Cô cho rằng ngày hôm nay đã gần kết thúc, lại không nghĩ rằng một đêm này vô cùng dài lâu và đau đớn như thế, đêm dài đằng đẵng làm cho cô cả đời không thể quên.
=============================================
Màn đêm buông xuống, sao lốm đốm đầy trời.
Nhiễm Tô đóng kín cửa sổ sát đất mang cơn gió lạnh buốt vào phòng, có chút mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi.
Tiếng mở cửa ở dưới tầng và tiếng bước chân vội vã khiến lòng cô bất an, lông mày không khỏi chau lại, đôi mắt nhẹ chuyển động, nhưng không mở ra.
“Phu nhân!”
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra tự tiện, cô bỗng đứng dậy, khi đang muốn hỏi, lại thấy quản gia thở hồng hộc đi tới, sắc mặt lo lắng, dáng vẻ vô cùng vội vàng.
Thấy thế, Nhiễm Tô đột nhiên cảm thấy căng thẳng, có chút trầm thấp nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?!”
“Bà… Bà Lý nói ở bệnh viện đã xảy ra chuyện ”
“Bệnh viện nào?!” Cô chợt thấy mơ hồ, không chút nghĩ ngợi bật thốt ra.
“Chính là, chính là bệnh viện của mẹ phu nhân, Tinh Thần…” Bệnh viện cao cấp chuyên trị bệnh tâm thần. Những chữ đằng sau không dám nhắc tới trước mặt Nhiễm Tô, ai chẳng biết phu nhân Nhiễm gia bị bệnh tâm thầm, khi nổi điên lên thì không ai có thể khống chế nổi!
“Đi ra ngoài, tôi biết rồi.”
Dường như phải dùng tất cả sức lực, Nhiễm Tô hít một hơi thật dài, ánh mắt phức tạp, hơi thở trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Nhiễm Tô trấn định bình tĩnh, trong đầu lại càng không ngừng nghĩ ngợi, cô biết bà Lý chưa bao giờ là một người không biết đúng mực, để quản gia khẩn cấp tới báo với cô như thế này, nhất định không phải là phát bệnh bình thường…
Tâm tư luôn bằng phẳng bắt đầu rối loạn, Nhiễm Tô có chút khó nhịn lấy tay ấn vào lồng ngực mình, không cách nào ức chế dự cảm không lành.
Không thể nghĩ được gì nữa, Nhiễm Tô cầm lấy chiếc áo choàng màu vàng nhạt thêu hoa văn, bước chân hỗn loạn chạy xuống tầng.
Ngồi trên xe có rèm che, Nhiễm Tô cắn môi, không nói được lời nào nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, cô còn chưa vào phòng bệnh, đã thấy bà Lý chảy nước mắt chạy vội ra, thoáng cái đã đụng phải cô khiến cô lảo đảo mấy bước.
“Đại tiểu thư… phu nhân…” Bà Lý cũng đã nhiều tuổi, nếp nhăn che kín trên mặt vừa có vẻ từ ái vừa mang nỗi buồn thương, bà không tự chủ lôi kéo tay Nhiễm Tô, ngập ngừng nói, “Hôm nay phu nhân vừa tỉnh dậy không biết bị làm sao, bình thường chỉ cãi lộn gọi tên tiên sinh, không ngờ hôm nay lại đập vỡ cái chén sứ trên bàn, cầm lấy mảnh vỡ, cầm lấy mảnh vỡ… Cắt vào cổ tay, không ai lay chuyển được bà ấy, nếu không phải được bác sĩ cứu chữa kịp thời, chỉ sợ sớm đã, đã sớm…”
Nhiễm Tô lạnh lùng hít thở, bàn tay nắm tay bà Lý không tự chủ khẽ run lên.
Cắt cổ tay tự sát, có chỗ nào giống biểu hiện của người điên…
Nhìn ra nghi hoặc trong mắt Nhiễm Tô, Bà Lý nước mắt ngang dọc gật đầu, cái lưng hơi gù không khỏi lay động: “Như cô nghĩ đó, đại tiểu thư, phu nhân tỉnh, bác sĩ nói phu nhân hoàn toàn tỉnh táo… nhưng họ nói cho dù hôm nay ngăn cản phu nhân tự hại mình, phu nhân vẫn vậy thôi. Cũng không sống lâu được! Suốt mười năm tâm tư lao lực quá độ, thân thể phu nhân đã suy tàn không chịu nổi… Bệnh viện bảo chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng…”
Lo hậu sự!
Trái tim mạnh mẽ đông cứng lại, như bị nước lạnh buốt đổ từ đầu xuống chân, gương mặt tinh xảo lạnh nhạt của Nhiễm Tô mất đi khí sắc, bụng truyền đến cơn đau khe khẽ làm cô phải hít thở từng hơi một.
Người phụ nữ dịu dàng khéo léo cuối cùng đã tới ngày này sao?!
Người mẹ trong trí nhớ từng ôm cô hát tiếng Mãn Châu, người dắt tay cô trang điểm cho cô, kể chuyện về Thành Cát Tư Hãn cho cô nghe, người mẹ mất đi lý trí trong mắt cô, cuối cùng thật sự sắp rời đi…
“… Đã nhiều năm nay, tôi ở bệnh viện chăm sóc phu nhân, mười năm, hôm nay lần đầu tiên phu nhân nói với tôi ‘cảm ơn’… tôi là người nhìn phu nhân lớn lên, những năm này phu nhân quá đau khổ, tiểu thư, xin cô đừng oán bà ấy, bà ấy cũng là bất đắc dĩ.”
Người đang sống trong tình yêu, nào biết đúng sai.
Cô không trách mẹ mình, thậm chí Nhiễm Tô còn hy vọng cả đời mẹ có thể sống trong thế giới của mình, không tỉnh táo cũng sẽ không cảm thấy khổ sở và tuyệt vọng.
Có thể bà tỉnh táo, lại không nghĩ rằng, cả đời này cứ trôi qua như vậy.
