Edit + Beta: Vịt
Trợ lý An, như thế nào sẽ là trợ lý An...... Cô ta rõ ràng đã bởi vì Vương Bác Nghị mà phản bội hướng bên này...... Chờ chút, nếu như cuối cùng người hướng Thu Hạc động thủ là trợ lý An, vậy......
Nghĩ tới đây thân thể cậu lạnh rùng mình, nhanh chóng chuyển qua điện thoại bàn trong nhà gọi điện thoại cho Địch Thu Hạc, nhưng vẫn không có người nhận.
Tâm nhấc tới càng ngày càng cao, cậu cúp điện thoại, chuyển qua gẩy số Hình Thiệu Phong, lần này ngược lại rất nhanh liền nhận.
"Alo?"
Cậu gấp giọng hỏi: "Các anh hiện tại ở đâu? Đến hội trường chưa? Thu Hạc đâu?"
Hình Thiệu Phong bị ngữ khí cấp bách của cậu khiến cho sửng sốt một chút, đơn giản trả lời, "Bọn tôi hiện tại ở trong khách sạn gần đó, vừa rồi trợ lý An không cẩn thận giội đồ uống tới trên người Thu Hạc, quần áo nhất định phải thay, cho nên tạm thời dừng lại. Cậu làm sao vậy, là cảm mạo nặng thêm sao, có muốn phái người đưa cậu đi bệnh viện khám chút không?"
Trợ lý An, làm sao vừa vặn là trợ lý An!
Hạ Bạch càng thêm lo lắng, nhanh chóng nói, "Không phải, anh hiện tại lập tức tới bên cạnh Thu Hạc, sau đó tìm người coi chừng trợ lý An, đừng để cho cô ấy tới gần Thu Hạc, một bước cũng không cho!"
Hình Thiệu Phong ý thức được có cái gì không đúng, khẽ cau mày, nhìn một cái An Hy Hy vừa mới đưa quần áo sạch cho Địch Thu Hạc đi ra, ngoắc tay gọi đội trưởng bảo tiêu Chu Lợi tới dặn dò hai câu, sau đó thừa dịp An Hy Hy xoay người không chú ý, trực tiếp vặn mở cửa phòng bên trong đi vào.
Địch Thu Hạc vừa mới cởi áo sơ mi xuống nghe tiếng lập tức mặc áo sơ mi trở lại, cau mày nhìn về phía cửa, sau đó sau khi nhìn thấy Hình Thiệu Phong ngẩn người, chân mày nới lỏng, hỏi, "Anh sao lại tiến vào, có việc?"
"Khương đạo gọi điện tới, nói là có việc muốn thương lượng với cậu." Hình Thiệu Phong đưa điện thoại vẫn chưa cắt đứt tới, tầm mắt trong phòng xoay một vòng, cuối cùng rơi vào trên bộ quần áo sạch An Hy Hy đưa tới, tiến lên khẩy hai cái, nói, "Bộ quần áo này màu sắc quá nặng, không thích hợp trường hợp hôm nay, thời gian còn đủ, tôi cho người mang một bộ nữa tới, cậu đi phòng tắm rửa sạch đồ uống dính trên người đi, chúng ta không vội thời gian." Nói xong trực tiếp đem quần áo cả túi cùng cầm lên, dùng ánh mắt ra hiệu anh đi vào phòng tắm.
Quần áo màu sắc quá đậm? Bộ quần áo dự bị này là rõ ràng một hệ màu cùng với bộ lúc trước mặc.
Địch Thu Hạc nghi ngờ, vừa định hỏi, tầm mắt quét qua màn hình điện thoại, thấy phía trên cư nhiên hiển thị đang trò chuyện, mà đối tượng trò chuyện là Hạ Bạch, cũng không phải Khương đạo gì, nhướng mày, lập tức ý thức được chuyện không thích hợp, hướng Hình Thiệu Phong ra hiệu một cái sau đó rẽ vào phòng tắm, đóng cửa lại chuyển di động tới bên tai.
"Tiểu cẩu tử?"
"Trợ lý An có vấn đề!" Hạ Bạch lo lắng chờ đợi sau khi nghe được thanh âm của anh một hơi nghẹn rốt cục phun ra, nhanh chóng nói, "Em ngày đó chụp cảnh tuyết, ở trên đường tựa hồ thấy được một thân ảnh quen thuộc, lúc ấy theo bản năng cảm thấy không đúng, liền chuyển máy ảnh quan ấn xuống màn trập. Vừa rồi em chỉnh ảnh, phát hiện trong góc ảnh trảo chụp lúc ấy có thân ảnh trợ lý An, cô ấy rõ ràng đã nhìn thấy em, nhưng cố ý trốn em, này quá kỳ quái, sau đó em nghĩ tới chuyện ông ngoại nói Tần Lỵ trộm trở về nước, còn có chuyện người nhà trợ lý An đã từng đều là tâm phúc của Tần gia, em lo lắng anh sẽ......"
