Tam Khuê sinh vào một ngày xuân nắng đẹp, theo như mẹ Tam nói, ngày đó hoa anh đào nở rực rỡ nhất trong năm, ngay cả hoa oải hương mấy lần tạo giống không thành công cũng nở cả một cánh đồng rất kì diệu, Tam Khuê đích thật là thiên thần được gửi đến nhà cô. Ông bà nội Tam còn khoa trương hơn cả đôi vợ chồng trẻ, nói cái gì mà mang đến phúc phận đầy nhà, bảo bối trong bảo bối cũng không so được với cô cháu gái rượu này. Ông bà nội Tam vốn rất yêu quí con gái, nhưng sinh một lúc liền ba cậu con trai, hai con trai lớn lập gia đình cũng không có ai sinh được con gái, Đại Tam sinh đôi, Nhị Tam Sinh ba, ông bà nội không khỏi có chút mất mác, nên khi Tam Tam có con gái, ông bà chỉ muốn trực tiếp cướp cháu về nuôi (~)
Tam Phong vẫn nhớ như in lần đầu con gái cưng gặp ba mẹ anh, lúc đó Tam Khuê tròn một tháng, không còn đỏ hỏn như khỉ con lúc trước, mà trắng mềm như bánh bao, ai gặp con bé tâm bất giác cũng nhũn cả ra, huống hồ là hai ông bà rất “cuồng” con gái.
“ Ôi chao xem này, con bé vừa mỉm cười này, thật quá đáng yêu” Bà nội Tam hạnh phúc rơm rớm nước mắt, say mê ngắm nhìn khuôn mặt bé con không biết chán.
“ Cho tôi bế với nào” Ông nội Tam không khỏi sốt ruột
“ Cháu ngoan, cháu yêu, tiểu công chúa…” hai ông bà gọi yêu Tam Khuê mãi không thôi, ba Tam dám chắc khi sinh anh và các anh hay mấy thằng cháu nghích ngợm của anh, ba mẹ anh cũng không xúc động đến thế. Ba mẹ anh vốn là quân nhân, tính cách nghiêm khắc, ba anh còn có phần khô khan, vậy mà hôm nay gặp cháu gái, khuôn mặt nghiêm nghị của hai ông bà không biết để đâu rồi.
“ Tam Tam, con đặt tên cho công chúa nhà ta chưa?” Ông nội Tam hỏi
“ Con vẫn chưa nghĩ ra” ba Tam thành thật trả lời.
“ Gọi là Tam Khuê đi, con bé là tiểu công chúa, là hòn ngọc quý của gia đình chúng ta, con dâu thấy thế nào?” Ông nội Tam tha thiết nhìn về phía mẹ Diệp Mẫn Chi, trực tiếp gạt con trai út qua một bên =)). Khỏi phải nói mẹ Tam cũng rất yêu thích cái tên này, cô cũng rất đau đầu chọn tên cho con, Tam Khuê, Khuê vừa có nghĩa là ngọc quý, vừa có nghĩa là trong sạch, tinh khôi, mẹ Tam lập tức đồng ý. Có thể thấy, ông bà nội Tam cưng chiều Tam Khuê như thế nào. Chỉ khổ ba Tam có cô còn gái lại bị ông nội nó giành quyền đặt tên, mẹ nó thì giành mất đặt tên thân mật cho bé, địa vị người làm cha như anh trong nhà càng ngày càng giảm đi rồi…
“ Tam Khuê, cháu yêu” bà nội Tam thủ thỉ bên cạnh bé con, Tam Khuê đột nhiên mở mắt, cười mỉm một cái, làm bốn người lớn như ăn phải mật, hận không thể dâng cả những thứ tốt đẹp nhất cho con bé. Tam Khuê lớn lên trong vòng tay yêu thương của mọi người, nên mới trở nên đáng yêu và tốt đẹp như thế, một tiểu công chúa nhưng tính cách không công chúa, rất mềm mại, rất thiện lương.
