Phó Sứ bị Giáo Chủ một chưởng đánh thành trọng thương bị lôi lẫn túm dẫn lên, hung ác để tại trước mặt Giáo Chủ.
Giáo Chủ vung tay lên, tất cả giáo chúng đều lui xuống.
Minh Chủ đứng ở tại chỗ nhìn hồi lâu, thấy Giáo Chủ không đuổi hắn đi, căn cứ tâm lý vô góp vui, hắn cứ thế ở nguyên chỗ không chịu đi.
Phó Sứ nằm ở trên mặt đất dị thường im lặng.
Sau một lúc lâu, trong đại điện mới có âm thanh lạnh băng của Giáo Chủ.
“Biết sai?”
Tại sao lại là câu này, Minh Chủ ngoáy ngoáy lỗ tai.
Quả thực câu trả lời tiếp theo của Phó Sứ chính là: “Ta không sai!”
Giáo Chủ quét Phó Sứ một cái, ánh mắt hơi lạnh đó làm Minh Chủ rõ ràng đứng ở ngoài vài thước cũng tự nhiên cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh.
“Ngươi vì sao như thế?”
Phó Sứ ngẩng đầu nhìn Giáo Chủ, kéo kéo khóe miệng bày ra một nụ cười rất miễn cưỡng: “Ta chẳng qua là chỉ đang theo đuổi chỗ cao thôi, có chỗ nào sai.”
“Chỗ cao?” Giáo Chủ hơi hơi ngẩn người, có chút xuất thần. “Tiền, quyền, danh, thế, ngươi muốn cái gì, bổn tọa nào không thể cho ngươi?”
Phó Sứ ngẩng đầu lên: “Ngươi trời sinh liền tài trí hơn người, làm sao có thể hiểu được.”
Giáo Chủ lạnh lùng nhìn Phó Sứ.
Ánh mắt đó…
Giống như đang hỏi lại Phó Sứ.
Ngươi lại hiểu được cái gì.
Phó Sứ cười, chính là cười, kéo khóe miệng chịu đựng ngực đau cười, trong mắt rõ ràng tất cả đều là Giáo Chủ đứng ở trước mắt mình lên mặt nạt người.
Nụ cười vô cùng quen thuộc đó… gần như là theo bản năng, Giáo Chủ cúi người ngồi xổm cạnh Phó Sứ.
“Bổn tọa làm vỡ nát tâm mạch của ngươi.” Giáo Chủ đột nhiên mở miệng nói. “Không người độ chân khí, mạng ngươi không bao lâu nữa.”
Phó Sứ nhìn Giáo Chủ chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta biết.”
Hơn nửa ngày, Giáo Chủ mới thấp giọng nói: “Nếu ngươi biết sai…”
Minh Chủ trong lòng không biết tại sao trầm xuống.
Giáo Chủ quả nhiên vẫn là không bỏ xuống được tiểu tình nhi.
Phó Sứ nhếch môi: “Ta không sai.”
Giáo Chủ trầm mặc.
Minh Chủ sờ sờ ngực.
Thực không xong, tại sao đột nhiên mình nhẹ nhàng thở ra.
Phó Sứ khó khăn chuyển động thân mình, giống như trước vậy, như làm nũng muốn dụi vào trong lòng Giáo Chủ.
Nhưng y vừa động, há mồm chính là một ngụm lớn máu tươi, phun hết vào người Giáo Chủ.
Giáo Chủ vẫn không nhúc nhích.
Tùy ý Phó Sứ dụi vào trong lòng hắn, nắm cả eo hắn thấp giọng thì thào: “… Ngươi sẽ tha thứ ta chứ.”
Giáo Chủ không nói.
Phó Sứ vừa mở miệng nói, máu tươi liền từ trong miệng lập tức tuôn ra.
Minh Chủ trong lòng rõ ràng, Phó Sứ bây giờ, cho dù Giáo Chủ nguyện ý cứu y, phỏng chừng cũng đã không còn kịp rồi.
Phó Sứ cúi đầu tựa vào trên vai Giáo Chủ, nhắm mắt lại, đôi môi hơi hơi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
“… Sẽ tha thứ… ta chứ?”
