*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Vịt
Về trường không tới mấy ngày chính là kỳ nghỉ Nguyên Đán, Hạ Bạch trong lòng nhớ chuyện Nghiêm Tuệ muốn gặp mặt với Phạm lão gia tử, cũng chẳng quan tâm ôn tập hay không nữa, ngày đó nghỉ liền chạy về nhà, thấy Địch Thu Hạc không có ở đó, lại vội vàng chạy tới Phạm trạch.
"Tiểu Bạch tới rồi." Hồ Triệu mở cửa cho cậu, thấy trên người cậu dính tuyết, nhanh chóng lấy khăn lông tới, nhìn thời tiết bên ngoài một cái, cau mày, "Tuyết rơi càng ngày càng lớn, cũng không biết lúc nào mới có thể ngừng."
Hạ Bạch nhận lấy khăn lông quét sạch tuyết trên người, cởi áo khoác xuống run lên, trả lời, "Xem dự báo thời tiết bảo ngày mai sẽ ngừng, đúng rồi, Thu Hạc đâu? Cháu gọi điện thoại cho anh ấy thì tắt điện thoại."
Hồ Triệu đóng cửa lại, nhận lấy áo khoác khăn quàng cổ của cậu treo lên, lại giúp cậu lấy ra đôi dép sạch sẽ, nghi ngờ, "Tắt điện thoại? Thu Hạc buổi sáng đã ra ngoài, bảo là muốn đi bàn chuyện với đạo diễn phim mới, trước cơm tối trở lại."
Đạo diễn phim mới? Là chỉ Lâm Mặc sao?
Hạ Bạch gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu, nhìn thời gian một cái, thấy đã là 5h chiều, nghĩ tới Địch Thu Hạc hẳn là lát nữa là có thể trở lại, liền vào nhà tìm Phạm Đạt đang ở trong phòng khách lật ảnh cũ, cùng lão nhân nói chuyện.
Trải qua một thời gian sống chung, thái độ của Phạm Đạt đối với Hạ Bạch từ lúc ban đầu hơi có chút khách sáo ôn hòa cứng ngắc, từ từ biến thành thân thiết yêu thích hiện tại, thậm chí có lúc đối với Hạ Bạch còn thân mật hơn với Địch Thu Hạc, lời nói cũng không tự chủ trở nên nhiều.
"Cháu đối với Montreal (*) rất quen thuộc?" Tay Phạm Đạt lật album ảnh ngừng lại, xem ảnh thấy cậu đối với hoàn cảnh địa lý xung quanh hết sức hiểu rõ, tò mò lại cảm thấy hứng thú nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười hỏi thăm.
((*) Montreal: Một thành phố của Canada)
"Bởi vì đối với ảo ảnh mặt trời mọc nơi đó rất cảm thấy hứng thú, cho nên hơi chú ý một đoạn thời gian." Hạ Bạch nhắc tới mĩ cảnh kiếp trước muốn đi chụp nhưng lại chụp không thành, trong giọng nói còn có chút tiếc nuối, "Cũng không biết lúc nào mới có thể có cơ hội tới đó xem một chút."
"Chờ lúc chúng ta kết hôn hưởng tuần trăng mật, anh dẫn em đi xem."
Một già một trẻ theo tiếng quay đầu lại, liền thấy Địch Thu Hạc đang một bên giao áo khoác cho Hồ Triệu, một bên bước tới đây, trước cười gọi ông ngoại, sau đó dừng ở phía sau Hạ Bạch, khom lưng hôn mặt cậu một cái, hỏi, "Hôm nay sao đã tới rồi? Anh còn định ngày mai tới trường đón em."
Hạ Bạch bị thân mật một chút cũng không để ý người bên cạnh của anh chọc đỏ tai, trừng anh một cái sau đó đẩy anh ra một chút, nhìn Phạm Đạt mắt lộ tiếu ý, ho thấp một tiếng trả lời, "Chiều nay chỉ có một tiết, em thấy thời gian còn sớm liền về. Chuyện bàn xong rồi? Phim mới đại khái phải quay bao lâu?"
"Bàn xong rồi, phim không dài, khoảng 4 tháng là có thể quay xong." Địch Thu Hạc trả lời, sợ hàn khí trên người lạnh tới cậu, cho nên theo động tác của cậu lui về sau một bước, một lần nữa nhìn về phía Phạm Đạt, nói, "Nghiêm Tuệ hôm nay liên hệ với cháu, chiều ngày kia tới đây."
Phạm Đạt nghe vậy ung dung dịu dàng trên mặt ít đi chút, cúi đầu sờ sờ album ảnh, không nói chuyện.
Hạ Bạch thấy thế ở trong lòng thở dài, quan tâm rót chén trà cho lão nhân, sau đó nhìn về phía Địch Thu Hạc ngồi vào ghế salon bên cạnh mình, hỏi, "Điện thoại của anh sao lại tắt?"
"Hết pin." Địch Thu Hạc lấy di động ra, lại đứng dậy đi lấy sạc pin sạc điện thoại, vừa định chuẩn bị trêu chọc cậu hai câu, hỏi cậu có phải nhớ mình hay không, điện thoại vừa mở ra đã vang lên.
Hạ Bạch cũng rót chén trà cho anh, nghe được thanh âm thuận miệng hỏi, "Điện thoại của ai?"
"Là Nghiêm Tuệ." Địch Thu Hạc cau mày, nhận điện thoại, nghe hai câu sau đó biểu tình đại biến, đáp một tiếng sau đó cúp điện thoại, trước hết để cho Hồ Triệu tới trong sân lái xe ra, sau đó nhìn về phía Hạ Bạch và Phạm Đạt nói, "Nghiêm Tuệ xảy ra tai nạn xe cộ, vừa rồi gọi điện thoại tới là con gái bà ấy Tần Vân Vũ, hiện tại người đang cấp, còn không biết thương thế như nào, cháu hiện tại tới bệnh viện xem một chút."
Hạ Bạch kinh hãi, vội vàng đứng dậy, "Em đi với anh!"
"Chờ chút!" Phạm Đạt gọi bọn họ lại, biểu tình trầm xuống, "Đừng vội, trên đường lái xe chậm chút, tới bên kia nghe ngóng tình hình sau đó nhớ gọi điện thoại cho ông."
Địch Thu Hạc gật đầu đáp ứng, mang theo Hạ Bạch vội vã ra ngoài.
Hai người sau khi lái xe rời đi, Hồ Triệu mở cửa vào nhà, có chút lo lắng nhìn về phía Phạm Đạt, "Chú Phạm, Nghiêm Tuệ nếu như xảy ra ngoài ý muốn...... Sớm biết liền nên gặp mặt Nghiêm Tuệ sớm một chút."
"Vô dụng." Phạm Đạt khép album ảnh trong tay, trong mắt u ám một mảnh, "Từ ban đầu Nghiêm Tuệ cố ý muốn ly hôn, lão già Tần Minh Cường kia đã động ý xấu, chúng ta sớm một chút định thời gian gặp mặt với Nghiêm Tuệ, kết quả nhận được chính là Nghiêm Tuệ sớm một chút xảy ra tai nạn."
Hồ Triệu kinh hãi, "Chú Phạm ý của chú là tai nạn của Nghiêm Tuệ không phải là ngoài ý muốn?"
"Tám chín phần mười không phải." Phạm Đạt cúi đầu, sờ sờ cạnh góc album ảnh cũ, thanh âm càng thêm lạnh, "Trên đời này đâu có chuyện trùng hợp như vậy."
Tai nạn xe cộ của Nghiệm Tuệ quả thật không phải ngoài ý muốn, phanh xe của bà đã bị người động tay động chân, cũng may lúc bà xảy ra chuyện tốc độ xe không nhanh, lại cơ trí mà đâm vào vùng hòa hoãn tránh được vị trí lái xe, cho nên bị thương không nặng, chỉ đùi phải gãy xương rất nhỏ, còn có chút não chấn động.
"May mà hôm nay tuyết lớn tình hình giao thông không tốt, mẹ tôi lái chậm." Tần Vân Vũ kìm nén lệ ý, vành mắt đỏ nói, trong giọng nói mang theo phẫn hận, "Ông nội đây là muốn bức tử mẹ tôi! Cho là scandal diệt khẩu sẽ được che dấu sao? Tôi chịu đủ rồi! Tôi thật sự chịu đủ rồi......"
Vai cô nàng run rẩy, rốt cục nhịn không được nước mắt, ôm mặt cúi đầu khóc lên. Cô gái sống trong nhung lụa lớn lên, rốt cục vẫn phải bị biến cố liên tiếp phát sinh trong nhà khoảng thời gian này bức tới bên bờ vực sụp đổ.
Mắt Hạ Bạch lộ đồng tình, lấy ra một tờ khăn giấy đưa tới.
Tần Vân Vũ lau nước mắt đưa tay nhận lấy, thấp giọng nói câu cám ơn, hít sâu cố gắng muốn ngừng khóc, nhưng ngược lại bị cảm xúc đè nén bức tới nấc lên.
Hạ Bạch thở dài, lại mở một chai nước đưa tới.
Chờ Địch Thu Hạc cùng bác sĩ nói chuyện xong trở lại, nhìn thấy chính là hình ảnh người yêu nhà mình thân mật an ủi mỹ nữ khóc. Mặt anh đơ một cái, tiến lên túm lấy vai Hạ Bạch ngăn trở cậu phía sau mình, nhìn về phía Tần Vân Vũ, khẽ nhíu nhíu mày, lãnh đạm nói, "Tôi đã sắp xếp chuyển viện, chờ tình huống mẹ cô ổn định một chút liền đi, chuyện phanh xe xảy ra vấn đề cảnh sát giao thông nói thế nào? Báo cảnh sát chưa?"
