Tình bạn giữa Tam Khuê, Trang Thanh Nhã, Hàn Anh Mai vẫn luôn là một thắc mắc khó có thể lí giải được. Một người thì dịu dàng như nước, tĩnh lặng như gương, nhu mì ấm ấp. Một người thì tưng tửng phóng khoáng, hơi dữ dằn, đôi lúc có chút bạo lực, thích sử dụng tay chân hơn là lời nói. Một người thì lanh lợi đến mức ranh ma, có chút chua ngoa đanh đá, lời lẽ cay độc của cô ấy có sức mạnh dời chuyển núi sông , tuyệt đối “ không phải dạng vừa”. Tính khí hoàn toàn trái ngược nhau, ấy vậy mà nó như một cục nam châm, dù tách có xa nhau đến đâu, một khi gần lại dù chỉ một chút, cũng dính lấy không rời. Tam Khuê nghĩ ngoài Cố Bạch ra, Trang Thanh Nhã và Hàn Anh Mai là hai người có thể giúp cô giáp mặt với nhiều khía cạnh mới của bản thân mình, có điều Cố Bạch nói, việc này có chút dở khóc dở cười.
Hôm đó trời đổ mưa to, Hàn Anh Mai ngồi ở giữa đám con gái, nổi hứng kể truyện kinh dị, mọi người đều hào hứng nghe, ngay cả yên tĩnh như Tam Khuê cũng có đôi chút hứng thú.
“ Nghe nói khi trường mình buổi tối thường xuyên có bóng người màu trắng, anh chị lớp trên kể đó là hồn ma của nữ sinh bị ngã cầu thang mà qua đời…”
Chuyện ma ở trường nào cũng có, mô típ bình thường không thể bình thường hơn, tuy vậy, qua giọng nói rung rợn của Hàn Anh Mai, không khí xung quanh không khỏi lạnh xuống vài phần. Trong lúc cao trào, mọi người đều đang cực kì tập trung, một vài bạn gái yếu tim tay còn đan chặt vào nhau, dù sợ nhưng vẫn dỏng tay nghe hết câu chuyện, “ Ahahaha, cái này thật quá buồn cười đi, Tam Khuê, bạn xem, sao mình thấy tên X này lại buồn cười đến vậy” Trang Thanh Nhã cười có hơi lố, miệng cũng méo sang một bên, không biết là cô bé đang khóc hay cười, khoé mắt run cả lên. Vì giọng cười của Trang Thanh Nhã quá to, quá mức bất ngờ, lại cộng thêm tiếng sấm phụ hoạ rất đúng lúc ở bên ngoài, làm Hàn Anh Mai trực tiếp nhảy dựng lên bàn, mấy bạn gái yếu tim thì không biết hồn vía bay về đâu, người thì hét người thì đơ, ngay cả Tam Khuê cũng phải giật mình, hiện trường có chút hỗn loạn ~.
“ Trang Bát Giới, cậu muốn chết phải không” Hàn Anh Mai vốn có tiếng gan dạ, không sợ trời không sợ đất, vậy mà chỉ vì một cú nhảy đã phá vỡ hình tượng đẹp đẽ xây dựng nhiều năm, vừa run vừa tức gào lên với Trang Thanh Nhã.
Trang Thanh Nhã có điểm kì quái, mồm vẫn ngoác ra, có chút cứng ngắc, mắt cũng run liên tục. Tam Khuê: “…..”
“ Coi cậu đi xem có ra dáng con gái không, cười thôi cũng dậy sóng biển đông, sấm chớp ầm ầm, muốn doạ chết con nhà người ta cũng đừng độc như vậy chứ”
Trang Thanh Nhã nghe lời cay độc của Hàn Anh Mai cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng vẫn tức đến dậm chân, không chịu thua Hàn Anh Mai:
“ Hàn Độc Miệng cậu có thể nói chuyện tử tế một chút có được hay không hả? Bát Giới cả nhà cậu, tôi là con gì thì có liên quan đến cậu không, đang yên đang lành kể chuyện ma làm gì không biết”
Hàn Anh Mai trong mắt có tia chớp xẹt qua, miệng nhếch lên
“ Không phải cậu sợ chuyện ma cỏn con này chứ?”
