Tuy Nguyễn Lâm Tịch đối mặt với Hoắc Phi Đoạt thành cái dạng này nhưng, nhưng cô ta lại tuyệt không lùi bước.
Đó là bởi vì trong lòng cô ta còn có một người, một người cần cô dùng hết sức lục mới có thể cứu ra ngoài,
Cô biết, có lẽ cũng không trông mong mình làm gì, điều khó khăn để đi vào trái tim người kia, nhưng cô không quan tâm, có thể vì người mình yêu làm một việc, chính là dự tính ban đầu của cô.
Hoắc Phi Đoạt nghe thấy lời cô ta, sự tức giận trong lòng tăng lên. Anh là ai chứ, lợi dụng với không lợi dụng đối với anh đúng là chuyện thường như cơm bửa.
Nhưng anh không bao giờ chấp nhận có người lừa gạt tình cảm của Ngũ Y Y. Tuyệt đối không thể!
"Cô mau mở cửa ra, lão gia hỏa Âu Dương Chấn Đình kia đang ở đâu?"
Tuy Hoắc Phi Đoạt rất tức giận, nhưng anh vẫn chưa bao giờ ra tay đối với con gái.
"Nhưng mà cửa ải của tôi, chỉ sợ là anh cũng không gặp được ai!"
Nguyễn Lâm Tịch hung dữ nói, tay của cô ta đã để sau lưng, cầm vũ khí của cô ta.
"Tôi không ra tay đối với con gái, cô........."
Hoắc Phi Đoạt còn chưa nói hết, Nguyễn Lâm Tịch liền một bước lao đến.
Phản ứng của Nguyễn Lâm Tịch bất ngờ nhanh nhẹn, rút con dao ở sau lưng ra rồi lao về phía Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt không chút lo lắng, hai cánh tay dài thoải mái mở ra, hai cây súng lục đã nằm trong tay.
Trong chớp mắt Nguyễn Lâm Tịch đã xông đến gần, trước khi anh nổ súng, cô xác định một dao kia nhất định sẽ thật sự đâm vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt.
Nhưng Hoắc Phi Đoạt cũng không ngồi không, hai cánh tay có lực của anh chỉ cần dùng súng đã chặn được một dao xông tới mạnh mẽ này.
Lúc này Nguyễn Lâm Tịch đột nhiên xuất quyền bên trái, đồng thời vung tay lên, cây súng giấu trong tay áo cũng rơi xuống trong tay cô ta.
Không ngờ chính là, khoảng cách gần nhau như thế, viên đạn còn được bắn ra nghe đến rung động lòng người.
Nguyễn Lâm Tịch từng bước cẩn thận, nếu ăn phải viên đạn này, cũng không phải là chuyện đùa.
Cô ta nhẹ nhàng nhảy lên, cả người rơi trên không, lúc này cô ta tách hai tay ra, chẳng chút nương tình giơ lên cao, vẫy tay về phía sau.
Mùi thuốc súng tràn ngập giữa hai người.
Nguyễn Lâm Tịch chuyển động thân hình linh hoạt, mắt thấy sắp rơi xuống, không ngờ ở trên không cố gắng hết sức, nhảy ngược lại về phía Hoắc Phi Đoạt, dao găm như có mắt bay thẳng đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nắm súng trong tay, cong người về phía sau, cả người hiện ra chữ n, con dao găm của Nguyễn Lâm Tịch chỉ lướt qua. Nếu phản ứng chậm một chút, chỉ sợ đã xuyên thẳng vào gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt lông mày đẹp, không ngờ sức lực của cô gái này lại to lớn đến thế, phản ứng lại thật nhanh.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, từng đợt công kích của Nguyễn Lâm Tịch đã đến gần, chỉ thấy họng súng trong tay cô ta bay thẳng đến anh, viên đạn như có mắt bay thẳng về phía Hoắc phi Đoạt.
chân của Nguyễn Lâm Tịch lướt như bay, tốc độ hành động vô cùng nhanh. Vừa bay nhanh về phía trước, vừa nã đạn không ngừng.
Hoắc Phi Đoạt lại không chút lo lắng, lắc người thật nhanh, thân hình quỷ dị liên tiếp tránh khỏi làn đạn.
Nguyễn Lâm Tịch không thể tin được, sao người đàn ông này có tốc độ đáng sợ như thế.
Ngay cả viên đạn cũng tránh thoát được?
Mắt thấy Nguyễn Lâm Tịch xông đến trước người, Hoắc Phi Đoạt chờ đúng thời cơ, hai tay vươn ra phía trước bắt lấy cổ tay cô ta.
Nguyễn Lâm Tịch muốn hất tay của anh ra, nhưng là sức lực của phụ nữ cuối cùng không chống lại được đàn ông, huống chi người này lại là Hoắc Phi Đoạt!
Đồng thời súng trong tay cùng giơ lên, động tác kia ăn khớp nhìn không ra chút khe hở nào.
Súng trong tay anh lại trở thành cánh tay kéo dài, giống như một cú đấm sắt đâm vào Âu Dương Chấn Đình.