Giống như là bị thái độ lãnh đạm của anh hù tới, Tần Vân Vũ nấc một cái càng lợi hại, lắc đầu trả lời, "Cảnh sát giao thông sau khi kiểm tra chỉ nói là bộ kiện xe ô tô lão hóa, không tồn tại khả năng người làm ra...... Vô dụng, bọn họ đều đã sớm chuẩn bị xong rồi."
Quả nhiên là lão hồ ly.
Hạ Bạch cau mày.
Vừa trao đổi hoàn tất, Tần Vinh liền mang theo con trai Tần Vân Trạch vội vã chạy tới, trên mặt tràn đầy lo lắng sốt ruột, một bộ chồng tốt cha tốt, chạy tới trước mặt Tần Vân Vũ quan tâm nói, "Tiểu Vũ, mẹ con sao rồi? Bác sĩ nói thế nào? Con đừng sợ, cho dù mẹ con không còn, con còn có cha, con......"
"Đủ rồi!" Tần Vân Vũ đột nhiên bạo phát, đứng dậy đem toàn bộ nước còn lại trong chai giội tới trên người hắn, đề cao thanh âm quát, "Ông muốn mẹ chết như vậy sao? Bà ấy không chết ông có phải rất thất vọng hay không? Tần Vinh, tôi quá hi vọng ông vẫn là người cha tốt mà tôi cho rằng! Nhưng không phải, ông chính là ma quỷ! Một tên điên! Một tên biến thái! Lúc trước ông để cho tôi kết hôn với con trai lớn Lưu gia, nói là vì cái nhà này, mẹ vẫn luôn phản đối, nhưng tôi đồng ý, tôi một câu phản kháng cũng không nói! Nhưng còn ông, ông đều làm cái gì, mẹ yêu ông như vậy, ông cư nhiên, ông......"
Nói đến đây cô chỉ cảm thấy trong lòng từng trận buồn nôn, hất đầu qua một bên hít sâu, lại nhìn về phía thanh niên đứng bên cạnh Tần Vinh, ánh mắt lạnh lùng, "Tiểu Trạch, trước kia mọi người đều nói mày khá giống mẹ, tao cũng cảm thấy vậy, nhưng hiện tại tao biết tao lầm rồi, mày trong xương cốt chính là người Tần gia mười đủ mười! Đừng bày ra cái sắc mặt lo lắng sốt ruột này! Tao buồn nôn! Từ thời khắc mày cố ý muốn cùng người Tần gia đứng chung một chỗ đối kháng mẹ, mày đã không phải con của mẹ nữa! Mày cút!"
"Chị!" Tần Vân Trạch nhìn một cái Địch Thu Hạc và Hạ Bạch đứng ở một bên, hung hăng dựng thẳng lông mày, "Chị điên rồi! Ở trước mặt người ngoài nói lung tung gì vậy!"
Tần Vinh cũng chú ý tới Địch Thu Hạc và Hạ Bạch không nên xuất hiện ở đây, nhớ tới cảnh tượng Địch Thu Hạc hiện tại dựa vào Đại Trạch và khó khăn hiện tại của Tần gia, trong lòng đối với anh vừa hận lại ghen ghét, cũng mặc kệ dạy dỗ con gái, hướng hai người quát lên, "Chúng mày làm sao ở đây? Mau cút! Nơi này không hoan nghênh chúng mày!"
"Bọn họ là tôi mời tới, hiện tại nằm viện chính là mẹ tôi, không cần hai người ngoài các ông tới hoan nghênh khách của mẹ tôi!" Còn không đợi Địch Thu Hạc và Hạ Bạch nói gì đó, Tần Vân Vũ đã trước một bước mở miệng, tiến lên một bước đứng trước mặt bọn họ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vinh và Tần Vân Trạch, cắn răng nói, "Nếu không có bọn họ, mẹ cho dù không chết trong tai nạn xe cộ, cũng sẽ không rõ không ràng chết ở trong bệnh viện cấp cứu này! Tôi cảnh cáo các ông đừng tiếp tục ồn ào nữa, nếu không tôi hiện tại liền đem chuyện xấu của Tần gia vén lên để cho toàn bộ người trong bệnh viện đều biết!"
"Tiểu Vũ!" Tần Vinh rốt cục duy trì không được biểu tình từ phụ, lớn tiếng cắt đứt lời cô, "Con coi ta thành cái gì?"
"Tôi coi ông là ma quỷ! Biến thái!" Tần Vân Vũ một bước cũng không nhường.
Tần Vinh mi tâm hung hăng nhảy một cái, tiến lên giơ tay.
Hạ Bạch cau mày, liền muốn tiến lên ngăn cản.
"Súc sinh! Mày muốn làm cái gì! Mày động vào nói thử một chút!" Một đạo thanh âm trung khí mười phần hơi có chút già nua từ đầu hành lang kia truyền đến, một đôi vợ chồng già vội vã chạy tới, sau khi nhìn thấy Tần Vinh không nói hai lời liền túm gậy lên đánh.
Kiên cường Tần Vân Vũ mạnh mẽ chống đỡ sau khi nhìn thấy hai vị lão nhân nhanh chóng vỡ vụn, khóc nhào tới, không ngừng hô ông ngoại bà ngoại.
Tần Vân Trạch tiến lên khuyên ngăn bán đáng thương.
Trong hành lang nháo thành nhất đoàn, Địch Thu Hạc cau mày, mang theo Hạ Bạch rời xa đống thị phi này, chờ sau khi xe cứu thương chuyển viện chuẩn bị xong, nhìn chằm chằm bác sĩ chuyển người tới trên xe, mang theo Hạ Bạch rời đi.
"Hai nhà Tần Nghiêm lúc này là triệt để trở mặt." Hạ Bạch có chút cảm khái, cha con bất hòa, vợ chồng thành thù, thông gia quyết liệt, vở kịch này thật là còn đặc sắc hơn phim truyền hình máu chó trên TV, làm cho người ta thổn thức.
Địch Thu Hạc cầm tay cậu trấn an niết niết, nói, "Tần Minh Cường đã già rồi, đầu óc không rõ ràng, chỉ một mực dùng độc ác, nhưng không biết có đôi khi chính sách dụ dỗ còn hiệu quả hơn uy hiếp, vận mệnh của Tần gia đã hết rồi."
Nếu sau khi chuyện phát sinh Tần Vinh trước tiên dùng hai đứa nhỏ đánh bài tình cảm, hai nhà Tần Nghiêm nói không chừng vẫn sẽ không chia cắt.
Đem thù hằn tìm đường chết vốn chỉ có 10 tầng biến thành 100 tầng, Tần gia không chết cũng phải chết.
Nghiêm Tuệ sau khi chuyển viện tỉnh lại, chống đỡ tinh thần gọi điện thoại với Phạm Đạt, cụ thể nói những gì không ai biết. Sau đó cũng không lâu lắm, Nghiêm Tuệ xuất viện, tự mình tố giác Tần gia trốn thế lậu thuế vân vân hơn mười tội trạng kinh tế, đồng thời bán Nghiêm gia và tài sản sau khi ly hôn được Tần gia chia, đưa cha mẹ và con gái ra nước ngoài.
Lưu gia nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, Hoàng Đô cũng lén lút đâm một cước, thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Tần gia tân quý phong quang một thời liền triệt để tuyên bố phá sản, rút lui khỏi giới thượng lưu thành phố B.
Trụ sở ảnh thị nào đó thành phố B, khách sạn.
Hoàn thành công việc quay chụp một ngày, Địch Thu Hạc trở lại phòng, thấy Hạ Bạch đã quấn chăn ngủ thiếp đi, tiến lên sờ sờ trán cậu, thấy đã không còn nóng nữa, hơi thả lỏng, xoay người rón rén ra khỏi căn phòng, tìm Vương Bác Nghị hỏi thăm tình huống hôm nay.
"Nghiêm Tuệ đang chuẩn bị ra nước ngoài đoàn tụ với con gái cha mẹ, Tần Vinh giúp Tần Minh Cường đội tất cả tội danh, đã bị bắt giữ. Tần Minh Cường thì mang theo một nhà già trẻ tới Địch trạch, vô lại không đi, yêu cầu Địch Biên phục hôn với Tần Lỵ." Vương Bác Nghị lật bản ghi chép, đem hướng đi hôm nay nhận được nói đơn giản một lần, cuối cùng bổ sung, "Hình Thiệu Phong gọi điện thoại tới đây, nói tuần sau về thành phố B."
"Phục hôn?" Địch Thu Hạc khiêu mi, trào phúng cười một tiếng, lại hỏi, "Địch Biên hôm nay có thử liên hệ với tôi không?"
"Có." Vương Bác Nghị đưa cuộc gọi nhỡ cho anh nhìn, trong lòng có chút im lặng, "Ba cuộc gọi nhỡ, hơn mười tin nhắn, tất cả đều là hỏi thăm ân cần." Địch Biên trước kia quen tự cao tự đại cư nhiên đè thấp tư thái, hướng về phía con ruột áp dụng mô típ "Một ngày ba bữa thăm hỏi, trời lạnh thêm quần áo", thiếu chút nữa buồn nôn chết hắn.
"Tiếp tục mặc kệ ông ta." Địch Thu Hạc trả lời, sau đó hỏi kỹ một chút tin tức chuyến bay Hình Thiệu Phong tuần tới đến thành phố B, khoát tay để cho hắn đi nghỉ ngơi.
Bàn xong chuyện anh trở về phòng, thấy Hạ Bạch vốn đang ngủ say cư nhiên mơ mơ màng màng ngồi dậy, tay ở đầu giường sờ loạn, nhanh chóng bước nhanh đến phía trước tới gần.
