Edit: Mèo Mập
Trong hoàng cung An Lỗ Đặc bao phủ ở một mảnh mây đen mù sương, ngoại từ nguyên nhân người An Lỗ Đặc bọn họ luôn luôn khinh thường người Tô Tác Khố thì người Tô Tác Khố lại được Thần Hậu tán thưởng, hoàng đế Tô Tác Khố còn được mời đến thần giới du ngoạn, làm cho bọn họ uể oải còn có nguyên nhân quan trọng nhất là An Lỗ Đặc vương bị bệnh.
An Lỗ Đặc vương sau khi từ biên cảnh trở về, liền bệnh nặng không dậy nổi, tất cả ngự y đều thúc thủ vô sách. Tuy rằng An Lỗ Đặc vương hạ lệnh, không cho phép truyền ra ngoài ông bị bệnh, ông rất nhanh sẽ khỏe, nhưng trong vương cung mọi người vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Trong tẩm cung An Lỗ Đặc không ngừng truyền đến tiếng thở nặng nề đáng sợ cùng tiếng ho khan, tẩm cung to lớn chỉ có hai người, ho khan là do người nằm trên giường phát ra. Bởi vì cách tấm màn thật dày. Cho nên thấy không rõ tình trạng ông như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
– Bệ hạ có phải rất khó chịu không? Lão thần lập tức cho người kêu ngự y đến.
Lão giả quỳ gối bên ngoài màn giường lo lắng nói, xoay người muốn gọi thị vệ canh giữ ở bên ngoài lại bị người trên giường ngăn lại.
– Trát Lợi Lặc, đợi đã, đừng kêu ngự y.
– Nhưng là thân thể của bệ hạ….
– Trát Lợi Lặc, ngươi hãy nghe ta nói, thời gian của ta không còn nhiều, ta có chuyện muốn nhờ ngươi…. Khụ khụ khụ….
Trên giường bóng người nhẹ nhàng lắc đầu, nói còn chưa nói xong lại kịch liệt ho khan. Xem ra bệnh không nhẹ.
– Bệ hạ, vẫn là để lão thần kêu ngự y đến xem bệnh cho ngài đi.“
Tể tướng Trát Lợi Lặc của An Lỗ Đặc vội muốn chết, bệnh của bệ hạ so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, nhưng ông lại không có biện pháp gì, không thể làm gì cho bệ hạ mà ông kính yêu.
-Không cần, cơ thể của ta ta rõ nhất, ngự y không chữa khỏi …. Khụ khụ..
Người trên giường nghỉ ngơi một hồi, suy yếu nói.
– Trát Lợi Lặc, ta biết ta sắp chết, nhưng ta có rất nhiều chuyện không yên lòng, Mỹ Mỹ còn quá nhỏ, nó tuyệt đối không có biện pháp thống trị tốt An Lỗ Đặc, còn phải nhờ ngươi phụ tá nó nhiều hơn …. Khụ khụ
– Xin bệ hạ yên tâm, lão thần nhất định sẽ phụ tá điện hạ … Bệ hạ, ngài nhất định sẽ khỏe lại, Đại Tế Ti mỗi ngày đều vì ngài cầu phúc, ngài tuyệt đối không có việc gì …
Trát Lợi Lặc lắc đầu. Thanh âm đã có chút suy yếu, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn rất rõ ràng lần này bệ hạ thật sự sắp chết
– Khụ khụ.. Ngươi để cho Đại Tế Ti nghỉ ngơi, ta còn có chuyện khác cho hắn làm… Khụ khụ.. Sau khi ta chết Tô Tác Khố nhất định sẽ nhân cơ hội xâm lược An Lỗ Đặc chúng ta, Thần Hậu hiện tại sủng ái bọn họ, sẽ không bảo hộ An Lỗ Đặc, đến lúc đó…… Khụ khụ khụ…… Mỹ Mỹ nhất định ứng phó không được……
– Bệ hạ lo lắng chính là điều lão thần vẫn lo lắng, không biết bệ hạ có biện pháp nào?
Lão giả ở trong lòng nặng nề thở dài một hơi, nếu bệ hạ chết, An Lỗ Đặc liền tràn ngập nguy cơ.
Tô Tác Khố hoàng đế đối với An Lỗ Đặc vẫn như hổ rình mồi, mà thái tử Tô Tác Khố Chu Lợi Địch lại ưu tú vô cùng, so với hoàng đế Tô Tác Khố càng thêm đáng sợ. Trái lại quốc vương tương lai của bọn họ An Địch Mỹ Áo vương tử…… Ai, không đề cập tới cũng được
Nếu bệ hạ đi về cõi tiên, phụ tử hoàng đế Tô Tác Khố đánh tới, An Lỗ Đặc bọn họ tuyệt đối sẽ mất nước
– Phải bảo vệ An Lỗ Đặc và Mỹ Mỹ an toàn, phải trừ bỏ Chu Lợi Địch thái tử……
Sau màn giường thanh âm suy yếu đột nhiên trở nên sắc bén âm ngoan.
Chu Lợi Địch thái tử vừa chết, Tô Tác Khố tất nhiên sẽ đại loạn, hoàng đế Tô Tác Khố mất đi người thừa kế sẽ không rảnh tới xâm lược An Lỗ Đặc bọn họ.
– Ý của Bệ hạ rất hay, chỉ là Chu Lợi Địch thái tử võ nghệ cao cường, hoàng cung Tô Tác Khố thủ vệ vô cùng sâm nghiêm, muốn phái thích khách đi ám sát cậu ta chỉ sợ rất khó
Trát Lợi Lặc sớm nghĩ tới muốn phái người đi giết họa lớn Chu Lợi Địch này, nhưng suy nghĩ rất nhiều biện pháp ám sát đều không được.
– Không cần chúng ta xuống tay, Á Nặc Đốn hiện tại không phải đang ở thiên giới du ngoạn sao, chúng ta chỉ cần……
An Lỗ Đặc vương nói vài câu vô cùng nhỏ giọng, chỉ có hắn và Trát Lợi Lặc trước giường có thể nghe được.
– Bệ hạ thật là diệu kế Á Nặc Đốn không biết bí mật kia, nhất định sẽ trúng kế, mà Chu Lợi Địch thái tử hiếu thuận khẳng định sẽ cứu phụ hoàng, đến lúc đó bọn họ phụ tử nhất định phải chết, có thể toàn bộ thủ đô đế quốc Tô Tác Khố sẽ bị Thần Hậu giận dữ hủy diệt.”
Trát Lợi Lặc nghe xong lập tức tán dương, trong mắt tràn ngập sùng bái.
Không hổ là bệ hạ, có thể nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như thế, nếu An Địch Mỹ Áo vương tử có thể có một nửa thông minh tài trí của bệ hạ, ông và bệ hạ sẽ không cần lo lắng cho tương lai An Lỗ Đặc
– Ngươi mau để cho Đại Tế Ti đi làm đi
An Lỗ Đặc vương mỉm cười, kế này thật sự quá độc, nếu không phải bệnh tình của ông nguy kịch, ông tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Nhưng vì bảo hộ nhi tử và quốc gia ông yêu quý, ông phải ngoan độc một chút, trước khi ông chết ông phải đem những kẻ có khả năng gây tổn hại cho nhi tử và quốc gia toàn bộ diệt trừ……
– Tuân lệnh, bệ hạ Lão thần sẽ đi thông tri cho Đại Tế Ti, thỉnh bệ hạ yên tâm
Trát Lợi Lặc hướng An Lỗ Đặc vương thi lễ, lập tức rời khỏi cung điện.
Cung điện to như vậy nhất thời chỉ còn một mình An Lỗ Đặc quốc vương, An Lỗ Đặc quốc vương đau khổ vô cùng ho khan, xem ra ông thật sự sắp chết.
Nếu có thể, ông hy vọng mình đừng chết nhanh như vậy, nhi tử mới mười tám tuổi, tính cách lại đặc biệt tùy hứng kiêu căng, quan trọng nhất là hài tử kia hoàn toàn không có một chút tài năng. Sau khi mình chết, ông thật sự thực lo lắng nhi tử làm sao làm tốt An Lỗ Đặc quốc vương……
“Khụ khụ…… Thân ái, cầu ngươi cho ta thêm một chút thời gian, chờ ta đem sự tình an bài tốt, ngươi lại đến đón ta…… Khụ khụ…… Mỹ Mỹ của chúng ta quá nhỏ, ta thật sự không yên lòng nó…… Khụ khụ khụ…… Khụ khụ……”
Tô Tác Khố hoàng đế đi thiên giới đã tám tháng, bởi vì Chu Lợi Địch giám quốc, Tô Tác Khố hết thảy bình thường. Chu Lợi Địch vẫn lo lắng Tà Thần Ốc Lệ Ti xâm phạm, cả nước tiếp tục đắm chìm trong vui sướng.
Sau khi Chu Lợi Địch thượng triều, vẫn giống ngày thường ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, chỉ là Chu Lợi Địch thoạt nhìn có chút lơ đãng, khuôn mặt tuấn mỹ thanh dật có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Lục mâu xinh đẹp thâm thúy giống đại dương từ tấu chương nâng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn mù mịt, âm u.
Đã năm ngày, từ ngày đó cậu hôn lên ánh mặt trời, sau đó mặt trời đột nhiên biến mất, Tô Tác Khố đã năm ngày không nhìn thấy mặt trời, hoa hồng xanh cũng không đến nữa ……
Cậu không rõ ánh mặt trời vì cái gì đột nhiên biến mất, chẳng lẽ là bởi vì…… Thẹn thùng?
Ánh mặt trời bị cậu hôn, cho nên cảm thấy thẹn thùng muốn chạy trốn? Ngay cả mỗi ngày nhất định sẽ tặng hoa hồng xanh cũng không tặng?
Ánh mặt trời thật đúng là thẹn thùng Chu Lợi Địch khẽ nhếch khóe môi.
Bất quá…… nụ cười lập tức biến mất, không biết là có phải gần đây đã có thói quen được ánh mặt trời chiếu rọi, đột nhiên nhìn không thấy ánh mặt trời, trong lòng luôn có chút bất an.
Tuyết ưng hôm nay cũng có chút quái, từ buổi sáng đã bắt đầu kêu loạn, tuyết ưng chưa từng như vậy. Động vật nhạy bén nhất, xem ra sắp xảy ra chuyện gì……
Cũng không biết phụ hoàng ở thiên giới như thế nào? Có phải hết thảy đều thuận lợi hay không
– Điện hạ, Đại Tế Ti cầu kiến
Ngoài cửa truyền đến thanh âm thị vệ, làm cho Chu Lợi Địch lấy lại *** thần.
– Cho hắn vào
– Thái tử điện hạ, việc lớn không tốt
Đại Tế Ti tiến vào sau ngay cả hành lễ cũng quên, liền kinh hoảng vô cùng kêu lên.
– Xảy ra chuyện gì?
Chu Lợi Địch mỉm cười hỏi. Cậu dự cảm khá chính xác, mới cảm thấy bất an Đại Tế Ti đã tới rồi.
– Hồi bẩm thái tử điện hạ, hoàng đế bệ hạ ở thiên giới đã gặp đại họa, hoàng đế bệ hạ không biết như thế nào chọc giận Thần Hậu, đã bị Thần Hậu giam lại.
Đại Tế Ti vội vàng bẩm báo, sắp vội muốn chết. Sau khi ông biết tin tức kinh người này, lập tức liền tới hoàng cung nói cho điện hạ.