Nước mắt chua xót bỗng chốc tràn ra khỏi mi, bi ai và đau thương bỗng chốc lan tràn khắp toàn thân Nhiễm, một loại thê lương không thể nói ra lời bao phủ lên người cô.
Đang lúc mông lung, dường như cô nghe thấy một giọng nói cực kỳ bình tĩnh nguội lạnh, thong thả hỏi: “Bố cháu đâu, ông ấy ở đâu, bảo ông ấy đến thăm mẹ cháu một lần cuối cùng cũng không quá đáng chứ.”
Nghe vậy, bà Lý có vẻ muốn nói lại thôi, âm thanh có vài phần chần chừ: “Tiên sinh, tiên sinh… vốn không liên lạc được với ông ấy! Hỏi mấy người bảo vệ không đi theo tiên sinh, họ nói là, nói là một tuần trước ông ấy đã ra nước ngoài tham dự hội nghị ngoại giao, ước chừng lúc này đã trở về, chỉ là, không biết bây giờ ở đâu, hơn nữa gọi điện thoại cũng không có ai nghe!”
“À, không biết?! Sao lại không biết chứ?! Bảo vệ của quan to lại không biết Bộ trưởng của mình ở đâu sao, vậy thì còn ai biết, rốt cuộc là họ không thể nói, hay là Bộ trưởng của họ xấu hổ không muốn ai biết mình đang sung sướng hưởng thụ ở nơi nào!”
Rốt cuộc, cô không cách nào khắc chế phẫn nộ của mình, cười lạnh cao giọng hỏi ngược lại, gương mặt trong trẻo lạnh lùng giờ đã thiếu một phần trong trẻo lạnh lùng, nhiều hơn một phần ngọn lửa tàn bạo.
“…” Bà Lý khó mà nói cái gì, chỉ có thể nhìn Nhiễm Tô, thỉnh thoảng che mặt nghẹn ngào, khóc sụt sùi.
Bà nhớ rõ phu nhân lúc còn trẻ tỏa sáng quyến rũ, dường như cái gì cũng có thể giẫm nát dưới lòng bàn chân, nhưng cũng dịu dàng ôm ấp tình cảm, kiên quyết không sợ sệt, bởi vì người trong nhà phản đối, mà liều lĩnh bỏ trốn cùng tiên sinh, đợi đến khi nên nghĩa vợ chồng, một người hôm nay tinh thần u ám, một người giờ phút này đang phong lưu bên ngoài, thê lương đến mức nào?!
Ngắm nhìn khuôn mặt rất giống phu nhân trước mắt, dung nhan còn đẹp đẽ hấp dẫn hơn, khí chất trong trẻo lạnh lùng bức người, tư thái bình tĩnh thong dong, đường tình yêu hôn nhân cũng nhấp nhô không mấy bằng phẳng.
Có lẽ tình cảm của đàn ông trên thế gian đại để cũng chỉ như vậy, chiếm được rồi sẽ xem thường, không chiếm được thì bỏ qua.
Nông cạn đến tột cùng là tình yêu, hay là người phụ lòng phụ bạc?
Bà kinh ngạc suy nghĩ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gọi lạnh buốt của Nhiễm Tô lạnh.
“Bà Lý.”
“Đại tiểu thư mời nói.”
“Truyền ý của cháu, phái mọi người của Nhiễm gia đi tìm bố cháu, cho dù đào sâu ba thước cái thành Bắc Kinh này lên, cháu cũng muốn trước khi mẹ mất được nhìn thấy ông ấy!”
Khí chất ung dung, cao quý, trong trẻo lạnh lùng hiển lộ giữa hàng lông mày của cô, Nhiễm Tô ưỡn thẳng người, ánh mắt lãnh đạm kiên định, sợi tóc có đôi chút lộn xộn không làm mất đi khí thế bẩm sinh của cô, đôi mắt lưu chuyển toát ra nồng đậm buồn bã và bi thương, trầm trọng.
Mẹ, con muốn ông ấy nhìn thấy mẹ, nhìn xem bao nhiêu đau khổ mẹ chất chứa nhiều năm nay, con muốn ông ấy biết rõ, rốt cuộc ông ấy mất đi cái gì?!
Đây cũng là cơ hội duy nhất con thay mẹ cho ông ấy.
“Được, tôi đi ngay.”
Lau lau vết nước mắt, bà Lý vội vàng xoay người, qua mấy giây rồi lại quay đầu nhìn Nhiễm Tô, trong nội tâm không khỏi thở dài… Phu nhân, tiểu thư cuối cùng cũng không giống bà, bi thương của bà khiến cho bà yếu ớt, mà bi thương của tiểu thư lại khiến cô ấy kiên cường rồi vô hình lạnh như băng.
Ngắm nhìn bà Lý rời đi, Nhiễm Tô xoay người, kinh ngạc nhìn cửa phòng bệnh lạnh lẽo ảm đạm, cắn răng kìm nén, sắc môi nhợt nhạt, rốt cuộc nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào.
“Con, là Tô Tô?”
Nằm trên giường bệnh, gương mặt gầy yếu vô cùng vẫn có thể nhìn ra vẻ đẹp tao nhã ngày đó, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp khảm nạm trên khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, có cảm giác như vẻ đẹp sắp biến mất theo gió.
Đôi mắt Tô Tử Nhu vẫn còn mơ màng, tim đập loạn nhịp nhìn người đột nhiên xuất hiện, cô gái thanh nhã cao quý trước mắt làm bà không tự chủ được nghĩ tới khuôn mặt nhu thận xinh xắn như ngọc mài thoa phấn, ngũ quan vẫn giống vậy, điểm khác biệt chỉ là khí khái và thân hình.
Đó là Tô Tô, trong nháy mắt đã trưởng thành! Dáng dấp đã thay đổi như vậy rồi!