"Em đừng vội, anh không sao, em đừng vội." Địch Thu Hạc hoãn xuống thanh âm trấn an cậu, quan tâm nói, "Ăn sáng chưa? Triệu chứng cảm mạo tốt hơn chút chưa?"
Hạ Bạch thấy anh hoàn toàn không thèm để ý mình nói, càng thêm nóng nảy, "Hiện tại không phải lúc anh quản cái này, anh bên kia —"
"Anh rất ổn, rất an toàn, bảo tiêu và Hình Thiệu Phong ở bên ngoài, trợ lý An đã bị tách ra theo dõi rồi, không có chuyện gì, cho nên em đừng lo lắng, đừng hoảng hốt. Em hiện tại có phải đang ở phòng khách hay không? Nhìn thấy gối ôm mới trong phòng khách anh mua cho em chưa, thích không?"
Lời Hạ Bạch bị cắt đứt, mạch suy nghĩ không tự chủ chạy theo lời anh, tầm mắt ở trên ghế salon quét một vòng, quả nhiên ở góc tìm được một cái gối ôm hình cún nhỏ hoạt hình, biểu tình dịu xuống, duỗi cánh tay túm nó tới ôm lấy, làm ổ trong ghế salon, nhịp tim từ từ bằng phẳng.
"Tìm được gối ôm chưa?"
"Tìm được rồi." Hạ Bạch túm lấy tai cún trên gối ôm, nhịn không được cười, "Thật xấu, thẩm mỹ của anh có vấn đề."
Địch Thu Hạc khiêu mi, "Thẩm mỹ của anh rõ ràng rất tốt, nếu không làm sao sẽ coi trọng em."
Hạ Bạch nghẹn họng, khóe miệng lại vểnh lên, tâm tình căng thẳng triệt để dịu xuống, mạch suy nghĩ đứt rời lại liền trở lại, hỏi, "Điện thoại anh làm sao luôn không ai nhận, im lặng sao?"
Địch Thu Hạc nghe vậy cau mày, nhớ tới An Hy Hy lúc trước chạy tới phòng thu áo khoác bẩn, dừng một chút, cười trả lời, "Ừ, tối qua chỉnh im lặng quên mất chỉnh lại. Em hiện tại ở nhà một mình sao? Dì Hứa đã tới chưa?"
Dì Hứa là dì nấu cơm ở Phạm trạch, cùng Hứa Khánh có chút quan hệ thân thích, khá được tín nhiệm của Phạm Đạt và Địch Thu Hạc.
Hạ Bạch quay đầu lại nhìn một cái vị trí huyền quan, trả lời, "Hẳn là chưa tới, trong nhà chỉ có mình em."
"Vậy em gọi bảo tiêu ở cách vách tới, để cho bọn họ đưa em tới chỗ ông ngoại, anh bận xong liền đi đón em." Địch Thu Hạc dặn dò, nghe được phía ngoài truyền tới thanh âm nói chuyện của Hình Thiệu Phong và đội trưởng bảo tiêu Chu Lợi, lại nói, "Anh đi xử lý chút chuyện, trước khi bảo tiêu tới, em đừng cúp điện thoại."
"Vâng." Hạ Bạch đứng dậy, ấn chuông gọi kết nối cách vách, cũng dặn dò, "Anh nhớ đừng tiếp xúc với trợ lý An, phải tiếp xúc cũng phải giữ vững khoảng cách nhất định, mà bên cạnh nhất định phải có người đi theo, không nên ở một mình."
"Anh biết rồi, em yên tâm."
Trấn an xong Hạ Bạch, Địch Thu Hạc cầm lấy điện thoại di động đi ra phòng tắm, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Hình Thiệu Phong dừng lại nói chuyện với Chu Lợi, nhìn về phía anh trả lời, "Trợ lý An đặt máy nghe trộm vào khe quần áo, cô ta vừa rồi định dùng nguyên nhân mang áo khoác bẩn đi giặt và thân thể không thoải mái rời đi, bị Chu Lợi ngăn cản, chúng tôi ở trong túi cô ta tìm được điện thoại của cậu, hiện tại trợ lý Vương đang nhìn cô ta."
Bên kia điện thoại truyền đến một chút tiếng vang mơ hồ, Địch Thu Hạc nhanh chóng thu lại hỏi hai câu, sau khi biết được là bảo tiêu đến nhà thả tâm, lại dặn dò mấy câu sau đó cúp điện thoại, đưa di động trả lại cho Hình Thiệu Phong, nói, "Đi, đi gặp cô ta."