Khuôn mặt tuấn dật hoàn mỹ hiện lên một tia khiếp sợ, bất quá Chu Lợi Địch rất nhanh liền khôi phục trấn định. Phụ hoàng ở thiên giới vẫn không truyền đến tin tức, cậu liền mơ hồ cảm thấy khả năng đã xảy ra chuyện
– Điện hạ, hiện tại làm sao?
Đại Tế Ti vô cùng lo lắng hỏi.
Thật vất vả bọn họ mới được Thần Hậu tán thưởng, hoàng đế bệ hạ còn có thể đến thiên giới du ngoạn, ai biết trời giáng họa, sự tình lại biến thành như vậy, lần này Tô Tác Khố bọn họ đại họa trước mắt.
– Đại Tế Ti không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu phụ hoàng ra.
Chu Lợi Địch trầm mặc một lát, lại lộ ra tươi cười ấm áp như gió xuân.
– Thỉnh Đại Tế Ti nghĩ biện pháp mang ta đi thiên giới, ta muốn gặp Thần Hậu, cầu xin bà thả phụ hoàng.
Làm một vương giả vĩ đại, quan trọng nhất là cho dù trời có sập xuống cũng không sợ, vô luận gặp bao nhiêu chuyện đều phải bình tĩnh, phải nhanh chóng nghĩ ra phương pháp xử lý tốt nhất.
– Điện hạ thật sự muốn đi thiên giới sao? Nếu Thần Hậu cũng đem điện hạ giam lại……
Đại Tế Ti vẻ mặt lo lắng.
– Chỉ cần có thể cứu phụ hoàng ra, những chuyện khác không cần bận tâm.
Chu Lợi Địch mỉm cười.
Hiện tại là tình huống này, cậu phải đi thiên giới gặp Thần Hậu phụ hoàng mới có đường sống. Thần Hậu luôn luôn ngang ngược, phụ hoàng vô luận là vì lý do gì đắc tội bà đều chỉ có một con đường chết, hơn nữa Tô Tác Khố cũng sẽ bị liên lụy.
Làm nhi tử và thái tử một quốc gia, cứu phụ hoàng ra và bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của cậu Hơn nữa……
Lục mâu nhìn bầu trời màu xám tro, có lẽ có thể ở thiên giới gặp được “ánh mặt trời” thẹn thùng kia
– Điện hạ
Đại Tế Ti bị sự hiếu thuận của Chu Lợi Địch cảm động đến rối *** rối mù, điện hạ thật sự là hiếu tử khó gặp, có vương tử như vậy là niềm tự hào của toàn bộ Tô Tác Khố bọn họ.
– Đại Tế Ti, chuyện đi thiên giới liền nhờ ngươi về phần phụ hoàng chọc giận Thần Hậu, trở thành tù nhân bị giam giữ, trăm ngàn không được truyền ra, nhất định phải giữ bí mật, tránh dẫn tới người dân hoảng loạn.
Chu Lợi Địch phân phó nói.
– Lão thần biết, lão thần lập tức trở về thần miếu an bài, mau chóng nghĩ biện pháp đưa điện hạ đi thiên giới
Chờ sau khi Đại Tế Ti rời đi, Chu lợi địch lập tức cho thị vệ truyền Tể tướng, đại tướng quân và vài vị trọng thần tiến cung……
Dưới sự an bài của Đại Tế Ti, ngày hôm sau Chu Lợi Địch đi thiên giới. Thiên giới ở trên chín tầng mây, từ vô số hòn đảo to lớn trên không trung tạo thành, dị thường to lớn đồ sộ, phía trên có hơn ngàn thần linh, còn có vô số người hầu.
Chân chính thống trị thiên giới, không phải Thần Vương Vưu Đông mà là Thần Hậu Mai Ti Lộ Á. Thần Vương dị thường sủng ái Thần Hậu, đem quyền lực thống trị tam giới toàn bộ ban cho Thần Hậu, mệnh lệnh của Thần Hậu chính là tất cả, trong tam giới bất luận là ai cũng không dám đắc tội Thần Hậu.
Lần này hoàng đế Tô Tác Khố chọc giận Thần Hậu, không chỉ có khả năng mạng già khó giữ, còn khả năng họa lây toàn bộ Tô Tác Khố, làm cho cả Tô Tác Khố đều bị hủy diệt.
Đại Tế Ti đặc biệt cúng tế thị nữ Thần Hậu sủng ái nhất – nữ thần cầu vồng, thỉnh cầu nữ thần cầu vồng giúp Chu Lợi Địch bái kiến Thần Hậu, sau khi nữ thần cầu vồng mang Chu Lợi Địch tới thiên giới, để cho cậu chờ ở ngự hoa viên, nữ thần cầu vồng đi thông báo với Thần Hậu.
Một mình Chu Lợi Địch đứng ở ngự hoa viên, hoàn toàn không có chút kinh ngạc cùng sợ hãi, ngược lại còn…… thực nhẹ nhàng nhàn nhã. Chu Lợi Địch hoàn toàn không lo lắng chút nữa gặp Thần Hậu phải làm sao, mà là tò mò thưởng thức ngự hoa viên thiên giới, nghiên cứu hoa thiên giới và hoa nhân giới có gì bất đồng……
Ngự hoa viên thiên giới so với ngự hoa viên hoàng cung Tô Tác Khố còn lớn hơn mấy trăm lần, quả thực là mênh mông vô bờ, nơi nơi đều là kỳ hoa dị thảo chưa gặp qua bao giờ. Bách hoa xinh đẹp kiều diễm dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, hương thơm nồng đậm làm cho người ta phiêu bồng nhẹ nhàng……
Con ngươi xinh đẹp thần bí như phỉ thúy cao cấp nhất, đột nhiên hiện lên một đạo lưu quang, Chu Lợi Địch rất nhanh đi đến trước một bụi hoa hồng, khuôn mặt tuấn mỹ như thần linh lộ ra một chút tươi cười kỳ quái.
Chỉ thấy hoa hồng xanh biếc quen thuộc ở dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng như ngọn lửa màu đỏ xinh đẹp, đó là hoa hồng xanh thần kỳ trước kia mỗi ngày Chu Lợi Địch đều nhận được
Chu Lợi Địch nhìn hoa hồng xanh, đoán không ra cậu có biểu lộ gì. Cùng suy đoán của cậu không khác nhau, hoa hồng xanh này quả nhiên là vật của thiên giới, người tặng hoa hồng xanh cho cậu là người thiên giới……
Phía sau đột nhiên truyền đến một cảm giác áp bách mãnh liệt, khiến Chu Lợi Địch xoay người, lập tức thất thần. Cách đó không xa là một vị thần tóc vàng mắt vàng, thân hình cao lớn, trên trán có khắc ấn kỳ quái, tuấn mỹ chói mắt làm cho người ta không mở nổi mắt.
Chu Lợi Địch chưa từng gặp nam nhân tuấn mỹ đẹp mắt như thế, quan trọng nhất là khí chất của hắn vô cùng đặc biệt. Rõ ràng trên người tỏa ra vạn đạo dương quang kim sắc, nhưng cảm giác toàn thân lại không một tia ấm áp, ngược lại cho người ta một cảm giác rất lạnh lùng vô tình như băng sơn ……
Dưới ánh dương quang xinh đẹp, giữa bách hoa kiều diễm, Chu Lợi Địch và vị thần tóc vàng không biết tên lẳng lặng chăm chú nhìn đối phương, trong nháy mắt thời gian tĩnh lặng như dừng lại.
Sau khi nhìn chằm chằm vị thần tóc vàng thật lâu, Chu Lợi Địch khẽ cong khóe môi, đối với vị thần tóc vàng lộ ra mỉm cười sáng lạn động lòng người.
– Nhân loại thấp hèn
Đáp lại Chu Lợi Địch là thanh âm lạnh như băng tràn ngập chán ghét vô cùng khinh bỉ.
Chu Lợi Địch khẽ sửng sốt, chợt không cho là đúng cười nhẹ, tựa hồ tuyệt không tức giận.
Vị thần tóc vàng hừ lạnh một tiếng, lạnh như băng xoay người rời đi, trên mặt Chu Lợi Địch hiện lên một tia bất đắc dĩ. Vị thần này quả nhiên như lời đồn chán ghét nhân loại
Chu Lợi Địch biết vị thần tuấn mỹ lạnh như băng này sao?
Kì thật Chu Lợi Địch chưa từng gặp qua vị thần tóc vàng này, nhưng cậu biết đó là ai, nhìn dung mạo cùng khí độ hắn phi phàm kinh người, hẳn là đại nhi tử Thần Vương và Thần Hậu sủng ái nhất, thiên giới đệ tam quang minh thần Thước Nhĩ Thác Tư.
Thước Nhĩ Thác Tư là quang minh thần, cũng là thẩm phán thần, nổi tiếng lạnh lùng vô tình, ý chí sắt đá. Nhưng cũng là vị thần ưu tú nhất, là trợ thủ đắc lực của Thần Hậu. Tất cả các vị thần đều cho rằng hắn sẽ là Thần Vương đương nhiệm siêu việt, trở thành thần vương ưu tú nhất trong lịch sử thiên giới.
Bất quá…… Vị quang minh chi thần vĩ đại này quả nhiên giống như trong lời đồn, dị thường ác cảm chán ghét nhân loại. Không giống Thần Hậu thích nhân loại, Thước Nhĩ Thác Tư và Thần Vương giống nhau, cảm thấy nhân loại hèn mọn vô dụng rác rưởi nhất, không thích nhân loại.
Chu Lợi Địch quay đầu nhìn hoa hồng xanh dưới ánh mặt trời nở càng thêm kiều diễm, xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt tuấn tú rơi vào trầm tư. Ánh mặt trời…… hoa hồng xanh…… Quang minh chi thần…… Vốn tưởng rằng……
Bất quá nhìn phản ứng vị thần kia, xem ra mình đã đoán sai……
– Chu Lợi Địch điện hạ, Thần Hậu đáp ứng gặp ngươi, mời theo ta.
Qua rất lâu, nữ thần cầu vồng Ngả Á Lệ rốt cục đã trở lại.
– Đa tạ nữ thần.
Chu Lợi Địch gật đầu mỉm cười, trong mắt lại hiện lên một tia ngưng trọng. Xem nữ thần cầu vồng lâu như vậy mới trở lại, hẳn là mất không ít thời gian thuyết phục Thần Hậu gặp mình, tình huống này chỉ sợ so với cậu hình dung còn tồi tệ hơn.
Tươi cười ấm áp như ngày xuân lập tức liền mê đảo Ngả Á Lệ, đã là nữ thần mấy ngàn tuổi thế nhưng vẫn giống thiếu nữ đỏ mặt, trong mắt tràn đầy ngượng ngùng.
Thần tộc người người đều là tuấn nam mỹ nữ, nhất là vài vị vương tử thần tộc lại là mỹ nam tử siêu cấp hiếm có khó tìm, nhưng nhìn đến vị thái tử nhân loại này cao nhã ôn nhu, phong độ nhẹ nhàng, nàng vẫn nhịn không được bị mê đảo.
Nàng chưa từng gặp qua nam nhân thanh dật thoát tục như vậy, ôn nhu hữu lễ, còn có mị lực hơn cả thần tộc
– Chu Lợi Địch điện hạ, chờ chút nữa nhìn thấy Thần Hậu nhất định phải cẩn thận, Thần Hậu bởi vì chuyện của lệnh tôn mà vô cùng tức giận, không biết sẽ đối với ngươi như thế nào.