“Mẹ… Mẹ…” Tiếng gọi khô khốc khó nén rung động, Nhiễm Tô giống như mộng du đi vào giấc mơ của mẹ, khi cầm lấy tay mẹ, thân thể ấm áp truyền đến lòng cô.
Mẹ của cô, rốt cuộc cũng tỉnh, nhưng cũng là một lần cuối cùng.
“Tô Tô, thật là con! Nhiều năm rồi, mẹ cũng không nhớ rõ là bao lâu, không ngờ con đã lớn như vậy, xinh đẹp như vậy, thông tuệ như vậy…” Bàn tay tái nhợt nổi đầy gân của bà lướt qua gò má ửng đỏ của Nhiễm Tô, khóe miệng tràn ra nụ cười nhàn nhạt.
“Mẹ, là mười năm, mẹ sống trong thế giới của mình mười năm, mẹ, con đã trưởng thành, có thể bảo vệ mẹ.” Đúng vậy, thật sớm, thật sớm có thể bảo vệ mẹ, nhưng mẹ lại tình nguyện ngây ngốc trong trí nhớ của mình cùng người đàn ông không còn thật lòng với mẹ nữa, cứ như mọi chuyện chưa từng thay đổi.
“Đúng vậy, thật sự quá nhanh, mười năm, khi mẹ tỉnh lại mẹ tưởng rằng mình vẫn còn chờ bố con, chờ ông ấy về nhà giải thích với mẹ, cầu xin mẹ tha thứ, nói với mẹ sẽ không phạm sai lầm nữa, nhưng khi mẹ tỉnh lại đã hoàn toàn tỉnh táo, Tô Tô, người mẹ có lỗi nhất chính là con, mẹ thật là ích kỷ, mẹ cần phải bên con khi con trưởng thành. Nhưng mẹ sai rồi, mẹ chỉ nhớ tới lòng mình đang đau, nhớ tới thất vọng của mình, mà lại quên đi con gái của mẹ cũng đang nhìn mẹ và ông ấy…”
“Tô Tô, con không giống lúc còn bé, thật đó, khi còn bé con rất đáng yêu, lễ phép hiểu chuyện, nhu thuận thông minh, yêu nhất là bố, thích nhất cũng là bố, mỗi ngày con đều hy vọng bố mẹ hòa thuận vui vẻ ở bên nhau, nhưng bố mẹ lại chia tay không vui, Tô Tô, xin lỗi con… Thật sự xin lỗi con…”
Đôi mắt bà đẫm lệ mơ hồ nhìn khuôn mặt tương tự mình, trong mắt bà đứa con gái nhỏ lớn lên chỉ trong một đêm, bà không biết rốt cuộc Tô Tô của bà đã phải trải qua những gì, đã trưởng thành như thế nào mà giờ phút này lại hình thành vẻ lãnh đạm lạnh lùng như vậy, gương mặt tinh xảo trải qua thời gian dài ngưng tụ thành tâm tính lạnh nhạt.
“Mẹ, đừng nói nữa, về sau sẽ tốt, sẽ khá hơn.”
“Không, để mẹ nói nốt, mẹ sợ không còn kịp rồi, Tô Tô, đời này bố con có lỗi với mẹ, nhưng mẹ lại có lỗi với con, con gái của mẹ, nếu như mẹ có thể sống một lần nữa, mẹ tuyệt sẽ không giống như trước để con thấy tất cả những gì không tốt giữa người lớn! Thế nhưng không còn kịp rồi, không kịp nữa rồi, mẹ mệt quá, Tô Tô, mẹ mệt quá, thật nhớ lúc còn bé vô tư không buồn không lo, đi theo bà ngoại học thêu, đi theo ông nội học cờ tướng…”
“Mẹ!” Nhiễm Tô nhìn đôi mắt mẹ vô lực dần dần khép lại, toàn thân run rẩy, nhào tới, nắm thật chặt lấy tay Tô Tử Nhu, vội vàng ma sát. “Mẹ, mẹ chờ một chút, bố sắp tới rồi, không phải mẹ luôn chờ bố về nhà sớm sao, bố đang trên đường về nhà rồi, chờ một chút được không, mẹ, đừng bỏ lại con sớm như vậy, đừng rời đi như vậy mà!”
Nước mắt đã không nén được, tim phổi đau đớn tê liệt như một thanh đao đâm vào lòng Nhiễm Tô, cô không ngừng lay động, kêu gọi người phụ nữ như đã ngủ say.
Dường như bà nghe được cái gì đó, chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt tràn đầy nước mắt của Nhiễm Tô, khóe miệng đột nhiên tràn ra một vòng men say, thanh âm nhẹ mà thắm thiết.
“Tô Tô… ông ấy sẽ không tới, mẹ biết, chúng ta chờ ông ấy mười năm, thật là ngu ngốc đúng không, con gái, mẹ si ngốc sống trong giấc mơ của mình cho ông ấy cơ hội mười năm, nhưng ông ấy chưa từng một lần tới gọi mẹ tỉnh lại… mẹ và ông ấy là yêu nhau mới ở bên nhau … mẹ, mẹ… Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy bố con, ông ấy vô cùng chói mắt, một thân quân trang đứng ở nơi sáng chói nhất, rời khỏi mẹ xa dần xa dần, mẹ chỉ có thể nhìn theo ông ấy, si ngốc chờ đợi một kỳ tích, con sẽ không biết khi ông ấy đi đến trước mặt mẹ, lòng mẹ có bao nhiêu kích động đâu, Tô Tô, ông ấy nói ông ấy yêu mẹ, muốn kết hôn với mẹ, chỉ cưới một mình mẹ, trong nháy mắt, mẹ cực kỳ hạnh phúc…”
“Lần đầu tiên ông ấy nắm tay một người phụ nữ khác ở trước mặt mẹ, lòng mẹ vô vàng đau nhức, thật là nực cười, Tô Tô, lúc ấy theo bản năng bố con bỏ tay người phụ nữ kia ra, lòng mẹ còn đau đớn hơn trước, ông ấy cố ý làm mẹ cảm thấy thế giới của mẹ đều sụp đổ … Mẹ tin ông ấy, sẽ không có lần tiếp theo, lại không ngờ rằng ông ấy cho mẹ vô số lần… Mười năm, mẹ mệt quá rồi, mẹ muốn nghỉ ngơi, thật sự rất muốn, Tô Tô…”
Đó là một đoạn tình yêu lãng mạn được vô số người ca ngợi, vậy mà lại kết thúc thê lương u ám.
