Tôi không yêu anh, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng yêu anh, cảm giác của tôi đối với anh càng giống người thân hơn. Tôi mới suy nghĩ cẩn thận, thì ra, đây vốn dĩ chẳng phải là tình yêu.”
Tiêu Lạc không lên tiếng, chỉ cúi thấp đầu.
“Anh cho tôi cảm giác giống như mẹ tôi, mỗi lần tôi bị thương tổn, đều muốn mượn nơi dựa dẫm, anh hiểu chưa? Anh đối với tôi, chỉ là như vậy mà thôi.”
Ngũ Y Y phải nói cho Tiêu Lạc biết tình cảm lúc trước của cô thuộc dạng gì.
Đây vốn chẳng phải là tình yêu, thậm chí lúc trước cô cũng ngộ nhận cảm giác này là thích, là yêu.
Nhưng mà sau khi trải qua nhiều kinh nghiệm, sau khi mất đi trí nhớ rồi khôi phục trí nhớ. Ngũ Y Y mới phát hiện ra, thì ra những điều này là do ảo giác. Cô vốn không yêu Tiêu Lạc.
“Y Y, chuyện này không phải sự thật, đúng không? Em đang nói bậy?”
Hốc mắt Tiêu Lạc đỏ lên, Ngũ Y Y mượn ánh đèn yếu ớt nhìn về phía mặt anh ta.
“Tôi không có gạt anh, Tiêu Lạc. Tôi rất cảm ơn anh, cảm ơn anh đã mang đến cho tôi cảm giác yên tâm, nhưng tôi hy vọng anh đừng vì chuyện tình cảm không có kết quả mà trở nên.... .......”
Ngũ Y Y bị Tiêu Lạc ngắt lời.
“Trở nên thế nào? Em muốn nói anh điên rồi thật không? Ha ha, Y Y, bây giờ em yêu Hoắc Phi Đoạt có đúng không? Yêu anh ta nên muốn ruồng bỏ anh sao? Thì nói với anh đây không phải là tình yêu. Sao em có thể đối xử với anh vô tình như thế, vì em, anh gần như đã làm tất cả, em hiểu không?”
Tiêu Lạc run giọng nói, ánh mắt bi thương khiến Ngũ Y Y không dám nhìn thẳng.
“Vì em, anh từ bỏ tất cả. Tại sao em lại không thể chứ? Tại sao?”
Tiêu Lạc như đang hỏi Y Y, càng giống như đang hỏi lòng mình.
“Tiêu Lạc, anh không phải là bộ dạng này.”
Y Y cũng rất đau lòng, cô không muốn sự việc trở nên như thế.
Nói thật, đối với Tiêu Lạc, cho đến bây giờ cô chưa từng có bất kỳ cảm xúc xấu.
Không có chán ghét, không có hận.
Ngược lại bây giờ có, cũng chỉ là cảm ơn.
Cảm ơn anh ta đã bỏ nhiều như thế, tuy những thứ này cô đều không muốn, nhưng Tiêu Lạc làm, cô không thể không ngoảnh mặt làm ngơ.
"Y Y, anh yêu em như thế, sao em không yêu anh? tình cảm giữa chúng ta, sao có thể không phải là tình yêu mà chỉ là tình thân?"
"Tiêu Lạc, tôi càng hy vọng anh có thể trở thành anh trai của tôi, bảo vệ, che chở cho tôi, mà không giống như bây giờ, tra tấn bản thân anh, cũng tra tấn tôi."
"Y Y, Y Y, không phải vậy đâu, em đang nói bậy, em đang gạt anh, em yêu anh, em yêu anh!"
Tiêu Lạc chợt kích động xông về phía Ngũ Y Y.
"Tiêu Lạc, anh bình tĩnh một chút, anh buông tôi ra!"
Ngũ Y Y giãy dụa, lại phát hiện cô hoàn toàn không có cách nào ngăn cản người đàn ông như nổi điên kia.
"Ầm" một tiếng, cánh cửa sắt được mở ra.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen nằm trên mặt đất, vì đau đớn mà nhăn nhó.
"keng" dưới không gian khổng lồ như có vô số ánh đèn chiếu vào, trong chớp mắt sáng bừng lên.
Một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa, bỗng nhiên khựng lại, sau đó bước hai bước đến bên cạnh Ngũ Y Y và Tiêu Lạc.
"A!"
Tiêu Lạc bị đau hét lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bất thình lình kia.
"Hoắc Phi Đoạt!" Tiêu Lạc nhìn gương mặt đó, gọi tên mà anh ta không muốn nói ra.
"Tiêu Lạc, tôi đã cho cậu cơ hội. Cậu vốn không có tư cách tranh giành với tôi, cậu vẫn chưa hiểu sao?"
"Thật sao?"