Ngả Á Lệ trên đường mang Chu Lợi Địch đi cung điện Thần Hậu, lo lắng dặn dò. Nàng rất thích Chu Lợi Địch, hy vọng Chu Lợi Địch có thể bình an.
– Cám ơn nữ thần, ta sẽ cẩn thận.
Chu Lợi Địch lại gật đầu mỉm cười.
– Xin hỏi nữ thần có biết phụ hoàng ta là vì nguyên nhân gì chọc giận Thần Hậu?
Phụ hoàng luôn luôn cẩn thận, đối với Thần Hậu khẳng định sẽ rất cẩn thận, hẳn là sẽ không đắc tội Thần Hậu, cậu cảm thấy chuyện này không đơn giản……
– Chuyện đó……
Ngả Á Lệ do dự một chút, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, xác định chung quanh không có ai, mới nhỏ giọng nói với Chu Lợi Địch:
– Bởi vì lệnh tôn ở trước mặt Thần Hậu nói ra chữ ‘Trư’, Thần Hậu ghét nhất chính là trư, cho nên liền nổi trận lôi đình giận dữ hạ lệnh đem lệnh tôn giam lại.
Có rất ít người biết Thần Hậu toàn năng không gì không làm được không sợ bất cứ thứ gì, lại duy nhất sợ “Trư”.“Trư” Ở thần giới là thứ tuyệt đối không cho phép xuất hiện, thậm chí không thể tại thần giới nhắc tới chữ “Trư”, người vi phạm sẽ bị Thần Hậu nghiêm trị.
– Thì ra là như vậy Cám ơn nữ thần nói cho ta biết, ta mãi mãi sẽ cảm tạ nữ thần đã trợ giúp.
Chu Lợi Địch đối với Ngả Á Lệ cười càng ôn nhu, thiếu chút nữa đem hồn nữ thần cầu vồng câu đi mất.
Không nhìn Ngả Á Lệ bị mình mê đến thần hồn điên đảo, Chu Lợi Địch trong mắt hiện lên một tia u quang, xem ra phụ hoàng là trúng kế. Rõ ràng là có người tính kế với phụ hoàng, không, là đối với toàn bộ Tô Tác Khố bất mãn, cho nên mới thiết kế độc kế hãm hại phụ hoàng —
Nếu không phụ hoàng làm sao lại ở trước mặt Thần Hậu cao quý vĩ đại nói ra chữ “Trư”, xem ra là có người nói gì đó với phụ hoàng, làm cho phụ hoàng cố ý ở trước mặt Thần Hậu nói chữ “Trư”…… Không cần đoán, làm như vậy chỉ có địch quốc An Lỗ Đặc, cũng chỉ có An Lỗ Đặc vương tài năng nghĩ ra loại độc kế này, có biện pháp phái người đến thần giới lừa gạt phụ hoàng trúng kế.
Cũng không phải rất kỳ quái, lần này Tô Tác Khố bọn họ tranh sủng ái của thần, phụ hoàng còn đi thiên giới du ngoạn, tự nhiên sẽ làm cho An Lỗ Đặc ghen tị bất mãn. Nhưng An Lỗ Đặc vương mặc dù giả dối, lại không phải một người âm hiểm vô sỉ, ông ta phải làm như vậy rất có thể là trong nước An Lỗ Đặc đã xảy ra đại sự gì ……
Sự tình so với cậu tưởng tượng càng phức tạp, bất quá cũng không cần bận tâm, hiện tại quan trọng nhất là phải cứu phụ hoàng ra ……
Trong đại sảnh thần điện vô cùng tráng lệ được bao phủ bởi tiên khí, ngồi hai vị đại thần một nam một nữ, kim quang lấp lánh chói mắt.
Ngồi ở chủ vị, nữ thần thần thánh uy nghiêm, có một mái tóc giống đại dương cuộn sóng sáng lạng xinh đẹp dài qua thắt lưng, trên tóc còn cắm lông vũ trắng noãn. Con ngươi giống ngọc lưu ly bảy sắc (1 thần kỳ xinh đẹp không thốt nên lời, thân thể thướt tha đầy đặn mặc trường bào tuyết trắng mang đai lưng màu vàng, lộ ra da thịt bên ngoài trong suốt như bạch ngọc, tỏa ra vạn đạo kim quang chói mắt.
Trên đời rốt cuộc không tìm ra nữ nhân so với nàng đẹp hơn, vẻ đẹp của nàng vượt qua hết thảy, làm cho người ta không thể không than thở: Trên đời làm sao lại có nữ nhân xinh đẹp như thế
Có thể có mỹ mạo như thế tự nhiên chỉ có đệ nhất mỹ nhân tam giới Thần Hậu Mai Ti Lộ Á, ngồi ở bên cạnh bà là nam thần tuấn mỹ, chính là lúc trước Chu Lợi Địch ở ngự hoa viên thiên giới gặp được đại vương tử thiên giới quang minh thần Thước Nhĩ Thác Tư.
Khuôn mặt kia hoàn mỹ tìm không ra một tỳ vết nào vẫn như cũ lạnh lùng, không chút biểu tình, toàn thân tản mát ra một cỗ sát khí làm người ta không rét mà run.
– Tiểu nhân là Chu Lợi Địch – Khố Hãn nhi tử của Tội nhân Tô Tác Khố hoàng đế bái kiến Thần Hậu và đại điện hạ, cảm tạ hai vị bằng lòng gặp tiểu nhân.
Đứng trong đại sảnh mỹ nam tử tóc nâu, hoàn toàn không bị khí thế của hai vị đại thần dọa sợ, vẫn ung dung tự nhiên, tao nhã hường về phía hai vị thần hành lễ.
– Nghe Ngả Á Lệ nói ngươi nhất định phải gặp ta, là muốn cầu tình cho phụ hoàng ngươi sao?
Thần Hậu sắc mặt rất khó chịu, nhìn Chu Lợi Địch không kiên nhẫn lạnh giọng hỏi, con ngươi lưu ly bảy sắc rất nhanh hiện lên một tia kinh ngạc.
Thật không ngờ lão nhân Á Nặc Đốn kia xấu xí khó coi, nhưng lại có nhi tử xinh đẹp như vậy, tuy rằng sớm nghe nói nhi tử Á Nặc Đốn bộ dạng rất xuất sắc, nhưng không nghĩ tới sẽ đẹp mắt như thế, so với An Lỗ Đặc vương lúc còn trẻ còn tuấn mỹ hơn
– Đúng vậy, mặc dù phụ hoàng đã phạm tội lớn không thể tha thứ, nhưng thỉnh Thần Hậu tha thứ tội phụ chỉ là nhất thời nhanh miệng, cũng không phải cố ý muốn chọc giận Thần Hậu, thỉnh tha thứ tội phụ.
Chu Lợi Địch quỳ trên đất cầu xin.
Chu Lợi Địch cũng không nói ra phụ thân có thể là bị An Lỗ Đặc vương bày mưu hãm hại, không có chứng cớ khó làm cho Thần Hậu tin tưởng cậu, cùng bà giải thích chỉ càng thêm chọc giận bà.
– Lớn mật Còn muốn bổn hậu tha thứ cho phụ thân to gan lớn mật của ngươi, ngươi có biết hắn đối với bổn hậu làm chuyện gì không? Hắn cũng dám……
Thần Hậu sắc mặt càng khó nhìn, tuy rằng bà cố gắng khắc chế, nhưng rõ ràng vẫn toát ra sợ hãi.
Nghĩ đến Á Nặc Đốn dám ở trước mặt bà nói chữ “Trư” bà chán ghét sợ hãi nhất, làm cho bà mỗi đêm ác mộng liên tục, *** thần sắp suy nhược, bà liền hận không thể đem Á Nặc Đốn bằm thây vạn đoạn.
Nếu không phải Thước Tư ngăn cản bà, nói giết Á Nặc Đốn quá tiện nghi cho hắn, muốn cho hắn sống mà chịu tội, lúc ấy bà đã sớm đem Á Nặc Đốn giết.
– Dù sao bổn hậu tuyệt không tha thứ cho phụ thân ngươi, bổn hậu muốn hắn nhận hết mọi tra tấn, vĩnh viễn sống không bằng chết.
Thần Hậu oán hận nổi giận mắng, không khí bởi vì lửa giận của bà như sắp bốc cháy, phóng ra sát khí kinh người.
May mắn Chu Lợi Địch thân kinh bách chiến, không bị ảnh hưởng, nếu là người thường sớm đã thống khổ hít thở không thông.
– Nếu Thần Hậu nhất định phải trừng phạt tội phụ, tiểu nhân nguyện ý thay tội phụ nhận tất cả trừng phạt của Thần Hậu.
Chu Lợi Địch đối với Thần Hậu mỉm cười, giống như cậu đoán trước, Thần Hậu tuyệt sẽ không đơn giản tha cho phụ hoàng.
– Ngươi nguyện ý thay phụ thân ngươi nhận hết thảy trừng phạt?
Thần Hậu khẽ nhíu mày, lạnh như băng đánh giá Chu Lợi Địch.
Tiểu tử này tuy rằng nói chuyện khúm núm, nhưng trên người lại không tìm thấy nửa điểm cảm giác khúm núm, cũng tìm không thấy một chút sợ hãi, cậu giơ tay nhấc chân tràn ngập tao nhã cùng tự tin.
Tuy rằng cậu cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ đối với mình thực cung kính, nhưng ở trong mắt cậu lại nhìn không thấy nửa điểm cung kính chân chính, cậu cũng không sợ mình……
Chưa từng có người nào dám không sợ mình, xú tiểu tử nhân loại chết tiệt này, so với phụ hoàng Á Nặc Đốn của cậu còn chán ghét đáng giận gấp trăm lần
– Đúng vậy
Chu Lợi Địch gật đầu. Trước khi đến thiên giới, cậu đã tính toán đến những tình huống xấu nhât, quyết định thay phụ hoàng nhận hết mọi trừng phạt, bao gồm chết
Vô luận là làm con, hay là làm thần dân, trách nhiệm cứu phụ hoàng ra đều thuộc về cậu ……
– Ta có thể sẽ giết ngươi, cũng có thể khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi không sợ sao?
Thần Hậu cười lạnh hỏi, đối với Chu Lợi Địch vô cùng chán ghét, nàng không tin Chu Lợi Địch thật sự sẽ không sợ.
– Chỉ cần có thể cứu phụ hoàng, bảo hộ Tô Tác Khố, làm cho tiểu nhân chết một vạn lần, tiểu nhân cũng không tiếc.
Chu Lợi Địch xem thường cười trả lời, lục mâu hiện lên một tia bất đắc dĩ. Không nghĩ tới chính mình đã rất cố gắng giả bộ sợ hãi, nhưng vẫn bị Thần Hậu phát hiện.
Thần hậu và con trai của nàng quả thật so với mình cường đại hơn nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể đem mình và phụ hoàng giết chết, đem Tô Tác Khố hủy diệt, nhưng cậu chính là không có cách nào sợ hãi bọn họ.
– Vậy bổn hậu sẽ thành toàn ngươi, cho ngươi chết ngay lập tức.
Thần Hậu giận dữ, tay chỉ hướng Chu Lợi Địch, muốn lập tức giết chết cậu, không nghĩ tới Thước Nhĩ Thác Tư ngồi ở bên cạnh vẫn không mở miệng lại ngăn cản bà.
– Mẫu hậu, xin đợi một chút.
– Thước Tư?
Thần hậu nghi hoặc nhìn nhi tử.