Lúc này Âu Dương Chấn Đình còn chưa có điều kiện tấn công tốt nhất, vẫn không gấp gáp nổ súng.
Đối với phát súng của Âu Dương Chấn Đình phát ra ánh sáng chói mắt, Hoắc Phi Đoạt nhìn cũng không nhìn, bình tĩnh thoải mái vung tay lên bắn một viên đạn. Nhưng đối với bàn tay phải của Hoắc Phi Đoạt thay đổi nắm đấm bằng súng, Âu Dương Chấn Đình phải dùng dao để cản trở đòn tấn công này.
Trong chớp mắt khi bọn họ đang đánh nhau, cổ tay của Hoắc Phi Đoạt hạ xuống, họng súng dời xuống, bắn một phát ra.
Nhưng mà lão hồ ly kia lại thừa cơ hội tránh sang một bên, ngoặt ra, viên đạn của Hoắc Phi Đoạt bắn vào chân trái của ông ta.
Đồng thời tay trái của Hoắc Phi Đoạt khẽ nâng, thoải mái tránh đi phát bắn vừa rồi của Âu Dương Chấn Đình, tiếp theo bàn tay nắm chặt súng lại không ngừng xoay tròn đột nhiên dừng lại giữa không trung, giống như bị một lực vô hình chế trụ, đối diện với Âu Dương Chấn Đình.
Lúc này con dao trong tay Âu Dương Chấn Đình đang chống đỡ tay phải của Hoắc Phi Đoạt, mà tay trái chưa kịp bắt kịp, mắt thấy sắp bị đánh trúng, ông ta không lùi bước mà tiến tới, xoay người nhanh chóng trở người quay lại, sau đó quay lưng về phía Hoắc Phi Đoạt, đồng thời tay trái đánh ra ngoài "bốp". Một súng này của Hoắc Phi Đoạt dĩ nhiên là rơi vào khoảng không.
Lúc này thu súng lại, đã không còn kịp nữa.
Nhưng hai tay của Âu Dương Chấn Đình bị Hoắc Phi Đoạt ngăn cản, dù cổ tay ông ta có chuyển động thế nào cũng không bắn được Hoắc Phi Đoạt.
Mà thằng nhóc Hoắc Phi Đoạt kia gần ông ta như thế, bất cứ lucd nào anh cũng có thể thu phần khuỷu tay lại, dùng sức nện vào bụng ông ta, hoặc là vung chân về phía sau, một chiêu kia mới xem là độc ác.
Con cáo già Âu Dương suy nghĩ kỹ lại, phản kích của ông ta chỉ có hai chiêu, một chiêu là mượn cơ hội dùng sức, dùng sức mạnh trên cánh tay to lớn siết chặt, hoặc là dùng trán đánh vào sau ót anh.
Nhưng rõ ràng ông ta không thể làm được, sức lực cánh tay đâu?
Âu Dương Chấn Đình cũng biết, không thể dùng sức lực cả người thường để so sánh với sức lực trên cánh tay của Hoắc Phi Đoạt, huống chi động tác của anh nhanh và linh hoạt giống như người cá, ông ta còn chưa dùng sức, nói không chừng đã bị anh đánh bay ra ngoài, kết quả vẫn là tên tiểu tử thúi kia chiếm thế thượng phong.
Họng súng chỉa thẳng vào gáy ông ta, trái tim của Âu Dương Chấn Đình lập tức trầm xuống, chẳng lẽ ông ta lại thua rồi sao?
"Âu Dương Chấn Đình, tôi chỉ hỏi ông một câu, cuối cùng tại sao ông lại đối xử với cha mẹ tôi như thế?"
Cảm giác họng súng lạnh như bắng truyền vào khắp người Âu Dương Chấn Đình.
"Bởi vì bọn họ cản đường của tôi!" Âu Dương Chấn Đình chậm rãi mở miệng, trong giọng nói tràn đầy phẫn hận.
"Bốp" một tiếng, không phải tiếng súng, là Hoắc Phi Đoạt dùng sức đánh vào sau gáy ông ấy.
Âu Dương Chấn Đình té xỉu.
"Loại người cặn bả này không đáng để tôi ra tay!"
" Đúng vậy lão đại, tôi sẽ xử lý, ngày đã bỏ qua cho ông ta một lần rồi!"
A Trung lập tức hiểu được, Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng đi vào phía trong.
Y Y, anh đến cứu em đây, chờ anh.
"Tiêu Lạc, tôi hy vọng anh có thể hiểu được lời tôi nói."
Ngũ Y Y nhìn Tiêu Lạc run run, thậm chí có chút đau lòng.
"Em đang nói cái gì vậy Y Y, anh nghe không hiểu."
Tiêu Lạc nói giọng đau đớn không chịu được.
"Tiêu Lạc, tôi đang nói...... Anh đừng cố chấp mà nghĩ rằng tôi sắp rời khỏi Hoắc Phi Đoạt để trở lại bên cạnh anh."