"Khát?" Anh rót chén nước ấm đặt vào trong tay Hạ Bạch, ngồi ở bên giường giúp cậu khép cổ áo ngủ, trông coi cậu uống xong nước sau đó nhét cậu lại trong chăn, dỗ nói, "Tiếp tục ngủ đi, ngày mai có thể khỏe rồi."
"Ngủ một ngày rồi, hiện tại không buồn ngủ." Hạ Bạch uống xong nước đã triệt để thanh tỉnh, từ trong chăn vươn tay, cười niết mặt anh, "Hôm nay quay phim mệt không? Xin lỗi, khiến anh quay xong phim còn phải chăm sóc em, sớm biết em đã tối nay tiến tổ."
Địch Thu Hạc tùy ý cậu niết, nghiêng đầu hôn một chút lòng bàn tay cậu, "Anh hiện tại rất may em thi xong liền sớm tiến tổ, nếu một mình em ở lại ký túc kéo thêm vài ngày, phát sốt ai chăm sóc em? Đầu óc nóng ngu rồi cũng không ai biết."
"Anh mới ngu, em sinh bệnh em tự biết đi chữa." Hạ Bạch trừng anh, sau đó lại cười, ngẩng đầu hôn môi anh một cái, hừ hừ nói, "Bất quá Địch ba tuổi nhà chúng ta rốt cục trưởng thành, biết chăm sóc người rồi."
Địch Thu Hạc đặc biệt thích bộ dáng dính người sau khi sinh bệnh của cậu, cười hôn lại cậu một cái, dỗ cậu vài câu, đứng dậy tới phòng tắm chiến đấu tắm, sau đó trở lại ôm cậu nói chuyện, ôm nhau đi ngủ.
Hôm sau Hạ Bạch khôi phục tinh thần, mang theo máy ảnh đi theo Địch Thu Hạc tới tổ phim, bắt đầu cuộc sống lần đầu tiên theo tổ quay chụp.
Vở kịch của Tần gia vẫn còn tiếp tục, sau khi xác định Tần Vinh phải ngồi tù một thời gian không ngắn, Tần gia triệt để xong đời, Tần Vân Trạch cư nhiên lén lút chạy, để lại tờ giấy nói muốn ra nước ngoài tìm mẹ và chị, sau này không còn là người Tần gia.
Con trai ngồi tù, gia nghiệp toàn bộ bại, cháu trai chạy trốn, Tần Minh Cường chịu không được sự đả kích này, trúng gió nằm viện, mặc dù thật vất vả cấp cứu lại, cũng rốt cục không thể đi lại, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Ông ta không cách nào nháo nữa, thế là Tần Lỵ lại đứng dậy, liều chết bám lấy Địch Biên không buông, yêu cầu Địch Biên đem công ty con từng dùng để dàn xếp người Tần gia xử lý tới danh nghĩa bà ta, cũng phục hôn với bà ta.
Địch Biên tự nhiên không thuận theo, thừa dịp Tần gia xong đời, Tần Lỵ không có núi dựa, trở mặt dùng Địch Hạ Tùng uy hiếp Tần Lỵ một trận, bức bà ta tới thỏa hiệp, đuổi tới một căn hộ bỏ trống nhiều năm, chỉ để lại Địch Hạ Tùng ở Địch trạch.
Lại qua nửa tháng, ngày thứ hai 《Thành gia quân》 hơ khô thẻ tre, Địch Biên đột nhiên tuyên bố tin kết hôn, tuyên bố muốn cùng chủ công ty Minh Hợp là Kim Quần Á kết hôn.
Hạ Bạch trợn mắt hốc mồm xoát weibo, mông lung, "Địch Biên không phải hôm qua còn gọi điện thoại cho anh, nói ông ta có lỗi với mẹ anh, sau này sẽ đối với anh thật tốt, muốn bồi dưỡng anh thành người thừa kế của Hoàng Đô sao, như thế nào hôm nay đã kết hôn với người phụ nữ khác? Còn có, Minh Hợp là đang làm gì, Kim Quần Á là ai?"
"Kim Quần Á cũng là ảnh hậu thế hệ trước, bà ta lúc vừa thành danh không lâu đã rút lui khỏi giới giải trí, tiểu tam thượng vị thành phu nhân hào môn. Sự nghiệp của chồng bà ta chủ yếu ở nước ngoài, cho nên sau khi cười mấy thập niên vẫn luôn ở nước ngoài, trong nước không có tin tức gì về bà ta." Địch Thu Hạc lấy đi Pocket PC trong tay cậu, nhét bánh bao đã hấp chính tới trong tay cậu, mặt tràn đầy mong đợi, "Nếm thử chút, em thích nhân sữa lòng đỏ trứng."
Hạ Bạch rũ mắt, nhìn bánh bao trắng trắng mập mập trong tay, hoảng hốt, "Cái bánh bao này sau khi ra lò anh thử qua chưa?"
Địch Thu Hạc híp mắt, "Em không tin tài nấu nướng của anh?"
Có kinh nghiệm xương máu trước đó vô số lần, cậu dám tin mới là lạ.
Địch Thu Hạc nhìn thấu ý nghĩ của cậu, san bằng khóe miệng, đột nhiên cầm tay cậu, sáp tới cắn một ngụm bánh bao, sau đó hôn tới.
"Ô ô...... ưm."
Hôn xong, bánh bao cũng ăn xong.
Hạ Bạch mặt nghiêm túc sờ sờ môi, dựng thẳng ngón cái, "Không tệ, bọc ít bánh bao mang tới cho ông ngoại anh đi, có thể cho vào miệng."
"Này vẫn không tệ lắm." Địch Thu Hạc thỏa mãn niết niết mặt cậu, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
Hạ Bạch cười mắng một câu ấu trĩ, lại cầm Pocket PC lên, vừa gặm bánh bao vừa tiếp tục lật bát quái lúc trước.
Chỉ trong chốc lát, trong bình luận đã có người bới ra lai lịch của Kim Quần Á.
Hóa ra chồng của Kim Quần Á mấy năm trước lại tìm tiểu tam trẻ tuổi xinh đẹp, quăng Kim Quần Á, nhưng Kim Quần Á một chút cũng không có não, tiêu tiêu sái sái phân chia tài sản đáng kể, ném con cho chồng cũ, một mình về nước mở công ty giải trí nhỏ, không có chuyện gì lăng xê tiểu người mới, ăn tiểu thịt tươi, cuộc sống trải qua sung sướng hơn trước kia nhiều.
Mà bây giờ, chính là một ảnh hậu lâu năm tiêu sái sinh sống như vậy, lại muốn kết hôn với Địch Biên.
Hạ Bạch suy nghĩ hồi lâu đều nghĩ không ra mục đích hai người này kết hôn, dứt khóat ngừng lại, đứng dậy chạy tới phòng bếp xem Địch đầu bếp bọc bánh bao.
Năm mới gần tới, Hạ Bạch nhận được công việc mới — chụp ảnh bìa cho 《C ảnh》.
"Đối phương có ý đồ hợp tác lâu dài không." Lý Như ở bên kia điện thoại nói, trong thanh âm mang theo ý mừng, "Đó là một nền tảng tốt tích lũy kinh nghiệm, chị đề nghị cậu hợp tác lâu dài với đối phương. Ngoài ra, 《A gia》cũng gửi lời mời tới, muốn mời cậu chụp bìa tạp chí tháng 3."
"Vậy thì đều nhận đi." Hạ Bạch dứt khoát đáp ứng hai công việc này, cười nói, "Hiện tại bốn tạp chí thời trang lớn chúng ta đã nhận hai nhà, liền chờ hai nhà khác, sau đó triệu hóa thần long."
Lý Như bị cách nói của cậu chọc cười, "Vậy chị hồi đáp lại bọn họ, chúng ta trước năm mới hảo hảo kiếm một khoản."
Nói đùa hai câu sau đó cúp điện thoại, Hạ Bạch nghiêng đầu nhìn về phía Địch Thu Hạc sáp tới, khiêu mi, "Làm gì cái bộ biểu tình này, chỉ là một lần công việc mà thôi, anh ngày nào cũng đối mặt với em không ngán sao?"
"Không ngán." Địch Thu Hạc ôm lấy cậu, cúi đầu cắn vành tai cậu, "Trời lạnh thế này, ngủ đông chờ năm mới không tốt sao, tại sao phải ra ngoài nhận việc hứng gió lạnh."
"Ngày nào cũng thổi khí ấm, em hiện tại vô cùng nhớ gió lạnh." Hạ Bạch nhéo tai anh kéo ra bên ngoài, thanh âm cố ý chậm chạp nói, "Anh là chó sao, động một cái là cắn người, chụp ảnh bìa một ngày là đủ rồi, lại không làm trễ cái gì, quỷ ấu trĩ."
Địch Thu Hạc nghiêng đầu ngậm ngón tay cậu cắn cắn, liếc mắt nhìn cậu, "Chỉ ở trước mặt em ấu trĩ."
Hạ Bạch bị anh nhìn tới trong lòng nhảy một cái, nhào qua nhu mặt anh, hung dữ nói, "Anh chết tâm đi, sắc đẹp không cách nào quyến rũ được em."
"Anh thấy em rõ ràng đã bị quyến rũ rồi." Địch Thu Hạc nhếch lên khóe miệng, cười đến hết sức thiếu đòn, lật người áp cậu trong ghế salon, xoa eo cậu, cúi đầu hôn cậu."
Thân thể Hạ Bạch run lên, mềm nhũn thân thể.
Không qua vài ngày, ngày cưới của Địch Biên và Kim Quần Á nổ ra, vào lễ tình nhân năm sau. Đồng thời, Hình Thiệu Phong từ sau khi về thành phố B vẫn luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi đột nhiên gọi điện thoại tới, thông báo với Địch Thu Hạc, bảo anh chuẩn bị một chút, sắp nhận công việc.
