Anh giống như trời sinh ra để làm người lãnh đạo, là người ra lệnh.
"Dạ!" A Trung lập tức đi ra ngoài chuẩn bị.
Anh biết, lão hồ ly Âu Dương động vào thứ quan trọng nhất của lão đại, lão đại sẽ không để yên chuyện ấy.
A Trung nhìn ra, Hoắc Phi Đoạt bây giờ đang cố nén nỗi lo lắng cùng tức giận trong lòng.
Lão đại đối với ngũ Y Y là yêu, anh không phải không nhìn ra.
Anh chưa bao giờ có đối với bất cứ người nào giống như đối với Ngũ Y Y, A Trung làm sao không biết, Ngũ Y Y là bảo bối trong lòng Hoắc Phi Đoạt.
Con ngươi đen nhánh hẹp dài của Hoắc Phi Đoạt cúi đầu nhìn tấm hình trong tay, trong tấm ảnh khuôn mặt Ngũ Y Y tươi cười sáng rỡ, giống như là ngày mùa thu trong ấm áp sau giữa ánh mặt trời.
Đây là phần quà tặng đầu tiên Ngũ Y Y tặng cho mình, lúc ấy cô nói là: "Phải học cho tốt, anh không cần mỗi lần cười làm cho mọi người phải rét run. Cầm hình của em! Luyện tập cho thật giỏi!"
Hoắc Phi Đoạt giống như nhìn thấy được dáng vẻ Ngũ Y Y bĩu môi xuất hiện trước mắt.
"Y Y, anh đã nói, bất luận kẻ nào cũng không thể gây tổn thương cho hại em. Anh nhất định sẽ đưa em trở lại."
Trong phòng bệnh Thẩm Mặc Nhiên càng không ngừng ho khan cùng chảy máu mũi, cứ chảy mãi không ngừng.
Cố Tại Viễn một bên nhìn đau lòng không dứt, đột nhiên trên tay anh điện thoại vang lên.
Cố Tại Viễn nhìn Thẩm Mặc Nhiên một chút, đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Alô? Cố thiếu?"
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng A Trung âm.
"Là tôi!"
Giọng nói Cố Tại Viễn có chút khàn khàn cùng vô lực, giống như dáng vẻ rất mệt mỏ.
"Giọng cậu làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
A Trung nghe được âm thanh Cố Tại Viễn có chút lo lắng, Cố thiếu mặc dù bình thường dễ dàng kích động, ít gây ra phiền toái cho Hoắc Phi Doạt, bình thường đều là A Trung chùi đít cho anh, nhưng là đối với A Trung, Cố Tại Viễn chưa bao giờ coi anh là em trai nhỏ, đây cũng là điều khiến A Trung cảm động vô cùng.
"Tôi không có gì, cậu gọi điện thoại tới có chuyện gì không?"
Cố Tại Viễn khứu giác nhạy bén đánh hơi được thứ gì đó.
"Cố thiếu, lão già Âu Dương chạy ra ngoài, lão đại muốn đi giết hắn!"
"Cái gì? Âu Dương Chấn Đình chạy ra ngoài? Chuyện gì xảy ra?"
Cố Tại Viễn nghe được hai chữ Âu Dương, liền ý thức được tình huống không đúng, cái lão này là người như thế nào, anh không phải là không rõ.
"Hiện tại không có thời gian nói rõ cho cậu, cậu mau lại đây qua bên chúng tôi đi!"
"Ngũ tiểu thư! Hoan nghênh hoan nghênh!"
Người đàn ông đưa lưng về phía Ngũ Y Y, đối với mình cười tươi.
Giống như là bạn bè thân thiết!
Nhưng Ngũ Y Y nhìn thế nào cũng có cảm giác ghê tởm, rõ ràng là đem người ta bắt cóc, giả bộ giống như không có chuyện gì.
"Ông rốt cuộc là ai? Trói tôi tới nơi này, có chuyện gì?"
Ngũ Y Y giọng điệu kiên định, một chút cảm giác sợ hãi cũng không có.
Thật ra thì mới vừa rồi ở trong xe cô nghe người ta nói tên Hoắc Phi Đoạt, khi đó Ngũ Y Y đã đoán được một hai phần.
Chuyện này, đoán chừng cùng Hoắc Phi Đoạt có quan hệ. Chẳng lẽ là kẻ thù tới tìm?
"Ngũ tiểu thư không nên kích động, tôi đâu có đem trói cô tới? Tôi đây là mời tới!" Người đàn ông kia cười lạnh nói.
"Hừ! Đây gọi là mời sao?"
Ngũ Y Y cũng không yếu thế, cúi đầu nhìn vào sợi dây đeo trên người mình.
Người đàn ông kia ra dấu tay, người đứng bên cạnh lập tức mở trói cho Ngũ Y Y.
"Ngũ tiểu thư, tôi nghĩ cô có thể không biết tôi là ai. . . . . ."
Người kia lời còn chưa nói hết, đã bị Ngũ Y Y cắt đứt.
