Minh Chủ đứng ở phía sau Giáo Chủ, trơ mắt nhìn Giáo Chủ như tên khốn kiếp tránh được tay Phó Sứ, trơ mắt Phó Sứ ở trong lòng Giáo Chủ đoạn khí.
Giáo Chủ đứng ở đó không nhúc nhích.
Thật không là một đồ vật.
Minh Chủ nghĩ.
Trong lòng không biết vì sao, buồn đến hoảng.
Một đôi tình nhân êm đẹp hắn từng cảm thấy như thần tiên quyến lữ vỡ tan rồi.
Minh Chủ sờ sờ khoé mắt mình.
Con m* nó, lão tử không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa.
…
Minh Chủ cũng không phải lần đầu tiên tới Ma Giáo.
Đương nhiên, cũng không phải lần đầu tiên thấy Giáo Chủ.
Khi Minh Chủ còn trẻ không biết chuyện, nghé con mới đẻ không sợ cọp, hắn từ chỗ vài vị trưởng bối trong chính phái biết được đáng sợ của Ma Giáo, mấy ngày đó lại bởi vì luyện võ lười biếng bị lão Minh Chủ mắng cẩu huyết lâm đầu, tâm đặt ngang, vung tay lên, mang theo bọc y phục liền rời nhà đi ra ngoài.
Còn không phải Minh Chủ Minh Chủ hấp tấp chạy tới Ma Giáo.
Nghe nói Ma Giáo đang thay cựu Giáo Chủ mới, trong giáo đại loạn.
Nghe nói tân Giáo Chủ Ma Giáo thủ đoạn ngoan lệ, mấy tháng liền bình tức sự tình.
Minh Chủ khi đó không hiểu chuyện, cảm thấy thủ đoạn ngoan lệ này của tân Giáo Chủ quả thực… suất ác.
Đáng tiếc lúc đó Minh Chủ căn bản mò không tới Ma Giáo thủ vệ sâm nghiêm, ở trong thành trấn dưới Ma Giáo đi dạo vài ngày, giận tiêu đi cũng nhiều rồi, tính tính thời gian, cũng định trở về.
Trước khi chuẩn bị trở về Minh Chủ lên đường đi dạo.
Sau đó hắn nhìn đến một cái bộ dạng như thần tiên cưỡi con ngựa, trong lòng ôm một thiếu niên, khóe mắt mang cười, giục ngựa mà qua.
Minh Chủ đần ra.
Từ đầu tới đuôi, ánh mắt của hắn dính ở trên mặt thần tiên liền chuyển không đi.
Sau đó Minh Chủ đem tay mình bởi vì ăn gà quay mà bóng nhẫy chà lau mạnh lên y phục, chả hiểu sao vô cùng ghét bỏ chính mình.
Cái kia chính là thần tiên quyến lữ trong truyền thuyết đi.
Thực hạnh phúc.
Nếu mình cũng có thể cùng một chỗ thần tiên quyến lữ với thần tiên như vậy thì tốt rồi.
Minh Chủ nghĩ.
Rất nhiều năm sau Minh Chủ mới biết được, người đó là Giáo Chủ ma giáo, hắn mệnh định cả đời tử địch.
Mà cũng vào rất nhiều năm sau Minh Chủ mới bừng tỉnh đại ngộ, lớn lên phượng mâu không phải là thần tiên gì, là yêu nghiệt có thể liếc mắt một cái câu hồn phách của người ta đi.
…
Mọi thứ đều đã xong.
Tiểu tình nhi đã chết, Minh Chủ ly khai.
Dựa theo ước định, kết quả truyền ra là Minh Chủ bị Giáo Chủ cưỡng ép sau đó hăng hái chống lại, cuối cùng từ trong tay Giáo Chủ đào thoát, còn đánh chết tiểu tình nhi của Giáo Chủ, nghe nói tiểu tình nhi hẳn là Giáo Chủ nhiệm kế.
Thuận lý thành chương.
Nguyện vọng mỗi người đều đạt thành rồi.
Nhưng Giáo Chủ một mình đêm khuya cô linh linh (cô đơn lẻ loi) ngây ở trong tẩm cung của mình, bình lui tất cả thị nữ hạ nhân.
Giáo Chủ rót cho mình một chén rượu.
Cúi đầu nhìn rượu trong chén một lúc lâu sau, Giáo Chủ có chút thất thần, từ đáy lòng tràn ra cô đơn kỳ lạ.
Ngẩng đầu nhìn chiếc giường trống rỗng, nghĩ, ừm, chỉ có một mình mình, không có tiểu tình nhi cùng hắn, cũng… không có cái tên như con bạch tuộc tướng ngủ kém đến cực hạn liều mạng quấn lấy hông của hắn làm cho người ta chán ghét.
Không có gì nữa.
Giáo Chủ nhếch khóe miệng, lộ ra một thứ đại khái, là nét mặt được gọi là cười.
Dựa vào bàn, trong ngực có đồ vật cộm hoảng.