Đợi không được câu trả lời.
Phó Sứ ngẩng đầu nhìn Giáo Chủ, trước kia mỗi lần từ góc độ này nhìn qua, Phó Sứ đều có thể nhìn thấy Giáo Chủ cúi đầu nhìn hắn, tuy nói không cười, nhưng trong mắt tất cả đều tràn đầy ý cười.
Giáo Chủ mặt không chút thay đổi cúi đầu, trong đôi mắt lạnh lùng không có nửa điểm ấm áp.
Phó Sứ sửng sốt.
Nhìn Giáo Chủ một hồi lâu, chẳng biết tại sao, cả người phát run.
Y nên biết, Giáo Chủ tính cách kỳ quái, đời này hận nhất chính là phản bội, đặc biệt người thân cận, người bên cạnh Giáo Chủ trước đây cứ ít đi, đều chỉ có một câu người không phạm ta ta không phạm người, mà y gần như phạm vào toàn bộ cấm kỵ của Giáo Chủ.
Phó Sứ run run thân thể giơ tay lên, y mệt quá, mệt đến ngay cả tay cũng nâng không nổi, nhưng một khắc sau cùng, y muốn, chỉ là vươn tay chạm tới…
Giáo Chủ hơi hơi tránh mặt qua.
Tay Phó Sứ rũ xuống
Ngay từ đầu y nhìn thấy chính là bộ dáng cao cao tại thượng khinh người vênh váo của người nọ.
Người trong ma giáo cả đời chẳng qua là vì đứng ở chỗ cao, thủ đoạn gì đều dùng qua, y và Giáo Chủ, thủ đoạn gì cũng từng gặp, ở gần chỗ cao nhất Ma Giáo lâu rồi, dĩ nhiên là nhịn không được… có một chút không an phận như thế.
Giáo Chủ bên cạnh chỉ có mình y.
Vĩnh viễn sẽ chỉ có một mình y.
Nhưng y sai lầm rồi.
… Y biết sai rồi.
Phó Sứ bị Giáo Chủ một chưởng đánh thành trọng thương bị lôi lẫn túm dẫn lên, hung ác để tại trước mặt Giáo Chủ.
Giáo Chủ vung tay lên, tất cả giáo chúng đều lui xuống.
Minh Chủ đứng ở tại chỗ nhìn hồi lâu, thấy Giáo Chủ không đuổi hắn đi, căn cứ tâm lý vô góp vui, hắn cứ thế ở nguyên chỗ không chịu đi.
Phó Sứ nằm ở trên mặt đất dị thường im lặng.
Sau một lúc lâu, trong đại điện mới có âm thanh lạnh băng của Giáo Chủ.
“Biết sai?”
Tại sao lại là câu này, Minh Chủ ngoáy ngoáy lỗ tai.
Quả thực câu trả lời tiếp theo của Phó Sứ chính là: “Ta không sai!”
Giáo Chủ quét Phó Sứ một cái, ánh mắt hơi lạnh đó làm Minh Chủ rõ ràng đứng ở ngoài vài thước cũng tự nhiên cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh.
“Ngươi vì sao như thế?”
Phó Sứ ngẩng đầu nhìn Giáo Chủ, kéo kéo khóe miệng bày ra một nụ cười rất miễn cưỡng: “Ta chẳng qua là chỉ đang theo đuổi chỗ cao thôi, có chỗ nào sai.”
“Chỗ cao?” Giáo Chủ hơi hơi ngẩn người, có chút xuất thần. “Tiền, quyền, danh, thế, ngươi muốn cái gì, bổn tọa nào không thể cho ngươi?”
Phó Sứ ngẩng đầu lên: “Ngươi trời sinh liền tài trí hơn người, làm sao có thể hiểu được.”
Giáo Chủ lạnh lùng nhìn Phó Sứ.
Ánh mắt đó…
Giống như đang hỏi lại Phó Sứ.
Ngươi lại hiểu được cái gì.