Bỏ trốn, kết hôn, sinh con.
Vợ chồng cùng thuyền, con gái thông minh ngoan ngoãn, vốn là một câu chuyện đẹp nhất, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể kết thúc như vậy.
Thanh âm dần dần yếu dần, yếu dần, Tô Tử Nhu nỉ non nhẹ giọng mấp máy đôi môi khô khốc, hô hấp cũng chậm lại.
“Mẹ! Mẹ – – ”
_
Gào thét điên cuồng, cô cảm thấy mình đã dùng hết tất cả hơi sức, chỉ có thể khóc ngã vào trước giường, nhìn khuôn mặt vẫn mang nụ cười yếu ớt, đông lại lạnh buốt.
Bố sẽ đến, bố sẽ trở lại! Nhưng rốt cuộc cô không thể nói ra lời, rốt cuộc không lừa được người phụ nữ kia, cửa phòng trống không, trên hành lang cũng không có bất kỳ tiếng bước chân nào!
Lạnh cóng cả người, Nhiễm Tô nức nở, không cách nào khắc chế run rẩy, cô cắn môi, rớm ra một tia máu.
“Mẹ… con còn chưa kịp nói, Tô Tô đã là mẹ rồi, mẹ cũng đã có một đứa cháu ngoại, nhưng không sao, con sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, mẹ yên tâm… Yên tâm đi…”
Nhiễm Tô loạng choạng đứng dậy, lẩm bẩm tự nói, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Tô Tử Nhu, dịu dàng mà thân mật.
“Đại tiểu thư! Bây giờ…”
Bà Lý vọt vào, nhìn thấy Tô Tử Nhu đã ngủ yên giấc, không khỏi nấc nghẹn, thanh âm nghẹn ngào.
_
“Thế nào, không tìm được sao?” Tiếng nói khàn khàn, khóc khàn cả giọng vẫn có chút bình phục trấn định.
“Không được, không được, tất cả mọi người đều đi tìm, nhưng vẫn không tìm được, vợ bé của tiên sinh rất nhiều, địa chỉ khó tìm, tìm được cũng không cho chúng ta vào… Không ngờ, phu nhân vẫn không đợi được!”
Nhẹ nhàng cười giễu, nụ cười xinh đẹp có phần quỷ dị, Nhiễm Tô mở cửa sổ, mưa phùn ngoài cửa sổ bay vào phòng, hiu quạnh buồn đau.
“Bà Lý, bây giờ bà lập tức về Nhiễm gia, mang tất cả những gì có liên quan đến cháu và mẹ cháu đến đây, kể cả ảnh chụp, đồ đã từng dùng, giấy chứng nhận, chỉ cần mẹ cháu đã từng dùng, chỉ cần ảnh chụp có mặt mẹ cháu đều mang đến Úy gia, nếu là ảnh chụp chung với bố cháu, vậy thì cắt phần có mẹ cháu ra mang đi, nhớ rõ, mau chóng đưa đến tay cháu.”
Nghe vậy, ngây người mấy giây, bà Lý trợn to hai mắt, kinh ngạc.
Như vậy có được không?! Ngay cả một chút tưởng niệm cũng không để lại cho tiên sinh?!
“Đúng, nếu ông ấy không hối hận cũng được, coi như mười năm này, cả đời này mẹ cháu đã yêu sai người, nếu ông ấy hối hận, ngay cả một lần cuối cùng cũng bỏ lỡ, thì ông ấy có tư cách gì cầm di vật của mẹ cháu, nhìn vật nhớ người?!”
Bố, mười năm, mẹ đợi bố mười năm, lúc này đây, sẽ không còn ai đợi mười năm nữa đâu, lúc này đây, ngay cả một tấm ảnh chụp cũng không đợi bố nữa.
…
Một đêm thật dài, quá dài, dài đến mức khiến cho Nhiễm Tô sợ hãi khủng hoảng, cô về đến nhà vén chăn lên, co mình lại, sửa ấm cho chính mình.
“Thậm chí, anh ấy còn giúp mẹ em chữa bệnh…”
Trong đầu không khỏi khống chế hiện ra lời nói đắc ý hả hê đó.
Cô nở nụ cười, cười đến toàn thân rét run, cô đây, một mình đối mặt với cái chết của người thân nhất, lại không có bất cứ ai ở bên cạnh gánh chịu, san sẻ cùng cô.
Úy Hành Vân, khi anh ở bên mẹ cô ta, anh có nghĩ tới không, hôm nay tôi đã phải trải qua những gì?!
Mẹ của tôi, anh đã từng cùng tôi đến thăm bà chưa, có cùng tôi đưa bà đi nốt đoạn đường cuối cùng không…
Úy Hành Vân, một mình tôi, một mình tôi đối mặt, một mình tôi bi thương, một mình tôi rơi lệ.
Anh lại đang ở nơi nào?!
Chôn mình trong cánh tay, thở khẽ như không có tiếng động.
Trong con ngươi nhìn thấy từng mảng máu đỏ nhuộm ra, một vòng lại một vòng, đâm đỏ mắt Nhiễm Tô, cắn chặt môi, cô chết lặng cảm nhận từng cơn đau đớn thấu xương tủy đánh tới thân thể.
Màu đỏ, màu đỏ, toàn là màu đỏ!
“Bảo bối, ngay cả con cũng phải rời khỏi mẹ sao…”
Trầm ngâm nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống làm nổi bật màu đỏ tươi.
