"Cô Nguyễn đúng là người sảng khoái! Vậy tôi cũng không muốn nói nhiều. Hôm nay cần cô. Chủ yếu là vì muốn đối phó một người, người này tôi nghĩ cô đã biết, nói ra, cậu ta cũng từng là chủ thuê đấy."
Âu Dương Chấn Đình cười đến nổi nét mặt già nua co rút vào cùng một chỗ, nhìn có vẻ vô cùng dữ tợn.
"Ý ông muốn nói là Hoắc Phi Đoạt."
Trên gương mặt của Nguyễn Lâm Tịch âm trầm bất định, tên này muốn lợi dụng cô để đối phó Hoắc Phi Đoạt sao?
"Ha ha, cô Nguyễn đúng là rất thông minh, nói không sai, chính là tên tiểu tử Hoắc Phi Đoạt kia. Lần trước ở Sơn Trang, cô và Tiêu Lạc đã động thủ, tuy tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi biết cô cũng có dừng hết sức lực đánh nhau, lần này, tôi hy vọng cô Nguyễn có thể giúp ngài Tiêu suy nghĩ thật kỹ!"
Lão hồ ly này nói chuyện cũng không nói rõ, mở miệng một tiếng cô Nguyễn, gọi đến nguyễn Lâm Tịch chán ghét mốn nôn ra.
"Được, tôi đồng ý với tông, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tôi hy vọng ông nói phải giữ lời, nếu đường đường là một ngài Âu Dương mà cũng nuốt lời như tôi nghĩ, đạo lý này, chắc ông cũng biết là không thể chạy xa.
Nguyễn Lâm Tịch hung ác nhìn chằm chằm vào lão hồ ly Âu Dương Chấn Đình.
"Đây là đương nhiên, cô Nguyễn xin chuẩn bị một chút, một trận chiếc ác liệt sắp diễn ra rồi! ha ha ha"
Lúc Hoắc Phi Đoạt đứng trước cửa trang viên, cả người từ trên xuống dưới nhìn không ra một chút dấu vết đã từng chiến đấu, A Trung đứng phía sau anh, cánh tay trái đặt trong túi quần cọ sát với cây súng, lưu lại một vết máu.
Nhiều người khác đều đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt, trong tay cầm sùng.
Âu Dương Chấn Đình núp trong bóng tối, khi nhìn thấy gương mặt của Hoắc Phi Đoạt, cũng hoảng sợ.
Sao tên này dễ dàng phá vỡ những phòng thủ kia chứ?
Hoắc Phi Đoạt lại không biết lão hồ ly kia đã sớm giấu mình chứ.
Lớn tiếng gọi vào: "Âu Dương Chấn Đình, ông dùng những thủ đoạn kia muốn ngăn cản tôi, có phải quá không biết tự lượng sức mình rồi."
Giọng nói lạnh lùng không mang theo bất kỳ tình cảm nào, nghe như băng lạnh thấu xương.
Khóe miệng Âu DươnG Chấn Đình khẽ cong, hừ hừ, tiểu tử, mày đừng quá kiêu ngạo.
Nhưng trong lòng lại hơi khẩn trương, lúc đầu định dùng những mai phục kia đánh cho Hoắc Phi Đoạt bị mất một bộ phận chiến đấu.
Nhưng không ngờ ba năm không gặp, tên tiểu tử này ngày càng mạnh mẽ thêm, khiến người ta hơi bỡ ngỡ.
Đột nhiên có một bóng người vọt nhanh đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, A Trung đang muốn bắn, lại bị Hoắc Phi Đoạt ngăn cản.
Bóng người kia là Nguyễn Lâm Tịch.
Hoắc Phi Đoạt híp đôi mắt dài hẹp, gương mặt tuấn tú lạnh lùng đưa về phía ánh sáng phía trước, lúc sáng lúc tối nhìn không ra nét mặt.
"Hoắc Phi Đoạt, anh muốn đi vào đó, sợ rằng trước tiên phải qua cửa ải là tôi. Anh là người luyện võ, có lẽ anh cũng biết cái quy củ này."
Nguyễn Lâm Tịch mặc trang phục màu đen bó sát người, thân hình lung linh hấp dẫn nhưng lại nguy hiểm.
"Lão đại, trực tiếp dọn sạch cô bé này đi."
Hoắc Phi Đoạt lắc lắc đầu, đây là người luyện võ đều hiểu, đối phương muốn anh so tài, chuyện này tuyệt đối không nên cự tuyệt.
Nếu ngay cả quy củ này cũng không hiểu thì có thể nói Hoắc Phi Đoạt anh đã uổng công luyện võ gần hai mươi năm rồi.
A Trung đương nhiên hiểu được tâm tư của Hoắc Phi Đoạt, ra dấu thủ hạ đừng quá kích động.
"Nguyễn Lâm Tịch đúng không? Tiếp cận Y Y, hẳn là có ý đồ gì?"
Hoắc Phi Đoạt đã sớm đoán được thân phận của cô ta.
Nguyễn Lâm Tịch cũng chấn động, ngày đó gặp ở quán bar một lần, anh ta lại nhớ kỹ cô.
"Hừ, Hoắc Phi Đoạt, anh đừng nói nhiều lời vô ích như thế, tôi tiếp cận Ngũ Y Y tất nhiên là có mục đích. Chỉ tiếc là tình hình bây giờ lại thay đổi, tôi cũng không cần cố gắng giả vờ làm bạn tốt của cô ta nữa."