– Mẫu hậu, không bằng đem cậu ta ném cho Hắc Tư làm tính nô, như vậy so với giết càng có thể trừng phạt cậu ta và Tô Tác Khố hoàng đế.
Kim mâu xinh đẹp giống như thái dương ấm áp lại tàn nhẫn nhìn Chu Lợi Địch, thanh âm uy nghiêm lạnh như băng làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Hắc Tư tên đầy đủ Hắc Nặc Lỗ Tư, là đệ đệ thứ nhất của Thước Nhĩ Thác Tư một trong tam bào thai, chuyện xấu đầy rẫy, vô cùng hung bạo háo sắc, nam nữ đều ăn. Quan trọng nhất Hắc Nặc Lỗ Tư là một quái thú bộ dạng xấu xí vô cùng, nghe nói xấu đến mức Thần Hậu cũng chán ghét.
– Chủ ý này không tệ
Nhãn tình Thần Hậu sáng lên, lần đầu tiên đối với Chu Lợi Địch nở nụ cười, nụ cười kia cực kỳ xinh đẹp, nhưng lời nói ra lại đáng sợ.
Chủ ý này của nhi tử thật sự là hay, đem thánh đức thái tử trong nhân loại được xưng ưu tú hoàn mỹ nhất này ném cho Hắc Tư làm tính nô, bị Hắc Tư ngược đãi đùa bỡn, tuyệt đối so với đem thiên đao vạn quả, còn làm cho cậu ta và Tô Tác Khố hoàng đế thống khổ hơn.
Bà đã chờ không kịp muốn nhìn thấy hình ảnh xú tiểu tử luôn tự cho là đúng này bị Hắc Tư cường bạo
Hừ, phàm là người dám làm cho bà không vui, làm cho bà căm ghét, toàn bộ đều đừng nghĩ có kết cục tốt
– Chu Lợi Địch -Khố Hãn, nếu như đem ngươi thưởng cho con thứ hai của ta Hắc Nặc Lỗ Tư làm tính nô, mới có thể cứu phụ thân của ngươi, bảo vệ quốc gia ngươi, ngươi nguyện ý không?
Thần Hậu đối Chu Lợi Địch mỉm cười nói.
Kỳ thật Chu Lợi Địch không có lựa chọn, nếu như Chu Lợi Địch không đáp ứng, bà cũng sẽ kiên quyết đưa cậu ta cho Hắc Tư, bà thật sự rất chán ghét nam tử nhân loại xinh đẹp thông minh, cao quý tao nhã này
Không biết vì sao, lần đầu tiên bà nhìn thấy kẻ gọi là thánh đức thái tử này, đã chán ghét không nói nên lời, có thể là bởi vì phụ thân cậu ta đối mình làm chuyện đại bất kính đi
– Tiểu nhân nguyện ý, thỉnh Thần Hậu lập tức thả tội phụ, cũng cho ông hồi Tô Tác Khố.
Chu Lợi Địch không có chút do dự, lập tức đáp ứng.
Cậu đương nhiên biết Hắc Tư là ai, cũng biết ý đồ Thần Hậu muốn nhục nhã, tra tấn cậu, càng biết chính mình sau khi đáp ứng sẽ có kết cục thê thảm gì. Nhưng nếu có thể cứu phụ hoàng, hết thảy đều không quan hệ
Bất quá…… Lục mâu nhìn về nơi cao cao tại thượng kia, so với hàn băng còn lạnh hơn ngàn lần, đầu sỏ hại mình phải làm tính nô của hắc ám chi thần. Vị thần tộc vương tử này rõ ràng chấp chưởng quang minh, lại vô cùng lãnh khốc tựa hồ so với Thần Hậu còn chán ghét mình hơn, lại nghĩ ra chủ ý ác độc như vậy trừng phạt……
Thước Nhĩ Thác Tư chú ý tới Chu Lợi Địch đang nhìn mình, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, kim mâu tràn đầy xem thường và khinh bỉ.
Chu Lợi Địch giống như vừa rồi ở ngự hoa viên, hoàn toàn không để ý, ngược lại còn đối với hắn lộ ra nụ cười thản nhiên.
Thước Nhĩ Thác Tư khẽ giật mình, kim mâu nhanh chóng hiện lên một lưu quang kỳ quái khó nhận thấy, nhưng rất nhanh kim mâu xinh đẹp lại khôi phục lạnh như băng, rất cẩn thận không làm cho bất luận kẻ nào phát hiện……
Nếu hỏi trên thế giới nơi hắc ám đáng sợ nhất là chỗ nào, tin tưởng tất cả mọi người sẽ nói là Địa Ngục, mà Địa Ngục tầng dưới cùng là “u ám giới” còn là nơi tối tăm hắc ám đáng sợ nhất Địa Ngục, cũng là nơi thần bí nhất.
Hắc ám chi thần ở tại “u ám giới” chẳng những hàng năm tràn ngập chướng khí đáng sợ, hơn nữa khắp nơi đầy rẫy cạm bẫy, còn có rất nhiều cửa vào dị thứ nguyên không gian, tựa như một mê cung to lớn. Nếu không cẩn thận vào dị giới, sẽ vĩnh viễn không ra được, vĩnh viễn bị lạc ở dị giới không biết.
– Ngươi về sau sẽ ở nơi này.
Đây là câu nói đầu tiên Chu Lợi Địch nghe được sau khi bị buộc phải đến “u ám giới”, nghênh đón cậu là tâm phúc của hắc ám chi thần sứ giả Địa Ngục Bội La, một khô lâu quái (2 (bộ xương khô cao lớn làm cho người ta sợ hãi.
Chu Lợi Địch gật đầu, tùy tiện đánh giá bốn phía, một tòa cung điện rất lớn, vô cùng hoa lệ, cái gì cũng có.
Thật là có chút bất ngờ, cậu còn tưởng rằng làm tính nô đãi ngộ sẽ rất kém, khả năng sẽ bị giam ở địa lao linh *** nào đó.
– Ngươi tốt nhất đợi trong này, không nên chạy loạn khắp nơi, buổi tối chủ nhân sẽ đến sủng hạnh ngươi.
Khô lâu quá trống rỗng nhìn không ra biểu tình đối với Chu Lợi Địch nói, thanh âm dị thường chói tai khó nghe, làm cho người ta trong lòng run sợ.
Nếu là người thường đối mặt Bội La, không hù chết cũng sẽ dọa ngất, nhưng Chu Lợi Địch vẻ mặt lại trấn định, lễ phép cười nói:
– Được rồi, cám ơn sứ giả
Nơi này là Địa Ngục, vô luận xuất hiện yêu ma quỷ quái gì đều thực bình thường, chỉ là một khô lâu quái không có gì lạ.
Sau khi khô lâu quái khủng bố dọa người ở trước mặt Chu Lợi Địch biến mất, Chu Lợi Địch cũng không nhân cơ hội trốn khỏi cung điện, mà ngồi vào cạnh giường lớn nghỉ ngơi.
Cậu không phải không muốn trốn, mà là trước khi chạy trốn, cậu muốn giết hắc ám thần
Khóe miệng nâng lên một nụ cười tao nhã mê người, Chu Lợi Địch đột nhiên từ trên người rút ra một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, đây là vũ khí cậu vẫn mang ở bên người dùng để phòng thân, cũng sẽ dùng để giết chết hắc ám thần.
Tuy rằng đáp ứng Thần Hậu phải làm tính nô của hắc ám thần, nhưng cậu cũng không thật sự muốn bị một dã thú chiếm lấy *** loạn chơi đùa, nói như thế nào thì cậu đường đường cũng là thái tử một quốc gia, không thể làm chuyện hổ thẹn với Tô Tác Khố.
Cậu đáp ứng Thần Hậu, thứ nhất là vì cứu phụ thân và quốc gia, thứ hai là vì giết chết hắc ám thần vì dân trừ hại, hắc ám thần tàn bạo thích giết chóc, hoang *** vô độ, thường xuyên bắt cướp nam nữ loài người đến Địa Ngục tiền *** hậu sát, tội ác tày trời, chính mình khó có được cơ hội nhìn thấy hắn, tự nhiên không thể buông tha cơ hội giết hắn.
Dù sao u ám giới và rất nhiều thế giới không biết tên khác tương liên, dị giới đột nhiên chạy ra ma thú kỳ quái đem hắc ám thần giết, cũng không phải không có khả năng……
Giết hắc ám thần xong, cậu dựng lên chuyện mình bị một dị giới ma thú ăn thịt, sau đó chạy đến dị thứ nguyên không gian trốn là được. Tuyệt đối sẽ không có người phát hiện chân tướng, tự nhiên phụ hoàng và Tô Tác Khố bọn họ cũng sẽ không bởi vậy mà bị liên lụy……
Phụ hoàng hiện tại hẳn là đã trở về Tô Tác Khố, đáng tiếc còn chưa gặp phụ hoàng lần cuối cùng đã bị Thần Hậu đưa đến u ám giới. Đời này chỉ sợ cũng không thể cùng phụ hoàng, mẫu hậu gặp mặt lần nữa, cũng không có biện pháp trở về Tô Tác Khố, nhưng chuyện này cũng không còn cách nào
Chu Lợi Địch khe khẽ thở dài, bất quá trước khi đến thiên giới, cậu đã triệu tập toàn bộ trọng thần an bài hết thảy, cũng lưu lại thư để phụ hoàng lập đường đệ thành thật hàm hậu của mình làm tân thái tử. Như vậy nếu như chính mình không ở đó, Tô Tác Khố cũng không có vấn đề gì, không cần lo lắng. Chỉ là mẫu hậu vẫn thương tâm khóc, làm cho cậu có chút không yên lòng……
Bất quá so với mẫu hậu, An Lỗ Đặc càng làm cho cậu để ý, xem An Lỗ Đặc vương vội vã muốn trừ bỏ bọn họ như thế, An Lỗ Đặc vương khả năng sống không lâu.
Tuy rằng An Lỗ Đặc vương hại phụ hoàng thiếu chút nữa bị Thần Hậu giết chết, mình hiện tại phải làm tính nô cho dã thú, nhưng cậu cũng không hận ông ta, bởi vì cậu có thể lý giải ông ta vì cái gì làm như vậy.
Quốc vương An Lỗ Đặc tương lai An Địch Mỹ Áo vương tử và An Lỗ Đặc quốc vương thông minh tài cán hoàn toàn khác nhau, luận thông minh tài trí chỉ sợ gã là vương tử kẻ kém cỏi nhất trong toàn bộ đại lục. Nếu An Lỗ Đặc quốc vương chết, Tô Tác Khố có thể dễ dàng nuốt An Lỗ Đặc, An Lỗ Đặc quốc vương vì quốc gia và nhi tử, đương nhiên muốn trước khi chết nghĩ biện pháp trừ bỏ bọn họ……
Tuy rằng An Địch Mỹ Áo vương tử không có tài năng làm quân chủ, nhưng cậu đối gã ấn tượng cũng rất sâu. Cậu trước đây từng gặp An Địch Mĩ Áo vương tử, là một người xinh đẹp giống hoa thủy tiên, nhưng cũng giống hoa thủy tiên tự kỷ thích chưng diện, rất thú vị……
Chu Lợi Địch nhẹ nhàng ngáp một cái, nằm ở trên chăn nệm bằng tơ vàng mềm mại xinh đẹp, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Không còn bao nhiêu thời gian, trước khi hắc ám thần đến, cậu phải bồi dưỡng *** thần……
(1ngọc lưu ly bảy màu:
luu ly
(2 khô lâu quái:2
Trong hoàng cung An Lỗ Đặc bao phủ ở một mảnh mây đen mù sương, ngoại từ nguyên nhân người An Lỗ Đặc bọn họ luôn luôn khinh thường người Tô Tác Khố thì người Tô Tác Khố lại được Thần Hậu tán thưởng, hoàng đế Tô Tác Khố còn được mời đến thần giới du ngoạn, làm cho bọn họ uể oải còn có nguyên nhân quan trọng nhất là An Lỗ Đặc vương bị bệnh.