Đêm nay dài đằng đẵng, dài đủ để làm cho người ta mất đi tất cả.
=============================================
Màn đêm buông xuống, sao lốm đốm đầy trời.
Nhiễm Tô đóng kín cửa sổ sát đất mang cơn gió lạnh buốt vào phòng, có chút mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi.
Tiếng mở cửa ở dưới tầng và tiếng bước chân vội vã khiến lòng cô bất an, lông mày không khỏi chau lại, đôi mắt nhẹ chuyển động, nhưng không mở ra.
“Phu nhân!”
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra tự tiện, cô bỗng đứng dậy, khi đang muốn hỏi, lại thấy quản gia thở hồng hộc đi tới, sắc mặt lo lắng, dáng vẻ vô cùng vội vàng.
Thấy thế, Nhiễm Tô đột nhiên cảm thấy căng thẳng, có chút trầm thấp nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?!”
“Bà… Bà Lý nói ở bệnh viện đã xảy ra chuyện ”
“Bệnh viện nào?!” Cô chợt thấy mơ hồ, không chút nghĩ ngợi bật thốt ra.
“Chính là, chính là bệnh viện của mẹ phu nhân, Tinh Thần…” Bệnh viện cao cấp chuyên trị bệnh tâm thần. Những chữ đằng sau không dám nhắc tới trước mặt Nhiễm Tô, ai chẳng biết phu nhân Nhiễm gia bị bệnh tâm thầm, khi nổi điên lên thì không ai có thể khống chế nổi!
“Đi ra ngoài, tôi biết rồi.”
Dường như phải dùng tất cả sức lực, Nhiễm Tô hít một hơi thật dài, ánh mắt phức tạp, hơi thở trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Nhiễm Tô trấn định bình tĩnh, trong đầu lại càng không ngừng nghĩ ngợi, cô biết bà Lý chưa bao giờ là một người không biết đúng mực, để quản gia khẩn cấp tới báo với cô như thế này, nhất định không phải là phát bệnh bình thường…
Tâm tư luôn bằng phẳng bắt đầu rối loạn, Nhiễm Tô có chút khó nhịn lấy tay ấn vào lồng ngực mình, không cách nào ức chế dự cảm không lành.
Không thể nghĩ được gì nữa, Nhiễm Tô cầm lấy chiếc áo choàng màu vàng nhạt thêu hoa văn, bước chân hỗn loạn chạy xuống tầng.
Ngồi trên xe có rèm che, Nhiễm Tô cắn môi, không nói được lời nào nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, cô còn chưa vào phòng bệnh, đã thấy bà Lý chảy nước mắt chạy vội ra, thoáng cái đã đụng phải cô khiến cô lảo đảo mấy bước.
“Đại tiểu thư… phu nhân…” Bà Lý cũng đã nhiều tuổi, nếp nhăn che kín trên mặt vừa có vẻ từ ái vừa mang nỗi buồn thương, bà không tự chủ lôi kéo tay Nhiễm Tô, ngập ngừng nói, “Hôm nay phu nhân vừa tỉnh dậy không biết bị làm sao, bình thường chỉ cãi lộn gọi tên tiên sinh, không ngờ hôm nay lại đập vỡ cái chén sứ trên bàn, cầm lấy mảnh vỡ, cầm lấy mảnh vỡ… Cắt vào cổ tay, không ai lay chuyển được bà ấy, nếu không phải được bác sĩ cứu chữa kịp thời, chỉ sợ sớm đã, đã sớm…”
Nhiễm Tô lạnh lùng hít thở, bàn tay nắm tay bà Lý không tự chủ khẽ run lên.
Cắt cổ tay tự sát, có chỗ nào giống biểu hiện của người điên…
Nhìn ra nghi hoặc trong mắt Nhiễm Tô, Bà Lý nước mắt ngang dọc gật đầu, cái lưng hơi gù không khỏi lay động: “Như cô nghĩ đó, đại tiểu thư, phu nhân tỉnh, bác sĩ nói phu nhân hoàn toàn tỉnh táo… nhưng họ nói cho dù hôm nay ngăn cản phu nhân tự hại mình, phu nhân vẫn vậy thôi. Cũng không sống lâu được! Suốt mười năm tâm tư lao lực quá độ, thân thể phu nhân đã suy tàn không chịu nổi… Bệnh viện bảo chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng…”
Lo hậu sự!
Trái tim mạnh mẽ đông cứng lại, như bị nước lạnh buốt đổ từ đầu xuống chân, gương mặt tinh xảo lạnh nhạt của Nhiễm Tô mất đi khí sắc, bụng truyền đến cơn đau khe khẽ làm cô phải hít thở từng hơi một.
Người phụ nữ dịu dàng khéo léo cuối cùng đã tới ngày này sao?!
Người mẹ trong trí nhớ từng ôm cô hát tiếng Mãn Châu, người dắt tay cô trang điểm cho cô, kể chuyện về Thành Cát Tư Hãn cho cô nghe, người mẹ mất đi lý trí trong mắt cô, cuối cùng thật sự sắp rời đi…
“… Đã nhiều năm nay, tôi ở bệnh viện chăm sóc phu nhân, mười năm, hôm nay lần đầu tiên phu nhân nói với tôi ‘cảm ơn’… tôi là người nhìn phu nhân lớn lên, những năm này phu nhân quá đau khổ, tiểu thư, xin cô đừng oán bà ấy, bà ấy cũng là bất đắc dĩ.”
Người đang sống trong tình yêu, nào biết đúng sai.
Cô không trách mẹ mình, thậm chí Nhiễm Tô còn hy vọng cả đời mẹ có thể sống trong thế giới của mình, không tỉnh táo cũng sẽ không cảm thấy khổ sở và tuyệt vọng.
Có thể bà tỉnh táo, lại không nghĩ rằng, cả đời này cứ trôi qua như vậy.