Trong phòng khách bên ngoài, An Hy Hy cúi đầu ngồi ở trên ghế trước cửa sổ sát đất, bả vai rụt lại, bộ dáng không biết phải làm sao. Vương Bác Nghị thì trầm mặt đứng ở đối diện cô ta, tay nắm chặt, hiển nhiên đang khắc chế tâm tình.
Lúc Địch Thu Hạc mở cửa đi ra ngoài, một nhóm bảo tiêu khác tới dưới lầu xem xét tình huống xe cộ vừa vặn trở lại, vẻ mặt nghiêm túc báo cáo, "Trong xe chủ chuẩn bị cho lễ trao giải hôm nay cũng có máy nghe trộm, trong xe riêng bình thường Địch thiếu lái có một camera và một máy định vị, đều là mới lắp, buổi sáng lúc kiểm tra xe vẫn chưa có."
Máy nghe trộm, camera, máy định vị...... Vương Bác Nghị rốt cục nhịn không được, nhìn về phía An Hy Hy rụt ở trong ghế, đè ép tức giận hỏi, "Cô rốt cuộc muốn làm cái gì! Đều đã qua lâu như vậy, cô hiện tại làm những thứ này, là muốn mưu đồ cái gì? Cô điên rồi sao?"
Đầu An Hy Hy chôn xuống dưới, mắt yên lặng rơi lệ.
"Cô tại sao không giải thích? Tại sao không biện giải? Cô nói chuyện!"
Địch Thu Hạc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Vương Bác Nghị tức giận khổ sở như vậy, nhịn không được não bổ một chút tình cảnh tiểu cẩu tử phản bội lừa gạt mình, lập tức không quá vui vẻ nhăn lông mày lại, tiến lên đè lại vai Vương Bác Nghị vỗ vỗ, ôn thanh nói, "Cậu trước đi ra ngoài nghỉ ngơi chút."
Vương Bác Nghị đè ép tâm tình, mở miệng nói, "Địch thiếu, tôi......"
"Đừng nói nữa, đi đi. Chu Lợi, cậu mang trợ lý Vương đi xuống hòa hoãn chút." Địch Thu Hạc không cho cự tuyệt mở miệng, đẩy hắn ra bên ngoài, sau đó đi tới đối diện An Hy Hy ngồi xuống.
Vương Bác Nghị thấy thế câm miệng, nhìn một cái An Hy Hy sau khi Địch Thu Hạc xuất hiện lộ ra vẻ càng bất an, nắm đấm siết chặt, cắn răng xoay người theo Chu Lợi rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Địch Thu Hạc vắt hai chân, nhìn về phía An Hy Hy đối diện, bình tĩnh hỏi, "Tại sao làm như vậy?"
Tay An Hy Hy túm váy nắm thật chặt, ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại nhanh chóng cúi xuống, không nói chuyện.
"Tần Lỵ lại tới tìm cô?"
An Hy Hy giật giật, tiếp tục trầm mặc.
Ngón tay Địch Thu Hạc gõ gõ tay vịn ghế, khẳng định nói, "Tôi cũng không cho rằng cô trước kia quy phục là giả, cô nguyện ý vì trợ lý Vương phản bội Tần Lỵ và gia tộc của cô, như vậy hiện tại cô phản bội tôi, cũng hẳn là vì trợ lý Vương."
"Không liên quan tới anh ấy!" An Hy Hy rốt cục mở miệng, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía anh, gấp giọng giải thích, "Bác Nghị sau khi dựa vào anh, vẫn luôn toàn tâm toàn ý, cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện có lỗi với anh. Lần này hành động lắp máy nghe trộm là tôi tự chủ trương, không liên quan tới anh ấy, anh đừng hiểu lầm anh ấy!"
Địch Thu Hạc đánh giá một chút ánh mắt cô ta, đột nhiên đổi đề tài, hỏi, "Cô trộm điện thoại của tôi có mục đích gì?"
"Tôi......" An Hy Hy trực giác muốn trả lời, nói đến một nửa lại ngậm miệng, lại lần nữa cúi đầu, khôi phục trạng thái trầm mặc ban đầu.
"Tôi đoán chút...... Vì lắp đặt máy định vị vào bên trong? Hoặc là máy nghe trộm? Muốn giúp Tần Lỵ thăm dò tung tích của con gái Tăng Bồi Trung?" Địch Thu Hạc cũng không thèm để ý cô ta lại lần nữa trầm mặc, phối hợp nói, "Buổi lễ trao giải hôm nay rất quan trọng, mọi người ắt sẽ rất rối ren, lúc này cô bởi vì trong vội vàng phạm sai lầm mà không cẩn thận làm bẩn áo khoác của tôi, sau đó lại trong vội vàng phạm sai lầm lúc mang áo khoác bẩn của tôi đi không cẩn thận mang đi điện thoại của tôi, sau đó lúc trả lại, mọi người ắt sẽ không nghi ngờ, chỉ sẽ cười qua loa cô một chút."