An Lỗ Đặc vương sau khi từ biên cảnh trở về, liền bệnh nặng không dậy nổi, tất cả ngự y đều thúc thủ vô sách. Tuy rằng An Lỗ Đặc vương hạ lệnh, không cho phép truyền ra ngoài ông bị bệnh, ông rất nhanh sẽ khỏe, nhưng trong vương cung mọi người vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Trong tẩm cung An Lỗ Đặc không ngừng truyền đến tiếng thở nặng nề đáng sợ cùng tiếng ho khan, tẩm cung to lớn chỉ có hai người, ho khan là do người nằm trên giường phát ra. Bởi vì cách tấm màn thật dày. Cho nên thấy không rõ tình trạng ông như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
– Bệ hạ có phải rất khó chịu không? Lão thần lập tức cho người kêu ngự y đến.
Lão giả quỳ gối bên ngoài màn giường lo lắng nói, xoay người muốn gọi thị vệ canh giữ ở bên ngoài lại bị người trên giường ngăn lại.
– Trát Lợi Lặc, đợi đã, đừng kêu ngự y.
– Nhưng là thân thể của bệ hạ….
– Trát Lợi Lặc, ngươi hãy nghe ta nói, thời gian của ta không còn nhiều, ta có chuyện muốn nhờ ngươi…. Khụ khụ khụ….
Trên giường bóng người nhẹ nhàng lắc đầu, nói còn chưa nói xong lại kịch liệt ho khan. Xem ra bệnh không nhẹ.
– Bệ hạ, vẫn là để lão thần kêu ngự y đến xem bệnh cho ngài đi.“
Tể tướng Trát Lợi Lặc của An Lỗ Đặc vội muốn chết, bệnh của bệ hạ so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, nhưng ông lại không có biện pháp gì, không thể làm gì cho bệ hạ mà ông kính yêu.
-Không cần, cơ thể của ta ta rõ nhất, ngự y không chữa khỏi …. Khụ khụ..
Người trên giường nghỉ ngơi một hồi, suy yếu nói.
– Trát Lợi Lặc, ta biết ta sắp chết, nhưng ta có rất nhiều chuyện không yên lòng, Mỹ Mỹ còn quá nhỏ, nó tuyệt đối không có biện pháp thống trị tốt An Lỗ Đặc, còn phải nhờ ngươi phụ tá nó nhiều hơn …. Khụ khụ
– Xin bệ hạ yên tâm, lão thần nhất định sẽ phụ tá điện hạ … Bệ hạ, ngài nhất định sẽ khỏe lại, Đại Tế Ti mỗi ngày đều vì ngài cầu phúc, ngài tuyệt đối không có việc gì …
Trát Lợi Lặc lắc đầu. Thanh âm đã có chút suy yếu, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn rất rõ ràng lần này bệ hạ thật sự sắp chết
– Khụ khụ.. Ngươi để cho Đại Tế Ti nghỉ ngơi, ta còn có chuyện khác cho hắn làm… Khụ khụ.. Sau khi ta chết Tô Tác Khố nhất định sẽ nhân cơ hội xâm lược An Lỗ Đặc chúng ta, Thần Hậu hiện tại sủng ái bọn họ, sẽ không bảo hộ An Lỗ Đặc, đến lúc đó…… Khụ khụ khụ…… Mỹ Mỹ nhất định ứng phó không được……
– Bệ hạ lo lắng chính là điều lão thần vẫn lo lắng, không biết bệ hạ có biện pháp nào?
Lão giả ở trong lòng nặng nề thở dài một hơi, nếu bệ hạ chết, An Lỗ Đặc liền tràn ngập nguy cơ.
Tô Tác Khố hoàng đế đối với An Lỗ Đặc vẫn như hổ rình mồi, mà thái tử Tô Tác Khố Chu Lợi Địch lại ưu tú vô cùng, so với hoàng đế Tô Tác Khố càng thêm đáng sợ. Trái lại quốc vương tương lai của bọn họ An Địch Mỹ Áo vương tử…… Ai, không đề cập tới cũng được
Nếu bệ hạ đi về cõi tiên, phụ tử hoàng đế Tô Tác Khố đánh tới, An Lỗ Đặc bọn họ tuyệt đối sẽ mất nước
– Phải bảo vệ An Lỗ Đặc và Mỹ Mỹ an toàn, phải trừ bỏ Chu Lợi Địch thái tử……
Sau màn giường thanh âm suy yếu đột nhiên trở nên sắc bén âm ngoan.
Chu Lợi Địch thái tử vừa chết, Tô Tác Khố tất nhiên sẽ đại loạn, hoàng đế Tô Tác Khố mất đi người thừa kế sẽ không rảnh tới xâm lược An Lỗ Đặc bọn họ.
– Ý của Bệ hạ rất hay, chỉ là Chu Lợi Địch thái tử võ nghệ cao cường, hoàng cung Tô Tác Khố thủ vệ vô cùng sâm nghiêm, muốn phái thích khách đi ám sát cậu ta chỉ sợ rất khó
Trát Lợi Lặc sớm nghĩ tới muốn phái người đi giết họa lớn Chu Lợi Địch này, nhưng suy nghĩ rất nhiều biện pháp ám sát đều không được.
– Không cần chúng ta xuống tay, Á Nặc Đốn hiện tại không phải đang ở thiên giới du ngoạn sao, chúng ta chỉ cần……
An Lỗ Đặc vương nói vài câu vô cùng nhỏ giọng, chỉ có hắn và Trát Lợi Lặc trước giường có thể nghe được.
– Bệ hạ thật là diệu kế Á Nặc Đốn không biết bí mật kia, nhất định sẽ trúng kế, mà Chu Lợi Địch thái tử hiếu thuận khẳng định sẽ cứu phụ hoàng, đến lúc đó bọn họ phụ tử nhất định phải chết, có thể toàn bộ thủ đô đế quốc Tô Tác Khố sẽ bị Thần Hậu giận dữ hủy diệt.”
Trát Lợi Lặc nghe xong lập tức tán dương, trong mắt tràn ngập sùng bái.
Không hổ là bệ hạ, có thể nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như thế, nếu An Địch Mỹ Áo vương tử có thể có một nửa thông minh tài trí của bệ hạ, ông và bệ hạ sẽ không cần lo lắng cho tương lai An Lỗ Đặc
– Ngươi mau để cho Đại Tế Ti đi làm đi
An Lỗ Đặc vương mỉm cười, kế này thật sự quá độc, nếu không phải bệnh tình của ông nguy kịch, ông tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Nhưng vì bảo hộ nhi tử và quốc gia ông yêu quý, ông phải ngoan độc một chút, trước khi ông chết ông phải đem những kẻ có khả năng gây tổn hại cho nhi tử và quốc gia toàn bộ diệt trừ……
– Tuân lệnh, bệ hạ Lão thần sẽ đi thông tri cho Đại Tế Ti, thỉnh bệ hạ yên tâm
Trát Lợi Lặc hướng An Lỗ Đặc vương thi lễ, lập tức rời khỏi cung điện.
Cung điện to như vậy nhất thời chỉ còn một mình An Lỗ Đặc quốc vương, An Lỗ Đặc quốc vương đau khổ vô cùng ho khan, xem ra ông thật sự sắp chết.
Nếu có thể, ông hy vọng mình đừng chết nhanh như vậy, nhi tử mới mười tám tuổi, tính cách lại đặc biệt tùy hứng kiêu căng, quan trọng nhất là hài tử kia hoàn toàn không có một chút tài năng. Sau khi mình chết, ông thật sự thực lo lắng nhi tử làm sao làm tốt An Lỗ Đặc quốc vương……
“Khụ khụ…… Thân ái, cầu ngươi cho ta thêm một chút thời gian, chờ ta đem sự tình an bài tốt, ngươi lại đến đón ta…… Khụ khụ…… Mỹ Mỹ của chúng ta quá nhỏ, ta thật sự không yên lòng nó…… Khụ khụ khụ…… Khụ khụ……”
Tô Tác Khố hoàng đế đi thiên giới đã tám tháng, bởi vì Chu Lợi Địch giám quốc, Tô Tác Khố hết thảy bình thường. Chu Lợi Địch vẫn lo lắng Tà Thần Ốc Lệ Ti xâm phạm, cả nước tiếp tục đắm chìm trong vui sướng.
Sau khi Chu Lợi Địch thượng triều, vẫn giống ngày thường ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, chỉ là Chu Lợi Địch thoạt nhìn có chút lơ đãng, khuôn mặt tuấn mỹ thanh dật có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Lục mâu xinh đẹp thâm thúy giống đại dương từ tấu chương nâng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn mù mịt, âm u.
Đã năm ngày, từ ngày đó cậu hôn lên ánh mặt trời, sau đó mặt trời đột nhiên biến mất, Tô Tác Khố đã năm ngày không nhìn thấy mặt trời, hoa hồng xanh cũng không đến nữa ……
Cậu không rõ ánh mặt trời vì cái gì đột nhiên biến mất, chẳng lẽ là bởi vì…… Thẹn thùng?
Ánh mặt trời bị cậu hôn, cho nên cảm thấy thẹn thùng muốn chạy trốn? Ngay cả mỗi ngày nhất định sẽ tặng hoa hồng xanh cũng không tặng?
Ánh mặt trời thật đúng là thẹn thùng Chu Lợi Địch khẽ nhếch khóe môi.
Bất quá…… nụ cười lập tức biến mất, không biết là có phải gần đây đã có thói quen được ánh mặt trời chiếu rọi, đột nhiên nhìn không thấy ánh mặt trời, trong lòng luôn có chút bất an.
Tuyết ưng hôm nay cũng có chút quái, từ buổi sáng đã bắt đầu kêu loạn, tuyết ưng chưa từng như vậy. Động vật nhạy bén nhất, xem ra sắp xảy ra chuyện gì……
Cũng không biết phụ hoàng ở thiên giới như thế nào? Có phải hết thảy đều thuận lợi hay không
– Điện hạ, Đại Tế Ti cầu kiến
Ngoài cửa truyền đến thanh âm thị vệ, làm cho Chu Lợi Địch lấy lại *** thần.
– Cho hắn vào
– Thái tử điện hạ, việc lớn không tốt
Đại Tế Ti tiến vào sau ngay cả hành lễ cũng quên, liền kinh hoảng vô cùng kêu lên.
– Xảy ra chuyện gì?
Chu Lợi Địch mỉm cười hỏi. Cậu dự cảm khá chính xác, mới cảm thấy bất an Đại Tế Ti đã tới rồi.
– Hồi bẩm thái tử điện hạ, hoàng đế bệ hạ ở thiên giới đã gặp đại họa, hoàng đế bệ hạ không biết như thế nào chọc giận Thần Hậu, đã bị Thần Hậu giam lại.
Đại Tế Ti vội vàng bẩm báo, sắp vội muốn chết. Sau khi ông biết tin tức kinh người này, lập tức liền tới hoàng cung nói cho điện hạ.
