Ngũ Y Y nắm tay Hoắc Phi Đoạt, dùng tiểu móng vuốt mập mạp xoa xoa mặt, con ngươi to tròn không ngừng lườm nguýt, bất mãn nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt.
Nhìn bộ dạng bất mãn của Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt tâm tình liền cực tốt, ha ha khẻ cười.
Ngạnh…..
Ngũ Y Y trợn mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Chú Hoắc…………..cười lên rất đẹp a, thật có thể nói là mê hoặc chúng sinh nha.
Hoắc Phi Đoạt giơ tay, vò rối tóc Ngũ Y Y, trước sau giọng nói vẫn lãnh khốc nhưng lại có mấy phần cưng chiều, “Đi, lên xe”
Ở đây có không ít người qua lại, mặc dù người của anh đã phong tỏa xung quanh, nhưng vẫn có người dướn cổ để nhìn.
Anh không sợ.
Nhưng anh lại sợ cuộc sống của Ngũ Y Y bị ảnh hưởng.
Ngũ Y Y vểnh miệng cao lên, “Này, đại nhân không nên khi dễ đứa bé a, tóc của tôi cũng bị chú làm cho rối loạn rồi, khi dễ người a”
Ngây ngốc đi theo mấy bước, chợt nhớ điều gì liền đứng lại hỏi, “ Gìơ đi chỗ nào a?”
Hàn Giang Đình nhìn hai bên, phát hiện mình bị lơ rối, gấp gáp kêu lên, “Sư phụ, sư phụ! Các người đi chỗ nào a, mang tôi theo có được hay không?”
Hoắc Phi Đoạt giờ mới nhìn tới Hàn Giang Đình, Hàn Giang Đình lập tức nịnh hót dao động cái đuôi sau lưng, cười đến rối tinh rối mù.
Hoắc Phi Đoạt khẽ nhăn đầu lông mày, “Không thể mang theo cậu”
Đàn ông bên cạnh Ngũ Y Y, anh đều nhìn không vừa mắt.
Hàn Giang Đình muốn khóc, “Tại sao a, sư phụ? Tôi rất ngoan, tôi lấy sinh mạng của Ngũ Y Y ra bảo đảm a. Vang người sư phụ, cho tôi theo nha”
Hoắc Phi Đoạt một cánh tay ôm lấy Ngũ Y Y, không vui nói, “Không thể”
Tiểu tử này là keo sao? Dính như vậy!
Là keo dính người?
Ngũ Y Y vùi trong ngực của Hoắc Phi Đoạt kêu lên, “Này này, hai người có nhìn thấy tôi không vậy, tại sao không hỏi ý kiến của tôi hả? Tôi còn chưa nói muốn đi mà! Hai người ở chỗ này thảo luận cái gì ? Còn cậu nữa, Hàn Giang Đình, dám dùng tính mạng của mình để bảo đảm cho cậu? Ai cho cậu cái quyền này hả? Tiểu tử thúi”
Hàn Giang Đình nhe răng, “Bạn tốt nha, không phải nên đồng cam cộng khổ sao? Đúng không?”
“Đúng cái đầu cậu” Ngũ Y Y theo thói quen khi dễ Hàn Giang Đình.
A Trung nhìn không nổi liền thúc giục, “Mau lên xe đi, người ở đây càng ngày càng nhiều, giao thông muốn tắc nghẽn rồi”
Ngũ Y Y cau mày, “ Chú, tôi nên về nhà rồi, còn muốn đi đâu a?”
Hoắc Phi Đoạt thở d,ài, “Đi ăn cơm, chẳng lẽ em không phải loài người, không cần ăn cơm?”
“Tôi đương nhiên là muốn ăn cơm…., chỉ là…Tôi vì cái gì phải theo chú đi ăn cơm a, tôi muốn về nhà”
Hoắc Phi Đoạt dùng sức suy nghĩ mốt, “Ngày mai là thứ bảy”
“Ưhm, thứ bảy, tôi biết, như thế nào?”
Cùng hôm nay ăn cơm tối có quan hệ sao, Ngũ Y Y thật sự không hiểu.
Hoắc Pgi Đoạt đen mặt nói, “Ngày mai là thứ bảy, em phải đến chỗ tôi để làm việc, chẳng lẽ hôm nay không muốn làm quen hoàn cảnh một chút trước sao?”
Nhất thời Ngũ Y Y hiểu được ý tứ câu nói của Hoắc Phi Đoạt.
“Nha…..Là bởi vì cái này”
“Lên xe thôi”
“Không được”
Nghe được Ngũ Y Y từ chối lần nữa, A Trung tưởng tượng là có trở ngại rồi.