Địch Thu Hạc nghi ngờ, "Công việc gì?"
"Chụp bìa tạp chí." Thanh âm Hình Thiệu Phong mang cười, ngữ khí hết sức hời hợt, "Trang bìa số đặc biệt năm mới của 《C ảnh》, xét thấy thân phận tam đại của cậu, tôi quyết định để cho cậu từ lúc vừa mới bắt đầu đã đi cao đoan lộ tuyến, công việc cốt chất không cốt nhiều, cố gắng làm việc đi."
Địch Thu Hạc ngoài ý muốn, "Anh làm thế nào nhận được công việc này?" Anh biết, Hình Thiệu Phong ở giới giải trí thật sự là một chút nhân mạch cũng không có, anh còn tưởng rằng đối phương muốn sau khi mình sắp xếp hắn vào Hoa Đỉnh cho team mới có thể bắt đầu tỏa sáng tỏa nhiệt, lại không nghĩ đối phương cư nhiên nhanh như vậy đã tiến vào trạng thái, còn vừa ra tay chính là ảnh bìa của tứ đại.
Phải biết đây chính là ảnh bìa của tứ đại, nếu nhãn hiệu không đủ lớn, bỏ tiền ra cũng không nhất định có thể lên.
"Chỉ là lúc nằm viện nhàm chán hơi quen biết vài người, rải ít đường đi." Hình Thiệu Phong đơn giản trả lời, cũng không nói nhiều.
Địch Thu Hạc thức thời không truy hỏi nữa, quay đầu lại nhìn Hạ Bạch ôm đồ ăn vặt làm ổ trên ghế salon lật album ảnh, nhớ tới Hình Thiệu Phong là đối phương cố ý giúp mình tìm đến, mà mình dường như lại muốn cùng đối phương cộng sự, trong lòng rung động một cái, sau khi cúp điện thoại nhịn không được bước nhanh qua đoạt đi đồ ăn vặt trong tay Hạ Bạch, cúi đầu hôn cậu.
Trong tay Hạ Bạch trống rỗng, dựng thẳng lông mày ngẩng đầu, "Anh làm gì thế...... Ưm."
Đồ ăn vặt bị đút cho thảm trải sàn.
Hạ Bạch giãy dụa, giận tới mức duỗi chân đạp anh, giữa lúc hôn mắng, "Địch ba tuổi, anh cư nhiên đoạt đồ ăn vặt của em, là ai nói muốn để cho em ăn nhiều chút thêm chút thịt?"
Địch Thu Hạc cười thấp vài tiếng, đè lại chân cậu, vừa hôn vừa giáo huấn, "Em ăn đồ ăn vặt liền không ăn cơm, như vậy không tốt, phải trừng phạt."
"Trừng phạt anh cả — Đệt! Không cho cởi áo em!" (Chỗ này sẽ là "cả nhà anh" (nhĩđại gia))
Đêm đó, Hạ Bạch đá Địch Thu Hạc tới phòng khách, bởi vì album ảnh bảo bối của cậu bị Địch gà cay...... vấy bẩn.
"Ngủ phòng khách một tuần! Không cho nửa đêm mò về!" Hạ Bạch nhét chăn vào trong ngực Địch Thu Hạc, mắt phi dao nhỏ, "Em ngày mai phải ra ngoài làm việc, nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng trạng thái, anh tốt nhất thành thật một chút." Nói xong dùng sức đóng sầm cửa, dùng hành động biểu đạt cơn giận của cậu.
Địch Thu Hạc nhìn cái chăn in hoa trong ngực, sờ sờ môi — ừm, Tiểu Bạch tức giận cũng rất đáng yêu.
Hôm sau, Hạ Bạch rời giường thật sớm phát hiện Địch Thu Hạc cư nhiên cũng dậy sớm, còn sớm hơn cậu một chút, đã làm xong bữa sáng.
Hạ Bạch cắn một ngụm trứng chiên, nhìn một cái điểm đỏ trên mu bàn tay anh, lại cắn một ngụm trứng chiên, lại nhìn một cái điểm đỏ trên mu bàn tay anh, không nhịn được hỏi, "Bị dầu bỏng tới?"
Địch Thu Hạc cũng theo đó nhìn một cái mu bàn tay mình, đứng dậy múc một chén cháo ấm đẩy tới trước mặt cậu, lại cầm bánh bao cho cậu, bắt đầu gắp thức ăn cho mình, không nói chuyện.
Thật hiền lành.
Hạ Bạch mềm lòng, kéo tay anh qua sờ sờ, lực đạo thả rất nhẹ, nói, "Anh buổi trưa đừng tự mình nấu cơm ăn, tới chỗ ông ngoại ăn đi, em buổi tôi mang đồ ngon về cho anh."
Địch Thu Hạc "Đau tới" co tay lại.
Hạ Bạch càng mềm lòng, cúi đầu hôn mu bàn tay anh một cái, nói, "Anh tối nay về phòng ngủ đi, album ảnh lại mua mới là được, xin lỗi, em càng ngày càng tùy ý...... Huh? Sao lại có vị dầu đỏ (*) trong đồ ăn?" Vừa nói liếm liếm môi. (Con ngu quá bị chồng lừa rồi -_- thật mất mặt mẹ _.__)
((*) Dầu đỏ: Một loại nguyên liệu trong nấu đồ cay Tứ Xuyên)
Địch Thu Hạc hoả tốc thu tay lại, thúc giục, "Nhanh ăn đi, cháo hiện tại nhiệt độ vừa vặn, để lát nữa sẽ nguội. Anh lát nữa cũng phải ra ngoài, trước lên lầu thay quần áo, em từ từ ăn." Nói xong nhấc chân liền chuồn mất.
"Địch ba tuổi!" Hạ Bạch giận tới vỗ bàn, ôn tình trong lòng một phát quét sạch, lông mày dựng lên, "Anh trước khi ăn cơm cư nhiên không rửa tay!"
Địch Thu Hạc chân dài sải bước, biến mất ở khúc rẽ phòng ăn.
"Gà cay!" Hạ Bạch nhu nhu bàn tay vỗ đau, ngồi xoay người lại cầm bánh bao gặm một cái, nhớ tới bộ dáng giả bộ đau lúc trước của anh, lại nhịn không được cười, vừa dùng sức nhai vừa lại thấp giọng cười mắng một câu, "Gà cay lớn không rửa tay!"
Địch Thu Hạc từ ngoài phòng ăn ló đầu, thấy cậu ngoan ngoãn ăn điểm tâm, nhìn một cái dầu đỏ che dấu vết bị bỏng trên mu bàn tay, vểnh lên khóe miệng, xoay người chậm rãi đi lên lầu 2.
Sau khi tới sân quay chụp, Hạ Bạch bắt chuyện với người phụ trách, đi dạo trong phòng chụp ảnh.
Bởi vì đã hợp tác qua một lần, cho nên nhân viên làm việc đối với cậu quen thuộc rất nhiều, mở miệng một tiếng gọi thầy Hạ, gọi Hạ Bạch tới mức cho rằng mình có phải già vài tuổi rồi hay không — rõ ràng lần trước tới đây còn không có ai gọi cậu là thầy, mị lực của tạp chí bán sạch ghê gớm thật.
Cậu một bên cảm thán, một bên cầm lấy đạo cụ chén trà trong tay nhìn nhìn, thấy có hai, hơi lộ vẻ ngoài ý muốn kéo một nhân viên đi ngang qua hỏi, "Hôm nay minh tinh tham dự chụp có hai sao?"
"Đúng, có hai." Nhân viên làm việc gật đầu, cười giải thích, "Vốn chỉ có một, sau đó cấp trên nghĩ tới năm mới cách lễ tình nhân rất gần, không bằng chụp một chủ đề ngọt ngào chút, liền mời một vị nam minh tinh tới, cùng cô Dịch Tiệp hợp tác."
Hạ Bạch mơ hồ, "Dịch Tiệp? Lúc trước không phải nói bìa kỳ này định chính là một trong những tiểu hoa đán Đồng Phỉ sao?"
"Vốn là định Đồng Phỉ, nhưng bên trên suy nghĩ tới hướng gió thị trường gần đây, liền tạm thời đổi thành cô Dịch Tiệp." Nhân viên làm việc hết sức ngay thẳng trả lời, sau đó bị đồng nghiệp dùng sức giật vạt áo.
Hạ Bạch chú ý tới mờ ám của bọn họ, làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, sau khi nói cám ơn để cho bọn họ đi, có chút cảm khái.
Giới giải trí quả nhiên là ai hot thì nghiêng về người đó, gần đây Dịch Tiệp làm mấy cái phát ngôn lớn, danh tiếng đang thịnh, đoán chừng tài nguyên nắm bắt tới tay mềm...... Cũng không biết nam minh tinh hôm nay hợp tác với Dịch Tiệp sẽ là ai, có phải là đại ảnh đế khác hay không?"
Qua mấy phút, nhân viên làm việc tới thông báo cho cậu, minh tinh hôm nay tham dự quay chụp đều đến rồi, đang ở phòng hóa trang chuẩn bị.
Hạ Bạch gật đầu tỏ vẻ hiểu, thả đạo cụ thưởng thức trong tay xuống, đi tới phòng hóa trang gõ gõ cửa, chờ sau khi bên trong truyền tới thanh âm trả lời của Dịch Tiệp cười đẩy cửa ra, vừa định chuẩn bị mở miệng chào hỏi, liền chú ý tới bên kia còn ngồi một người vốn không nên xuất hiện ở đây.
"Sao anh ở đây?" Hạ Bạch buột miệng nói ra.
"Anh tới làm việc." Địch Thu Hạc nhìn cậu, lại nhìn Dịch Tiệp một cái, híp mắt, "May mà anh hôm nay tới đây làm việc."