Hoắc Phi Đoạt dùng sức dưới chân, hai tay bắt lấy Nguyễn Lâm Tịch bắt về phía sau, làm Nguyễn Lâm Tịch ngã sống soài trên mặt đất.
"A!" Nguyễn Lâm Tịch hét thảm một tiếng, chắc hẳn một chiêu này làm cô không có sức phản kháng.
Ngay cả Âu Dương Chấn Đình đang núp trong bóng tối nhìn thấy, bây giờ chỉ sợ Nguyễn Lâm Tịch không còn đường sống. Xem ra đích thân ông ra tay.
Nhưng cách đánh nhau của cô bé này đúng là không tệ, có thể so chiêu với Hoắc Phi Đoạt lâu như thế, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Lâm Tịch và Hoắc Phi Đoạt đánh nhau, từ tự thân phòng ngự, lại không chút dấu vết nào mà tiến hành tấn công mạnh mẽ.
"Tôi từng nói, tôi không giết con gái."
Trong ánh mắt của Nguyễn Lâm Tịch là sự khâm phục, cô thật sự không bằng người đàn ông này, nhưng vì Tiêu Lạc cô phải đứng lên.
Vèo một tiếng, một viên đạn bay qua không khí, bắn đến Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt không nghĩ nhiều. Nghiêng người né tránh, viên đại kia lại bay thẳng về phía Nguyễn Lâm Tịch.
"Con bà nó, tiểu tử này tránh nhanh thật." Âu Dương Chấn Đình giơ súng, thầm mắng một tiếng.
Lúc này, Nguyễn Lâm Tịch nằm trên mặt đất đã không còn hơi thở. Viên đạn kia trúng ngay mi tâm cô ta.
Âu Dương Chấn Đình lại quá sơ suất, ông ta thật không ngờ một kích này của mình, đã làm lộ chỗ ông ta đang trốn.
Hoắc Phi Đoạt là người thế nào. Chỉ một kích này là đủ.
Hoắc Phi Đoạt nghiêng mắt, nhìn ngược về phía căn phòng trên lầu hai.
A Trung lập tức hiểu ý Hoắc Phi Đoạt, dẫn theo một nhóm người lập tức xông vào trang viên.
Âu Dương Chấn Đình hoảng sợ.
Dù sao ông ta cũng là sư phụ của Hoắc Phi Đoạt, bản lĩnh sao lại kém được.
Bọn người A Trung hiển nhiên không phải là đối thủ của ông ta.
"Hừ hừ, Hoắc Phi Đoạt không có người sao? phám một đám lâu la nhỏ này đến đối phó tôi à?"
Âu Dương Chấn Đình khinh thường nhìn đám người bị ông ta đánh ngã, dùng giọng điệu mỉa mai nói.
"Đúng không?" Một giọng nói âm trầm hùng hậu vang lên, chả hành lang im lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân vững vàng truyền đến.
"Hoắc Phi Đoạt!"
Âu Dương Chấn Đình gần như cắn răng nói ra ba chữ kia.
"Âu Dương, Chấn Đình!" Hoắc Phi Đoạt híp mắt, khóe miệng nghiền ngẫm nở nụ cười.
"Ba năm không gặp sư phụ, cậu cứ như vậy mà chào hỏi sao?"
Âu Dương Chấn Đình bày ra bộ dáng ông già, nhưng ông ta không biết, bộ dáng của ông ta, đối với người khác có bao nhiêu chán ghét và giả dối.
"Sư phụ? Ha ha, ba năm trước sư phụ tôi không còn tồn tại trên đời này, bây giờ đứng trước mặt tôi là kẻ thù giết cha của tôi, là kẻ thù hại tôi nhà tan cửa nát."
Nụ cười của Hoắc Phi Đoạt lập tức biến mất, ngược lại trên mặt anh xuất hiện sự lạnh lùng vô tình và sát khí.
"Hừ! Chỉ bằng cậu muốn đấu với tôi? Ba năm trước đây, tôi là sơ suất, mới khiến cho tiểu tử cậu thực hiện được."
Âu Dương Chấn Đình nhìn chằm chằm vào Hoắc Phi Đoạt, sợ anh đột nhiên xuất chiêu, ông ta lại không chú ý.
"A Trung, các cậu lui ra đi, xem ra, tôi phải đích thân ra tay."
Hoắc Phi Đoạt ra hiệu cho nhóm người A Trung lui ra, tất nhiên A Trung hiểu được, loại thù này phải đích thân lão đại đi báo, người khác tuyệt đối không thể nhúng tay vào.
Âu Dương Chấn Đình là con mồi của Hoắc Phi Đoạt.
Lần này đánh nhau, là Âu Dương Chấn Đình đề nghị trước, ông ta muốn ra tay trước để chiếm được lợi thế.
Tay trái của Hoắc Phi Đoạt dùng súng, phát súng kia ở trong tay anh thật giống như có sinh mạng, ngón giữa thon dài trên bàn tay trái bao súng, thoải mái chuyển động.
Đồng thời dòng điện bên dưới súng ống cũng được mở ra, chùm tia sáng dùng cách thức xoay tròn không ngừng bắn dồn dập về phía Âu Dương Chấn Đình.