Hoắc Phi Đoạt nghe thấy tin này, cũng phải nở nụ cười tươi, nhịn cũng không nhịn được!
"Bệnh viện gì?"
Ngũ Y Y gãi gãi đầu, bọn họ đang nói gì vậy, sao cô nghe cũng không hiểu.
Chẳng lẽ vừa khôi phục trí nhớ lại bị mất.
"Y Y, chúng ta lên xe trước, trên đường đi anh sẽ nói cho em nghe."
Anh vừa giải thích vừa bế Ngũ Y Y lên, ôm đến trên xe.
Rất lâu không được ôm cô bé này rồi, Hoắc Phi Đoạt gửi mùi hương trên cơ thể cô tỏa ra, trong lòng lạnh như băng lập tức bị hòa tan ra.
Vừa lên xe, Ngũ Y Y đã nắm tay Hoắc Phi Đoạt không buông.
"Phi Đoạt, anh mau nói cho em biết, chúng ta đi bệnh viện làm gì? Cô Thẩm là ai?"
Nhìn cô trợn to hai mắt linh động, môi hồng hồng, Hoắc Phi Đoạt không nhịn được hôn lên một cái.
"Ôi, anh mau nói đi!"Ngũ Y Y cũng cho Hoắc Phi Đoạt một cái hôn, hối thúc anh mau nói cho cô biết, cô vô cùng gấp gáp.
"Y Y, anh nói cho em biết, mấy giờ em không có ở đây, anh vừa tìm được người thân."
Hoắc Phi Đoạt nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ.
"Cái gì?"
Ngũ Y Y không thể tin vào lỗ tai mình, vừa rồi Hoắc Phi Đoạt nói là người thân sao?
Không phải cha mẹ của anh đã bị lão gia xấu xa Âu Dương Chấn Đình kia hại sao?
Ngũ Y Y hoảng sợ bụm miệng lại. Chẳng lẽ...........
"Là em gái của anh." Hoắc Phi Đoạt mấp máy môi.
"Em gái? Anh còn có một em gái à?"
Lúc này Ngũ Y Y mới bỏ bàn tay nhỏ bé ra.
"Ừ, bởi vì lúc trước anh không nhớ được chuyện trước lúc mười tuổi, vì vậy đã quên mình còn có một người em gái. Lúc đó cô ấy còn rất nhỏ, bị người khác bắt cóc, bây giờ anh đã tìm được cô ấy."
Ngũ Y Y không biết cô có nhìn lầm hay không, người đàn ông trước mắt này, một người đàn ông luôn kiên cường mà hốc mắt lại đỏ sao?
Ngũ Y Y không nhịn được ôm đầu Hoắc Phi Đoạt vào lòng mình.
Hoắc Phi Đoạt chưa bao giờ được người khác an ủi nhưng mà cô bé này lại sờ lên đầu anh.
Dùng giọng nói dịu dàng nói: "Phi Đoạt không khóc, tìm được em gái là một chuyện tốt, phải vui vẻ cười mới đúng!"
Giống như dỗ một đứa bé, Ngũ Y Y vỗ nhẹ vào lưng Hoắc Phi Đoạt.
Điều này làm cho anh cảm thấy yên tâm.
"Nhưng mà, tình hình của cô ấy bây giờ không được tốt lắm, rất khó trị hết bệnh."
"Bệnh gì?"
Ngũ Y Y dừng tay lại, chẳng trách nói phải đi bệnh viện, chẳng trách lại thấy hốc mắt anh ươn ướt.
"Bệnh ung thư máu!"
Bốn chữ kia vừa ra khỏi miệng, lại khiến Ngũ Y Y run bắn người.
Tại sao có thể như vậy?"
Xe rất nhanh đã đến bệnh viện, Hoắc Phi Đoạt khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.
Ngũ Y Y nắm tay anh đi vào bệnh viện.
Em gái của Phi Đoạt, là người thế nào chứ?
Ngũ Y Y rất tò mò.
...................
Lúc Tiêu Mai trở lại nhà họ Ngũ, nhìn thấy Ngũ Học Phong đang thu dọn bãi cỏ trước cổng.
Trước kia ông chưa bao giờ làm những việc này, mũi Tiêu Mai đột nhiên đau xót, nước mắt không kiềm được chảy xuống.
"Học Phong?" Tiêu Mai nhẹ nhàng gọi tên ông.
Không ngờ Ngũ Học Phong nghe được, ông xoay người lại, nhìn thấy Tiêu Mai rưng rưng nước mắt, nhưng lại mỉm cười.
"Tiêu Mai, Tiêu Mai là em sao?"
Ngũ Học Phong vứt công việc trong tay đến bên cạnh Tiêu Mai, bất chấp bùn đất dính trên tay, gắt gao ôm lấy bà ta.
"Cuối cùng em đã ở trại! Cuối cùng em đã trở lại rồi!"