Edit + Beta: Vịt
Về trường không tới mấy ngày chính là kỳ nghỉ Nguyên Đán, Hạ Bạch trong lòng nhớ chuyện Nghiêm Tuệ muốn gặp mặt với Phạm lão gia tử, cũng chẳng quan tâm ôn tập hay không nữa, ngày đó nghỉ liền chạy về nhà, thấy Địch Thu Hạc không có ở đó, lại vội vàng chạy tới Phạm trạch.
"Tiểu Bạch tới rồi." Hồ Triệu mở cửa cho cậu, thấy trên người cậu dính tuyết, nhanh chóng lấy khăn lông tới, nhìn thời tiết bên ngoài một cái, cau mày, "Tuyết rơi càng ngày càng lớn, cũng không biết lúc nào mới có thể ngừng."
Hạ Bạch nhận lấy khăn lông quét sạch tuyết trên người, cởi áo khoác xuống run lên, trả lời, "Xem dự báo thời tiết bảo ngày mai sẽ ngừng, đúng rồi, Thu Hạc đâu? Cháu gọi điện thoại cho anh ấy thì tắt điện thoại."
Hồ Triệu đóng cửa lại, nhận lấy áo khoác khăn quàng cổ của cậu treo lên, lại giúp cậu lấy ra đôi dép sạch sẽ, nghi ngờ, "Tắt điện thoại? Thu Hạc buổi sáng đã ra ngoài, bảo là muốn đi bàn chuyện với đạo diễn phim mới, trước cơm tối trở lại."
Đạo diễn phim mới? Là chỉ Lâm Mặc sao?
Hạ Bạch gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu, nhìn thời gian một cái, thấy đã là 5h chiều, nghĩ tới Địch Thu Hạc hẳn là lát nữa là có thể trở lại, liền vào nhà tìm Phạm Đạt đang ở trong phòng khách lật ảnh cũ, cùng lão nhân nói chuyện.
Trải qua một thời gian sống chung, thái độ của Phạm Đạt đối với Hạ Bạch từ lúc ban đầu hơi có chút khách sáo ôn hòa cứng ngắc, từ từ biến thành thân thiết yêu thích hiện tại, thậm chí có lúc đối với Hạ Bạch còn thân mật hơn với Địch Thu Hạc, lời nói cũng không tự chủ trở nên nhiều.
"Cháu đối với Montreal (*) rất quen thuộc?" Tay Phạm Đạt lật album ảnh ngừng lại, xem ảnh thấy cậu đối với hoàn cảnh địa lý xung quanh hết sức hiểu rõ, tò mò lại cảm thấy hứng thú nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười hỏi thăm.
((*) Montreal: Một thành phố của Canada)
"Bởi vì đối với ảo ảnh mặt trời mọc nơi đó rất cảm thấy hứng thú, cho nên hơi chú ý một đoạn thời gian." Hạ Bạch nhắc tới mĩ cảnh kiếp trước muốn đi chụp nhưng lại chụp không thành, trong giọng nói còn có chút tiếc nuối, "Cũng không biết lúc nào mới có thể có cơ hội tới đó xem một chút."
"Chờ lúc chúng ta kết hôn hưởng tuần trăng mật, anh dẫn em đi xem."
Một già một trẻ theo tiếng quay đầu lại, liền thấy Địch Thu Hạc đang một bên giao áo khoác cho Hồ Triệu, một bên bước tới đây, trước cười gọi ông ngoại, sau đó dừng ở phía sau Hạ Bạch, khom lưng hôn mặt cậu một cái, hỏi, "Hôm nay sao đã tới rồi? Anh còn định ngày mai tới trường đón em."
Hạ Bạch bị thân mật một chút cũng không để ý người bên cạnh của anh chọc đỏ tai, trừng anh một cái sau đó đẩy anh ra một chút, nhìn Phạm Đạt mắt lộ tiếu ý, ho thấp một tiếng trả lời, "Chiều nay chỉ có một tiết, em thấy thời gian còn sớm liền về. Chuyện bàn xong rồi? Phim mới đại khái phải quay bao lâu?"
"Bàn xong rồi, phim không dài, khoảng 4 tháng là có thể quay xong." Địch Thu Hạc trả lời, sợ hàn khí trên người lạnh tới cậu, cho nên theo động tác của cậu lui về sau một bước, một lần nữa nhìn về phía Phạm Đạt, nói, "Nghiêm Tuệ hôm nay liên hệ với cháu, chiều ngày kia tới đây."
Phạm Đạt nghe vậy ung dung dịu dàng trên mặt ít đi chút, cúi đầu sờ sờ album ảnh, không nói chuyện.
Hạ Bạch thấy thế ở trong lòng thở dài, quan tâm rót chén trà cho lão nhân, sau đó nhìn về phía Địch Thu Hạc ngồi vào ghế salon bên cạnh mình, hỏi, "Điện thoại của anh sao lại tắt?"
"Hết pin." Địch Thu Hạc lấy di động ra, lại đứng dậy đi lấy sạc pin sạc điện thoại, vừa định chuẩn bị trêu chọc cậu hai câu, hỏi cậu có phải nhớ mình hay không, điện thoại vừa mở ra đã vang lên.
Hạ Bạch cũng rót chén trà cho anh, nghe được thanh âm thuận miệng hỏi, "Điện thoại của ai?"
"Là Nghiêm Tuệ." Địch Thu Hạc cau mày, nhận điện thoại, nghe hai câu sau đó biểu tình đại biến, đáp một tiếng sau đó cúp điện thoại, trước hết để cho Hồ Triệu tới trong sân lái xe ra, sau đó nhìn về phía Hạ Bạch và Phạm Đạt nói, "Nghiêm Tuệ xảy ra tai nạn xe cộ, vừa rồi gọi điện thoại tới là con gái bà ấy Tần Vân Vũ, hiện tại người đang cấp, còn không biết thương thế như nào, cháu hiện tại tới bệnh viện xem một chút."
Hạ Bạch kinh hãi, vội vàng đứng dậy, "Em đi với anh!"
"Chờ chút!" Phạm Đạt gọi bọn họ lại, biểu tình trầm xuống, "Đừng vội, trên đường lái xe chậm chút, tới bên kia nghe ngóng tình hình sau đó nhớ gọi điện thoại cho ông."
Địch Thu Hạc gật đầu đáp ứng, mang theo Hạ Bạch vội vã ra ngoài.
Hai người sau khi lái xe rời đi, Hồ Triệu mở cửa vào nhà, có chút lo lắng nhìn về phía Phạm Đạt, "Chú Phạm, Nghiêm Tuệ nếu như xảy ra ngoài ý muốn...... Sớm biết liền nên gặp mặt Nghiêm Tuệ sớm một chút."
"Vô dụng." Phạm Đạt khép album ảnh trong tay, trong mắt u ám một mảnh, "Từ ban đầu Nghiêm Tuệ cố ý muốn ly hôn, lão già Tần Minh Cường kia đã động ý xấu, chúng ta sớm một chút định thời gian gặp mặt với Nghiêm Tuệ, kết quả nhận được chính là Nghiêm Tuệ sớm một chút xảy ra tai nạn."
Hồ Triệu kinh hãi, "Chú Phạm ý của chú là tai nạn của Nghiêm Tuệ không phải là ngoài ý muốn?"
"Tám chín phần mười không phải." Phạm Đạt cúi đầu, sờ sờ cạnh góc album ảnh cũ, thanh âm càng thêm lạnh, "Trên đời này đâu có chuyện trùng hợp như vậy."
Tai nạn xe cộ của Nghiệm Tuệ quả thật không phải ngoài ý muốn, phanh xe của bà đã bị người động tay động chân, cũng may lúc bà xảy ra chuyện tốc độ xe không nhanh, lại cơ trí mà đâm vào vùng hòa hoãn tránh được vị trí lái xe, cho nên bị thương không nặng, chỉ đùi phải gãy xương rất nhỏ, còn có chút não chấn động.
"May mà hôm nay tuyết lớn tình hình giao thông không tốt, mẹ tôi lái chậm." Tần Vân Vũ kìm nén lệ ý, vành mắt đỏ nói, trong giọng nói mang theo phẫn hận, "Ông nội đây là muốn bức tử mẹ tôi! Cho là scandal diệt khẩu sẽ được che dấu sao? Tôi chịu đủ rồi! Tôi thật sự chịu đủ rồi......"
Vai cô nàng run rẩy, rốt cục nhịn không được nước mắt, ôm mặt cúi đầu khóc lên. Cô gái sống trong nhung lụa lớn lên, rốt cục vẫn phải bị biến cố liên tiếp phát sinh trong nhà khoảng thời gian này bức tới bên bờ vực sụp đổ.
Mắt Hạ Bạch lộ đồng tình, lấy ra một tờ khăn giấy đưa tới.
Tần Vân Vũ lau nước mắt đưa tay nhận lấy, thấp giọng nói câu cám ơn, hít sâu cố gắng muốn ngừng khóc, nhưng ngược lại bị cảm xúc đè nén bức tới nấc lên.
Hạ Bạch thở dài, lại mở một chai nước đưa tới.
Chờ Địch Thu Hạc cùng bác sĩ nói chuyện xong trở lại, nhìn thấy chính là hình ảnh người yêu nhà mình thân mật an ủi mỹ nữ khóc. Mặt anh đơ một cái, tiến lên túm lấy vai Hạ Bạch ngăn trở cậu phía sau mình, nhìn về phía Tần Vân Vũ, khẽ nhíu nhíu mày, lãnh đạm nói, "Tôi đã sắp xếp chuyển viện, chờ tình huống mẹ cô ổn định một chút liền đi, chuyện phanh xe xảy ra vấn đề cảnh sát giao thông nói thế nào? Báo cảnh sát chưa?"