Khuôn mặt tuấn dật hoàn mỹ hiện lên một tia khiếp sợ, bất quá Chu Lợi Địch rất nhanh liền khôi phục trấn định. Phụ hoàng ở thiên giới vẫn không truyền đến tin tức, cậu liền mơ hồ cảm thấy khả năng đã xảy ra chuyện
– Điện hạ, hiện tại làm sao?
Đại Tế Ti vô cùng lo lắng hỏi.
Thật vất vả bọn họ mới được Thần Hậu tán thưởng, hoàng đế bệ hạ còn có thể đến thiên giới du ngoạn, ai biết trời giáng họa, sự tình lại biến thành như vậy, lần này Tô Tác Khố bọn họ đại họa trước mắt.
– Đại Tế Ti không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu phụ hoàng ra.
Chu Lợi Địch trầm mặc một lát, lại lộ ra tươi cười ấm áp như gió xuân.
– Thỉnh Đại Tế Ti nghĩ biện pháp mang ta đi thiên giới, ta muốn gặp Thần Hậu, cầu xin bà thả phụ hoàng.
Làm một vương giả vĩ đại, quan trọng nhất là cho dù trời có sập xuống cũng không sợ, vô luận gặp bao nhiêu chuyện đều phải bình tĩnh, phải nhanh chóng nghĩ ra phương pháp xử lý tốt nhất.
– Điện hạ thật sự muốn đi thiên giới sao? Nếu Thần Hậu cũng đem điện hạ giam lại……
Đại Tế Ti vẻ mặt lo lắng.
– Chỉ cần có thể cứu phụ hoàng ra, những chuyện khác không cần bận tâm.
Chu Lợi Địch mỉm cười.
Hiện tại là tình huống này, cậu phải đi thiên giới gặp Thần Hậu phụ hoàng mới có đường sống. Thần Hậu luôn luôn ngang ngược, phụ hoàng vô luận là vì lý do gì đắc tội bà đều chỉ có một con đường chết, hơn nữa Tô Tác Khố cũng sẽ bị liên lụy.
Làm nhi tử và thái tử một quốc gia, cứu phụ hoàng ra và bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của cậu Hơn nữa……
Lục mâu nhìn bầu trời màu xám tro, có lẽ có thể ở thiên giới gặp được “ánh mặt trời” thẹn thùng kia
– Điện hạ
Đại Tế Ti bị sự hiếu thuận của Chu Lợi Địch cảm động đến rối *** rối mù, điện hạ thật sự là hiếu tử khó gặp, có vương tử như vậy là niềm tự hào của toàn bộ Tô Tác Khố bọn họ.
– Đại Tế Ti, chuyện đi thiên giới liền nhờ ngươi về phần phụ hoàng chọc giận Thần Hậu, trở thành tù nhân bị giam giữ, trăm ngàn không được truyền ra, nhất định phải giữ bí mật, tránh dẫn tới người dân hoảng loạn.
Chu Lợi Địch phân phó nói.
– Lão thần biết, lão thần lập tức trở về thần miếu an bài, mau chóng nghĩ biện pháp đưa điện hạ đi thiên giới
Chờ sau khi Đại Tế Ti rời đi, Chu lợi địch lập tức cho thị vệ truyền Tể tướng, đại tướng quân và vài vị trọng thần tiến cung……
Dưới sự an bài của Đại Tế Ti, ngày hôm sau Chu Lợi Địch đi thiên giới. Thiên giới ở trên chín tầng mây, từ vô số hòn đảo to lớn trên không trung tạo thành, dị thường to lớn đồ sộ, phía trên có hơn ngàn thần linh, còn có vô số người hầu.
Chân chính thống trị thiên giới, không phải Thần Vương Vưu Đông mà là Thần Hậu Mai Ti Lộ Á. Thần Vương dị thường sủng ái Thần Hậu, đem quyền lực thống trị tam giới toàn bộ ban cho Thần Hậu, mệnh lệnh của Thần Hậu chính là tất cả, trong tam giới bất luận là ai cũng không dám đắc tội Thần Hậu.
Lần này hoàng đế Tô Tác Khố chọc giận Thần Hậu, không chỉ có khả năng mạng già khó giữ, còn khả năng họa lây toàn bộ Tô Tác Khố, làm cho cả Tô Tác Khố đều bị hủy diệt.
Đại Tế Ti đặc biệt cúng tế thị nữ Thần Hậu sủng ái nhất – nữ thần cầu vồng, thỉnh cầu nữ thần cầu vồng giúp Chu Lợi Địch bái kiến Thần Hậu, sau khi nữ thần cầu vồng mang Chu Lợi Địch tới thiên giới, để cho cậu chờ ở ngự hoa viên, nữ thần cầu vồng đi thông báo với Thần Hậu.
Một mình Chu Lợi Địch đứng ở ngự hoa viên, hoàn toàn không có chút kinh ngạc cùng sợ hãi, ngược lại còn…… thực nhẹ nhàng nhàn nhã. Chu Lợi Địch hoàn toàn không lo lắng chút nữa gặp Thần Hậu phải làm sao, mà là tò mò thưởng thức ngự hoa viên thiên giới, nghiên cứu hoa thiên giới và hoa nhân giới có gì bất đồng……
Ngự hoa viên thiên giới so với ngự hoa viên hoàng cung Tô Tác Khố còn lớn hơn mấy trăm lần, quả thực là mênh mông vô bờ, nơi nơi đều là kỳ hoa dị thảo chưa gặp qua bao giờ. Bách hoa xinh đẹp kiều diễm dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, hương thơm nồng đậm làm cho người ta phiêu bồng nhẹ nhàng……
Con ngươi xinh đẹp thần bí như phỉ thúy cao cấp nhất, đột nhiên hiện lên một đạo lưu quang, Chu Lợi Địch rất nhanh đi đến trước một bụi hoa hồng, khuôn mặt tuấn mỹ như thần linh lộ ra một chút tươi cười kỳ quái.
Chỉ thấy hoa hồng xanh biếc quen thuộc ở dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng như ngọn lửa màu đỏ xinh đẹp, đó là hoa hồng xanh thần kỳ trước kia mỗi ngày Chu Lợi Địch đều nhận được
Chu Lợi Địch nhìn hoa hồng xanh, đoán không ra cậu có biểu lộ gì. Cùng suy đoán của cậu không khác nhau, hoa hồng xanh này quả nhiên là vật của thiên giới, người tặng hoa hồng xanh cho cậu là người thiên giới……
Phía sau đột nhiên truyền đến một cảm giác áp bách mãnh liệt, khiến Chu Lợi Địch xoay người, lập tức thất thần. Cách đó không xa là một vị thần tóc vàng mắt vàng, thân hình cao lớn, trên trán có khắc ấn kỳ quái, tuấn mỹ chói mắt làm cho người ta không mở nổi mắt.
Chu Lợi Địch chưa từng gặp nam nhân tuấn mỹ đẹp mắt như thế, quan trọng nhất là khí chất của hắn vô cùng đặc biệt. Rõ ràng trên người tỏa ra vạn đạo dương quang kim sắc, nhưng cảm giác toàn thân lại không một tia ấm áp, ngược lại cho người ta một cảm giác rất lạnh lùng vô tình như băng sơn ……
Dưới ánh dương quang xinh đẹp, giữa bách hoa kiều diễm, Chu Lợi Địch và vị thần tóc vàng không biết tên lẳng lặng chăm chú nhìn đối phương, trong nháy mắt thời gian tĩnh lặng như dừng lại.
Sau khi nhìn chằm chằm vị thần tóc vàng thật lâu, Chu Lợi Địch khẽ cong khóe môi, đối với vị thần tóc vàng lộ ra mỉm cười sáng lạn động lòng người.
– Nhân loại thấp hèn
Đáp lại Chu Lợi Địch là thanh âm lạnh như băng tràn ngập chán ghét vô cùng khinh bỉ.
Chu Lợi Địch khẽ sửng sốt, chợt không cho là đúng cười nhẹ, tựa hồ tuyệt không tức giận.
Vị thần tóc vàng hừ lạnh một tiếng, lạnh như băng xoay người rời đi, trên mặt Chu Lợi Địch hiện lên một tia bất đắc dĩ. Vị thần này quả nhiên như lời đồn chán ghét nhân loại
Chu Lợi Địch biết vị thần tuấn mỹ lạnh như băng này sao?
Kì thật Chu Lợi Địch chưa từng gặp qua vị thần tóc vàng này, nhưng cậu biết đó là ai, nhìn dung mạo cùng khí độ hắn phi phàm kinh người, hẳn là đại nhi tử Thần Vương và Thần Hậu sủng ái nhất, thiên giới đệ tam quang minh thần Thước Nhĩ Thác Tư.
Thước Nhĩ Thác Tư là quang minh thần, cũng là thẩm phán thần, nổi tiếng lạnh lùng vô tình, ý chí sắt đá. Nhưng cũng là vị thần ưu tú nhất, là trợ thủ đắc lực của Thần Hậu. Tất cả các vị thần đều cho rằng hắn sẽ là Thần Vương đương nhiệm siêu việt, trở thành thần vương ưu tú nhất trong lịch sử thiên giới.
Bất quá…… Vị quang minh chi thần vĩ đại này quả nhiên giống như trong lời đồn, dị thường ác cảm chán ghét nhân loại. Không giống Thần Hậu thích nhân loại, Thước Nhĩ Thác Tư và Thần Vương giống nhau, cảm thấy nhân loại hèn mọn vô dụng rác rưởi nhất, không thích nhân loại.
Chu Lợi Địch quay đầu nhìn hoa hồng xanh dưới ánh mặt trời nở càng thêm kiều diễm, xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt tuấn tú rơi vào trầm tư. Ánh mặt trời…… hoa hồng xanh…… Quang minh chi thần…… Vốn tưởng rằng……
Bất quá nhìn phản ứng vị thần kia, xem ra mình đã đoán sai……
– Chu Lợi Địch điện hạ, Thần Hậu đáp ứng gặp ngươi, mời theo ta.
Qua rất lâu, nữ thần cầu vồng Ngả Á Lệ rốt cục đã trở lại.
– Đa tạ nữ thần.
Chu Lợi Địch gật đầu mỉm cười, trong mắt lại hiện lên một tia ngưng trọng. Xem nữ thần cầu vồng lâu như vậy mới trở lại, hẳn là mất không ít thời gian thuyết phục Thần Hậu gặp mình, tình huống này chỉ sợ so với cậu hình dung còn tồi tệ hơn.
Tươi cười ấm áp như ngày xuân lập tức liền mê đảo Ngả Á Lệ, đã là nữ thần mấy ngàn tuổi thế nhưng vẫn giống thiếu nữ đỏ mặt, trong mắt tràn đầy ngượng ngùng.
Thần tộc người người đều là tuấn nam mỹ nữ, nhất là vài vị vương tử thần tộc lại là mỹ nam tử siêu cấp hiếm có khó tìm, nhưng nhìn đến vị thái tử nhân loại này cao nhã ôn nhu, phong độ nhẹ nhàng, nàng vẫn nhịn không được bị mê đảo.
Nàng chưa từng gặp qua nam nhân thanh dật thoát tục như vậy, ôn nhu hữu lễ, còn có mị lực hơn cả thần tộc
– Chu Lợi Địch điện hạ, chờ chút nữa nhìn thấy Thần Hậu nhất định phải cẩn thận, Thần Hậu bởi vì chuyện của lệnh tôn mà vô cùng tức giận, không biết sẽ đối với ngươi như thế nào.
