôi. Mỗi lần tôi tìm cô cùng nhau chơi đùa, cô ấy sẽ giơ lên quả đấm nhỏ chu cái miệng nhỏ nhắn nói, mau tránh ra, nếu không sẽ đánh cậu đấy!"
Hàn Giang Đình nói xong, suy nghĩ cũng trở về mười mấy năm trước.
Anh hắng giọng một cái nói tiếp: "Sau này, tôi giống như cục kẹo đường dính lấy cô ấy, bởi vì tôi luôn thấy cô ấy trốn ở nơi không có ai lén khóc. Một đứa bé nhỏ như vậy, vì cái gì phải khóc, chắc là có tâm sự gì. Mặc dù khi đó tôi cũng là một đứa bé, nhưng, lại bắt đầu sinh ra ý tưởng bảo vệ cô ấy. Mặc kệ cô ấy đuổi tôi đi, tôi đều không đi, cứ dính lấy cô ấy. Sau này, cô ấy bắt đầu nói chuyện với tôi cùng tôi chơi."
"Các người từ nhỏ đã tốt như vậy không trách được cho tới bây giờ tình cảm bền như vậy!"
Nguyễn Lâm Tịch cười nói.
"Đúng vậy, nhưng sau này, ba tôi lái xe tới đón tôi, cô nhìn thấy, liền tức giận không bao giờ để ý tới tôi. Tôi cũng không biết tại sao, sau lại tôi cũng không để cho ba tới đón tôi nữa, cô ấy mới tha thứ tôi. Ai, thật ra thì không trách nàng, đó là bởi vì. . . . . ."
Nói tới chỗ này, Hàn Giang Đình đột nhiên ngừng lại , giống như ý thức được mình nói cái gì không nên nói .
Nguyễn Lâm Tịch là một cô gái thông minh, tại sao có thể đoán không ra phía sau câu anh nói kia là gì, đây mới là quan trọng nhất.
Nhưng cô cũng không giục anh nói tiếp, chỉ lẳng lặng chờ.
Hàn Giang Đình quay đầu nhìn về phía Nguyễn Lâm Tịch, Nguyễn Lâm Tịch vẫn nhắm mắt lại, tựa như đang nghe chuyện xưa.
Anh nghĩ, những chuyện này có nên nói cho Lâm Tịch biết hay không?
Lâm Tịch và Y Y bây giờ bạn tốt, cô nên biết những chuyện này.
Nhìn bộ dạng Lâm tịch, sẽ không làm ra chuyện gì không tốt đối với Y Y, tuyệt đối cũng sẽ không bởi vì chút này chuyện mà xem thường Y Y.
"Lâm Tịch, tôi nói cho cô biết một chuyện, nhưng cô nhất định phải giữ bí mật! Ngàn vạn lần không được nói cho Y Y, đúng rồi, cô biết chuyện cô ấy mất đi trí nhớ chứ?"
Nét mặt Hàn Giang Đình hết sức chăm chú.
Nguyễn Lâm Tịch mở mắt, xoay đầu lại, nhìn Hàn Giang Đình gật đầu nói: "Y Y có nói cho tôi biết, về phần anh nói, tôi sẽ nghĩ là một chuyện xưa, sẽ không nói cho bất kỳ ai biết!"
Nói xong cười một tiếng, nụ cười này, lại nắm chặt trái tim của tên ngốc Hàn Giang Đình.
Hàn Giang Đình dừng lại một lát, sau đó nói tiếp: "Thật ra thì, tôi là sau mới biết. Y Y là một đứa bé không có ba."