Giống như là bị thái độ lãnh đạm của anh hù tới, Tần Vân Vũ nấc một cái càng lợi hại, lắc đầu trả lời, "Cảnh sát giao thông sau khi kiểm tra chỉ nói là bộ kiện xe ô tô lão hóa, không tồn tại khả năng người làm ra...... Vô dụng, bọn họ đều đã sớm chuẩn bị xong rồi."
Quả nhiên là lão hồ ly.
Hạ Bạch cau mày.
Vừa trao đổi hoàn tất, Tần Vinh liền mang theo con trai Tần Vân Trạch vội vã chạy tới, trên mặt tràn đầy lo lắng sốt ruột, một bộ chồng tốt cha tốt, chạy tới trước mặt Tần Vân Vũ quan tâm nói, "Tiểu Vũ, mẹ con sao rồi? Bác sĩ nói thế nào? Con đừng sợ, cho dù mẹ con không còn, con còn có cha, con......"
"Đủ rồi!" Tần Vân Vũ đột nhiên bạo phát, đứng dậy đem toàn bộ nước còn lại trong chai giội tới trên người hắn, đề cao thanh âm quát, "Ông muốn mẹ chết như vậy sao? Bà ấy không chết ông có phải rất thất vọng hay không? Tần Vinh, tôi quá hi vọng ông vẫn là người cha tốt mà tôi cho rằng! Nhưng không phải, ông chính là ma quỷ! Một tên điên! Một tên biến thái! Lúc trước ông để cho tôi kết hôn với con trai lớn Lưu gia, nói là vì cái nhà này, mẹ vẫn luôn phản đối, nhưng tôi đồng ý, tôi một câu phản kháng cũng không nói! Nhưng còn ông, ông đều làm cái gì, mẹ yêu ông như vậy, ông cư nhiên, ông......"
Nói đến đây cô chỉ cảm thấy trong lòng từng trận buồn nôn, hất đầu qua một bên hít sâu, lại nhìn về phía thanh niên đứng bên cạnh Tần Vinh, ánh mắt lạnh lùng, "Tiểu Trạch, trước kia mọi người đều nói mày khá giống mẹ, tao cũng cảm thấy vậy, nhưng hiện tại tao biết tao lầm rồi, mày trong xương cốt chính là người Tần gia mười đủ mười! Đừng bày ra cái sắc mặt lo lắng sốt ruột này! Tao buồn nôn! Từ thời khắc mày cố ý muốn cùng người Tần gia đứng chung một chỗ đối kháng mẹ, mày đã không phải con của mẹ nữa! Mày cút!"
"Chị!" Tần Vân Trạch nhìn một cái Địch Thu Hạc và Hạ Bạch đứng ở một bên, hung hăng dựng thẳng lông mày, "Chị điên rồi! Ở trước mặt người ngoài nói lung tung gì vậy!"
Tần Vinh cũng chú ý tới Địch Thu Hạc và Hạ Bạch không nên xuất hiện ở đây, nhớ tới cảnh tượng Địch Thu Hạc hiện tại dựa vào Đại Trạch và khó khăn hiện tại của Tần gia, trong lòng đối với anh vừa hận lại ghen ghét, cũng mặc kệ dạy dỗ con gái, hướng hai người quát lên, "Chúng mày làm sao ở đây? Mau cút! Nơi này không hoan nghênh chúng mày!"
"Bọn họ là tôi mời tới, hiện tại nằm viện chính là mẹ tôi, không cần hai người ngoài các ông tới hoan nghênh khách của mẹ tôi!" Còn không đợi Địch Thu Hạc và Hạ Bạch nói gì đó, Tần Vân Vũ đã trước một bước mở miệng, tiến lên một bước đứng trước mặt bọn họ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vinh và Tần Vân Trạch, cắn răng nói, "Nếu không có bọn họ, mẹ cho dù không chết trong tai nạn xe cộ, cũng sẽ không rõ không ràng chết ở trong bệnh viện cấp cứu này! Tôi cảnh cáo các ông đừng tiếp tục ồn ào nữa, nếu không tôi hiện tại liền đem chuyện xấu của Tần gia vén lên để cho toàn bộ người trong bệnh viện đều biết!"
"Tiểu Vũ!" Tần Vinh rốt cục duy trì không được biểu tình từ phụ, lớn tiếng cắt đứt lời cô, "Con coi ta thành cái gì?"
"Tôi coi ông là ma quỷ! Biến thái!" Tần Vân Vũ một bước cũng không nhường.
Tần Vinh mi tâm hung hăng nhảy một cái, tiến lên giơ tay.
Hạ Bạch cau mày, liền muốn tiến lên ngăn cản.
"Súc sinh! Mày muốn làm cái gì! Mày động vào nói thử một chút!" Một đạo thanh âm trung khí mười phần hơi có chút già nua từ đầu hành lang kia truyền đến, một đôi vợ chồng già vội vã chạy tới, sau khi nhìn thấy Tần Vinh không nói hai lời liền túm gậy lên đánh.
Kiên cường Tần Vân Vũ mạnh mẽ chống đỡ sau khi nhìn thấy hai vị lão nhân nhanh chóng vỡ vụn, khóc nhào tới, không ngừng hô ông ngoại bà ngoại.
Tần Vân Trạch tiến lên khuyên ngăn bán đáng thương.
Trong hành lang nháo thành nhất đoàn, Địch Thu Hạc cau mày, mang theo Hạ Bạch rời xa đống thị phi này, chờ sau khi xe cứu thương chuyển viện chuẩn bị xong, nhìn chằm chằm bác sĩ chuyển người tới trên xe, mang theo Hạ Bạch rời đi.
"Hai nhà Tần Nghiêm lúc này là triệt để trở mặt." Hạ Bạch có chút cảm khái, cha con bất hòa, vợ chồng thành thù, thông gia quyết liệt, vở kịch này thật là còn đặc sắc hơn phim truyền hình máu chó trên TV, làm cho người ta thổn thức.
Địch Thu Hạc cầm tay cậu trấn an niết niết, nói, "Tần Minh Cường đã già rồi, đầu óc không rõ ràng, chỉ một mực dùng độc ác, nhưng không biết có đôi khi chính sách dụ dỗ còn hiệu quả hơn uy hiếp, vận mệnh của Tần gia đã hết rồi."
Nếu sau khi chuyện phát sinh Tần Vinh trước tiên dùng hai đứa nhỏ đánh bài tình cảm, hai nhà Tần Nghiêm nói không chừng vẫn sẽ không chia cắt.
Đem thù hằn tìm đường chết vốn chỉ có 10 tầng biến thành 100 tầng, Tần gia không chết cũng phải chết.
Nghiêm Tuệ sau khi chuyển viện tỉnh lại, chống đỡ tinh thần gọi điện thoại với Phạm Đạt, cụ thể nói những gì không ai biết. Sau đó cũng không lâu lắm, Nghiêm Tuệ xuất viện, tự mình tố giác Tần gia trốn thế lậu thuế vân vân hơn mười tội trạng kinh tế, đồng thời bán Nghiêm gia và tài sản sau khi ly hôn được Tần gia chia, đưa cha mẹ và con gái ra nước ngoài.
Lưu gia nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, Hoàng Đô cũng lén lút đâm một cước, thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Tần gia tân quý phong quang một thời liền triệt để tuyên bố phá sản, rút lui khỏi giới thượng lưu thành phố B.
Trụ sở ảnh thị nào đó thành phố B, khách sạn.
Hoàn thành công việc quay chụp một ngày, Địch Thu Hạc trở lại phòng, thấy Hạ Bạch đã quấn chăn ngủ thiếp đi, tiến lên sờ sờ trán cậu, thấy đã không còn nóng nữa, hơi thả lỏng, xoay người rón rén ra khỏi căn phòng, tìm Vương Bác Nghị hỏi thăm tình huống hôm nay.
"Nghiêm Tuệ đang chuẩn bị ra nước ngoài đoàn tụ với con gái cha mẹ, Tần Vinh giúp Tần Minh Cường đội tất cả tội danh, đã bị bắt giữ. Tần Minh Cường thì mang theo một nhà già trẻ tới Địch trạch, vô lại không đi, yêu cầu Địch Biên phục hôn với Tần Lỵ." Vương Bác Nghị lật bản ghi chép, đem hướng đi hôm nay nhận được nói đơn giản một lần, cuối cùng bổ sung, "Hình Thiệu Phong gọi điện thoại tới đây, nói tuần sau về thành phố B."
"Phục hôn?" Địch Thu Hạc khiêu mi, trào phúng cười một tiếng, lại hỏi, "Địch Biên hôm nay có thử liên hệ với tôi không?"
"Có." Vương Bác Nghị đưa cuộc gọi nhỡ cho anh nhìn, trong lòng có chút im lặng, "Ba cuộc gọi nhỡ, hơn mười tin nhắn, tất cả đều là hỏi thăm ân cần." Địch Biên trước kia quen tự cao tự đại cư nhiên đè thấp tư thái, hướng về phía con ruột áp dụng mô típ "Một ngày ba bữa thăm hỏi, trời lạnh thêm quần áo", thiếu chút nữa buồn nôn chết hắn.
"Tiếp tục mặc kệ ông ta." Địch Thu Hạc trả lời, sau đó hỏi kỹ một chút tin tức chuyến bay Hình Thiệu Phong tuần tới đến thành phố B, khoát tay để cho hắn đi nghỉ ngơi.
Bàn xong chuyện anh trở về phòng, thấy Hạ Bạch vốn đang ngủ say cư nhiên mơ mơ màng màng ngồi dậy, tay ở đầu giường sờ loạn, nhanh chóng bước nhanh đến phía trước tới gần.