Trang Thanh Nhã chột dạ, nhưng vẫn gân cổ lên cãi đến cùng:
“ Cậu mới sợ, tôi là Trang Đại Thánh, Trang Đại Thánh đấy”
Hàn Anh Mai: “ Không có lông cũng thấy cậu giống khỉ lắm rồi, không phải nhấn mạnh nhiều lần vậy đâu”
Trang Thanh Nhã: “ Cậu, cậu, cậu…”
Tam Khuê: “ Thôi nào, cũng sắp tan học rồi, chuyện hôm nay tới đây thôi”
Hàn Anh Mai: “ Không được, hôm nay chúng ta phải xem bản lĩnh của Trang Đại Thánh, Trang Đại Thánh không phải không sợ trời không sợ đất sao, hôm nay Tiểu Mĩ làm rơi cây viết trên phòng piano, Trang Đại Thánh tốt bụng ra tay giúp đỡ bạn ấy tìm lại đồ đi”
Trang Thanh Nhã trong lòng trên dưới mười lần nguyền rủa Hàn Độc Miệng, nhưng nhất định không để bản thân mất mặt, chu miệng lên nói đồng ý.
Tam Khuê nhỏ nhẹ: “ Có cần mình ở lại với bạn không?”
Trang Thanh Nhã như chết đuối vớ được cọc, huhuh yêu Bánh Bao chết mất, chưa kịp nói có Hàn Anh Mai đã cướp lời.
“ Bánh Bao, hôm nay không phải bạn phải về sớm thăm ông bà nội sao? Nếu để ông bà nội chờ lâu sẽ không tốt đâu”
Nghe vậy Trang Thanh Nhã bèn nói : “ không sao bạn đi đi mình không việc gì”
Cuối cùng tan học mọi người cũng dời đi, Trang Thanh Nhã không ngừng trấn an bản thân “không sao, không sao” nhưng cả người cũng run lên rồi.
“ Chỉ cần không mất điện,… là không sao hết” lủi thủi tiến về phòng piano.
Chần chừ mãi mới đến cửa phòng tập, Trang Thanh Nhã nghe thấy tiếng đàn đứt quãng, run lẩy bẩy “ Không phải mọi người về hết rồi sao” cảm thấy cực kì sợ hãi nhưng tay không nghe lời mở cửa phòng. Trong phòng tối thui không bóng người, nhưng vẫn có tiếng đàn. Trang Thanh Nhã giờ như con cá chết, chân cũng đông cứng không chạy nổi, bật khóc oa oa.
“ Ngu chết đi được, chưa thấy ai ngu như cậu”
Giọng nói chua ngoa này không phải là Hàn Độc Miệng sao, Trang Thanh Nhã mừng rỡ như điên, quay ra thì đúng là Hàn Anh Mai đứng ngoài hành lang, Trang Thanh Nhã lập tức chạy đến rồi bám chặt lấy Hàn Anh Mai, tư thế đúng chuẩn của gấu koala.
“ Có ma, có ma,huhu, tôi biết cậu không bỏ tôi lại mà”
Hàn Anh Mai thấy hơi có lỗi nhưng da mặt mỏng, nói:
“ Cậu là Đại Thánh cái gì chứ, chuột nhắt thì có, tôi đùa cậu thôi” Nói thì nói thế nhưng vẫn để Trang Thanh Nhã ôm chặt lấy mình.
“ Con nhóc xấu xa” Trang Thanh Nhã tức giận, nhưng vì Hàn Độc Miệng không bỏ lại cô bé, nên Trang Thanh Nhã không hờn dỗi lâu.
“ Bụp” Cả hành lang bỗng chốc tối om, cả Trang Thanh Nhã và Hàn Anh Mai đều ngơ cả ra. Chẳng mấy chốc còn nghe thấy tiếng bước chân, Trang Thanh Nhã lập tức quay ra hỏi Hàn Anh Mai: “ Cậu lại bày trò quỷ phải không?”. Kì quái, sao cô bé lại cảm thấy Hàn Anh Mai cũng run rẩy nhỉ.
Hàn Anh Mai tái mét mặt lại : “ Không phải, lần này không phải tôi”
Hai cô bé trong bóng tối câm nín nhìn nhau, tiếng bước chân càng ngày càng nhẹ, đến khi có hai cái bóng đen cao lù lù trước mặt, cả hai không nhịn được mà hét lên.