Tam Khuê sinh vào một ngày xuân nắng đẹp, theo như mẹ Tam nói, ngày đó hoa anh đào nở rực rỡ nhất trong năm, ngay cả hoa oải hương mấy lần tạo giống không thành công cũng nở cả một cánh đồng rất kì diệu, Tam Khuê đích thật là thiên thần được gửi đến nhà cô. Ông bà nội Tam còn khoa trương hơn cả đôi vợ chồng trẻ, nói cái gì mà mang đến phúc phận đầy nhà, bảo bối trong bảo bối cũng không so được với cô cháu gái rượu này. Ông bà nội Tam vốn rất yêu quí con gái, nhưng sinh một lúc liền ba cậu con trai, hai con trai lớn lập gia đình cũng không có ai sinh được con gái, Đại Tam sinh đôi, Nhị Tam Sinh ba, ông bà nội không khỏi có chút mất mác, nên khi Tam Tam có con gái, ông bà chỉ muốn trực tiếp cướp cháu về nuôi (~)
Tam Phong vẫn nhớ như in lần đầu con gái cưng gặp ba mẹ anh, lúc đó Tam Khuê tròn một tháng, không còn đỏ hỏn như khỉ con lúc trước, mà trắng mềm như bánh bao, ai gặp con bé tâm bất giác cũng nhũn cả ra, huống hồ là hai ông bà rất “cuồng” con gái.
“ Ôi chao xem này, con bé vừa mỉm cười này, thật quá đáng yêu” Bà nội Tam hạnh phúc rơm rớm nước mắt, say mê ngắm nhìn khuôn mặt bé con không biết chán.
“ Cho tôi bế với nào” Ông nội Tam không khỏi sốt ruột
“ Cháu ngoan, cháu yêu, tiểu công chúa…” hai ông bà gọi yêu Tam Khuê mãi không thôi, ba Tam dám chắc khi sinh anh và các anh hay mấy thằng cháu nghích ngợm của anh, ba mẹ anh cũng không xúc động đến thế. Ba mẹ anh vốn là quân nhân, tính cách nghiêm khắc, ba anh còn có phần khô khan, vậy mà hôm nay gặp cháu gái, khuôn mặt nghiêm nghị của hai ông bà không biết để đâu rồi.
“ Tam Tam, con đặt tên cho công chúa nhà ta chưa?” Ông nội Tam hỏi
“ Con vẫn chưa nghĩ ra” ba Tam thành thật trả lời.
“ Gọi là Tam Khuê đi, con bé là tiểu công chúa, là hòn ngọc quý của gia đình chúng ta, con dâu thấy thế nào?” Ông nội Tam tha thiết nhìn về phía mẹ Diệp Mẫn Chi, trực tiếp gạt con trai út qua một bên =)). Khỏi phải nói mẹ Tam cũng rất yêu thích cái tên này, cô cũng rất đau đầu chọn tên cho con, Tam Khuê, Khuê vừa có nghĩa là ngọc quý, vừa có nghĩa là trong sạch, tinh khôi, mẹ Tam lập tức đồng ý. Có thể thấy, ông bà nội Tam cưng chiều Tam Khuê như thế nào. Chỉ khổ ba Tam có cô còn gái lại bị ông nội nó giành quyền đặt tên, mẹ nó thì giành mất đặt tên thân mật cho bé, địa vị người làm cha như anh trong nhà càng ngày càng giảm đi rồi…
