Ngũ Y Y không lên tiếng, giống như coi thường người này, Tiêu Lạc đau lòng và thật vọng nhiều hơn so với việc cô tức giận đối với anh ta.
"Bây giờ anh đang cầu xin em nghe anh giải thích đó Y Y. Lúc đó chúng ta yêu nhau biết bao, nhưng lúc đó anh lại quá nhu nhược, không hiểu được làm thế nào để bảo vệ em, làm cho em bị rất nhiều tổn thương, nói đến đây, anh cảm thấy mình không phải là đàn ông. Nhưng mà anh yêu em, tấm lòng này chưa bao giờ thay đổi."
Tiêu Lạc ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Ngũ Y Y, cô ngồi xổm ở đó vẻ mặt vẫn không thay đổi.
"Y Y, Hoắc Phi Đoạt vốn không xứng với em, anh ta không phải là loại người em nhìn thấy."
Tiêu Lạc sốt ruột, anh ta cảm thấy mình phải nói cho Ngũ Y Y biết những hành động việc làm của Hoắc Phi Đoạt.
Chỉ cần làm cô thấy được bản tính thật sự của Hoắc Phi Đoạt, cô sẽ chán ghét mà rời khỏi anh ta.
Tiêu Lạc không biết, anh ta đã hoàn toàn rơi vào con đường tình cảm này rồi.
Anh ta không thể nào bức ra được, anh ta càng kéo càng lún sâu, bây giờ gần như sắp phát điên.
Ngũ Y Y vẫn không trả lời, cô không muốn để ý đến Tiêu Lạc.
" Được rồi, em không để ý đến anh, vậy anh sẽ nói cho em biết một vài chuyện mà em không biết."
Khóe miệng của Tiêu Lạc lại nhếch lên nụ cười, tuy nhiên nó quỷ dị đáng sợ.
"Đúng vậy, là anh từng làm cho em bị mất trí, nhưng mà anh vì muốn em trở lại bên cạnh anh, chỉ cần ở bên cạnh anh thì em nhất định sẽ yêu anh nữa. Nhưng em biết không? Tuy rằng trí nhớ của em bị anh cướp đi, nhưng Hoắc Phi Đoạt lại che giấu."
Tiêu Lạc nói đến đây ngẩng đầu nhìn Ngũ Y Y, tuy rằng cô đang cố gắng kiềm chế, nhưng sau khi nghe được ba chữ Hoắc Phi Đoạt, vẫn không nhịn được cả người khẽ run.
Anh ta đang nói cái gì? Cái gì gọi là lại che giấu?
"Y Y, bởi vì em không chịu nổi được quá khứ, Hoắc Phi Đoạt ra lệnh cho mọi người không được phép nói cho em biết, anh ta nghĩ em bị mất trí, chẳng khác nào chết đi."
Từng câu từng chữ mà Tiêu Lạc nói lại khiến Ngũ Y Y không hiểu.
"Anh nói như vậy không phải vì muốn em bị tổn thương, mà anh chỉ muốn cho en nhìn thấy rõ bản mặt của người em yêu sâu sắc."
Bây giờ anh ta còn giả vờ làm người tốt sao? Ngũ Y Y suy nghĩ.
"Em là một đứa con riêng, em biết không? Em là đứa con mà Ngũ Học Phong sinh ở bên ngoài."
Lúc Ngũ Y Y nghe những lời này chỉ cảm thấy đầu óc cô vang lên tiếng ong ong, sau đó bắt đầu đau đớn dữ dội.
Nhưng cô kiềm chế, cô không muốn để người đó nhìn thấy sự khác thường của mình.
"Mọi người từ trên xuống dưới trong nhà họ Ngũ đều cho rằng mẹ em là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông, cảm thấy em là một đứa con hoang! Sau khi mẹ em qua đời, em bắt buộc trở lại nhà họ Ngũ, nhưng cuộc sống của em trôi qua không được vui vẻ. Người nhà họ Ngũ không coi em là người, bọn họ chỉ biết không ngừng tra tấn em, khiến em cảm thấy đau khổ.
"Đừng nói nữa!" Ngũ Y Y ôm đầu hét lên.
Tiêu Lạc nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Ngũ Y Y, do dự một chút đến cùng có nên nói tiếp hay không.
"Được được, anh không nói nữa, Y Y, em không sao chứ?"
Tiêu Lạc không đành lòng nhìn cô đau đớn, ngưng lại lý do thoái thác vừa rồi, thử đến gần cô.
"Anh đừng đến đây! Tôi nói anh đừng đến đây!"
Ngũ Y Y gào thét, trong giọng nói tràn đầy đau đớn và giày vò.
Đầu của cô đau đớn dữ dội, khiến cô gần như không thể chịu nổi.
Từng hình ảnh trong ký ức lại hiện lên trong đầu cô.
Cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ rời cô, Ngũ Học Phong hà khắc và vô tình, ba chị em nhà họ Ngũ độc ác, còn có rất nhiều rất nhiều...............
"Cô Nguyễn đúng là người sảng khoái! Vậy tôi cũng không muốn nói nhiều. Hôm nay cần cô. Chủ yếu là vì muốn đối phó một người, người này tôi nghĩ cô đã biết, nói ra, cậu ta cũng từng là chủ thuê đấy."