“ Chết tiệt, hét cái gì, ngậm miệng lại cho tôi”
Giọng nói quen quá, Hàn Anh Mai : “ Cố Bạch…?” vậy người còn lại chắc chắn là Thẩm Trường Giang rồi.
Trang Thanh Nhã: “ Doạ chết người rồi, sao hai cậu lại ở đây”
Cố Bạch: “ Đi về rồi nói”
Tam Khuê không yên tâm khi để Trang Thanh Nhã một mình, vốn dĩ cô nhận ra Trang Thanh Nhã nhát gan rồi, biểu hiện cũng quá là đặc biệt đi… Tam Khuê đành nhờ Cố Bạch đến trường giúp Trang Thanh Nhã, thật ra hôm nay Cố Bạch và Thẩm Trường Gang đều đại diện đi thi đấu cờ vây, mưa lại rất to, hai cậu bé đành chờ mưa nhỏ một chút mới đến trường, do sự cố nên khu phố tự động ngắt điện đảm bảo an toàn, mới xảy ra một màn như vậy.
“ Đúng là bánh bao tốt nhất” Trang Thanh Nhã cảm khái
“ Lần sau muốn chơi gì hai cậu nên dùng não một chút” Cố Bạch nói
Cố Bạch bực mình, nhẽ ra kịp về chào tạm biệt Tam Khuê rồi, mỗi lần Tam Khuê về nhà ông bà nội không biết bị giữ lại bao nhiêu ngày, nhớ chết mất, chỉ vì hai con nhóc gàn dở này mà hỏng hết việc.
Thẩm Trường Giang cười cười: “ Hai cậu chọc nhầm người rồi, hậu quả tự mình gánh chịu”
Trang Thanh Nhã, Hàn Anh Mai : “….” Cố Bạch thực sự rất hẹp hòi…… Ngày này không biết bao giờ mới trôi qua, chặng đường về nhà sao lại đặc biệt dài thế, đi cùng Cố Bạch rất có gánh nặng nha, nhớ Tam Khuê quá.
Tình bạn giữa Tam Khuê, Trang Thanh Nhã, Hàn Anh Mai vẫn luôn là một thắc mắc khó có thể lí giải được. Một người thì dịu dàng như nước, tĩnh lặng như gương, nhu mì ấm ấp. Một người thì tưng tửng phóng khoáng, hơi dữ dằn, đôi lúc có chút bạo lực, thích sử dụng tay chân hơn là lời nói. Một người thì lanh lợi đến mức ranh ma, có chút chua ngoa đanh đá, lời lẽ cay độc của cô ấy có sức mạnh dời chuyển núi sông , tuyệt đối “ không phải dạng vừa”. Tính khí hoàn toàn trái ngược nhau, ấy vậy mà nó như một cục nam châm, dù tách có xa nhau đến đâu, một khi gần lại dù chỉ một chút, cũng dính lấy không rời. Tam Khuê nghĩ ngoài Cố Bạch ra, Trang Thanh Nhã và Hàn Anh Mai là hai người có thể giúp cô giáp mặt với nhiều khía cạnh mới của bản thân mình, có điều Cố Bạch nói, việc này có chút dở khóc dở cười.
Hôm đó trời đổ mưa to, Hàn Anh Mai ngồi ở giữa đám con gái, nổi hứng kể truyện kinh dị, mọi người đều hào hứng nghe, ngay cả yên tĩnh như Tam Khuê cũng có đôi chút hứng thú.