Phó Sứ cười, chính là cười, kéo khóe miệng chịu đựng ngực đau cười, trong mắt rõ ràng tất cả đều là Giáo Chủ đứng ở trước mắt mình lên mặt nạt người.
Nụ cười vô cùng quen thuộc đó… gần như là theo bản năng, Giáo Chủ cúi người ngồi xổm cạnh Phó Sứ.
“Bổn tọa làm vỡ nát tâm mạch của ngươi.” Giáo Chủ đột nhiên mở miệng nói. “Không người độ chân khí, mạng ngươi không bao lâu nữa.”
Phó Sứ nhìn Giáo Chủ chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta biết.”
Hơn nửa ngày, Giáo Chủ mới thấp giọng nói: “Nếu ngươi biết sai…”
Minh Chủ trong lòng không biết tại sao trầm xuống.
Giáo Chủ quả nhiên vẫn là không bỏ xuống được tiểu tình nhi.
Phó Sứ nhếch môi: “Ta không sai.”
Giáo Chủ trầm mặc.
Minh Chủ sờ sờ ngực.bg-ssp-{height:px}
Thực không xong, tại sao đột nhiên mình nhẹ nhàng thở ra.
Phó Sứ khó khăn chuyển động thân mình, giống như trước vậy, như làm nũng muốn dụi vào trong lòng Giáo Chủ.
Nhưng y vừa động, há mồm chính là một ngụm lớn máu tươi, phun hết vào người Giáo Chủ.
Giáo Chủ vẫn không nhúc nhích.
Tùy ý Phó Sứ dụi vào trong lòng hắn, nắm cả eo hắn thấp giọng thì thào: “… Ngươi sẽ tha thứ ta chứ.”
Giáo Chủ không nói.
Phó Sứ vừa mở miệng nói, máu tươi liền từ trong miệng lập tức tuôn ra.
Minh Chủ trong lòng rõ ràng, Phó Sứ bây giờ, cho dù Giáo Chủ nguyện ý cứu y, phỏng chừng cũng đã không còn kịp rồi.
Phó Sứ cúi đầu tựa vào trên vai Giáo Chủ, nhắm mắt lại, đôi môi hơi hơi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
“… Sẽ tha thứ… ta chứ?”
Đợi không được câu trả lời.
Phó Sứ ngẩng đầu nhìn Giáo Chủ, trước kia mỗi lần từ góc độ này nhìn qua, Phó Sứ đều có thể nhìn thấy Giáo Chủ cúi đầu nhìn hắn, tuy nói không cười, nhưng trong mắt tất cả đều tràn đầy ý cười.
Giáo Chủ mặt không chút thay đổi cúi đầu, trong đôi mắt lạnh lùng không có nửa điểm ấm áp.
Phó Sứ sửng sốt.
Nhìn Giáo Chủ một hồi lâu, chẳng biết tại sao, cả người phát run.
Y nên biết, Giáo Chủ tính cách kỳ quái, đời này hận nhất chính là phản bội, đặc biệt người thân cận, người bên cạnh Giáo Chủ trước đây cứ ít đi, đều chỉ có một câu người không phạm ta ta không phạm người, mà y gần như phạm vào toàn bộ cấm kỵ của Giáo Chủ.
Phó Sứ run run thân thể giơ tay lên, y mệt quá, mệt đến ngay cả tay cũng nâng không nổi, nhưng một khắc sau cùng, y muốn, chỉ là vươn tay chạm tới…
Giáo Chủ hơi hơi tránh mặt qua.
Tay Phó Sứ rũ xuống
Ngay từ đầu y nhìn thấy chính là bộ dáng cao cao tại thượng khinh người vênh váo của người nọ.
Người trong ma giáo cả đời chẳng qua là vì đứng ở chỗ cao, thủ đoạn gì đều dùng qua, y và Giáo Chủ, thủ đoạn gì cũng từng gặp, ở gần chỗ cao nhất Ma Giáo lâu rồi, dĩ nhiên là nhịn không được… có một chút không an phận như thế.
Giáo Chủ bên cạnh chỉ có mình y.
Vĩnh viễn sẽ chỉ có một mình y.
Nhưng y sai lầm rồi.
… Y biết sai rồi.