An Hy Hy mím chặt môi, nghiêng đầu.
"Cô còn lắp vào trong xe tôi thường lái máy định vị, xem ra là muốn chính xác nắm giữ hành tung của tôi." Anh nói tới đây ngừng một chút, lại đánh giá cô ta, tiếp tục nói, "Cô lần trước ở trên đường đụng phải Tiểu Bạch, nhưng sợ hãi tránh né, không muốn để cho Tiểu Bạch phát hiện cô xuất hiện ở đó, hẳn là bởi vì cô lúc ấy đang chuẩn bị đi gặp ai đó chúng tôi tuyệt đối sẽ không thích cô đi gặp...... Thiệu Phong, Tần Lỵ mấy hôm trước có ra cửa không?"
Hình Thiệu Phong ngồi ở bên cạnh làm tường hoa nghe vậy lấy điện thoại ra lật lật sổ ghi chép, trả lời, "Ra ngoài 3 lần, một lần đi siêu thị mua đồ, một lần tới bệnh viện cầm thuốc, còn có một lần là ra ngoài ăn cơm."
Địch Thu Hạc lại gõ gõ tay vịn, híp mắt, "Người bởi vì sợ tiết lộ hành tung mà luôn gọi đồ ăn ngoài đột nhiên đi ra ngoài ăn cơm...... Bà ta ăn cơm là lúc nào?"
"Hai ngày trước."
"Vừa lúc là ngày Tiểu Bạch ra ngoài chụp cảnh tuyết." Địch Thu Hạc gật đầu tỏ vẻ hiểu, tiếp tục hỏi, "Bà ta mấy ngày nay liên hệ với ai?"
Hình Thiệu Phong tiếp tục lật ghi chép, trả lời, "Trong tay bà ta có hai cái sim, một cái sử dụng tần suất rất cao, chuyên dùng để gọi đồ ăn ngoài và liên hệ với mấy người râu ria, một cái khác dùng tần suất rất thấp, nhưng người liên hệ lại rất tập trung, toàn bộ là mấy tâm phúc trước kia của Tần gia."
"Có cha của An Hy Hy không?"
Hình Thiệu Phong lắc đầu, "Không có."
"Đừng tra cái sim này nữa, tra sim khác, để cho Chu Lợi điều tra nhật ký trò chuyện của trợ lý An khoảng thời gian này, đan xen so sánh điều tra, lúc tra để cho trợ lý Vương nhìn, hắn đối với trợ lý An tương đối quen thuộc, biết có những số là trợ lý An bình thường không thể nào liên hệ."
"Vâng, tôi bây giờ liền......"
"Không cần!" An Hy Hy càng nghe càng hoảng hốt, nhịn không được đứng lên cắt đứt đối thoại của bọn họ, thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào, lắc đầu nói, "Không cần để cho anh ấy điều tra tôi, không cần, cầu xin anh, đừng để cho anh ấy điều tra tôi......"
Địch Thu Hạc ra hiệu Hình Thiệu Phong dừng lại, nhìn về phía cô ta hỏi, "Tại sao không muốn để cho hắn điều tra cô?"
An Hy Hy giơ tay lên che mặt, thấp giọng khóc lên.
"Cô sợ hắn nhìn thấy cái gì?" Địch Thu Hạc từng bước ép sát, thanh âm hơi trở nên trầm một chút, "Tần Lỵ rốt cục dùng cái gì uy hiếp cô?"
"Tôi mang thai!" An Hy Hy thả tay xuống khóc rống lên tiếng, chân mềm nhũn ngã trở lại trong ghế, tâm tình khoảng thời gian này vẫn luôn bị đè nén rốt cục tan vỡ, khóc ní, "Tôi mang thai...... Không thể để cho Bác Nghị nhìn thấy mấy tấm ảnh trong tay Tần Lỵ, không thể...... Chúng tôi tôi bắt đầu đã rất không thể rồi, anh ấy thật vất vả mới một lần nữa tiếp nhận tôi, tôi không muốn...... Anh ấy sẽ không quan tâm tôi, anh ấy nhất định sẽ không quan tâm tôi......"
Ảnh?
Địch Thu Hạc và Hình Thiệu Phong liếc mắt nhìn nhau, nhất tề trầm mặc — "Ảnh" trong miệng An Hy Hy, có lẽ không phải thứ hài hòa gì thích hợp bày ra bên ngoài nhìn.