“ Nghe nói khi trường mình buổi tối thường xuyên có bóng người màu trắng, anh chị lớp trên kể đó là hồn ma của nữ sinh bị ngã cầu thang mà qua đời…”
Chuyện ma ở trường nào cũng có, mô típ bình thường không thể bình thường hơn, tuy vậy, qua giọng nói rung rợn của Hàn Anh Mai, không khí xung quanh không khỏi lạnh xuống vài phần. Trong lúc cao trào, mọi người đều đang cực kì tập trung, một vài bạn gái yếu tim tay còn đan chặt vào nhau, dù sợ nhưng vẫn dỏng tay nghe hết câu chuyện, “ Ahahaha, cái này thật quá buồn cười đi, Tam Khuê, bạn xem, sao mình thấy tên X này lại buồn cười đến vậy” Trang Thanh Nhã cười có hơi lố, miệng cũng méo sang một bên, không biết là cô bé đang khóc hay cười, khoé mắt run cả lên. Vì giọng cười của Trang Thanh Nhã quá to, quá mức bất ngờ, lại cộng thêm tiếng sấm phụ hoạ rất đúng lúc ở bên ngoài, làm Hàn Anh Mai trực tiếp nhảy dựng lên bàn, mấy bạn gái yếu tim thì không biết hồn vía bay về đâu, người thì hét người thì đơ, ngay cả Tam Khuê cũng phải giật mình, hiện trường có chút hỗn loạn ~.
“ Trang Bát Giới, cậu muốn chết phải không” Hàn Anh Mai vốn có tiếng gan dạ, không sợ trời không sợ đất, vậy mà chỉ vì một cú nhảy đã phá vỡ hình tượng đẹp đẽ xây dựng nhiều năm, vừa run vừa tức gào lên với Trang Thanh Nhã.
Trang Thanh Nhã có điểm kì quái, mồm vẫn ngoác ra, có chút cứng ngắc, mắt cũng run liên tục. Tam Khuê: “…..”
“ Coi cậu đi xem có ra dáng con gái không, cười thôi cũng dậy sóng biển đông, sấm chớp ầm ầm, muốn doạ chết con nhà người ta cũng đừng độc như vậy chứ”
Trang Thanh Nhã nghe lời cay độc của Hàn Anh Mai cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng vẫn tức đến dậm chân, không chịu thua Hàn Anh Mai:
“ Hàn Độc Miệng cậu có thể nói chuyện tử tế một chút có được hay không hả? Bát Giới cả nhà cậu, tôi là con gì thì có liên quan đến cậu không, đang yên đang lành kể chuyện ma làm gì không biết”
Hàn Anh Mai trong mắt có tia chớp xẹt qua, miệng nhếch lên
“ Không phải cậu sợ chuyện ma cỏn con này chứ?”
Trang Thanh Nhã chột dạ, nhưng vẫn gân cổ lên cãi đến cùng:
“ Cậu mới sợ, tôi là Trang Đại Thánh, Trang Đại Thánh đấy”
Hàn Anh Mai: “ Không có lông cũng thấy cậu giống khỉ lắm rồi, không phải nhấn mạnh nhiều lần vậy đâu”
Trang Thanh Nhã: “ Cậu, cậu, cậu…”
Tam Khuê: “ Thôi nào, cũng sắp tan học rồi, chuyện hôm nay tới đây thôi”
Hàn Anh Mai: “ Không được, hôm nay chúng ta phải xem bản lĩnh của Trang Đại Thánh, Trang Đại Thánh không phải không sợ trời không sợ đất sao, hôm nay Tiểu Mĩ làm rơi cây viết trên phòng piano, Trang Đại Thánh tốt bụng ra tay giúp đỡ bạn ấy tìm lại đồ đi”
Trang Thanh Nhã trong lòng trên dưới mười lần nguyền rủa Hàn Độc Miệng, nhưng nhất định không để bản thân mất mặt, chu miệng lên nói đồng ý.
Tam Khuê nhỏ nhẹ: “ Có cần mình ở lại với bạn không?”
Trang Thanh Nhã như chết đuối vớ được cọc, huhuh yêu Bánh Bao chết mất, chưa kịp nói có Hàn Anh Mai đã cướp lời.
“ Bánh Bao, hôm nay không phải bạn phải về sớm thăm ông bà nội sao? Nếu để ông bà nội chờ lâu sẽ không tốt đâu”
Nghe vậy Trang Thanh Nhã bèn nói : “ không sao bạn đi đi mình không việc gì”
Cuối cùng tan học mọi người cũng dời đi, Trang Thanh Nhã không ngừng trấn an bản thân “không sao, không sao” nhưng cả người cũng run lên rồi.
“ Chỉ cần không mất điện,… là không sao hết” lủi thủi tiến về phòng piano.