Nước mắt chua xót bỗng chốc tràn ra khỏi mi, bi ai và đau thương bỗng chốc lan tràn khắp toàn thân Nhiễm, một loại thê lương không thể nói ra lời bao phủ lên người cô.
Đang lúc mông lung, dường như cô nghe thấy một giọng nói cực kỳ bình tĩnh nguội lạnh, thong thả hỏi: “Bố cháu đâu, ông ấy ở đâu, bảo ông ấy đến thăm mẹ cháu một lần cuối cùng cũng không quá đáng chứ.”
Nghe vậy, bà Lý có vẻ muốn nói lại thôi, âm thanh có vài phần chần chừ: “Tiên sinh, tiên sinh… vốn không liên lạc được với ông ấy! Hỏi mấy người bảo vệ không đi theo tiên sinh, họ nói là, nói là một tuần trước ông ấy đã ra nước ngoài tham dự hội nghị ngoại giao, ước chừng lúc này đã trở về, chỉ là, không biết bây giờ ở đâu, hơn nữa gọi điện thoại cũng không có ai nghe!”
“À, không biết?! Sao lại không biết chứ?! Bảo vệ của quan to lại không biết Bộ trưởng của mình ở đâu sao, vậy thì còn ai biết, rốt cuộc là họ không thể nói, hay là Bộ trưởng của họ xấu hổ không muốn ai biết mình đang sung sướng hưởng thụ ở nơi nào!”
Rốt cuộc, cô không cách nào khắc chế phẫn nộ của mình, cười lạnh cao giọng hỏi ngược lại, gương mặt trong trẻo lạnh lùng giờ đã thiếu một phần trong trẻo lạnh lùng, nhiều hơn một phần ngọn lửa tàn bạo.
“…” Bà Lý khó mà nói cái gì, chỉ có thể nhìn Nhiễm Tô, thỉnh thoảng che mặt nghẹn ngào, khóc sụt sùi.
Bà nhớ rõ phu nhân lúc còn trẻ tỏa sáng quyến rũ, dường như cái gì cũng có thể giẫm nát dưới lòng bàn chân, nhưng cũng dịu dàng ôm ấp tình cảm, kiên quyết không sợ sệt, bởi vì người trong nhà phản đối, mà liều lĩnh bỏ trốn cùng tiên sinh, đợi đến khi nên nghĩa vợ chồng, một người hôm nay tinh thần u ám, một người giờ phút này đang phong lưu bên ngoài, thê lương đến mức nào?!
Ngắm nhìn khuôn mặt rất giống phu nhân trước mắt, dung nhan còn đẹp đẽ hấp dẫn hơn, khí chất trong trẻo lạnh lùng bức người, tư thái bình tĩnh thong dong, đường tình yêu hôn nhân cũng nhấp nhô không mấy bằng phẳng.
Có lẽ tình cảm của đàn ông trên thế gian đại để cũng chỉ như vậy, chiếm được rồi sẽ xem thường, không chiếm được thì bỏ qua.
Nông cạn đến tột cùng là tình yêu, hay là người phụ lòng phụ bạc?
Bà kinh ngạc suy nghĩ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gọi lạnh buốt của Nhiễm Tô lạnh.
“Bà Lý.”
“Đại tiểu thư mời nói.”
“Truyền ý của cháu, phái mọi người của Nhiễm gia đi tìm bố cháu, cho dù đào sâu ba thước cái thành Bắc Kinh này lên, cháu cũng muốn trước khi mẹ mất được nhìn thấy ông ấy!”
Khí chất ung dung, cao quý, trong trẻo lạnh lùng hiển lộ giữa hàng lông mày của cô, Nhiễm Tô ưỡn thẳng người, ánh mắt lãnh đạm kiên định, sợi tóc có đôi chút lộn xộn không làm mất đi khí thế bẩm sinh của cô, đôi mắt lưu chuyển toát ra nồng đậm buồn bã và bi thương, trầm trọng.
Mẹ, con muốn ông ấy nhìn thấy mẹ, nhìn xem bao nhiêu đau khổ mẹ chất chứa nhiều năm nay, con muốn ông ấy biết rõ, rốt cuộc ông ấy mất đi cái gì?!
Đây cũng là cơ hội duy nhất con thay mẹ cho ông ấy.
“Được, tôi đi ngay.”
Lau lau vết nước mắt, bà Lý vội vàng xoay người, qua mấy giây rồi lại quay đầu nhìn Nhiễm Tô, trong nội tâm không khỏi thở dài… Phu nhân, tiểu thư cuối cùng cũng không giống bà, bi thương của bà khiến cho bà yếu ớt, mà bi thương của tiểu thư lại khiến cô ấy kiên cường rồi vô hình lạnh như băng.
Ngắm nhìn bà Lý rời đi, Nhiễm Tô xoay người, kinh ngạc nhìn cửa phòng bệnh lạnh lẽo ảm đạm, cắn răng kìm nén, sắc môi nhợt nhạt, rốt cuộc nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào.
“Con, là Tô Tô?”
Nằm trên giường bệnh, gương mặt gầy yếu vô cùng vẫn có thể nhìn ra vẻ đẹp tao nhã ngày đó, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp khảm nạm trên khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, có cảm giác như vẻ đẹp sắp biến mất theo gió.
Đôi mắt Tô Tử Nhu vẫn còn mơ màng, tim đập loạn nhịp nhìn người đột nhiên xuất hiện, cô gái thanh nhã cao quý trước mắt làm bà không tự chủ được nghĩ tới khuôn mặt nhu thận xinh xắn như ngọc mài thoa phấn, ngũ quan vẫn giống vậy, điểm khác biệt chỉ là khí khái và thân hình.
Đó là Tô Tô, trong nháy mắt đã trưởng thành! Dáng dấp đã thay đổi như vậy rồi!
“Mẹ… Mẹ…” Tiếng gọi khô khốc khó nén rung động, Nhiễm Tô giống như mộng du đi vào giấc mơ của mẹ, khi cầm lấy tay mẹ, thân thể ấm áp truyền đến lòng cô.