Ngả Á Lệ trên đường mang Chu Lợi Địch đi cung điện Thần Hậu, lo lắng dặn dò. Nàng rất thích Chu Lợi Địch, hy vọng Chu Lợi Địch có thể bình an.
– Cám ơn nữ thần, ta sẽ cẩn thận.
Chu Lợi Địch lại gật đầu mỉm cười.
– Xin hỏi nữ thần có biết phụ hoàng ta là vì nguyên nhân gì chọc giận Thần Hậu?
Phụ hoàng luôn luôn cẩn thận, đối với Thần Hậu khẳng định sẽ rất cẩn thận, hẳn là sẽ không đắc tội Thần Hậu, cậu cảm thấy chuyện này không đơn giản……
– Chuyện đó……
Ngả Á Lệ do dự một chút, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, xác định chung quanh không có ai, mới nhỏ giọng nói với Chu Lợi Địch:
– Bởi vì lệnh tôn ở trước mặt Thần Hậu nói ra chữ ‘Trư’, Thần Hậu ghét nhất chính là trư, cho nên liền nổi trận lôi đình giận dữ hạ lệnh đem lệnh tôn giam lại.
Có rất ít người biết Thần Hậu toàn năng không gì không làm được không sợ bất cứ thứ gì, lại duy nhất sợ “Trư”.“Trư” Ở thần giới là thứ tuyệt đối không cho phép xuất hiện, thậm chí không thể tại thần giới nhắc tới chữ “Trư”, người vi phạm sẽ bị Thần Hậu nghiêm trị.
– Thì ra là như vậy Cám ơn nữ thần nói cho ta biết, ta mãi mãi sẽ cảm tạ nữ thần đã trợ giúp.
Chu Lợi Địch đối với Ngả Á Lệ cười càng ôn nhu, thiếu chút nữa đem hồn nữ thần cầu vồng câu đi mất.
Không nhìn Ngả Á Lệ bị mình mê đến thần hồn điên đảo, Chu Lợi Địch trong mắt hiện lên một tia u quang, xem ra phụ hoàng là trúng kế. Rõ ràng là có người tính kế với phụ hoàng, không, là đối với toàn bộ Tô Tác Khố bất mãn, cho nên mới thiết kế độc kế hãm hại phụ hoàng —
Nếu không phụ hoàng làm sao lại ở trước mặt Thần Hậu cao quý vĩ đại nói ra chữ “Trư”, xem ra là có người nói gì đó với phụ hoàng, làm cho phụ hoàng cố ý ở trước mặt Thần Hậu nói chữ “Trư”…… Không cần đoán, làm như vậy chỉ có địch quốc An Lỗ Đặc, cũng chỉ có An Lỗ Đặc vương tài năng nghĩ ra loại độc kế này, có biện pháp phái người đến thần giới lừa gạt phụ hoàng trúng kế.
Cũng không phải rất kỳ quái, lần này Tô Tác Khố bọn họ tranh sủng ái của thần, phụ hoàng còn đi thiên giới du ngoạn, tự nhiên sẽ làm cho An Lỗ Đặc ghen tị bất mãn. Nhưng An Lỗ Đặc vương mặc dù giả dối, lại không phải một người âm hiểm vô sỉ, ông ta phải làm như vậy rất có thể là trong nước An Lỗ Đặc đã xảy ra đại sự gì ……
Sự tình so với cậu tưởng tượng càng phức tạp, bất quá cũng không cần bận tâm, hiện tại quan trọng nhất là phải cứu phụ hoàng ra ……
Trong đại sảnh thần điện vô cùng tráng lệ được bao phủ bởi tiên khí, ngồi hai vị đại thần một nam một nữ, kim quang lấp lánh chói mắt.
Ngồi ở chủ vị, nữ thần thần thánh uy nghiêm, có một mái tóc giống đại dương cuộn sóng sáng lạng xinh đẹp dài qua thắt lưng, trên tóc còn cắm lông vũ trắng noãn. Con ngươi giống ngọc lưu ly bảy sắc (1 thần kỳ xinh đẹp không thốt nên lời, thân thể thướt tha đầy đặn mặc trường bào tuyết trắng mang đai lưng màu vàng, lộ ra da thịt bên ngoài trong suốt như bạch ngọc, tỏa ra vạn đạo kim quang chói mắt.
Trên đời rốt cuộc không tìm ra nữ nhân so với nàng đẹp hơn, vẻ đẹp của nàng vượt qua hết thảy, làm cho người ta không thể không than thở: Trên đời làm sao lại có nữ nhân xinh đẹp như thế
Có thể có mỹ mạo như thế tự nhiên chỉ có đệ nhất mỹ nhân tam giới Thần Hậu Mai Ti Lộ Á, ngồi ở bên cạnh bà là nam thần tuấn mỹ, chính là lúc trước Chu Lợi Địch ở ngự hoa viên thiên giới gặp được đại vương tử thiên giới quang minh thần Thước Nhĩ Thác Tư.
Khuôn mặt kia hoàn mỹ tìm không ra một tỳ vết nào vẫn như cũ lạnh lùng, không chút biểu tình, toàn thân tản mát ra một cỗ sát khí làm người ta không rét mà run.
– Tiểu nhân là Chu Lợi Địch – Khố Hãn nhi tử của Tội nhân Tô Tác Khố hoàng đế bái kiến Thần Hậu và đại điện hạ, cảm tạ hai vị bằng lòng gặp tiểu nhân.
Đứng trong đại sảnh mỹ nam tử tóc nâu, hoàn toàn không bị khí thế của hai vị đại thần dọa sợ, vẫn ung dung tự nhiên, tao nhã hường về phía hai vị thần hành lễ.
– Nghe Ngả Á Lệ nói ngươi nhất định phải gặp ta, là muốn cầu tình cho phụ hoàng ngươi sao?
Thần Hậu sắc mặt rất khó chịu, nhìn Chu Lợi Địch không kiên nhẫn lạnh giọng hỏi, con ngươi lưu ly bảy sắc rất nhanh hiện lên một tia kinh ngạc.
Thật không ngờ lão nhân Á Nặc Đốn kia xấu xí khó coi, nhưng lại có nhi tử xinh đẹp như vậy, tuy rằng sớm nghe nói nhi tử Á Nặc Đốn bộ dạng rất xuất sắc, nhưng không nghĩ tới sẽ đẹp mắt như thế, so với An Lỗ Đặc vương lúc còn trẻ còn tuấn mỹ hơn
– Đúng vậy, mặc dù phụ hoàng đã phạm tội lớn không thể tha thứ, nhưng thỉnh Thần Hậu tha thứ tội phụ chỉ là nhất thời nhanh miệng, cũng không phải cố ý muốn chọc giận Thần Hậu, thỉnh tha thứ tội phụ.
Chu Lợi Địch quỳ trên đất cầu xin.
Chu Lợi Địch cũng không nói ra phụ thân có thể là bị An Lỗ Đặc vương bày mưu hãm hại, không có chứng cớ khó làm cho Thần Hậu tin tưởng cậu, cùng bà giải thích chỉ càng thêm chọc giận bà.
– Lớn mật Còn muốn bổn hậu tha thứ cho phụ thân to gan lớn mật của ngươi, ngươi có biết hắn đối với bổn hậu làm chuyện gì không? Hắn cũng dám……
Thần Hậu sắc mặt càng khó nhìn, tuy rằng bà cố gắng khắc chế, nhưng rõ ràng vẫn toát ra sợ hãi.
Nghĩ đến Á Nặc Đốn dám ở trước mặt bà nói chữ “Trư” bà chán ghét sợ hãi nhất, làm cho bà mỗi đêm ác mộng liên tục, *** thần sắp suy nhược, bà liền hận không thể đem Á Nặc Đốn bằm thây vạn đoạn.
Nếu không phải Thước Tư ngăn cản bà, nói giết Á Nặc Đốn quá tiện nghi cho hắn, muốn cho hắn sống mà chịu tội, lúc ấy bà đã sớm đem Á Nặc Đốn giết.
– Dù sao bổn hậu tuyệt không tha thứ cho phụ thân ngươi, bổn hậu muốn hắn nhận hết mọi tra tấn, vĩnh viễn sống không bằng chết.
Thần Hậu oán hận nổi giận mắng, không khí bởi vì lửa giận của bà như sắp bốc cháy, phóng ra sát khí kinh người.
May mắn Chu Lợi Địch thân kinh bách chiến, không bị ảnh hưởng, nếu là người thường sớm đã thống khổ hít thở không thông.
– Nếu Thần Hậu nhất định phải trừng phạt tội phụ, tiểu nhân nguyện ý thay tội phụ nhận tất cả trừng phạt của Thần Hậu.
Chu Lợi Địch đối với Thần Hậu mỉm cười, giống như cậu đoán trước, Thần Hậu tuyệt sẽ không đơn giản tha cho phụ hoàng.
– Ngươi nguyện ý thay phụ thân ngươi nhận hết thảy trừng phạt?
Thần Hậu khẽ nhíu mày, lạnh như băng đánh giá Chu Lợi Địch.
Tiểu tử này tuy rằng nói chuyện khúm núm, nhưng trên người lại không tìm thấy nửa điểm cảm giác khúm núm, cũng tìm không thấy một chút sợ hãi, cậu giơ tay nhấc chân tràn ngập tao nhã cùng tự tin.
Tuy rằng cậu cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ đối với mình thực cung kính, nhưng ở trong mắt cậu lại nhìn không thấy nửa điểm cung kính chân chính, cậu cũng không sợ mình……
Chưa từng có người nào dám không sợ mình, xú tiểu tử nhân loại chết tiệt này, so với phụ hoàng Á Nặc Đốn của cậu còn chán ghét đáng giận gấp trăm lần
– Đúng vậy
Chu Lợi Địch gật đầu. Trước khi đến thiên giới, cậu đã tính toán đến những tình huống xấu nhât, quyết định thay phụ hoàng nhận hết mọi trừng phạt, bao gồm chết
Vô luận là làm con, hay là làm thần dân, trách nhiệm cứu phụ hoàng ra đều thuộc về cậu ……
– Ta có thể sẽ giết ngươi, cũng có thể khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi không sợ sao?
Thần Hậu cười lạnh hỏi, đối với Chu Lợi Địch vô cùng chán ghét, nàng không tin Chu Lợi Địch thật sự sẽ không sợ.
– Chỉ cần có thể cứu phụ hoàng, bảo hộ Tô Tác Khố, làm cho tiểu nhân chết một vạn lần, tiểu nhân cũng không tiếc.
Chu Lợi Địch xem thường cười trả lời, lục mâu hiện lên một tia bất đắc dĩ. Không nghĩ tới chính mình đã rất cố gắng giả bộ sợ hãi, nhưng vẫn bị Thần Hậu phát hiện.
Thần hậu và con trai của nàng quả thật so với mình cường đại hơn nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể đem mình và phụ hoàng giết chết, đem Tô Tác Khố hủy diệt, nhưng cậu chính là không có cách nào sợ hãi bọn họ.
– Vậy bổn hậu sẽ thành toàn ngươi, cho ngươi chết ngay lập tức.
Thần Hậu giận dữ, tay chỉ hướng Chu Lợi Địch, muốn lập tức giết chết cậu, không nghĩ tới Thước Nhĩ Thác Tư ngồi ở bên cạnh vẫn không mở miệng lại ngăn cản bà.
– Mẫu hậu, xin đợi một chút.
– Thước Tư?
Thần hậu nghi hoặc nhìn nhi tử.
