Hoắc Phi Đoạt cảm giác lòng của mình đang rỉ máu.
"Dạ!"
A Trung chưa từng có thấy Hoắc Phi Đoạt tức giận đến vậy, nổi giận lớn như thế!
Mặc kệ gặp phải chuyện gì, anh đều là giả bộ bình tĩnh, rốt cuộc cái gói hàng kia bên trong là cái gì, có thể làm cho lão đại kích động như vậy.
Thẩm Mặc Nhiên đang ngồi trước bàn cùng Cố Tại Viễn ăn cơm, bởi vì cô không thể nói chuyện, cho nên trên bàn, rất yên tĩnh.
Đột nhiên, Thẩm Mặc Nhiên bắt đầu ho kịch liệt.
"Em không thể ăn từ từ sao? Ăn no sau đó đi chăm sóc ba em không được sao?"
Cố Tại Viễn cho là cô vì ăn quá nhanh bị sặc, cho nên lớn tiếng trách cứ cô.
Thẩm Mặc Nhiên vẫn còn ho khan không ngừng, cô dùng khăn giấy che miệng, ho một trận mãnh liệt.
Thời điểm cầm lấy khăn giấy, thế nhưng ở trên mặt giấy lại có máu!
Cô vốn định nhanh chóng đem khăn giấy nắm chặt, không để cho Cố Tại Viễn nhìn thấy.
Nhưng trên mặt giấy trắng như tuyết có màu máu đỏ nhạt, Cố Tại Viễn không phải người mù làm sao không thấy được.
Anh kéo tay của cô lại, nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao em lại ho ra máu hả ? Nói chuyện, tôi hỏi em chuyện gì xảy ra!"
Cố Tại Viễn bởi vì quá gấp, lại bắt đầu rống lên với cô.
Thẩm Mặc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Tại Viễn, sau đó lắc đầu một cái.
"Lắc đầu! Lại lắc đầu! Em là đang nói em không biết nói chuyện sao?"
Cố Tại Viễn nhìn dáng vẻ bàng quang, nhất thời cảm giác mình đã nổi trận lôi đình.
"Đi theo tôi, đi bệnh viện!"
Cố Tại Viễn đứng dậy đi tới bên cạnh Thẩm Mặc Nhiên, kéo cô đi ra ngoài.
Thẩm Mặc Nhiên mặc dù rất muốn tránh thoát tay của anh, nhưng nỗ lực mới phát hiện căn bản là đánh không sức lực Cố Tại Viễn.
Hai người đi rất nhanh đến bệnh viện.
Cố Tại Viễn như nổi điên kéo một bác sĩ đến, hướng về phía ông ta hét lên: "Này! Nhanh lên một chút mang cô ấy đi kiểm tra, cô ấy ho ra máu rồi! Nhanh lên một chút!"
Bác sĩ kia bị hành động Cố Tại Viễn dọa cho sợ hãi.
Cũng may nhận ra người này chính là tổng giám đốc Cố của một công ty nổi tiếng Cố Tại Viễn.
"Được, Cố thiếu, anh không nên gấp gáp, tôi sẽ cô ấy đi kiểm tra!"
Nói xong liền đưa Thẩm Mặc Nhiên đi kiểm tra, lúc sắp đi Thẩm Mặc Nhiên đem một tờ giấy nhét vào trong tay Cố Tại Viễn.
Sau đó mỉm cười một cái, bước đi.
Cố Tại Viễn mở tờ giấy ra,trên đó viết: đừng lo lắng, không có việc gì. Ở nơi này chờ em.
Cố Tại Viễn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vốn trong lòng đang phiền não cùng lo lắng sau khi nhìn thấy cái này tờ giấy sau, lại bình tĩnh không ít.
Rất nhanh, Thẩm Mặc Nhiên đã kiểm tra xong trở lại.
Cố Tại Viễn khẩn trương kéo tay của cô, hỏi: "Như thế nào? Bác sĩ nói thế nào!"
Thẩm Mặc Nhiên móc ra vở, viết: bác sĩ nói kết quả phải chờ một chút mới có, không cần lo lắng!
Cố Tại Viễn lo lắng đi tới đi lui, anh cứ có cảm giác sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
Rất nhanh, bác sĩ đã cầm trên tay giấy xét nghiệm đi tới.
"Ông sao đi chậm như vậy, không biết chúng tôi đang đợi sao?" Cố Tại Viễn hôm nay tính khí giống như đặc biệt lớn, vẫn không nén được cảm giác trong lòng.
Bác Sĩ kia ấp a ấp úng nói: "Này, cái đó, Cố thiếu. . . . . ."
"Con mẹ nó ông nhanh nói mau? Nói cho tôi biết nhanh một chút!"
"Có thể kiếm một chỗ nào nói chuyện được không?" Bác sĩ cố lấy can đảm nói.
Cố Tại Viễn giống như phát giác ra được cái gì, đi tới trước mặt bác sĩ.
Thẩm Mặc Nhiên không tới gần, chỉ là an tĩnh ngồi ở trên ghế.
Cô có cảm giác xấu, nhưng kỳ quái là, thế nhưng cô lại tuyệt đối không sợ.