Trợ lý An, như thế nào sẽ là trợ lý An...... Cô ta rõ ràng đã bởi vì Vương Bác Nghị mà phản bội hướng bên này...... Chờ chút, nếu như cuối cùng người hướng Thu Hạc động thủ là trợ lý An, vậy......
Nghĩ tới đây thân thể cậu lạnh rùng mình, nhanh chóng chuyển qua điện thoại bàn trong nhà gọi điện thoại cho Địch Thu Hạc, nhưng vẫn không có người nhận.
Tâm nhấc tới càng ngày càng cao, cậu cúp điện thoại, chuyển qua gẩy số Hình Thiệu Phong, lần này ngược lại rất nhanh liền nhận.
"Alo?"
Cậu gấp giọng hỏi: "Các anh hiện tại ở đâu? Đến hội trường chưa? Thu Hạc đâu?"
Hình Thiệu Phong bị ngữ khí cấp bách của cậu khiến cho sửng sốt một chút, đơn giản trả lời, "Bọn tôi hiện tại ở trong khách sạn gần đó, vừa rồi trợ lý An không cẩn thận giội đồ uống tới trên người Thu Hạc, quần áo nhất định phải thay, cho nên tạm thời dừng lại. Cậu làm sao vậy, là cảm mạo nặng thêm sao, có muốn phái người đưa cậu đi bệnh viện khám chút không?"
Trợ lý An, làm sao vừa vặn là trợ lý An!
Hạ Bạch càng thêm lo lắng, nhanh chóng nói, "Không phải, anh hiện tại lập tức tới bên cạnh Thu Hạc, sau đó tìm người coi chừng trợ lý An, đừng để cho cô ấy tới gần Thu Hạc, một bước cũng không cho!"
Hình Thiệu Phong ý thức được có cái gì không đúng, khẽ cau mày, nhìn một cái An Hy Hy vừa mới đưa quần áo sạch cho Địch Thu Hạc đi ra, ngoắc tay gọi đội trưởng bảo tiêu Chu Lợi tới dặn dò hai câu, sau đó thừa dịp An Hy Hy xoay người không chú ý, trực tiếp vặn mở cửa phòng bên trong đi vào.
Địch Thu Hạc vừa mới cởi áo sơ mi xuống nghe tiếng lập tức mặc áo sơ mi trở lại, cau mày nhìn về phía cửa, sau đó sau khi nhìn thấy Hình Thiệu Phong ngẩn người, chân mày nới lỏng, hỏi, "Anh sao lại tiến vào, có việc?"
"Khương đạo gọi điện tới, nói là có việc muốn thương lượng với cậu." Hình Thiệu Phong đưa điện thoại vẫn chưa cắt đứt tới, tầm mắt trong phòng xoay một vòng, cuối cùng rơi vào trên bộ quần áo sạch An Hy Hy đưa tới, tiến lên khẩy hai cái, nói, "Bộ quần áo này màu sắc quá nặng, không thích hợp trường hợp hôm nay, thời gian còn đủ, tôi cho người mang một bộ nữa tới, cậu đi phòng tắm rửa sạch đồ uống dính trên người đi, chúng ta không vội thời gian." Nói xong trực tiếp đem quần áo cả túi cùng cầm lên, dùng ánh mắt ra hiệu anh đi vào phòng tắm.
Quần áo màu sắc quá đậm? Bộ quần áo dự bị này là rõ ràng một hệ màu cùng với bộ lúc trước mặc.
Địch Thu Hạc nghi ngờ, vừa định hỏi, tầm mắt quét qua màn hình điện thoại, thấy phía trên cư nhiên hiển thị đang trò chuyện, mà đối tượng trò chuyện là Hạ Bạch, cũng không phải Khương đạo gì, nhướng mày, lập tức ý thức được chuyện không thích hợp, hướng Hình Thiệu Phong ra hiệu một cái sau đó rẽ vào phòng tắm, đóng cửa lại chuyển di động tới bên tai.
"Tiểu cẩu tử?"
"Trợ lý An có vấn đề!" Hạ Bạch lo lắng chờ đợi sau khi nghe được thanh âm của anh một hơi nghẹn rốt cục phun ra, nhanh chóng nói, "Em ngày đó chụp cảnh tuyết, ở trên đường tựa hồ thấy được một thân ảnh quen thuộc, lúc ấy theo bản năng cảm thấy không đúng, liền chuyển máy ảnh quan ấn xuống màn trập. Vừa rồi em chỉnh ảnh, phát hiện trong góc ảnh trảo chụp lúc ấy có thân ảnh trợ lý An, cô ấy rõ ràng đã nhìn thấy em, nhưng cố ý trốn em, này quá kỳ quái, sau đó em nghĩ tới chuyện ông ngoại nói Tần Lỵ trộm trở về nước, còn có chuyện người nhà trợ lý An đã từng đều là tâm phúc của Tần gia, em lo lắng anh sẽ......"
