Edit + Beta: Vịt
Trailer phim 《Thành gia quân》 ở trên weibo bá chiếm suốt một tuần, vừa vặn cùng Hoàng Đô xảy ra chuyện, tin tức Địch Biên bị mời đi uống trà lần lượt trên dưới.
Một mặt là cha hãm sâu trong khốn cục biến thành trò cười, một mặt là con trai bị ép ra đi, lại sắp bay nhất trời, đám netizen xem vở kịch này so sánh, hàng vạn hàng nghìn cảm khái đều chỉ hóa thành một câu — Địch Biên có mắt không tròng, đáng đời a.
Náo nhiệt của Địch Biên và Kim Quần Á vẫn còn tiếp tục, Tần Lỵ bên kia tựa hồ cũng còn có kế hoạch tiếp theo gì đó đang tiến hành, nhưng Hạ Bạch không có hứng thú kia, cũng không có tinh lực đi chú ý.
Thời khóa biểu nửa học kỳ sau của đại học năm 3 sau khi khai giảng lập tức phát xuống, tiết mặc dù ít hơn nửa học kỳ đầu rất nhiều, nhưng thực tế bài tập lại trở nên nhiều, còn thêm rất nhiều hạng mục khảo chứng.
Đời trước Hạ Bạch đàng hoàng dựa theo sắp xếp của giáo viên, đem chứng chỉ nên thi đều thi, đời này, vì có thể thuận lợi an ổn tốt nghiệp, cậu muốn khảo chứng, nhưng quyết định tập trung cùng nhau toàn bộ giải quyết, không tiếp tục giống như kiếp trước, đi theo sắp xếp của trường học, kéo dài tới năm 4 tốt nghiệp mới toàn bộ thi xong.
Giáo viên hướng dẫn sau khi nghe xong tính toán của cậu có chút khiếp sợ, nhớ tới thay đổi của cậu một năm nay, khiếp sợ giấu xuống, phức tạp dâng lên, nhìn cậu một cái sau đó khuyên nhủ, "Thầy biết em rất cố gắng, cũng rất ưu tú, lại có thiên phú, tiếp xúc xã hội sớm hơn các bạn học khác, nhưng loại chuyện khảo chứng này gấp không được. Bây giờ cách thời gian tốt nghiệp còn hơn 1 năm, em hoàn toàn có thể bước từ từ, sau khi chuẩn bị đầy đủ lại tiến vào trường thi. Châm ngôn nói rất hay, nóng lòng ăn không được đậu hủ nóng, thầy khuyên em lại nghĩ kỹ một chút."
Hạ Bạch ngoan ngoãn nghe dạy bảo, sau đó nghiêm túc trả lời, "Thầy, đây chính là quyết định của em sau khi suy nghĩ nghiêm túc. Năm nay nửa năm đầu chứng chỉ có thể thi chỉ có 3, cũng đều có liên quan tới chuyên ngành, em cảm thấy bản thân có thể ứng phó được. Chờ lên năm 4 sau khi tiến vào kỳ thực tập, em nhất định sẽ càng bận, đoán chừng sẽ không có nhiều thời gian ở lại trường, trên thời gian rất khó chiếu cố công việc và sắp xếp khảo chứng" Hơn nữa cậu có lòng tin có thể thi một lần qua tất cả chứng chỉ, đều là thứ kiếp trước khêu đèn chiến đấu hăng hái, cẩn thận ôn tập một chút, thi lại một lần hoàn toàn không áp lực.
Giáo viên hướng dẫn thấy cậu đáp tới khẳng định lại tự tin, nhớ tới danh khí và thành tựu hiện tại của cậu, biết tiếp tục khuyên ngăn cũng vô ích, ở trong lòng thở dài, gật đầu đồng ý xin phép của cậu, nhìn xuống thời gian biểu sau đó nói, "Gần đây một cuộc thi chứng chỉ thời gian là một tháng sau, thấy sẽ thêm tên em vào trong danh sách sinh viên năm 4, đơn xin ở ngoại trú em giao lên thầy cũng phê cho em rồi, chỗ nằm ở trường học em đã giao tiền, cho nên cho em giữ lại tới tốt nghiệp, hảo hảo hưởng thụ cuộc sống đại học một năm rưỡi cuối cùng này đi, chúc cuộc thi thuận lợi.