"Kết quả như thế nào, nói nhanh một chút!"
Tại sao là em, tại sao em là người phải chịu căn bệnh này.
Nếu như tôi thì tốt rồi, em sẽ chăm sóc cho tôi thật tốt, nhất định sẽ không để cho tôi chết.
Nhưng cố tình là em, tôi sẽ không quan tâm em, như vậy sẽ không chăm sóc em, tôi sợ!
Những lời độc thoại trong lòng này, Cố Tại Viễn không biết suy nghĩ bao nhiêu lần.
Mỗi một lần cũng làm cho tim của anh càng đau đớn hơn một phần.
Cố Tại Viễn lẳng lặng nhìn Thẩm Mặc Nhiên, không biết nên nói với cô như thế nào cho tốt.
Dù mình có phát ra tính khí lớn như thế nào?
Thẩm Mặc Nhiên nhìn quyển vở của mình bị anh vứt bỏ, cũng không giận, cũng không tức.
Làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong lòng của cô không phải là không biết, mình nhất định là bị một loại bệnh nào đó rất đáng sợ.
Nhưng, không thể bệnh được, không thể ngã bệnh nằm ở đây.
Ba vẫn chờ mình đi chăm sóc, còn nữa, còn có người đàn ông trước mắt này.Bọn họ đều cần mình.
"Buông tôi ra, các người buông tôi ra!" Ngũ Y Y liều mạng giùng giằng, dùng hết sức gào thét.
Nhưng hình như không người nào dám đến gần chiếc xe kia.
Không được không được, không thể bị bọn họ kéo lên xe, những người này rốt cuộc là ai, bọn họ bắt mình rốt cuộc muốn làm gì?
Ngũ Y Y suy nghĩ chạy nhanh, cô nhất định phải kiên trì chờ Hàn Giang Đình trở lại.
Nhưng cái tên ngu ngốc kia mua nước uống ở đâu, thế nào lại lâu như vậy.
Một cô gái bé nhỏ, làm sao có thể ngăn cản được mấy tên vạm vỡ.
Giãy giụa mấy cái, Ngũ Y Y liền bị kéo lên xe.
Dĩ nhiên, là ở dưới con mắt của mọi người.
Hàn Giang Đình mắt thấy Ngũ Y Y bị những người kia kéo lên xe, trong tay nước uống "Bịch" một tiếng rơi trên mặt đất.
"Buông cô ấy ra, các người là ai?"
Hàn Giang Đình cơ hồ là đang dùng tính mạng chạy, hắn thật chặt đuổi theo chiếc xe phía sau.
"Tăng tốc!"
Người ngồi trên ghế lái phụ nhìn kính chiếu hậu, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt.
Nếu như chân có thể đuổi theo xe hơi bốn bánh, như vậy, xe hơi phát minh có lẽ cũng đã không có ý nghĩa gì rồi.
Hàn Giang Đình nhất thời kinh ngạc cùng rối loạn, anh không biết nên làm như thế nào cho phải.
Còn kém một chút nữa, chỉ kém một chút nữa, Y Y cũng sẽ không bị người khác kéo đi.
Nếu như không phải là lúc mua nước uống bà chủ không có tiền lẻ, nếu như mình đi nhanh một chút nữa, như vậy, như vậy. . . . . .
Thế nhưng thế giới rất tàn khốc, nó căn bản không có bán thuốc hối hận!
Hàn Giang Đình dù thế có hối hận thế nào, cũng chỉ là phí công.
Làm thế nào làm thế nào! Chiếc xe kia càng lúc càng xa.
Sư phụ! Đúng rồi, phải nhanh thông báo cho sư phụ.
"Hả? Tại sao là tên nhóc này!"
A Trung nhìn trên điện thoại di động hiển thị tên, nhíu mày một cái.
Cái tên này giống như thuốc cao bôi trên da chẳng lẽ muốn cầu xin anh dạy cho võ công?
Hừ! Lão đại không để ý tới cậu, liền bắt đầu bám lấy tôi?
A Trung nhấn tắt điện thoại, trong lòng suy nghĩ, tên nhóc chết tiệt, ta phải quan sát cậu có thành ý hay không.
"Con mẹ nó! Tại sao lại cúp điện thoại!"
Hàn Giang Đình cơ hồ là đang nổi nóng, nổi điên lại nhấn điện thoại một lần nữa.
A Trung lấy điện thoại di động ra, cười cười, nhấn phím kết nối.
"Này! Sư phụ tôi ở đâu? Hoắc Phi Đoạt ở đâu?"
Hàn Giang Đình giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng, kích động âm thanh truyền tới trong lỗ tai A Trung bên đầu điện thoại bên kia.
A Trung cũng không phải người ngu, dù có là cá heo ngốc, đi theo Hoắc Phi Đoạt nhiều năm như vậy, cũng sẽ biến thành một con hầu tinh.
Tên nhóc này bình thường miệng như vậy ngọt, hôm nay âm thanh không đúng, lại gọi thẳng tên lão đại, nhất định là có chuyện gì xảy ra.