"Em đừng vội, anh không sao, em đừng vội." Địch Thu Hạc hoãn xuống thanh âm trấn an cậu, quan tâm nói, "Ăn sáng chưa? Triệu chứng cảm mạo tốt hơn chút chưa?"
Hạ Bạch thấy anh hoàn toàn không thèm để ý mình nói, càng thêm nóng nảy, "Hiện tại không phải lúc anh quản cái này, anh bên kia —"
"Anh rất ổn, rất an toàn, bảo tiêu và Hình Thiệu Phong ở bên ngoài, trợ lý An đã bị tách ra theo dõi rồi, không có chuyện gì, cho nên em đừng lo lắng, đừng hoảng hốt. Em hiện tại có phải đang ở phòng khách hay không? Nhìn thấy gối ôm mới trong phòng khách anh mua cho em chưa, thích không?"
Lời Hạ Bạch bị cắt đứt, mạch suy nghĩ không tự chủ chạy theo lời anh, tầm mắt ở trên ghế salon quét một vòng, quả nhiên ở góc tìm được một cái gối ôm hình cún nhỏ hoạt hình, biểu tình dịu xuống, duỗi cánh tay túm nó tới ôm lấy, làm ổ trong ghế salon, nhịp tim từ từ bằng phẳng.
"Tìm được gối ôm chưa?"
"Tìm được rồi." Hạ Bạch túm lấy tai cún trên gối ôm, nhịn không được cười, "Thật xấu, thẩm mỹ của anh có vấn đề."
Địch Thu Hạc khiêu mi, "Thẩm mỹ của anh rõ ràng rất tốt, nếu không làm sao sẽ coi trọng em."
Hạ Bạch nghẹn họng, khóe miệng lại vểnh lên, tâm tình căng thẳng triệt để dịu xuống, mạch suy nghĩ đứt rời lại liền trở lại, hỏi, "Điện thoại anh làm sao luôn không ai nhận, im lặng sao?"
Địch Thu Hạc nghe vậy cau mày, nhớ tới An Hy Hy lúc trước chạy tới phòng thu áo khoác bẩn, dừng một chút, cười trả lời, "Ừ, tối qua chỉnh im lặng quên mất chỉnh lại. Em hiện tại ở nhà một mình sao? Dì Hứa đã tới chưa?"
Dì Hứa là dì nấu cơm ở Phạm trạch, cùng Hứa Khánh có chút quan hệ thân thích, khá được tín nhiệm của Phạm Đạt và Địch Thu Hạc.
Hạ Bạch quay đầu lại nhìn một cái vị trí huyền quan, trả lời, "Hẳn là chưa tới, trong nhà chỉ có mình em."
"Vậy em gọi bảo tiêu ở cách vách tới, để cho bọn họ đưa em tới chỗ ông ngoại, anh bận xong liền đi đón em." Địch Thu Hạc dặn dò, nghe được phía ngoài truyền tới thanh âm nói chuyện của Hình Thiệu Phong và đội trưởng bảo tiêu Chu Lợi, lại nói, "Anh đi xử lý chút chuyện, trước khi bảo tiêu tới, em đừng cúp điện thoại."
"Vâng." Hạ Bạch đứng dậy, ấn chuông gọi kết nối cách vách, cũng dặn dò, "Anh nhớ đừng tiếp xúc với trợ lý An, phải tiếp xúc cũng phải giữ vững khoảng cách nhất định, mà bên cạnh nhất định phải có người đi theo, không nên ở một mình."
"Anh biết rồi, em yên tâm."
Trấn an xong Hạ Bạch, Địch Thu Hạc cầm lấy điện thoại di động đi ra phòng tắm, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Hình Thiệu Phong dừng lại nói chuyện với Chu Lợi, nhìn về phía anh trả lời, "Trợ lý An đặt máy nghe trộm vào khe quần áo, cô ta vừa rồi định dùng nguyên nhân mang áo khoác bẩn đi giặt và thân thể không thoải mái rời đi, bị Chu Lợi ngăn cản, chúng tôi ở trong túi cô ta tìm được điện thoại của cậu, hiện tại trợ lý Vương đang nhìn cô ta."
Bên kia điện thoại truyền đến một chút tiếng vang mơ hồ, Địch Thu Hạc nhanh chóng thu lại hỏi hai câu, sau khi biết được là bảo tiêu đến nhà thả tâm, lại dặn dò mấy câu sau đó cúp điện thoại, đưa di động trả lại cho Hình Thiệu Phong, nói, "Đi, đi gặp cô ta."