Tỉ số thông qua khảo chứng liên quan tới thành tích và tiền thưởng của giáo viên hướng dẫn. Hạ Bạch không nghĩ tới hắn đơn giản như vậy đã đồng ý, còn ngoài ra phê đơn xin ở ngoại trú của cậu, kinh hỉ trả lời, Cám ơn thầy, em sẽ thi thật tốt!"
Giáo viên hướng dẫn bị tâm tình của cậu lây nhiễm, tâm tình thả lỏng rất nhiều, cũng cười cười với cậu, vừa định lại khích lệ cậu hai câu sau đó đuổi cậu đi, tầm mắt quét tới phần văn kiện thông báo nào đó trên bàn, trong lòng động một cái, tầm mắt quét qua túi máy ảnh cậu tùy thân mang theo, thân thiết hỏi, "Hạ Bạch, thầy nghe thầy Từ nói, em chụp phong cảnh rất đẹp?"
Tạm biệt giáo viên phụ đạo trở lại ký túc, Hạ Bạch trải "Bảng ghi danh lễ hội nghệ thuật sinh viên đại học tranh tài" giáo viên hướng dẫn đưa cho cậu ra đặt lên bàn, có chút rầu rĩ.
Lễ hội nghệ thuật của sinh viên đại học này cậu kiếp trước cũng từng tham gia, nhưng là sau khi tốt nghiệp nhiều năm lấy thân phận tổ bình ủy nhiếp ảnh tham dự, hiện tại giáo viên hướng dẫn để cho cậu lấy thân phận người dự thi đi vì trường giành vinh quang, cậu có loại cảm giác dưa chuột già giả non, bắt nạt các bạn nhỏ, rất chột dạ.
Nhưng lại không thể trực tiếp cự tuyệt, cậu vừa xin xong giáo viên hướng dẫn, xoay mặt liền cự tuyệt giáo viên hướng dẫn bởi vì "Coi trọng" và "Thưởng thức" mà giao tới trách nhiệm nặng nề, thật sự quá không biết tốt xấu.
Bây giờ nên làm gì......
Cậu kiếp trước bởi vì bận rộn làm thêm kiếm tiền, cho nên chưa từng chú ý qua loại cuộc thi quốc thế này, chỉ nhớ mang máng thời gian này kiếp trước, đại học Q có học sinh ở cuộc thi quốc tế nào đó cầm giải 3, bức họa sau cuộc thi còn được viện bảo tàng nước H sưu tầm vĩnh viễn, danh tiếng lập tức vang xa, đứng đầu ngọn gió lớn, vì thế đại học Q còn thưởng sinh viên kia một khoản học bổng rất lớn.
Lúc này nghĩ đến, cuộc thi quốc tế để cho sinh viên đại học Q cầm được giải 3 kia, hẳn chính là lễ hội nghệ thuật sinh viên đại học này. Mà năm đó cậu làm bình ủy cho cuộc thi này, người dự thi của đại học Q hình như toàn quân đắm ở bán kết...... Có chút thảm. So với các trường nghệ thuật chuyên nghiệp, đại học Q ở phương diện này vẫn còn quá yếu.
Lúc trước giáo viên phụ đạo lúc nhắc tới thi đấu với cậu, nói gần nói xa đều là ý tứ hi vọng cậu có thể mang giải trở về, vì trường giành vinh quang, đánh vỡ cục diện bị những trường khác nghiền áp trong các cuộc thi tương tự.
Chuyện đề cao vì trường giành vinh quang này, cậu hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt, dù sao đại học Q là trường cũ của cậu, cậu quả thực muốn trong khả năng cho phép báo đáp một chút. Nhưng kinh nghiệm và từng trải của cậu so với những người thi khác nhiều hơn mười mấy năm, dự thi thật sự quá không đạo đức trong lòng, tranh tài tiêu cực lại không được......
Sự tình tựa hồ tiến vào ngõ cụt, cậu buồn rầu cau mày, tầm mắt quét qua máy ảnh trên bàn và poster 《Thành gia quân》 trên máy tính, hai mắt phát sáng.
Chờ chút, chuyện này tựa hồ còn có một biện pháp giải quyết song toàn!