Mẹ của cô, rốt cuộc cũng tỉnh, nhưng cũng là một lần cuối cùng.
“Tô Tô, thật là con! Nhiều năm rồi, mẹ cũng không nhớ rõ là bao lâu, không ngờ con đã lớn như vậy, xinh đẹp như vậy, thông tuệ như vậy…” Bàn tay tái nhợt nổi đầy gân của bà lướt qua gò má ửng đỏ của Nhiễm Tô, khóe miệng tràn ra nụ cười nhàn nhạt.
“Mẹ, là mười năm, mẹ sống trong thế giới của mình mười năm, mẹ, con đã trưởng thành, có thể bảo vệ mẹ.” Đúng vậy, thật sớm, thật sớm có thể bảo vệ mẹ, nhưng mẹ lại tình nguyện ngây ngốc trong trí nhớ của mình cùng người đàn ông không còn thật lòng với mẹ nữa, cứ như mọi chuyện chưa từng thay đổi.
“Đúng vậy, thật sự quá nhanh, mười năm, khi mẹ tỉnh lại mẹ tưởng rằng mình vẫn còn chờ bố con, chờ ông ấy về nhà giải thích với mẹ, cầu xin mẹ tha thứ, nói với mẹ sẽ không phạm sai lầm nữa, nhưng khi mẹ tỉnh lại đã hoàn toàn tỉnh táo, Tô Tô, người mẹ có lỗi nhất chính là con, mẹ thật là ích kỷ, mẹ cần phải bên con khi con trưởng thành. Nhưng mẹ sai rồi, mẹ chỉ nhớ tới lòng mình đang đau, nhớ tới thất vọng của mình, mà lại quên đi con gái của mẹ cũng đang nhìn mẹ và ông ấy…”
“Tô Tô, con không giống lúc còn bé, thật đó, khi còn bé con rất đáng yêu, lễ phép hiểu chuyện, nhu thuận thông minh, yêu nhất là bố, thích nhất cũng là bố, mỗi ngày con đều hy vọng bố mẹ hòa thuận vui vẻ ở bên nhau, nhưng bố mẹ lại chia tay không vui, Tô Tô, xin lỗi con… Thật sự xin lỗi con…”
Đôi mắt bà đẫm lệ mơ hồ nhìn khuôn mặt tương tự mình, trong mắt bà đứa con gái nhỏ lớn lên chỉ trong một đêm, bà không biết rốt cuộc Tô Tô của bà đã phải trải qua những gì, đã trưởng thành như thế nào mà giờ phút này lại hình thành vẻ lãnh đạm lạnh lùng như vậy, gương mặt tinh xảo trải qua thời gian dài ngưng tụ thành tâm tính lạnh nhạt.
“Mẹ, đừng nói nữa, về sau sẽ tốt, sẽ khá hơn.”
“Không, để mẹ nói nốt, mẹ sợ không còn kịp rồi, Tô Tô, đời này bố con có lỗi với mẹ, nhưng mẹ lại có lỗi với con, con gái của mẹ, nếu như mẹ có thể sống một lần nữa, mẹ tuyệt sẽ không giống như trước để con thấy tất cả những gì không tốt giữa người lớn! Thế nhưng không còn kịp rồi, không kịp nữa rồi, mẹ mệt quá, Tô Tô, mẹ mệt quá, thật nhớ lúc còn bé vô tư không buồn không lo, đi theo bà ngoại học thêu, đi theo ông nội học cờ tướng…”
“Mẹ!” Nhiễm Tô nhìn đôi mắt mẹ vô lực dần dần khép lại, toàn thân run rẩy, nhào tới, nắm thật chặt lấy tay Tô Tử Nhu, vội vàng ma sát. “Mẹ, mẹ chờ một chút, bố sắp tới rồi, không phải mẹ luôn chờ bố về nhà sớm sao, bố đang trên đường về nhà rồi, chờ một chút được không, mẹ, đừng bỏ lại con sớm như vậy, đừng rời đi như vậy mà!”
Nước mắt đã không nén được, tim phổi đau đớn tê liệt như một thanh đao đâm vào lòng Nhiễm Tô, cô không ngừng lay động, kêu gọi người phụ nữ như đã ngủ say.
Dường như bà nghe được cái gì đó, chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt tràn đầy nước mắt của Nhiễm Tô, khóe miệng đột nhiên tràn ra một vòng men say, thanh âm nhẹ mà thắm thiết.
“Tô Tô… ông ấy sẽ không tới, mẹ biết, chúng ta chờ ông ấy mười năm, thật là ngu ngốc đúng không, con gái, mẹ si ngốc sống trong giấc mơ của mình cho ông ấy cơ hội mười năm, nhưng ông ấy chưa từng một lần tới gọi mẹ tỉnh lại… mẹ và ông ấy là yêu nhau mới ở bên nhau … mẹ, mẹ… Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy bố con, ông ấy vô cùng chói mắt, một thân quân trang đứng ở nơi sáng chói nhất, rời khỏi mẹ xa dần xa dần, mẹ chỉ có thể nhìn theo ông ấy, si ngốc chờ đợi một kỳ tích, con sẽ không biết khi ông ấy đi đến trước mặt mẹ, lòng mẹ có bao nhiêu kích động đâu, Tô Tô, ông ấy nói ông ấy yêu mẹ, muốn kết hôn với mẹ, chỉ cưới một mình mẹ, trong nháy mắt, mẹ cực kỳ hạnh phúc…”
“Lần đầu tiên ông ấy nắm tay một người phụ nữ khác ở trước mặt mẹ, lòng mẹ vô vàng đau nhức, thật là nực cười, Tô Tô, lúc ấy theo bản năng bố con bỏ tay người phụ nữ kia ra, lòng mẹ còn đau đớn hơn trước, ông ấy cố ý làm mẹ cảm thấy thế giới của mẹ đều sụp đổ … Mẹ tin ông ấy, sẽ không có lần tiếp theo, lại không ngờ rằng ông ấy cho mẹ vô số lần… Mười năm, mẹ mệt quá rồi, mẹ muốn nghỉ ngơi, thật sự rất muốn, Tô Tô…”
Đó là một đoạn tình yêu lãng mạn được vô số người ca ngợi, vậy mà lại kết thúc thê lương u ám.