– Mẫu hậu, không bằng đem cậu ta ném cho Hắc Tư làm tính nô, như vậy so với giết càng có thể trừng phạt cậu ta và Tô Tác Khố hoàng đế.
Kim mâu xinh đẹp giống như thái dương ấm áp lại tàn nhẫn nhìn Chu Lợi Địch, thanh âm uy nghiêm lạnh như băng làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Hắc Tư tên đầy đủ Hắc Nặc Lỗ Tư, là đệ đệ thứ nhất của Thước Nhĩ Thác Tư một trong tam bào thai, chuyện xấu đầy rẫy, vô cùng hung bạo háo sắc, nam nữ đều ăn. Quan trọng nhất Hắc Nặc Lỗ Tư là một quái thú bộ dạng xấu xí vô cùng, nghe nói xấu đến mức Thần Hậu cũng chán ghét.
– Chủ ý này không tệ
Nhãn tình Thần Hậu sáng lên, lần đầu tiên đối với Chu Lợi Địch nở nụ cười, nụ cười kia cực kỳ xinh đẹp, nhưng lời nói ra lại đáng sợ.
Chủ ý này của nhi tử thật sự là hay, đem thánh đức thái tử trong nhân loại được xưng ưu tú hoàn mỹ nhất này ném cho Hắc Tư làm tính nô, bị Hắc Tư ngược đãi đùa bỡn, tuyệt đối so với đem thiên đao vạn quả, còn làm cho cậu ta và Tô Tác Khố hoàng đế thống khổ hơn.
Bà đã chờ không kịp muốn nhìn thấy hình ảnh xú tiểu tử luôn tự cho là đúng này bị Hắc Tư cường bạo
Hừ, phàm là người dám làm cho bà không vui, làm cho bà căm ghét, toàn bộ đều đừng nghĩ có kết cục tốt
– Chu Lợi Địch -Khố Hãn, nếu như đem ngươi thưởng cho con thứ hai của ta Hắc Nặc Lỗ Tư làm tính nô, mới có thể cứu phụ thân của ngươi, bảo vệ quốc gia ngươi, ngươi nguyện ý không?
Thần Hậu đối Chu Lợi Địch mỉm cười nói.
Kỳ thật Chu Lợi Địch không có lựa chọn, nếu như Chu Lợi Địch không đáp ứng, bà cũng sẽ kiên quyết đưa cậu ta cho Hắc Tư, bà thật sự rất chán ghét nam tử nhân loại xinh đẹp thông minh, cao quý tao nhã này
Không biết vì sao, lần đầu tiên bà nhìn thấy kẻ gọi là thánh đức thái tử này, đã chán ghét không nói nên lời, có thể là bởi vì phụ thân cậu ta đối mình làm chuyện đại bất kính đi
– Tiểu nhân nguyện ý, thỉnh Thần Hậu lập tức thả tội phụ, cũng cho ông hồi Tô Tác Khố.
Chu Lợi Địch không có chút do dự, lập tức đáp ứng.
Cậu đương nhiên biết Hắc Tư là ai, cũng biết ý đồ Thần Hậu muốn nhục nhã, tra tấn cậu, càng biết chính mình sau khi đáp ứng sẽ có kết cục thê thảm gì. Nhưng nếu có thể cứu phụ hoàng, hết thảy đều không quan hệ
Bất quá…… Lục mâu nhìn về nơi cao cao tại thượng kia, so với hàn băng còn lạnh hơn ngàn lần, đầu sỏ hại mình phải làm tính nô của hắc ám chi thần. Vị thần tộc vương tử này rõ ràng chấp chưởng quang minh, lại vô cùng lãnh khốc tựa hồ so với Thần Hậu còn chán ghét mình hơn, lại nghĩ ra chủ ý ác độc như vậy trừng phạt……
Thước Nhĩ Thác Tư chú ý tới Chu Lợi Địch đang nhìn mình, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, kim mâu tràn đầy xem thường và khinh bỉ.
Chu Lợi Địch giống như vừa rồi ở ngự hoa viên, hoàn toàn không để ý, ngược lại còn đối với hắn lộ ra nụ cười thản nhiên.
Thước Nhĩ Thác Tư khẽ giật mình, kim mâu nhanh chóng hiện lên một lưu quang kỳ quái khó nhận thấy, nhưng rất nhanh kim mâu xinh đẹp lại khôi phục lạnh như băng, rất cẩn thận không làm cho bất luận kẻ nào phát hiện……
Nếu hỏi trên thế giới nơi hắc ám đáng sợ nhất là chỗ nào, tin tưởng tất cả mọi người sẽ nói là Địa Ngục, mà Địa Ngục tầng dưới cùng là “u ám giới” còn là nơi tối tăm hắc ám đáng sợ nhất Địa Ngục, cũng là nơi thần bí nhất.
Hắc ám chi thần ở tại “u ám giới” chẳng những hàng năm tràn ngập chướng khí đáng sợ, hơn nữa khắp nơi đầy rẫy cạm bẫy, còn có rất nhiều cửa vào dị thứ nguyên không gian, tựa như một mê cung to lớn. Nếu không cẩn thận vào dị giới, sẽ vĩnh viễn không ra được, vĩnh viễn bị lạc ở dị giới không biết.
– Ngươi về sau sẽ ở nơi này.
Đây là câu nói đầu tiên Chu Lợi Địch nghe được sau khi bị buộc phải đến “u ám giới”, nghênh đón cậu là tâm phúc của hắc ám chi thần sứ giả Địa Ngục Bội La, một khô lâu quái (2 (bộ xương khô cao lớn làm cho người ta sợ hãi.
Chu Lợi Địch gật đầu, tùy tiện đánh giá bốn phía, một tòa cung điện rất lớn, vô cùng hoa lệ, cái gì cũng có.
Thật là có chút bất ngờ, cậu còn tưởng rằng làm tính nô đãi ngộ sẽ rất kém, khả năng sẽ bị giam ở địa lao linh *** nào đó.
– Ngươi tốt nhất đợi trong này, không nên chạy loạn khắp nơi, buổi tối chủ nhân sẽ đến sủng hạnh ngươi.
Khô lâu quá trống rỗng nhìn không ra biểu tình đối với Chu Lợi Địch nói, thanh âm dị thường chói tai khó nghe, làm cho người ta trong lòng run sợ.
Nếu là người thường đối mặt Bội La, không hù chết cũng sẽ dọa ngất, nhưng Chu Lợi Địch vẻ mặt lại trấn định, lễ phép cười nói:
– Được rồi, cám ơn sứ giả
Nơi này là Địa Ngục, vô luận xuất hiện yêu ma quỷ quái gì đều thực bình thường, chỉ là một khô lâu quái không có gì lạ.
Sau khi khô lâu quái khủng bố dọa người ở trước mặt Chu Lợi Địch biến mất, Chu Lợi Địch cũng không nhân cơ hội trốn khỏi cung điện, mà ngồi vào cạnh giường lớn nghỉ ngơi.
Cậu không phải không muốn trốn, mà là trước khi chạy trốn, cậu muốn giết hắc ám thần
Khóe miệng nâng lên một nụ cười tao nhã mê người, Chu Lợi Địch đột nhiên từ trên người rút ra một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, đây là vũ khí cậu vẫn mang ở bên người dùng để phòng thân, cũng sẽ dùng để giết chết hắc ám thần.
Tuy rằng đáp ứng Thần Hậu phải làm tính nô của hắc ám thần, nhưng cậu cũng không thật sự muốn bị một dã thú chiếm lấy *** loạn chơi đùa, nói như thế nào thì cậu đường đường cũng là thái tử một quốc gia, không thể làm chuyện hổ thẹn với Tô Tác Khố.
Cậu đáp ứng Thần Hậu, thứ nhất là vì cứu phụ thân và quốc gia, thứ hai là vì giết chết hắc ám thần vì dân trừ hại, hắc ám thần tàn bạo thích giết chóc, hoang *** vô độ, thường xuyên bắt cướp nam nữ loài người đến Địa Ngục tiền *** hậu sát, tội ác tày trời, chính mình khó có được cơ hội nhìn thấy hắn, tự nhiên không thể buông tha cơ hội giết hắn.
Dù sao u ám giới và rất nhiều thế giới không biết tên khác tương liên, dị giới đột nhiên chạy ra ma thú kỳ quái đem hắc ám thần giết, cũng không phải không có khả năng……
Giết hắc ám thần xong, cậu dựng lên chuyện mình bị một dị giới ma thú ăn thịt, sau đó chạy đến dị thứ nguyên không gian trốn là được. Tuyệt đối sẽ không có người phát hiện chân tướng, tự nhiên phụ hoàng và Tô Tác Khố bọn họ cũng sẽ không bởi vậy mà bị liên lụy……
Phụ hoàng hiện tại hẳn là đã trở về Tô Tác Khố, đáng tiếc còn chưa gặp phụ hoàng lần cuối cùng đã bị Thần Hậu đưa đến u ám giới. Đời này chỉ sợ cũng không thể cùng phụ hoàng, mẫu hậu gặp mặt lần nữa, cũng không có biện pháp trở về Tô Tác Khố, nhưng chuyện này cũng không còn cách nào
Chu Lợi Địch khe khẽ thở dài, bất quá trước khi đến thiên giới, cậu đã triệu tập toàn bộ trọng thần an bài hết thảy, cũng lưu lại thư để phụ hoàng lập đường đệ thành thật hàm hậu của mình làm tân thái tử. Như vậy nếu như chính mình không ở đó, Tô Tác Khố cũng không có vấn đề gì, không cần lo lắng. Chỉ là mẫu hậu vẫn thương tâm khóc, làm cho cậu có chút không yên lòng……
Bất quá so với mẫu hậu, An Lỗ Đặc càng làm cho cậu để ý, xem An Lỗ Đặc vương vội vã muốn trừ bỏ bọn họ như thế, An Lỗ Đặc vương khả năng sống không lâu.
Tuy rằng An Lỗ Đặc vương hại phụ hoàng thiếu chút nữa bị Thần Hậu giết chết, mình hiện tại phải làm tính nô cho dã thú, nhưng cậu cũng không hận ông ta, bởi vì cậu có thể lý giải ông ta vì cái gì làm như vậy.
Quốc vương An Lỗ Đặc tương lai An Địch Mỹ Áo vương tử và An Lỗ Đặc quốc vương thông minh tài cán hoàn toàn khác nhau, luận thông minh tài trí chỉ sợ gã là vương tử kẻ kém cỏi nhất trong toàn bộ đại lục. Nếu An Lỗ Đặc quốc vương chết, Tô Tác Khố có thể dễ dàng nuốt An Lỗ Đặc, An Lỗ Đặc quốc vương vì quốc gia và nhi tử, đương nhiên muốn trước khi chết nghĩ biện pháp trừ bỏ bọn họ……
Tuy rằng An Địch Mỹ Áo vương tử không có tài năng làm quân chủ, nhưng cậu đối gã ấn tượng cũng rất sâu. Cậu trước đây từng gặp An Địch Mĩ Áo vương tử, là một người xinh đẹp giống hoa thủy tiên, nhưng cũng giống hoa thủy tiên tự kỷ thích chưng diện, rất thú vị……
Chu Lợi Địch nhẹ nhàng ngáp một cái, nằm ở trên chăn nệm bằng tơ vàng mềm mại xinh đẹp, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Không còn bao nhiêu thời gian, trước khi hắc ám thần đến, cậu phải bồi dưỡng *** thần……
(1ngọc lưu ly bảy màu:
luu ly
(2 khô lâu quái:2