"Khát?" Anh rót chén nước ấm đặt vào trong tay Hạ Bạch, ngồi ở bên giường giúp cậu khép cổ áo ngủ, trông coi cậu uống xong nước sau đó nhét cậu lại trong chăn, dỗ nói, "Tiếp tục ngủ đi, ngày mai có thể khỏe rồi."
"Ngủ một ngày rồi, hiện tại không buồn ngủ." Hạ Bạch uống xong nước đã triệt để thanh tỉnh, từ trong chăn vươn tay, cười niết mặt anh, "Hôm nay quay phim mệt không? Xin lỗi, khiến anh quay xong phim còn phải chăm sóc em, sớm biết em đã tối nay tiến tổ."
Địch Thu Hạc tùy ý cậu niết, nghiêng đầu hôn một chút lòng bàn tay cậu, "Anh hiện tại rất may em thi xong liền sớm tiến tổ, nếu một mình em ở lại ký túc kéo thêm vài ngày, phát sốt ai chăm sóc em? Đầu óc nóng ngu rồi cũng không ai biết."
"Anh mới ngu, em sinh bệnh em tự biết đi chữa." Hạ Bạch trừng anh, sau đó lại cười, ngẩng đầu hôn môi anh một cái, hừ hừ nói, "Bất quá Địch ba tuổi nhà chúng ta rốt cục trưởng thành, biết chăm sóc người rồi."
Địch Thu Hạc đặc biệt thích bộ dáng dính người sau khi sinh bệnh của cậu, cười hôn lại cậu một cái, dỗ cậu vài câu, đứng dậy tới phòng tắm chiến đấu tắm, sau đó trở lại ôm cậu nói chuyện, ôm nhau đi ngủ.
Hôm sau Hạ Bạch khôi phục tinh thần, mang theo máy ảnh đi theo Địch Thu Hạc tới tổ phim, bắt đầu cuộc sống lần đầu tiên theo tổ quay chụp.
Vở kịch của Tần gia vẫn còn tiếp tục, sau khi xác định Tần Vinh phải ngồi tù một thời gian không ngắn, Tần gia triệt để xong đời, Tần Vân Trạch cư nhiên lén lút chạy, để lại tờ giấy nói muốn ra nước ngoài tìm mẹ và chị, sau này không còn là người Tần gia.
Con trai ngồi tù, gia nghiệp toàn bộ bại, cháu trai chạy trốn, Tần Minh Cường chịu không được sự đả kích này, trúng gió nằm viện, mặc dù thật vất vả cấp cứu lại, cũng rốt cục không thể đi lại, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Ông ta không cách nào nháo nữa, thế là Tần Lỵ lại đứng dậy, liều chết bám lấy Địch Biên không buông, yêu cầu Địch Biên đem công ty con từng dùng để dàn xếp người Tần gia xử lý tới danh nghĩa bà ta, cũng phục hôn với bà ta.
Địch Biên tự nhiên không thuận theo, thừa dịp Tần gia xong đời, Tần Lỵ không có núi dựa, trở mặt dùng Địch Hạ Tùng uy hiếp Tần Lỵ một trận, bức bà ta tới thỏa hiệp, đuổi tới một căn hộ bỏ trống nhiều năm, chỉ để lại Địch Hạ Tùng ở Địch trạch.
Lại qua nửa tháng, ngày thứ hai 《Thành gia quân》 hơ khô thẻ tre, Địch Biên đột nhiên tuyên bố tin kết hôn, tuyên bố muốn cùng chủ công ty Minh Hợp là Kim Quần Á kết hôn.
Hạ Bạch trợn mắt hốc mồm xoát weibo, mông lung, "Địch Biên không phải hôm qua còn gọi điện thoại cho anh, nói ông ta có lỗi với mẹ anh, sau này sẽ đối với anh thật tốt, muốn bồi dưỡng anh thành người thừa kế của Hoàng Đô sao, như thế nào hôm nay đã kết hôn với người phụ nữ khác? Còn có, Minh Hợp là đang làm gì, Kim Quần Á là ai?"
"Kim Quần Á cũng là ảnh hậu thế hệ trước, bà ta lúc vừa thành danh không lâu đã rút lui khỏi giới giải trí, tiểu tam thượng vị thành phu nhân hào môn. Sự nghiệp của chồng bà ta chủ yếu ở nước ngoài, cho nên sau khi cười mấy thập niên vẫn luôn ở nước ngoài, trong nước không có tin tức gì về bà ta." Địch Thu Hạc lấy đi Pocket PC trong tay cậu, nhét bánh bao đã hấp chính tới trong tay cậu, mặt tràn đầy mong đợi, "Nếm thử chút, em thích nhân sữa lòng đỏ trứng."
Hạ Bạch rũ mắt, nhìn bánh bao trắng trắng mập mập trong tay, hoảng hốt, "Cái bánh bao này sau khi ra lò anh thử qua chưa?"
Địch Thu Hạc híp mắt, "Em không tin tài nấu nướng của anh?"
Có kinh nghiệm xương máu trước đó vô số lần, cậu dám tin mới là lạ.
Địch Thu Hạc nhìn thấu ý nghĩ của cậu, san bằng khóe miệng, đột nhiên cầm tay cậu, sáp tới cắn một ngụm bánh bao, sau đó hôn tới.
"Ô ô...... ưm."
Hôn xong, bánh bao cũng ăn xong.
Hạ Bạch mặt nghiêm túc sờ sờ môi, dựng thẳng ngón cái, "Không tệ, bọc ít bánh bao mang tới cho ông ngoại anh đi, có thể cho vào miệng."
"Này vẫn không tệ lắm." Địch Thu Hạc thỏa mãn niết niết mặt cậu, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
Hạ Bạch cười mắng một câu ấu trĩ, lại cầm Pocket PC lên, vừa gặm bánh bao vừa tiếp tục lật bát quái lúc trước.
Chỉ trong chốc lát, trong bình luận đã có người bới ra lai lịch của Kim Quần Á.
Hóa ra chồng của Kim Quần Á mấy năm trước lại tìm tiểu tam trẻ tuổi xinh đẹp, quăng Kim Quần Á, nhưng Kim Quần Á một chút cũng không có não, tiêu tiêu sái sái phân chia tài sản đáng kể, ném con cho chồng cũ, một mình về nước mở công ty giải trí nhỏ, không có chuyện gì lăng xê tiểu người mới, ăn tiểu thịt tươi, cuộc sống trải qua sung sướng hơn trước kia nhiều.
Mà bây giờ, chính là một ảnh hậu lâu năm tiêu sái sinh sống như vậy, lại muốn kết hôn với Địch Biên.
Hạ Bạch suy nghĩ hồi lâu đều nghĩ không ra mục đích hai người này kết hôn, dứt khóat ngừng lại, đứng dậy chạy tới phòng bếp xem Địch đầu bếp bọc bánh bao.
Năm mới gần tới, Hạ Bạch nhận được công việc mới — chụp ảnh bìa cho 《C ảnh》.
"Đối phương có ý đồ hợp tác lâu dài không." Lý Như ở bên kia điện thoại nói, trong thanh âm mang theo ý mừng, "Đó là một nền tảng tốt tích lũy kinh nghiệm, chị đề nghị cậu hợp tác lâu dài với đối phương. Ngoài ra, 《A gia》cũng gửi lời mời tới, muốn mời cậu chụp bìa tạp chí tháng 3."
"Vậy thì đều nhận đi." Hạ Bạch dứt khoát đáp ứng hai công việc này, cười nói, "Hiện tại bốn tạp chí thời trang lớn chúng ta đã nhận hai nhà, liền chờ hai nhà khác, sau đó triệu hóa thần long."
Lý Như bị cách nói của cậu chọc cười, "Vậy chị hồi đáp lại bọn họ, chúng ta trước năm mới hảo hảo kiếm một khoản."
Nói đùa hai câu sau đó cúp điện thoại, Hạ Bạch nghiêng đầu nhìn về phía Địch Thu Hạc sáp tới, khiêu mi, "Làm gì cái bộ biểu tình này, chỉ là một lần công việc mà thôi, anh ngày nào cũng đối mặt với em không ngán sao?"
"Không ngán." Địch Thu Hạc ôm lấy cậu, cúi đầu cắn vành tai cậu, "Trời lạnh thế này, ngủ đông chờ năm mới không tốt sao, tại sao phải ra ngoài nhận việc hứng gió lạnh."
"Ngày nào cũng thổi khí ấm, em hiện tại vô cùng nhớ gió lạnh." Hạ Bạch nhéo tai anh kéo ra bên ngoài, thanh âm cố ý chậm chạp nói, "Anh là chó sao, động một cái là cắn người, chụp ảnh bìa một ngày là đủ rồi, lại không làm trễ cái gì, quỷ ấu trĩ."
Địch Thu Hạc nghiêng đầu ngậm ngón tay cậu cắn cắn, liếc mắt nhìn cậu, "Chỉ ở trước mặt em ấu trĩ."
Hạ Bạch bị anh nhìn tới trong lòng nhảy một cái, nhào qua nhu mặt anh, hung dữ nói, "Anh chết tâm đi, sắc đẹp không cách nào quyến rũ được em."
"Anh thấy em rõ ràng đã bị quyến rũ rồi." Địch Thu Hạc nhếch lên khóe miệng, cười đến hết sức thiếu đòn, lật người áp cậu trong ghế salon, xoa eo cậu, cúi đầu hôn cậu."
Thân thể Hạ Bạch run lên, mềm nhũn thân thể.
Không qua vài ngày, ngày cưới của Địch Biên và Kim Quần Á nổ ra, vào lễ tình nhân năm sau. Đồng thời, Hình Thiệu Phong từ sau khi về thành phố B vẫn luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi đột nhiên gọi điện thoại tới, thông báo với Địch Thu Hạc, bảo anh chuẩn bị một chút, sắp nhận công việc.