Bỏ trốn, kết hôn, sinh con.
Vợ chồng cùng thuyền, con gái thông minh ngoan ngoãn, vốn là một câu chuyện đẹp nhất, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể kết thúc như vậy.
Thanh âm dần dần yếu dần, yếu dần, Tô Tử Nhu nỉ non nhẹ giọng mấp máy đôi môi khô khốc, hô hấp cũng chậm lại.
“Mẹ! Mẹ – – ”
_
Gào thét điên cuồng, cô cảm thấy mình đã dùng hết tất cả hơi sức, chỉ có thể khóc ngã vào trước giường, nhìn khuôn mặt vẫn mang nụ cười yếu ớt, đông lại lạnh buốt.
Bố sẽ đến, bố sẽ trở lại! Nhưng rốt cuộc cô không thể nói ra lời, rốt cuộc không lừa được người phụ nữ kia, cửa phòng trống không, trên hành lang cũng không có bất kỳ tiếng bước chân nào!
Lạnh cóng cả người, Nhiễm Tô nức nở, không cách nào khắc chế run rẩy, cô cắn môi, rớm ra một tia máu.
“Mẹ… con còn chưa kịp nói, Tô Tô đã là mẹ rồi, mẹ cũng đã có một đứa cháu ngoại, nhưng không sao, con sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, mẹ yên tâm… Yên tâm đi…”
Nhiễm Tô loạng choạng đứng dậy, lẩm bẩm tự nói, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Tô Tử Nhu, dịu dàng mà thân mật.
“Đại tiểu thư! Bây giờ…”
Bà Lý vọt vào, nhìn thấy Tô Tử Nhu đã ngủ yên giấc, không khỏi nấc nghẹn, thanh âm nghẹn ngào.
_
“Thế nào, không tìm được sao?” Tiếng nói khàn khàn, khóc khàn cả giọng vẫn có chút bình phục trấn định.
“Không được, không được, tất cả mọi người đều đi tìm, nhưng vẫn không tìm được, vợ bé của tiên sinh rất nhiều, địa chỉ khó tìm, tìm được cũng không cho chúng ta vào… Không ngờ, phu nhân vẫn không đợi được!”
Nhẹ nhàng cười giễu, nụ cười xinh đẹp có phần quỷ dị, Nhiễm Tô mở cửa sổ, mưa phùn ngoài cửa sổ bay vào phòng, hiu quạnh buồn đau.
“Bà Lý, bây giờ bà lập tức về Nhiễm gia, mang tất cả những gì có liên quan đến cháu và mẹ cháu đến đây, kể cả ảnh chụp, đồ đã từng dùng, giấy chứng nhận, chỉ cần mẹ cháu đã từng dùng, chỉ cần ảnh chụp có mặt mẹ cháu đều mang đến Úy gia, nếu là ảnh chụp chung với bố cháu, vậy thì cắt phần có mẹ cháu ra mang đi, nhớ rõ, mau chóng đưa đến tay cháu.”
Nghe vậy, ngây người mấy giây, bà Lý trợn to hai mắt, kinh ngạc.
Như vậy có được không?! Ngay cả một chút tưởng niệm cũng không để lại cho tiên sinh?!
“Đúng, nếu ông ấy không hối hận cũng được, coi như mười năm này, cả đời này mẹ cháu đã yêu sai người, nếu ông ấy hối hận, ngay cả một lần cuối cùng cũng bỏ lỡ, thì ông ấy có tư cách gì cầm di vật của mẹ cháu, nhìn vật nhớ người?!”
Bố, mười năm, mẹ đợi bố mười năm, lúc này đây, sẽ không còn ai đợi mười năm nữa đâu, lúc này đây, ngay cả một tấm ảnh chụp cũng không đợi bố nữa.
…
Một đêm thật dài, quá dài, dài đến mức khiến cho Nhiễm Tô sợ hãi khủng hoảng, cô về đến nhà vén chăn lên, co mình lại, sửa ấm cho chính mình.
“Thậm chí, anh ấy còn giúp mẹ em chữa bệnh…”
Trong đầu không khỏi khống chế hiện ra lời nói đắc ý hả hê đó.
Cô nở nụ cười, cười đến toàn thân rét run, cô đây, một mình đối mặt với cái chết của người thân nhất, lại không có bất cứ ai ở bên cạnh gánh chịu, san sẻ cùng cô.
Úy Hành Vân, khi anh ở bên mẹ cô ta, anh có nghĩ tới không, hôm nay tôi đã phải trải qua những gì?!
Mẹ của tôi, anh đã từng cùng tôi đến thăm bà chưa, có cùng tôi đưa bà đi nốt đoạn đường cuối cùng không…
Úy Hành Vân, một mình tôi, một mình tôi đối mặt, một mình tôi bi thương, một mình tôi rơi lệ.
Anh lại đang ở nơi nào?!
Chôn mình trong cánh tay, thở khẽ như không có tiếng động.
Trong con ngươi nhìn thấy từng mảng máu đỏ nhuộm ra, một vòng lại một vòng, đâm đỏ mắt Nhiễm Tô, cắn chặt môi, cô chết lặng cảm nhận từng cơn đau đớn thấu xương tủy đánh tới thân thể.
Màu đỏ, màu đỏ, toàn là màu đỏ!
“Bảo bối, ngay cả con cũng phải rời khỏi mẹ sao…”
Trầm ngâm nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống làm nổi bật màu đỏ tươi.
Đêm nay dài đằng đẵng, dài đủ để làm cho người ta mất đi tất cả.