"Dạ!" A Trung lập tức đi ra ngoài chuẩn bị.
Anh biết, lão hồ ly Âu Dương động vào thứ quan trọng nhất của lão đại, lão đại sẽ không để yên chuyện ấy.
A Trung nhìn ra, Hoắc Phi Đoạt bây giờ đang cố nén nỗi lo lắng cùng tức giận trong lòng.
Lão đại đối với ngũ Y Y là yêu, anh không phải không nhìn ra.
Anh chưa bao giờ có đối với bất cứ người nào giống như đối với Ngũ Y Y, A Trung làm sao không biết, Ngũ Y Y là bảo bối trong lòng Hoắc Phi Đoạt.
Con ngươi đen nhánh hẹp dài của Hoắc Phi Đoạt cúi đầu nhìn tấm hình trong tay, trong tấm ảnh khuôn mặt Ngũ Y Y tươi cười sáng rỡ, giống như là ngày mùa thu trong ấm áp sau giữa ánh mặt trời.
Đây là phần quà tặng đầu tiên Ngũ Y Y tặng cho mình, lúc ấy cô nói là: "Phải học cho tốt, anh không cần mỗi lần cười làm cho mọi người phải rét run. Cầm hình của em! Luyện tập cho thật giỏi!"
Hoắc Phi Đoạt giống như nhìn thấy được dáng vẻ Ngũ Y Y bĩu môi xuất hiện trước mắt.
"Y Y, anh đã nói, bất luận kẻ nào cũng không thể gây tổn thương cho hại em. Anh nhất định sẽ đưa em trở lại."
Trong phòng bệnh Thẩm Mặc Nhiên càng không ngừng ho khan cùng chảy máu mũi, cứ chảy mãi không ngừng.
Cố Tại Viễn một bên nhìn đau lòng không dứt, đột nhiên trên tay anh điện thoại vang lên.
Cố Tại Viễn nhìn Thẩm Mặc Nhiên một chút, đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Alô? Cố thiếu?"
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng A Trung âm.
"Là tôi!"
Giọng nói Cố Tại Viễn có chút khàn khàn cùng vô lực, giống như dáng vẻ rất mệt mỏ.
"Giọng cậu làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
A Trung nghe được âm thanh Cố Tại Viễn có chút lo lắng, Cố thiếu mặc dù bình thường dễ dàng kích động, ít gây ra phiền toái cho Hoắc Phi Doạt, bình thường đều là A Trung chùi đít cho anh, nhưng là đối với A Trung, Cố Tại Viễn chưa bao giờ coi anh là em trai nhỏ, đây cũng là điều khiến A Trung cảm động vô cùng.
"Tôi không có gì, cậu gọi điện thoại tới có chuyện gì không?"
Cố Tại Viễn khứu giác nhạy bén đánh hơi được thứ gì đó.
"Cố thiếu, lão già Âu Dương chạy ra ngoài, lão đại muốn đi giết hắn!"
"Cái gì? Âu Dương Chấn Đình chạy ra ngoài? Chuyện gì xảy ra?"
Cố Tại Viễn nghe được hai chữ Âu Dương, liền ý thức được tình huống không đúng, cái lão này là người như thế nào, anh không phải là không rõ.
"Hiện tại không có thời gian nói rõ cho cậu, cậu mau lại đây qua bên chúng tôi đi!"
"Ngũ tiểu thư! Hoan nghênh hoan nghênh!"
Người đàn ông đưa lưng về phía Ngũ Y Y, đối với mình cười tươi.
Giống như là bạn bè thân thiết!
Nhưng Ngũ Y Y nhìn thế nào cũng có cảm giác ghê tởm, rõ ràng là đem người ta bắt cóc, giả bộ giống như không có chuyện gì.
"Ông rốt cuộc là ai? Trói tôi tới nơi này, có chuyện gì?"
Ngũ Y Y giọng điệu kiên định, một chút cảm giác sợ hãi cũng không có.
Thật ra thì mới vừa rồi ở trong xe cô nghe người ta nói tên Hoắc Phi Đoạt, khi đó Ngũ Y Y đã đoán được một hai phần.
Chuyện này, đoán chừng cùng Hoắc Phi Đoạt có quan hệ. Chẳng lẽ là kẻ thù tới tìm?
"Ngũ tiểu thư không nên kích động, tôi đâu có đem trói cô tới? Tôi đây là mời tới!" Người đàn ông kia cười lạnh nói.
"Hừ! Đây gọi là mời sao?"
Ngũ Y Y cũng không yếu thế, cúi đầu nhìn vào sợi dây đeo trên người mình.
Người đàn ông kia ra dấu tay, người đứng bên cạnh lập tức mở trói cho Ngũ Y Y.
"Ngũ tiểu thư, tôi nghĩ cô có thể không biết tôi là ai. . . . . ."
Người kia lời còn chưa nói hết, đã bị Ngũ Y Y cắt đứt.