Ở phương diện ảnh phong cảnh, cậu quả thực kinh nghiệm phong phú nghiên cứu thâm hậu, dự thi hoàn toàn là bắt nạt người, nhưng ở phương diện ảnh người, cậu cũng chỉ là tiểu người mới luyện tập hơn nửa năm mà thôi! Giáo viên hướng dẫn để cho cậu dùng ảnh phong cảnh dự thi, là bởi vì sư phụ ở chỗ giáo viên phụ đạo khen ngợi qua ảnh phong cảnh của cậu chuyên nghiệp hơn có linh tính hơn thành thục hơn, vậy nếu như cậu chỉ dùng ảnh người đi dự thi, có phải hay không sẽ không coi như là bắt nạt bạn nhỏ?
...... Hình như vẫn là có chút tính toán, nhưng tựa hồ cũng chỉ có thể như vậy.
Trong lòng có quyết định, cậu lập tức lên tinh thần, cầm lấy bút nhanh chóng điền xong bảng ghi danh, sau đó đăng kí dự thi trên trang mạng chính thức, chụp ảnh bảng ghi danh đăng lên, lại lần nữa ở trên mạng điền thông tin đăng ký của mình, ở trước chỗ tác phẩm dự thị chọn chờ đợi quyết định.
Kỳ đăng kí dự thi có nửa tháng, nói cách khác, cậu còn có thời gian nửa tháng chuẩn bị tác phẩm dự thi, cậu ở trong đầu nhanh chóng qua một lượt bộ dáng của tất cả người mẫu từng chụp, cuối cùng toàn bộ phủ định, lựa chọn ra bên ngoài xem trên đường phố.
Trảo chụp mới là nghĩa sâu xa chân chính của nhân sinh, dù sao là dự thi, cậu liền tùy tâm sở dục là được rồi.
Giải quyết xong vấn đề nhỏ giáo viên hướng dẫn ném tới, cậu tâm tình vui vẻ mở công cụ truyền thông ra, bắt đầu xem công việc an bài Lý Như gửi tới.
《C ảnh》đã dựa theo lời mời miệng lúc trước, gửi hợp đồng hợp tác lâu dài chính thức tới, suy tính đến chụp bìa mặt là một công việc không quá tốn thời gian, cậu sau khi tính qua tiền lời và tỷ lệ trả công, để cho Lý Như tiếp nhận công việc dài hạn này. Bìa mặt của 《A gia》 cũng sắp khai máy, nhưng bởi vì nhiệm vụ công việc không nặng, một ngày là có thể hoàn thành, cho nên cậu không coi công việc này bên trong chỉnh thể kế hoạch công việc. Sau đó chính là mời chụp ảnh đường phố ra nước ngoài của Liễu Lan Qua...... Động tác cậu ngoáy chuột ngừng lại, nhìn một cái thời gian ra nước ngoài Liễu Lan Qua hẹn, lại nhìn một cái lễ tình nhân sắp đến, chớp chớp mắt.
Tết dương lịch năm ngoái tới khá sớm, tháng 1 đã bắt đầu. Địch Thu Hạc là sau khi tết nguyên tiêu qua xong mới tới tổ phim, hiện tại đại học Q chính thức khai giảng, thời gian bất tri bất giác trôi qua, vốn cho rằng lễ tình nhân khá xa cư nhiên đã ở ngay trước mắt.
Mà lễ tình nhân đầu tiên của cậu và Địch Thu Hạc...... Khả năng không thể ở chung một chỗ trải qua.
Chương trình học của tuần khai giảng đầu tiên khá nhẹ nhàng, mấy người trong phòng đều cảm thấy có chút rảnh, thế là không hẹn mà cùng tìm việc làm thêm thực tập, chuẩn bị chiến đấu thi nghiên cứu khảo chứng.
Quỹ đạo phát triển không có gì khác với kiếp trước, lão Đại Vương Hổ quyết định về quê thi công chức, lão Nhị Trần Kiệt quyết định lưu lại trường thi nghiên cứu, lão Tam Ngưu Tuấn Kiệt hồi đó lựa chọn học chuyên ngành tin tức vốn hoàn toàn là bởi vì chơi vui, bây giờ cùng một chỗ với Trịnh nhã, người từ từ trở nên thành thục, ý thức được trách nhiệm mình khiêng đầu vai, hiện tại đang chuẩn bị chương trình học văn bằng hai kinh tế, sau đó tới công ty nhà mình thực tập, từ tầng thấp nhất dần dần làm lên, vì cuộc sống an ổn tương lai mà cố gắng.
Mọi người đều có mục tiêu, tiết tấu cuộc sống giống như là đột nhiên bị người ấn nút tiến nhanh, một ngày lại một ngày, thời gian liền ở trong cố gắng của riêng mình bất tri bất giác trôi qua.