Giáo Chủ sửng sốt chốc lát, sau đó đưa tay từ trong ngực lấy ra giống như đồ vật.
Là hoạ quyển đó.
Giáo Chủ trầm mặc một hồi, hít sâu, xem như lấy hết dũng khí, đem bức hoạ cuộn tròn đó đặt lên bàn mở ra.
Bạch y y đúc như nhau, ấm áp, nụ cười nhàn nhạt, lại…
Khóe miệng Giáo Chủ hơi hơi co rút.
Một bầu rượu thấy đáy, Giáo Chủ bảo hạ nhân lại lấy rượu lên.
Kỳ thật có đôi khi ngàn chén không say cũng không dễ.
Có đôi khi… tỉnh, quá khó chấp nhận.
Con m* nó, ngụy quân tử kia khi nào thì thay đổi hoạ quyển của hắn.
…
Trong hoạ quyển, là vị đại hiệp bạch y nào đó cười bỉ hề hề.
…
Lại là một năm chính tà đại chiến.
Thế lực chính phái vài năm này nổi dậy, tới mức gần như là ngang sức với Ma Giáo.
Song phương đánh đến khó phân thắng bại.
Chính vào lúc mấu chốt, các đại hiệp chính phái đột nhiên phát hiện Minh Chủ của bọn hắn không thấy đâu.
Giáo chúng Ma Giáo đều nở nụ cười.
Quả thực là ông trời chúc ta mà!
Vệ Trưởng lão luôn luôn trầm ổn cũng nhịn không được mặt lộ tiếu dung, cùng chư vị giáo chúng theo bản năng thường nhìn lại…
M*! Giáo Chủ đại nhân của bọn họ ở đâu rồi!!
…
Ven đường, rừng cây nhỏ.
Giáo Chủ mặt không chút thay đổi nhìn Minh Chủ tiếu dung đầy mặt trước mắt, lạnh lùng nói: “Bổn tọa không cẩn thận lạc đường.”
Minh Chủ cười híp mắt đến gần kề vai sát cánh: “Thật khéo nha, ta cũng thế.”
Giáo Chủ: “…”
Minh Chủ: “Hợp tác đi.”
Giáo Chủ: “…”
Minh Chủ: “Dù sao một mình ta cũng tìm không được đường, tìm được đường chúng ta lại đánh một trận cũng không muộn mà.”
Giáo Chủ: “…”
Minh Chủ nhíu mày: “Thành giao?”
Giáo Chủ: “Thành giao.”
Hoàn
Minh Chủ đứng ở phía sau Giáo Chủ, trơ mắt nhìn Giáo Chủ như tên khốn kiếp tránh được tay Phó Sứ, trơ mắt Phó Sứ ở trong lòng Giáo Chủ đoạn khí.
Giáo Chủ đứng ở đó không nhúc nhích.
Thật không là một đồ vật.
Minh Chủ nghĩ.
Trong lòng không biết vì sao, buồn đến hoảng.
Một đôi tình nhân êm đẹp hắn từng cảm thấy như thần tiên quyến lữ vỡ tan rồi.
Minh Chủ sờ sờ khoé mắt mình.
Con m nó, lão tử không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa.
…
Minh Chủ cũng không phải lần đầu tiên tới Ma Giáo.
Đương nhiên, cũng không phải lần đầu tiên thấy Giáo Chủ.
Khi Minh Chủ còn trẻ không biết chuyện, nghé con mới đẻ không sợ cọp, hắn từ chỗ vài vị trưởng bối trong chính phái biết được đáng sợ của Ma Giáo, mấy ngày đó lại bởi vì luyện võ lười biếng bị lão Minh Chủ mắng cẩu huyết lâm đầu, tâm đặt ngang, vung tay lên, mang theo bọc y phục liền rời nhà đi ra ngoài.
Còn không phải Minh Chủ Minh Chủ hấp tấp chạy tới Ma Giáo.
Nghe nói Ma Giáo đang thay cựu Giáo Chủ mới, trong giáo đại loạn.
Nghe nói tân Giáo Chủ Ma Giáo thủ đoạn ngoan lệ, mấy tháng liền bình tức sự tình.
Minh Chủ khi đó không hiểu chuyện, cảm thấy thủ đoạn ngoan lệ này của tân Giáo Chủ quả thực… suất ác.
Đáng tiếc lúc đó Minh Chủ căn bản mò không tới Ma Giáo thủ vệ sâm nghiêm, ở trong thành trấn dưới Ma Giáo đi dạo vài ngày, giận tiêu đi cũng nhiều rồi, tính tính thời gian, cũng định trở về.
Trước khi chuẩn bị trở về Minh Chủ lên đường đi dạo.
Sau đó hắn nhìn đến một cái bộ dạng như thần tiên cưỡi con ngựa, trong lòng ôm một thiếu niên, khóe mắt mang cười, giục ngựa mà qua.
Minh Chủ đần ra.
Từ đầu tới đuôi, ánh mắt của hắn dính ở trên mặt thần tiên liền chuyển không đi.
