~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Tôi nghe "- hắn đang làm việc thì ông quản gia gọi tới.
" Cậu chủ, cô chủ lại đi đâu nữa rồi, trông rất vội vã lại còn không chịu dùng bữa sáng "- giọng ông quan gia vang bên điện thoại đều đều.
" Quản gia..... từ giờ đừng gọi tôi nói về cô ta nữa,đi đâu là việc của cô ta..... với cả Minh Nhạc Y không phải đứa trẻ còn, tôi nhắc lại một lần nữa đừng gọi tôi về ba cái vụ đó..... "-hắn tức giận hét vào điện thoại
" Nhưng cậu ch.... "- ông quản gia ấp úng
" tút..... tút.....tút.."
Thấy bên kia đã tắt máy ông quản gia quay lại nhìn người vợ của mình lắc đầu thở dài.
" Minh Nhạc Y cô lại đi theo hắn sao? "- Song Thiên Lãnh tức giận hất tất cả đồ trên bàn làm vviệc xuống đất.
" Thư kí Trần "- hắn nhìn ra ngoài cửa phòng làm việc
" Chủ tịch.... ngài gọi tôi "- một người đàn ông mở cửa bước vào cuối đầu nói.
Đây không ai khác chính là con trai của ông bà quản gia.... họ có hai người con...một gái một trai, người con trai ấy tên là Trần Bạch Du và cũng là thư kí của hắn.
" Đi điều tra Minh Nhạc Y ra ngoài làm gì, ở đâu, tiếp xúc với ai cho tôi "
" Ý chủ tịch là Cô chủ "- anh ta ngước nhìn Song Thiên Lãnh
" Còn không mau đi "- hắn quát lên
Thư kí Trần vừa bước ra khỏi phòng hắn liền tìm điện thoại gọi cho cô....
" Số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được..... xin vui lòng gọi lại sau "- một giọng nói hết sức thanh thoát không ngừng vang trên điện thoại.
" Chết tiệt..... Minh Nhạc Y cô giám không bắt máy tôi "- hắn gầm rú lên
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Thư kí Y mới ngày thứ hai đi làm thôi.... mà cô đã đi trễ rồi sao? "- Hàn Phong lên giọng trách móc
" Xin lỗi tổng giám đốc.... tôi sẽ không có lần sau nữa..... thật sự xin lỗi "
Minh Nhạc Y thấy cậu lên giọng như thế liền rồi rích cuối người liên hồi xin lỗi.
" Hahahaha..... Y Y mình chỉ giỡn thôi cậu đừng cuối đầu xin lỗi nữa "
Hàn Phong thấy cô bị cậu dọa sợ đến nổi liên hồi cuối người xin lỗi làm cậu nhịn cười không chịu nổi.
" Thật?"- Minh Nhạc Y ngây thơ nhìn Hàn Phong
" Thật "- Hàn Phong gật đầu nhìn cô
" Tớ sẽ bị trừ lương vì đi làm trễ mất "- cô gục đầu nhìn dưới chân mình
" Y Y, ngoài tớ ra ai giám trừ lương cậu đâu "
Nghe Hàn Phong nói vậy cô thở dài nhẹ nhỏm.... bỗng một bàn tay đặt trên đầu cô xoa một cách nhẹ nhàng.
" Cậu vẫn đáng yêu như thế sao?"
" Hừ.... đừng có mà khen mình nữa, mình giờ đã thành bà cô già rồi.....đáng yêu gì nữa chứ không biết "
Minh Nhạc Y nhăng nhó nắm lấy tay Hàn Phong đang để trên đầu mình bỏ xuống.
" Hahahaha..... cho dù cậu có ra sao đi nữa thì mình vẫn rất yêu cậu "
" Đùng" cô có nghe lầm không? không phải chứ.....
Minh Nhạc Y bất động tại chỗ.... 1 giây.... 2 giây....
" Đi làm việc thôi, đừng đơ ra như thế chứ.... "
Hàn Phong thấy cô đơ ra thì không khỏi phì cười nắm tay cô kéo đi lòng thì không ngừng hỏi tại sao cô lại đáng yêu như thế chứ?
