Cả đêm không ngủ được, mắt của Minh Nhạc Y như gấu trúc, mệt mỏi lê từng bước chân nặng nề vào phòng tắm.
Cô hất nước vào khuôn mặt mình rồi nhìn vào gương... Minh Nhạc Y thất thần
Cô chạm vào khuôn mặt gầy gò của mình, tự hỏi bản thân rằng cô có thể chịu được hoàn cảnh này trong bao lâu nữa đây.
" Cốc.... Cốc..." tiếng gõ của vang lên kèm theo đó là một giọng nói quen thuộc
" Cô chủ! cậu chủ gọi cô xuống nhà gặp cậu ấy "
Giọng đây không ai khác chính là quản gia của nhà hắn, ông ấy là người chăm sóc hắn từ nhỏ.
" Tôi biết rồi... cảm ơn ông "
" không có gì.... đây là nhiệm vụ của già mà"
Trong căn nhà to lớn này nếu nói về người phục vụ trong nhà này thì chỉ có vợ chồng ông quản gia và cô.
Song Thiên Lãnh không thiếu tiền chỉ là hắn muốn ngược đãi cô,bắt cô làm trò hề mà thôi....tất cả mọi việc đều do cô làm...
..Nói đi nói lại cô chỉ là người ở....
Cô bước xuống phòng khách cảnh cô thấy là hắn với ả đang xem TV với nhau vừa cười đùa vừa âu yếm nhau.
Cô cười khinh....
Minh Nhạc Y lặng lẽ bước đến bên cạnh, như phát hiện ra có người.. cả hai đều nhìn cô.
" A.. chị Y, chị dậy rồi à, sao mắt chị lại thâm quầng thế kia " ả ta giả ngây hỏi.
Minh Nhạc Y sau khi nghe xong câu nói của ả... cô thầm nghĩ
" Nếu có thứ gì cần may lại vào lúc này thì miệng của ả là vừa nhất "
Cô đang thầm nghĩ thì một giọng nói cắt ngang
" Em quan tâm cô ta làm j, chỉ phí tthời gian thôi"
" Minh Nhạc Y hôm nay cục cưng của tôi nói muốn ăn món cô nấu... cô mau chuẩn bị đi" hắn nói xong quay mặt đi
" Anh không thấy mắt chị ấy thâm quầng thế kia sao.... chắc chị ấy mệt lắm, hay em với em ra ngoài ăn đi "
Minh Nhạc Y cô có nghe lầm không.... hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao? Diễn thật xuất sắc
" Anh không nuôi người chỉ biết ngồi không.... Minh Nhạc Y cô còn chưa đi " hắn hửng hờ nhìn cô
Minh Nhạc Y im lặng, quay lưng bước đi
" Minh Nhạc Y cô bị câm sao " hắn tức giận trước thái độ của cô, mỗi khi cô nhìn hắn cứ như cô đang nhìn vào một thứ gì đó bẩn thỉu
Cô đang bước đi thì nghe tiếng hắn gào thét, cô quay lưng lại nhìn hắn cười nói:
" Tôi sẽ làm liền,Lãnh tiên sinh cần gì sao? "
Hắn thấy cô trả lời như thế thì lặng im... đây là lần đầu hắn thấy cô gọi hắn như thế. Hắn nhớ trước kia cô luôn gọi " Lãnh" và luôn nở nụ cười ấm áp với hắn nhưng giờ đây nụ cười kia thật xa lạ.
Lúc này bầu không khí nặng nề bao quanh hắn và cô. Thấy hắn im lặng Minh Nhạc Y quay gót đi ra khỏi nhà.
Cô hất nước vào khuôn mặt mình rồi nhìn vào gương... Minh Nhạc Y thất thần
Cô chạm vào khuôn mặt gầy gò của mình, tự hỏi bản thân rằng cô có thể chịu được hoàn cảnh này trong bao lâu nữa đây.
" Cốc.... Cốc..." tiếng gõ của vang lên kèm theo đó là một giọng nói quen thuộc
" Cô chủ! cậu chủ gọi cô xuống nhà gặp cậu ấy "
Giọng đây không ai khác chính là quản gia của nhà hắn, ông ấy là người chăm sóc hắn từ nhỏ.
" Tôi biết rồi... cảm ơn ông "
" không có gì.... đây là nhiệm vụ của già mà"
Trong căn nhà to lớn này nếu nói về người phục vụ trong nhà này thì chỉ có vợ chồng ông quản gia và cô.
Song Thiên Lãnh không thiếu tiền chỉ là hắn muốn ngược đãi cô,bắt cô làm trò hề mà thôi....tất cả mọi việc đều do cô làm...
..Nói đi nói lại cô chỉ là người ở....
Cô bước xuống phòng khách cảnh cô thấy là hắn với ả đang xem TV với nhau vừa cười đùa vừa âu yếm nhau.
Cô cười khinh....
Minh Nhạc Y lặng lẽ bước đến bên cạnh, như phát hiện ra có người.. cả hai đều nhìn cô.
" A.. chị Y, chị dậy rồi à, sao mắt chị lại thâm quầng thế kia " ả ta giả ngây hỏi.
Minh Nhạc Y sau khi nghe xong câu nói của ả... cô thầm nghĩ
" Nếu có thứ gì cần may lại vào lúc này thì miệng của ả là vừa nhất "
Cô đang thầm nghĩ thì một giọng nói cắt ngang
" Em quan tâm cô ta làm j, chỉ phí tthời gian thôi"
" Minh Nhạc Y hôm nay cục cưng của tôi nói muốn ăn món cô nấu... cô mau chuẩn bị đi" hắn nói xong quay mặt đi
" Anh không thấy mắt chị ấy thâm quầng thế kia sao.... chắc chị ấy mệt lắm, hay em với em ra ngoài ăn đi "
Minh Nhạc Y cô có nghe lầm không.... hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao? Diễn thật xuất sắc
" Anh không nuôi người chỉ biết ngồi không.... Minh Nhạc Y cô còn chưa đi " hắn hửng hờ nhìn cô
Minh Nhạc Y im lặng, quay lưng bước đi
" Minh Nhạc Y cô bị câm sao " hắn tức giận trước thái độ của cô, mỗi khi cô nhìn hắn cứ như cô đang nhìn vào một thứ gì đó bẩn thỉu
Cô đang bước đi thì nghe tiếng hắn gào thét, cô quay lưng lại nhìn hắn cười nói:
" Tôi sẽ làm liền,Lãnh tiên sinh cần gì sao? "
Hắn thấy cô trả lời như thế thì lặng im... đây là lần đầu hắn thấy cô gọi hắn như thế. Hắn nhớ trước kia cô luôn gọi " Lãnh" và luôn nở nụ cười ấm áp với hắn nhưng giờ đây nụ cười kia thật xa lạ.
Lúc này bầu không khí nặng nề bao quanh hắn và cô. Thấy hắn im lặng Minh Nhạc Y quay gót đi ra khỏi nhà.