Địch Thu Hạc nghi ngờ, "Công việc gì?"
"Chụp bìa tạp chí." Thanh âm Hình Thiệu Phong mang cười, ngữ khí hết sức hời hợt, "Trang bìa số đặc biệt năm mới của 《C ảnh》, xét thấy thân phận tam đại của cậu, tôi quyết định để cho cậu từ lúc vừa mới bắt đầu đã đi cao đoan lộ tuyến, công việc cốt chất không cốt nhiều, cố gắng làm việc đi."
Địch Thu Hạc ngoài ý muốn, "Anh làm thế nào nhận được công việc này?" Anh biết, Hình Thiệu Phong ở giới giải trí thật sự là một chút nhân mạch cũng không có, anh còn tưởng rằng đối phương muốn sau khi mình sắp xếp hắn vào Hoa Đỉnh cho team mới có thể bắt đầu tỏa sáng tỏa nhiệt, lại không nghĩ đối phương cư nhiên nhanh như vậy đã tiến vào trạng thái, còn vừa ra tay chính là ảnh bìa của tứ đại.
Phải biết đây chính là ảnh bìa của tứ đại, nếu nhãn hiệu không đủ lớn, bỏ tiền ra cũng không nhất định có thể lên.
"Chỉ là lúc nằm viện nhàm chán hơi quen biết vài người, rải ít đường đi." Hình Thiệu Phong đơn giản trả lời, cũng không nói nhiều.
Địch Thu Hạc thức thời không truy hỏi nữa, quay đầu lại nhìn Hạ Bạch ôm đồ ăn vặt làm ổ trên ghế salon lật album ảnh, nhớ tới Hình Thiệu Phong là đối phương cố ý giúp mình tìm đến, mà mình dường như lại muốn cùng đối phương cộng sự, trong lòng rung động một cái, sau khi cúp điện thoại nhịn không được bước nhanh qua đoạt đi đồ ăn vặt trong tay Hạ Bạch, cúi đầu hôn cậu.
Trong tay Hạ Bạch trống rỗng, dựng thẳng lông mày ngẩng đầu, "Anh làm gì thế...... Ưm."
Đồ ăn vặt bị đút cho thảm trải sàn.
Hạ Bạch giãy dụa, giận tới mức duỗi chân đạp anh, giữa lúc hôn mắng, "Địch ba tuổi, anh cư nhiên đoạt đồ ăn vặt của em, là ai nói muốn để cho em ăn nhiều chút thêm chút thịt?"
Địch Thu Hạc cười thấp vài tiếng, đè lại chân cậu, vừa hôn vừa giáo huấn, "Em ăn đồ ăn vặt liền không ăn cơm, như vậy không tốt, phải trừng phạt."
"Trừng phạt anh cả — Đệt! Không cho cởi áo em!" (Chỗ này sẽ là "cả nhà anh" (nhĩđại gia))
Đêm đó, Hạ Bạch đá Địch Thu Hạc tới phòng khách, bởi vì album ảnh bảo bối của cậu bị Địch gà cay...... vấy bẩn.
"Ngủ phòng khách một tuần! Không cho nửa đêm mò về!" Hạ Bạch nhét chăn vào trong ngực Địch Thu Hạc, mắt phi dao nhỏ, "Em ngày mai phải ra ngoài làm việc, nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng trạng thái, anh tốt nhất thành thật một chút." Nói xong dùng sức đóng sầm cửa, dùng hành động biểu đạt cơn giận của cậu.
Địch Thu Hạc nhìn cái chăn in hoa trong ngực, sờ sờ môi — ừm, Tiểu Bạch tức giận cũng rất đáng yêu.
Hôm sau, Hạ Bạch rời giường thật sớm phát hiện Địch Thu Hạc cư nhiên cũng dậy sớm, còn sớm hơn cậu một chút, đã làm xong bữa sáng.
Hạ Bạch cắn một ngụm trứng chiên, nhìn một cái điểm đỏ trên mu bàn tay anh, lại cắn một ngụm trứng chiên, lại nhìn một cái điểm đỏ trên mu bàn tay anh, không nhịn được hỏi, "Bị dầu bỏng tới?"
Địch Thu Hạc cũng theo đó nhìn một cái mu bàn tay mình, đứng dậy múc một chén cháo ấm đẩy tới trước mặt cậu, lại cầm bánh bao cho cậu, bắt đầu gắp thức ăn cho mình, không nói chuyện.
Thật hiền lành.
Hạ Bạch mềm lòng, kéo tay anh qua sờ sờ, lực đạo thả rất nhẹ, nói, "Anh buổi trưa đừng tự mình nấu cơm ăn, tới chỗ ông ngoại ăn đi, em buổi tôi mang đồ ngon về cho anh."
Địch Thu Hạc "Đau tới" co tay lại.
Hạ Bạch càng mềm lòng, cúi đầu hôn mu bàn tay anh một cái, nói, "Anh tối nay về phòng ngủ đi, album ảnh lại mua mới là được, xin lỗi, em càng ngày càng tùy ý...... Huh? Sao lại có vị dầu đỏ (*) trong đồ ăn?" Vừa nói liếm liếm môi. (Con ngu quá bị chồng lừa rồi -_- thật mất mặt mẹ _.__)
((*) Dầu đỏ: Một loại nguyên liệu trong nấu đồ cay Tứ Xuyên)
Địch Thu Hạc hoả tốc thu tay lại, thúc giục, "Nhanh ăn đi, cháo hiện tại nhiệt độ vừa vặn, để lát nữa sẽ nguội. Anh lát nữa cũng phải ra ngoài, trước lên lầu thay quần áo, em từ từ ăn." Nói xong nhấc chân liền chuồn mất.
"Địch ba tuổi!" Hạ Bạch giận tới vỗ bàn, ôn tình trong lòng một phát quét sạch, lông mày dựng lên, "Anh trước khi ăn cơm cư nhiên không rửa tay!"
Địch Thu Hạc chân dài sải bước, biến mất ở khúc rẽ phòng ăn.
"Gà cay!" Hạ Bạch nhu nhu bàn tay vỗ đau, ngồi xoay người lại cầm bánh bao gặm một cái, nhớ tới bộ dáng giả bộ đau lúc trước của anh, lại nhịn không được cười, vừa dùng sức nhai vừa lại thấp giọng cười mắng một câu, "Gà cay lớn không rửa tay!"
Địch Thu Hạc từ ngoài phòng ăn ló đầu, thấy cậu ngoan ngoãn ăn điểm tâm, nhìn một cái dầu đỏ che dấu vết bị bỏng trên mu bàn tay, vểnh lên khóe miệng, xoay người chậm rãi đi lên lầu 2.
Sau khi tới sân quay chụp, Hạ Bạch bắt chuyện với người phụ trách, đi dạo trong phòng chụp ảnh.
Bởi vì đã hợp tác qua một lần, cho nên nhân viên làm việc đối với cậu quen thuộc rất nhiều, mở miệng một tiếng gọi thầy Hạ, gọi Hạ Bạch tới mức cho rằng mình có phải già vài tuổi rồi hay không — rõ ràng lần trước tới đây còn không có ai gọi cậu là thầy, mị lực của tạp chí bán sạch ghê gớm thật.
Cậu một bên cảm thán, một bên cầm lấy đạo cụ chén trà trong tay nhìn nhìn, thấy có hai, hơi lộ vẻ ngoài ý muốn kéo một nhân viên đi ngang qua hỏi, "Hôm nay minh tinh tham dự chụp có hai sao?"
"Đúng, có hai." Nhân viên làm việc gật đầu, cười giải thích, "Vốn chỉ có một, sau đó cấp trên nghĩ tới năm mới cách lễ tình nhân rất gần, không bằng chụp một chủ đề ngọt ngào chút, liền mời một vị nam minh tinh tới, cùng cô Dịch Tiệp hợp tác."
Hạ Bạch mơ hồ, "Dịch Tiệp? Lúc trước không phải nói bìa kỳ này định chính là một trong những tiểu hoa đán Đồng Phỉ sao?"
"Vốn là định Đồng Phỉ, nhưng bên trên suy nghĩ tới hướng gió thị trường gần đây, liền tạm thời đổi thành cô Dịch Tiệp." Nhân viên làm việc hết sức ngay thẳng trả lời, sau đó bị đồng nghiệp dùng sức giật vạt áo.
Hạ Bạch chú ý tới mờ ám của bọn họ, làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, sau khi nói cám ơn để cho bọn họ đi, có chút cảm khái.
Giới giải trí quả nhiên là ai hot thì nghiêng về người đó, gần đây Dịch Tiệp làm mấy cái phát ngôn lớn, danh tiếng đang thịnh, đoán chừng tài nguyên nắm bắt tới tay mềm...... Cũng không biết nam minh tinh hôm nay hợp tác với Dịch Tiệp sẽ là ai, có phải là đại ảnh đế khác hay không?"
Qua mấy phút, nhân viên làm việc tới thông báo cho cậu, minh tinh hôm nay tham dự quay chụp đều đến rồi, đang ở phòng hóa trang chuẩn bị.
Hạ Bạch gật đầu tỏ vẻ hiểu, thả đạo cụ thưởng thức trong tay xuống, đi tới phòng hóa trang gõ gõ cửa, chờ sau khi bên trong truyền tới thanh âm trả lời của Dịch Tiệp cười đẩy cửa ra, vừa định chuẩn bị mở miệng chào hỏi, liền chú ý tới bên kia còn ngồi một người vốn không nên xuất hiện ở đây.
"Sao anh ở đây?" Hạ Bạch buột miệng nói ra.
"Anh tới làm việc." Địch Thu Hạc nhìn cậu, lại nhìn Dịch Tiệp một cái, híp mắt, "May mà anh hôm nay tới đây làm việc."