Âu Dương Chấn Đình cười đến nổi nét mặt già nua co rút vào cùng một chỗ, nhìn có vẻ vô cùng dữ tợn.
"Ý ông muốn nói là Hoắc Phi Đoạt."
Trên gương mặt của Nguyễn Lâm Tịch âm trầm bất định, tên này muốn lợi dụng cô để đối phó Hoắc Phi Đoạt sao?
"Ha ha, cô Nguyễn đúng là rất thông minh, nói không sai, chính là tên tiểu tử Hoắc Phi Đoạt kia. Lần trước ở Sơn Trang, cô và Tiêu Lạc đã động thủ, tuy tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi biết cô cũng có dừng hết sức lực đánh nhau, lần này, tôi hy vọng cô Nguyễn có thể giúp ngài Tiêu suy nghĩ thật kỹ!"
Lão hồ ly này nói chuyện cũng không nói rõ, mở miệng một tiếng cô Nguyễn, gọi đến nguyễn Lâm Tịch chán ghét mốn nôn ra.
"Được, tôi đồng ý với tông, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tôi hy vọng ông nói phải giữ lời, nếu đường đường là một ngài Âu Dương mà cũng nuốt lời như tôi nghĩ, đạo lý này, chắc ông cũng biết là không thể chạy xa.
Nguyễn Lâm Tịch hung ác nhìn chằm chằm vào lão hồ ly Âu Dương Chấn Đình.
"Đây là đương nhiên, cô Nguyễn xin chuẩn bị một chút, một trận chiếc ác liệt sắp diễn ra rồi! ha ha ha"
Lúc Hoắc Phi Đoạt đứng trước cửa trang viên, cả người từ trên xuống dưới nhìn không ra một chút dấu vết đã từng chiến đấu, A Trung đứng phía sau anh, cánh tay trái đặt trong túi quần cọ sát với cây súng, lưu lại một vết máu.
Nhiều người khác đều đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt, trong tay cầm sùng.
Âu Dương Chấn Đình núp trong bóng tối, khi nhìn thấy gương mặt của Hoắc Phi Đoạt, cũng hoảng sợ.
Sao tên này dễ dàng phá vỡ những phòng thủ kia chứ?
Hoắc Phi Đoạt lại không biết lão hồ ly kia đã sớm giấu mình chứ.
Lớn tiếng gọi vào: "Âu Dương Chấn Đình, ông dùng những thủ đoạn kia muốn ngăn cản tôi, có phải quá không biết tự lượng sức mình rồi."
Giọng nói lạnh lùng không mang theo bất kỳ tình cảm nào, nghe như băng lạnh thấu xương.
Khóe miệng Âu DươnG Chấn Đình khẽ cong, hừ hừ, tiểu tử, mày đừng quá kiêu ngạo.
Nhưng trong lòng lại hơi khẩn trương, lúc đầu định dùng những mai phục kia đánh cho Hoắc Phi Đoạt bị mất một bộ phận chiến đấu.
Nhưng không ngờ ba năm không gặp, tên tiểu tử này ngày càng mạnh mẽ thêm, khiến người ta hơi bỡ ngỡ.
Đột nhiên có một bóng người vọt nhanh đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, A Trung đang muốn bắn, lại bị Hoắc Phi Đoạt ngăn cản.
Bóng người kia là Nguyễn Lâm Tịch.
Hoắc Phi Đoạt híp đôi mắt dài hẹp, gương mặt tuấn tú lạnh lùng đưa về phía ánh sáng phía trước, lúc sáng lúc tối nhìn không ra nét mặt.
"Hoắc Phi Đoạt, anh muốn đi vào đó, sợ rằng trước tiên phải qua cửa ải là tôi. Anh là người luyện võ, có lẽ anh cũng biết cái quy củ này."
Nguyễn Lâm Tịch mặc trang phục màu đen bó sát người, thân hình lung linh hấp dẫn nhưng lại nguy hiểm.
"Lão đại, trực tiếp dọn sạch cô bé này đi."
Hoắc Phi Đoạt lắc lắc đầu, đây là người luyện võ đều hiểu, đối phương muốn anh so tài, chuyện này tuyệt đối không nên cự tuyệt.
Nếu ngay cả quy củ này cũng không hiểu thì có thể nói Hoắc Phi Đoạt anh đã uổng công luyện võ gần hai mươi năm rồi.
A Trung đương nhiên hiểu được tâm tư của Hoắc Phi Đoạt, ra dấu thủ hạ đừng quá kích động.
"Nguyễn Lâm Tịch đúng không? Tiếp cận Y Y, hẳn là có ý đồ gì?"
Hoắc Phi Đoạt đã sớm đoán được thân phận của cô ta.
Nguyễn Lâm Tịch cũng chấn động, ngày đó gặp ở quán bar một lần, anh ta lại nhớ kỹ cô.
"Hừ, Hoắc Phi Đoạt, anh đừng nói nhiều lời vô ích như thế, tôi tiếp cận Ngũ Y Y tất nhiên là có mục đích. Chỉ tiếc là tình hình bây giờ lại thay đổi, tôi cũng không cần cố gắng giả vờ làm bạn tốt của cô ta nữa."