Sau đó Minh Chủ đem tay mình bởi vì ăn gà quay mà bóng nhẫy chà lau mạnh lên y phục, chả hiểu sao vô cùng ghét bỏ chính mình.
Cái kia chính là thần tiên quyến lữ trong truyền thuyết đi.
Thực hạnh phúc.
Nếu mình cũng có thể cùng một chỗ thần tiên quyến lữ với thần tiên như vậy thì tốt rồi.
Minh Chủ nghĩ.
Rất nhiều năm sau Minh Chủ mới biết được, người đó là Giáo Chủ ma giáo, hắn mệnh định cả đời tử địch.
Mà cũng vào rất nhiều năm sau Minh Chủ mới bừng tỉnh đại ngộ, lớn lên phượng mâu không phải là thần tiên gì, là yêu nghiệt có thể liếc mắt một cái câu hồn phách của người ta đi.
…
Mọi thứ đều đã xong.
Tiểu tình nhi đã chết, Minh Chủ ly khai.
Dựa theo ước định, kết quả truyền ra là Minh Chủ bị Giáo Chủ cưỡng ép sau đó hăng hái chống lại, cuối cùng từ trong tay Giáo Chủ đào thoát, còn đánh chết tiểu tình nhi của Giáo Chủ, nghe nói tiểu tình nhi hẳn là Giáo Chủ nhiệm kế.
Thuận lý thành chương.
Nguyện vọng mỗi người đều đạt thành rồi.
Nhưng Giáo Chủ một mình đêm khuya cô linh linh (cô đơn lẻ loi) ngây ở trong tẩm cung của mình, bình lui tất cả thị nữ hạ nhân.
Giáo Chủ rót cho mình một chén rượu.
Cúi đầu nhìn rượu trong chén một lúc lâu sau, Giáo Chủ có chút thất thần, từ đáy lòng tràn ra cô đơn kỳ lạ.bg-ssp-{height:px}
Ngẩng đầu nhìn chiếc giường trống rỗng, nghĩ, ừm, chỉ có một mình mình, không có tiểu tình nhi cùng hắn, cũng… không có cái tên như con bạch tuộc tướng ngủ kém đến cực hạn liều mạng quấn lấy hông của hắn làm cho người ta chán ghét.
Không có gì nữa.
Giáo Chủ nhếch khóe miệng, lộ ra một thứ đại khái, là nét mặt được gọi là cười.
Dựa vào bàn, trong ngực có đồ vật cộm hoảng.
Giáo Chủ sửng sốt chốc lát, sau đó đưa tay từ trong ngực lấy ra giống như đồ vật.
Là hoạ quyển đó.
Giáo Chủ trầm mặc một hồi, hít sâu, xem như lấy hết dũng khí, đem bức hoạ cuộn tròn đó đặt lên bàn mở ra.
Bạch y y đúc như nhau, ấm áp, nụ cười nhàn nhạt, lại…
Khóe miệng Giáo Chủ hơi hơi co rút.
Một bầu rượu thấy đáy, Giáo Chủ bảo hạ nhân lại lấy rượu lên.
Kỳ thật có đôi khi ngàn chén không say cũng không dễ.
Có đôi khi… tỉnh, quá khó chấp nhận.
Con m nó, ngụy quân tử kia khi nào thì thay đổi hoạ quyển của hắn.
…
Trong hoạ quyển, là vị đại hiệp bạch y nào đó cười bỉ hề hề.
…
Lại là một năm chính tà đại chiến.
Thế lực chính phái vài năm này nổi dậy, tới mức gần như là ngang sức với Ma Giáo.
Song phương đánh đến khó phân thắng bại.
Chính vào lúc mấu chốt, các đại hiệp chính phái đột nhiên phát hiện Minh Chủ của bọn hắn không thấy đâu.
Giáo chúng Ma Giáo đều nở nụ cười.
Quả thực là ông trời chúc ta mà!
Vệ Trưởng lão luôn luôn trầm ổn cũng nhịn không được mặt lộ tiếu dung, cùng chư vị giáo chúng theo bản năng thường nhìn lại…
M! Giáo Chủ đại nhân của bọn họ ở đâu rồi!!
…
Ven đường, rừng cây nhỏ.
Giáo Chủ mặt không chút thay đổi nhìn Minh Chủ tiếu dung đầy mặt trước mắt, lạnh lùng nói: “Bổn tọa không cẩn thận lạc đường.”
Minh Chủ cười híp mắt đến gần kề vai sát cánh: “Thật khéo nha, ta cũng thế.”
Giáo Chủ: “…”
Minh Chủ: “Hợp tác đi.”
Giáo Chủ: “…”
Minh Chủ: “Dù sao một mình ta cũng tìm không được đường, tìm được đường chúng ta lại đánh một trận cũng không muộn mà.”
Giáo Chủ: “…”
Minh Chủ nhíu mày: “Thành giao?”
Giáo Chủ: “Thành giao.”
Hoàn