" Tôi nghe "- hắn đang làm việc thì ông quản gia gọi tới.
" Cậu chủ, cô chủ lại đi đâu nữa rồi, trông rất vội vã lại còn không chịu dùng bữa sáng "- giọng ông quan gia vang bên điện thoại đều đều.
" Quản gia..... từ giờ đừng gọi tôi nói về cô ta nữa,đi đâu là việc của cô ta..... với cả Minh Nhạc Y không phải đứa trẻ còn, tôi nhắc lại một lần nữa đừng gọi tôi về ba cái vụ đó..... "-hắn tức giận hét vào điện thoại
" Nhưng cậu ch.... "- ông quản gia ấp úng
" tút..... tút.....tút.."
Thấy bên kia đã tắt máy ông quản gia quay lại nhìn người vợ của mình lắc đầu thở dài.
" Minh Nhạc Y cô lại đi theo hắn sao? "- Song Thiên Lãnh tức giận hất tất cả đồ trên bàn làm vviệc xuống đất.
" Thư kí Trần "- hắn nhìn ra ngoài cửa phòng làm việc
" Chủ tịch.... ngài gọi tôi "- một người đàn ông mở cửa bước vào cuối đầu nói.
Đây không ai khác chính là con trai của ông bà quản gia.... họ có hai người con...một gái một trai, người con trai ấy tên là Trần Bạch Du và cũng là thư kí của hắn.
" Đi điều tra Minh Nhạc Y ra ngoài làm gì, ở đâu, tiếp xúc với ai cho tôi "
" Ý chủ tịch là Cô chủ "- anh ta ngước nhìn Song Thiên Lãnh
" Còn không mau đi "- hắn quát lên
Thư kí Trần vừa bước ra khỏi phòng hắn liền tìm điện thoại gọi cho cô....
" Số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được..... xin vui lòng gọi lại sau "- một giọng nói hết sức thanh thoát không ngừng vang trên điện thoại.
" Chết tiệt..... Minh Nhạc Y cô giám không bắt máy tôi "- hắn gầm rú lên
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Thư kí Y mới ngày thứ hai đi làm thôi.... mà cô đã đi trễ rồi sao? "- Hàn Phong lên giọng trách móc
" Xin lỗi tổng giám đốc.... tôi sẽ không có lần sau nữa..... thật sự xin lỗi "
Minh Nhạc Y thấy cậu lên giọng như thế liền rồi rích cuối người liên hồi xin lỗi.
" Hahahaha..... Y Y mình chỉ giỡn thôi cậu đừng cuối đầu xin lỗi nữa "
Hàn Phong thấy cô bị cậu dọa sợ đến nổi liên hồi cuối người xin lỗi làm cậu nhịn cười không chịu nổi.
" Thật?"- Minh Nhạc Y ngây thơ nhìn Hàn Phong
" Thật "- Hàn Phong gật đầu nhìn cô
" Tớ sẽ bị trừ lương vì đi làm trễ mất "- cô gục đầu nhìn dưới chân mình
" Y Y, ngoài tớ ra ai giám trừ lương cậu đâu "
Nghe Hàn Phong nói vậy cô thở dài nhẹ nhỏm.... bỗng một bàn tay đặt trên đầu cô xoa một cách nhẹ nhàng.
" Cậu vẫn đáng yêu như thế sao?"
" Hừ.... đừng có mà khen mình nữa, mình giờ đã thành bà cô già rồi.....đáng yêu gì nữa chứ không biết "
Minh Nhạc Y nhăng nhó nắm lấy tay Hàn Phong đang để trên đầu mình bỏ xuống.
" Hahahaha..... cho dù cậu có ra sao đi nữa thì mình vẫn rất yêu cậu "
" Đùng" cô có nghe lầm không? không phải chứ.....
Minh Nhạc Y bất động tại chỗ.... 1 giây.... 2 giây....
" Đi làm việc thôi, đừng đơ ra như thế chứ.... "
Hàn Phong thấy cô đơ ra thì không khỏi phì cười nắm tay cô kéo đi lòng thì không ngừng hỏi tại sao cô lại đáng yêu như thế chứ?