“ Tam Khuê, cháu yêu” bà nội Tam thủ thỉ bên cạnh bé con, Tam Khuê đột nhiên mở mắt, cười mỉm một cái, làm bốn người lớn như ăn phải mật, hận không thể dâng cả những thứ tốt đẹp nhất cho con bé. Tam Khuê lớn lên trong vòng tay yêu thương của mọi người, nên mới trở nên đáng yêu và tốt đẹp như thế, một tiểu công chúa nhưng tính cách không công chúa, rất mềm mại, rất thiện lương.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tam Khuê sinh vào một ngày xuân nắng đẹp, theo như mẹ Tam nói, ngày đó hoa anh đào nở rực rỡ nhất trong năm, ngay cả hoa oải hương mấy lần tạo giống không thành công cũng nở cả một cánh đồng rất kì diệu, Tam Khuê đích thật là thiên thần được gửi đến nhà cô. Ông bà nội Tam còn khoa trương hơn cả đôi vợ chồng trẻ, nói cái gì mà mang đến phúc phận đầy nhà, bảo bối trong bảo bối cũng không so được với cô cháu gái rượu này. Ông bà nội Tam vốn rất yêu quí con gái, nhưng sinh một lúc liền ba cậu con trai, hai con trai lớn lập gia đình cũng không có ai sinh được con gái, Đại Tam sinh đôi, Nhị Tam Sinh ba, ông bà nội không khỏi có chút mất mác, nên khi Tam Tam có con gái, ông bà chỉ muốn trực tiếp cướp cháu về nuôi (~)
Tam Phong vẫn nhớ như in lần đầu con gái cưng gặp ba mẹ anh, lúc đó Tam Khuê tròn một tháng, không còn đỏ hỏn như khỉ con lúc trước, mà trắng mềm như bánh bao, ai gặp con bé tâm bất giác cũng nhũn cả ra, huống hồ là hai ông bà rất “cuồng” con gái.
“ Ôi chao xem này, con bé vừa mỉm cười này, thật quá đáng yêu” Bà nội Tam hạnh phúc rơm rớm nước mắt, say mê ngắm nhìn khuôn mặt bé con không biết chán.
“ Cho tôi bế với nào” Ông nội Tam không khỏi sốt ruột
“ Cháu ngoan, cháu yêu, tiểu công chúa…” hai ông bà gọi yêu Tam Khuê mãi không thôi, ba Tam dám chắc khi sinh anh và các anh hay mấy thằng cháu nghích ngợm của anh, ba mẹ anh cũng không xúc động đến thế. Ba mẹ anh vốn là quân nhân, tính cách nghiêm khắc, ba anh còn có phần khô khan, vậy mà hôm nay gặp cháu gái, khuôn mặt nghiêm nghị của hai ông bà không biết để đâu rồi.
“ Tam Tam, con đặt tên cho công chúa nhà ta chưa?” Ông nội Tam hỏi
“ Con vẫn chưa nghĩ ra” ba Tam thành thật trả lời.
“ Gọi là Tam Khuê đi, con bé là tiểu công chúa, là hòn ngọc quý của gia đình chúng ta, con dâu thấy thế nào?” Ông nội Tam tha thiết nhìn về phía mẹ Diệp Mẫn Chi, trực tiếp gạt con trai út qua một bên =)). Khỏi phải nói mẹ Tam cũng rất yêu thích cái tên này, cô cũng rất đau đầu chọn tên cho con, Tam Khuê, Khuê vừa có nghĩa là ngọc quý, vừa có nghĩa là trong sạch, tinh khôi, mẹ Tam lập tức đồng ý. Có thể thấy, ông bà nội Tam cưng chiều Tam Khuê như thế nào. Chỉ khổ ba Tam có cô còn gái lại bị ông nội nó giành quyền đặt tên, mẹ nó thì giành mất đặt tên thân mật cho bé, địa vị người làm cha như anh trong nhà càng ngày càng giảm đi rồi…
“ Tam Khuê, cháu yêu” bà nội Tam thủ thỉ bên cạnh bé con, Tam Khuê đột nhiên mở mắt, cười mỉm một cái, làm bốn người lớn như ăn phải mật, hận không thể dâng cả những thứ tốt đẹp nhất cho con bé. Tam Khuê lớn lên trong vòng tay yêu thương của mọi người, nên mới trở nên đáng yêu và tốt đẹp như thế, một tiểu công chúa nhưng tính cách không công chúa, rất mềm mại, rất thiện lương.