Trong phòng khách bên ngoài, An Hy Hy cúi đầu ngồi ở trên ghế trước cửa sổ sát đất, bả vai rụt lại, bộ dáng không biết phải làm sao. Vương Bác Nghị thì trầm mặt đứng ở đối diện cô ta, tay nắm chặt, hiển nhiên đang khắc chế tâm tình.
Lúc Địch Thu Hạc mở cửa đi ra ngoài, một nhóm bảo tiêu khác tới dưới lầu xem xét tình huống xe cộ vừa vặn trở lại, vẻ mặt nghiêm túc báo cáo, "Trong xe chủ chuẩn bị cho lễ trao giải hôm nay cũng có máy nghe trộm, trong xe riêng bình thường Địch thiếu lái có một camera và một máy định vị, đều là mới lắp, buổi sáng lúc kiểm tra xe vẫn chưa có."
Máy nghe trộm, camera, máy định vị...... Vương Bác Nghị rốt cục nhịn không được, nhìn về phía An Hy Hy rụt ở trong ghế, đè ép tức giận hỏi, "Cô rốt cuộc muốn làm cái gì! Đều đã qua lâu như vậy, cô hiện tại làm những thứ này, là muốn mưu đồ cái gì? Cô điên rồi sao?"
Đầu An Hy Hy chôn xuống dưới, mắt yên lặng rơi lệ.
"Cô tại sao không giải thích? Tại sao không biện giải? Cô nói chuyện!"
Địch Thu Hạc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Vương Bác Nghị tức giận khổ sở như vậy, nhịn không được não bổ một chút tình cảnh tiểu cẩu tử phản bội lừa gạt mình, lập tức không quá vui vẻ nhăn lông mày lại, tiến lên đè lại vai Vương Bác Nghị vỗ vỗ, ôn thanh nói, "Cậu trước đi ra ngoài nghỉ ngơi chút."
Vương Bác Nghị đè ép tâm tình, mở miệng nói, "Địch thiếu, tôi......"
"Đừng nói nữa, đi đi. Chu Lợi, cậu mang trợ lý Vương đi xuống hòa hoãn chút." Địch Thu Hạc không cho cự tuyệt mở miệng, đẩy hắn ra bên ngoài, sau đó đi tới đối diện An Hy Hy ngồi xuống.
Vương Bác Nghị thấy thế câm miệng, nhìn một cái An Hy Hy sau khi Địch Thu Hạc xuất hiện lộ ra vẻ càng bất an, nắm đấm siết chặt, cắn răng xoay người theo Chu Lợi rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Địch Thu Hạc vắt hai chân, nhìn về phía An Hy Hy đối diện, bình tĩnh hỏi, "Tại sao làm như vậy?"
Tay An Hy Hy túm váy nắm thật chặt, ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại nhanh chóng cúi xuống, không nói chuyện.
"Tần Lỵ lại tới tìm cô?"
An Hy Hy giật giật, tiếp tục trầm mặc.
Ngón tay Địch Thu Hạc gõ gõ tay vịn ghế, khẳng định nói, "Tôi cũng không cho rằng cô trước kia quy phục là giả, cô nguyện ý vì trợ lý Vương phản bội Tần Lỵ và gia tộc của cô, như vậy hiện tại cô phản bội tôi, cũng hẳn là vì trợ lý Vương."
"Không liên quan tới anh ấy!" An Hy Hy rốt cục mở miệng, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía anh, gấp giọng giải thích, "Bác Nghị sau khi dựa vào anh, vẫn luôn toàn tâm toàn ý, cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện có lỗi với anh. Lần này hành động lắp máy nghe trộm là tôi tự chủ trương, không liên quan tới anh ấy, anh đừng hiểu lầm anh ấy!"
Địch Thu Hạc đánh giá một chút ánh mắt cô ta, đột nhiên đổi đề tài, hỏi, "Cô trộm điện thoại của tôi có mục đích gì?"
"Tôi......" An Hy Hy trực giác muốn trả lời, nói đến một nửa lại ngậm miệng, lại lần nữa cúi đầu, khôi phục trạng thái trầm mặc ban đầu.
"Tôi đoán chút...... Vì lắp đặt máy định vị vào bên trong? Hoặc là máy nghe trộm? Muốn giúp Tần Lỵ thăm dò tung tích của con gái Tăng Bồi Trung?" Địch Thu Hạc cũng không thèm để ý cô ta lại lần nữa trầm mặc, phối hợp nói, "Buổi lễ trao giải hôm nay rất quan trọng, mọi người ắt sẽ rất rối ren, lúc này cô bởi vì trong vội vàng phạm sai lầm mà không cẩn thận làm bẩn áo khoác của tôi, sau đó lại trong vội vàng phạm sai lầm lúc mang áo khoác bẩn của tôi đi không cẩn thận mang đi điện thoại của tôi, sau đó lúc trả lại, mọi người ắt sẽ không nghi ngờ, chỉ sẽ cười qua loa cô một chút."