A a a a, đáng chết Ngũ Y Y, nha đầu này tại sao không am hiểu như vậy a, Hoắc lão đại anh minh thần võ của bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa bao dung người như vậy a
Ngũ Y Y nắm tay Hoắc Phi Đoạt, dùng tiểu móng vuốt mập mạp xoa xoa mặt, con ngươi to tròn không ngừng lườm nguýt, bất mãn nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt.
Nhìn bộ dạng bất mãn của Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt tâm tình liền cực tốt, ha ha khẻ cười.
Ngạnh…..
Ngũ Y Y trợn mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Chú Hoắc…………..cười lên rất đẹp a, thật có thể nói là mê hoặc chúng sinh nha.
Hoắc Phi Đoạt giơ tay, vò rối tóc Ngũ Y Y, trước sau giọng nói vẫn lãnh khốc nhưng lại có mấy phần cưng chiều, “Đi, lên xe”
Ở đây có không ít người qua lại, mặc dù người của anh đã phong tỏa xung quanh, nhưng vẫn có người dướn cổ để nhìn.
Anh không sợ.
Nhưng anh lại sợ cuộc sống của Ngũ Y Y bị ảnh hưởng.
Ngũ Y Y vểnh miệng cao lên, “Này, đại nhân không nên khi dễ đứa bé a, tóc của tôi cũng bị chú làm cho rối loạn rồi, khi dễ người a”
Ngây ngốc đi theo mấy bước, chợt nhớ điều gì liền đứng lại hỏi, “ Gìơ đi chỗ nào a?”
Hàn Giang Đình nhìn hai bên, phát hiện mình bị lơ rối, gấp gáp kêu lên, “Sư phụ, sư phụ! Các người đi chỗ nào a, mang tôi theo có được hay không?”
Hoắc Phi Đoạt giờ mới nhìn tới Hàn Giang Đình, Hàn Giang Đình lập tức nịnh hót dao động cái đuôi sau lưng, cười đến rối tinh rối mù.
Hoắc Phi Đoạt khẽ nhăn đầu lông mày, “Không thể mang theo cậu”
Đàn ông bên cạnh Ngũ Y Y, anh đều nhìn không vừa mắt.
Hàn Giang Đình muốn khóc, “Tại sao a, sư phụ? Tôi rất ngoan, tôi lấy sinh mạng của Ngũ Y Y ra bảo đảm a. Vang người sư phụ, cho tôi theo nha”
Hoắc Phi Đoạt một cánh tay ôm lấy Ngũ Y Y, không vui nói, “Không thể”
Tiểu tử này là keo sao? Dính như vậy!
Là keo dính người?
Ngũ Y Y vùi trong ngực của Hoắc Phi Đoạt kêu lên, “Này này, hai người có nhìn thấy tôi không vậy, tại sao không hỏi ý kiến của tôi hả? Tôi còn chưa nói muốn đi mà! Hai người ở chỗ này thảo luận cái gì ? Còn cậu nữa, Hàn Giang Đình, dám dùng tính mạng của mình để bảo đảm cho cậu? Ai cho cậu cái quyền này hả? Tiểu tử thúi”
Hàn Giang Đình nhe răng, “Bạn tốt nha, không phải nên đồng cam cộng khổ sao? Đúng không?”
“Đúng cái đầu cậu” Ngũ Y Y theo thói quen khi dễ Hàn Giang Đình.
A Trung nhìn không nổi liền thúc giục, “Mau lên xe đi, người ở đây càng ngày càng nhiều, giao thông muốn tắc nghẽn rồi”
Ngũ Y Y cau mày, “ Chú, tôi nên về nhà rồi, còn muốn đi đâu a?”
Hoắc Phi Đoạt thở d,ài, “Đi ăn cơm, chẳng lẽ em không phải loài người, không cần ăn cơm?”
“Tôi đương nhiên là muốn ăn cơm…., chỉ là…Tôi vì cái gì phải theo chú đi ăn cơm a, tôi muốn về nhà”
Hoắc Phi Đoạt dùng sức suy nghĩ mốt, “Ngày mai là thứ bảy”
“Ưhm, thứ bảy, tôi biết, như thế nào?”
Cùng hôm nay ăn cơm tối có quan hệ sao, Ngũ Y Y thật sự không hiểu.
Hoắc Pgi Đoạt đen mặt nói, “Ngày mai là thứ bảy, em phải đến chỗ tôi để làm việc, chẳng lẽ hôm nay không muốn làm quen hoàn cảnh một chút trước sao?”
Nhất thời Ngũ Y Y hiểu được ý tứ câu nói của Hoắc Phi Đoạt.
“Nha…..Là bởi vì cái này”
“Lên xe thôi”
“Không được”
Nghe được Ngũ Y Y từ chối lần nữa, A Trung tưởng tượng là có trở ngại rồi.
A a a a, đáng chết Ngũ Y Y, nha đầu này tại sao không am hiểu như vậy a, Hoắc lão đại anh minh thần võ của bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa bao dung người như vậy a