Chần chừ mãi mới đến cửa phòng tập, Trang Thanh Nhã nghe thấy tiếng đàn đứt quãng, run lẩy bẩy “ Không phải mọi người về hết rồi sao” cảm thấy cực kì sợ hãi nhưng tay không nghe lời mở cửa phòng. Trong phòng tối thui không bóng người, nhưng vẫn có tiếng đàn. Trang Thanh Nhã giờ như con cá chết, chân cũng đông cứng không chạy nổi, bật khóc oa oa.
“ Ngu chết đi được, chưa thấy ai ngu như cậu”
Giọng nói chua ngoa này không phải là Hàn Độc Miệng sao, Trang Thanh Nhã mừng rỡ như điên, quay ra thì đúng là Hàn Anh Mai đứng ngoài hành lang, Trang Thanh Nhã lập tức chạy đến rồi bám chặt lấy Hàn Anh Mai, tư thế đúng chuẩn của gấu koala.
“ Có ma, có ma,huhu, tôi biết cậu không bỏ tôi lại mà”
Hàn Anh Mai thấy hơi có lỗi nhưng da mặt mỏng, nói:
“ Cậu là Đại Thánh cái gì chứ, chuột nhắt thì có, tôi đùa cậu thôi” Nói thì nói thế nhưng vẫn để Trang Thanh Nhã ôm chặt lấy mình.
“ Con nhóc xấu xa” Trang Thanh Nhã tức giận, nhưng vì Hàn Độc Miệng không bỏ lại cô bé, nên Trang Thanh Nhã không hờn dỗi lâu.
“ Bụp” Cả hành lang bỗng chốc tối om, cả Trang Thanh Nhã và Hàn Anh Mai đều ngơ cả ra. Chẳng mấy chốc còn nghe thấy tiếng bước chân, Trang Thanh Nhã lập tức quay ra hỏi Hàn Anh Mai: “ Cậu lại bày trò quỷ phải không?”. Kì quái, sao cô bé lại cảm thấy Hàn Anh Mai cũng run rẩy nhỉ.
Hàn Anh Mai tái mét mặt lại : “ Không phải, lần này không phải tôi”
Hai cô bé trong bóng tối câm nín nhìn nhau, tiếng bước chân càng ngày càng nhẹ, đến khi có hai cái bóng đen cao lù lù trước mặt, cả hai không nhịn được mà hét lên.
“ Chết tiệt, hét cái gì, ngậm miệng lại cho tôi”
Giọng nói quen quá, Hàn Anh Mai : “ Cố Bạch…?” vậy người còn lại chắc chắn là Thẩm Trường Giang rồi.
Trang Thanh Nhã: “ Doạ chết người rồi, sao hai cậu lại ở đây”
Cố Bạch: “ Đi về rồi nói”
Tam Khuê không yên tâm khi để Trang Thanh Nhã một mình, vốn dĩ cô nhận ra Trang Thanh Nhã nhát gan rồi, biểu hiện cũng quá là đặc biệt đi… Tam Khuê đành nhờ Cố Bạch đến trường giúp Trang Thanh Nhã, thật ra hôm nay Cố Bạch và Thẩm Trường Gang đều đại diện đi thi đấu cờ vây, mưa lại rất to, hai cậu bé đành chờ mưa nhỏ một chút mới đến trường, do sự cố nên khu phố tự động ngắt điện đảm bảo an toàn, mới xảy ra một màn như vậy.
“ Đúng là bánh bao tốt nhất” Trang Thanh Nhã cảm khái
“ Lần sau muốn chơi gì hai cậu nên dùng não một chút” Cố Bạch nói
Cố Bạch bực mình, nhẽ ra kịp về chào tạm biệt Tam Khuê rồi, mỗi lần Tam Khuê về nhà ông bà nội không biết bị giữ lại bao nhiêu ngày, nhớ chết mất, chỉ vì hai con nhóc gàn dở này mà hỏng hết việc.
Thẩm Trường Giang cười cười: “ Hai cậu chọc nhầm người rồi, hậu quả tự mình gánh chịu”
Trang Thanh Nhã, Hàn Anh Mai : “….” Cố Bạch thực sự rất hẹp hòi…… Ngày này không biết bao giờ mới trôi qua, chặng đường về nhà sao lại đặc biệt dài thế, đi cùng Cố Bạch rất có gánh nặng nha, nhớ Tam Khuê quá.