An Hy Hy mím chặt môi, nghiêng đầu.
"Cô còn lắp vào trong xe tôi thường lái máy định vị, xem ra là muốn chính xác nắm giữ hành tung của tôi." Anh nói tới đây ngừng một chút, lại đánh giá cô ta, tiếp tục nói, "Cô lần trước ở trên đường đụng phải Tiểu Bạch, nhưng sợ hãi tránh né, không muốn để cho Tiểu Bạch phát hiện cô xuất hiện ở đó, hẳn là bởi vì cô lúc ấy đang chuẩn bị đi gặp ai đó chúng tôi tuyệt đối sẽ không thích cô đi gặp...... Thiệu Phong, Tần Lỵ mấy hôm trước có ra cửa không?"
Hình Thiệu Phong ngồi ở bên cạnh làm tường hoa nghe vậy lấy điện thoại ra lật lật sổ ghi chép, trả lời, "Ra ngoài 3 lần, một lần đi siêu thị mua đồ, một lần tới bệnh viện cầm thuốc, còn có một lần là ra ngoài ăn cơm."
Địch Thu Hạc lại gõ gõ tay vịn, híp mắt, "Người bởi vì sợ tiết lộ hành tung mà luôn gọi đồ ăn ngoài đột nhiên đi ra ngoài ăn cơm...... Bà ta ăn cơm là lúc nào?"
"Hai ngày trước."
"Vừa lúc là ngày Tiểu Bạch ra ngoài chụp cảnh tuyết." Địch Thu Hạc gật đầu tỏ vẻ hiểu, tiếp tục hỏi, "Bà ta mấy ngày nay liên hệ với ai?"
Hình Thiệu Phong tiếp tục lật ghi chép, trả lời, "Trong tay bà ta có hai cái sim, một cái sử dụng tần suất rất cao, chuyên dùng để gọi đồ ăn ngoài và liên hệ với mấy người râu ria, một cái khác dùng tần suất rất thấp, nhưng người liên hệ lại rất tập trung, toàn bộ là mấy tâm phúc trước kia của Tần gia."
"Có cha của An Hy Hy không?"
Hình Thiệu Phong lắc đầu, "Không có."
"Đừng tra cái sim này nữa, tra sim khác, để cho Chu Lợi điều tra nhật ký trò chuyện của trợ lý An khoảng thời gian này, đan xen so sánh điều tra, lúc tra để cho trợ lý Vương nhìn, hắn đối với trợ lý An tương đối quen thuộc, biết có những số là trợ lý An bình thường không thể nào liên hệ."
"Vâng, tôi bây giờ liền......"
"Không cần!" An Hy Hy càng nghe càng hoảng hốt, nhịn không được đứng lên cắt đứt đối thoại của bọn họ, thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào, lắc đầu nói, "Không cần để cho anh ấy điều tra tôi, không cần, cầu xin anh, đừng để cho anh ấy điều tra tôi......"
Địch Thu Hạc ra hiệu Hình Thiệu Phong dừng lại, nhìn về phía cô ta hỏi, "Tại sao không muốn để cho hắn điều tra cô?"
An Hy Hy giơ tay lên che mặt, thấp giọng khóc lên.
"Cô sợ hắn nhìn thấy cái gì?" Địch Thu Hạc từng bước ép sát, thanh âm hơi trở nên trầm một chút, "Tần Lỵ rốt cục dùng cái gì uy hiếp cô?"
"Tôi mang thai!" An Hy Hy thả tay xuống khóc rống lên tiếng, chân mềm nhũn ngã trở lại trong ghế, tâm tình khoảng thời gian này vẫn luôn bị đè nén rốt cục tan vỡ, khóc ní, "Tôi mang thai...... Không thể để cho Bác Nghị nhìn thấy mấy tấm ảnh trong tay Tần Lỵ, không thể...... Chúng tôi tôi bắt đầu đã rất không thể rồi, anh ấy thật vất vả mới một lần nữa tiếp nhận tôi, tôi không muốn...... Anh ấy sẽ không quan tâm tôi, anh ấy nhất định sẽ không quan tâm tôi......"
Ảnh?
Địch Thu Hạc và Hình Thiệu Phong liếc mắt nhìn nhau, nhất tề trầm mặc — "Ảnh" trong miệng An Hy Hy, có lẽ không phải thứ hài hòa gì thích hợp bày ra bên ngoài nhìn.