Trên mạng, tin tức bát quái của Hoàng Đô và Địch Biên dần dần bị quan hệ xã hội của Hoàng Đô áp xuống, không thấy tung tích. Kim Quần Á vẫn như cũ ở trung tâm dư luận, một tiểu thịt tươi tuyến 18 từng "Lui tới" với bà ta đi ra bạo liêu, nói bà ta đã sớm làm giải phẫu triệt sản, đã không thể tiếp tục sinh con, tin tức mang thai lúc trước tuồn ra là giả.
Cũng không lâu lắm, Hoàng Đô đăng tuyên bố, đại biểu Địch Biên đơn phương hủy bỏ hôn ước với Kim Quần Á.
Đúng vậy, hôn ước, mặc dù làm hôn lễ, nhưng kỳ thực Địch Biên và Kim Quần Á cũng không có đăng ký kết hôn, hai người trên luật pháp vẫn chưa phải vợ chồng. Địch Biên mặc dù cần gấp tài chính, nhưng lưu lại một tay, chưa thấy tiền và con rơi xuống đất, mà trước khi xác định là con trai, ông ta cứng rắn kéo dài không đi đăng kí kết hôn với Kim Quần Á.
Cái này đối với vợ chồng vội vàng kết hợp thì dễ dàng chia tay, làm cho các minh tinh ăn dưa từng tham gia tiệc cưới của bọn họ đầy mặt mông lung.
Mấy ngày sau, Địch Biên dưới sự giúp đỡ của luật sư uống xong trà về nhà, mà Tần Lỵ cùng Tăng Bồi Trung lén lút đăng kí kết hôn đột nhiên lại xuất hiện, đối với Địch Biên hỏi han ân cần, cũng bắt đầu lợi dụng nhân mạch mình ở Hoàng Đô nhiều năm lưu lại và thế lực của Tăng Bồi Trung những năm này góp nhặt, từng chút giúp Địch Biên xử lý nguy nan của Hoàng Đô lần này, bộ dáng thâm tình pờ phệch.
Trên mạng đồn, Địch Biên và Tần Lỵ hoạn nạn thấy chân tình, có dấu hiệu hợp lại.
Hai ngày trước lễ tình nhân, tạp chí 《C ảnh》tháng hai do Địch Thu Hạc và Dịch Tiệp làm bìa mặt bán ra, dẫn tới cảm thán của đám netizen — Xem một chút poster của 《Thành gia quân》, lại xem một chút trang bìa này, biểu tình khống chế phù hợp tự nhiên này của Địch Thu Hạc, quả thực là diễn viên trời sinh!
Phát ngôn đồng hồ đeo tay từ năm trước, tới tuyên truyền 《Thành gia quân》năm sau, rồi tới trang bìa đầu của một trong bốn tạp chí lớn hiện tại cùng tham diễn 《Tiên đồ》, một bước lại một bước, Địch Thu Hạc sau khi quay trở lại giới giải trí, không có Hoàng Đô trói buộc, cư nhiên trở nên xuất sắc hơn lúc trước! Càng ưu tú!
Hạ Bạch tắt Weibo, xoa xoa nổi da gà trên người bị câu chuyện tình yêu tri âm của Địch Tần kích thích, nghiêng người vịn vào lưng ghế lái, hỏi, "Hứa Khánh, Ảnh Thị Thành còn bao lâu mới tới?"
"Năm phút." Hứa Khánh trả lời, lại hơi tăng chút tốc độ, cười nói, "Hạ thiếu đối với Địch thiếu thật tốt, bận rộn xong công việc đều trễ thế này rồi, còn muốn đặc biệt chạy tới tham ban thăm hỏi."
Hạ Bạch nhạt nhẽo cười đáp lại mấy tiếng, có chút chột dạ.
Cậu đâu phải bận xong công việc trễ như này rồi còn muốn đặc biệt tới đây thăm, cạu đây là bởi vì sắp lỡ hẹn lễ tình nhân, cho nên sớm tới tìm chết.
Hai người lúc tới Ảnh Thị Thành trời đã đen kịt, Địch Thu Hạc nhận được tin tức sớm đã chờ ở cửa Ảnh Thị Thành, nhìn thấy xe quen thuộc lái qua, nhanh chóng bước tới, chờ sau khi xe dừng lại kéo cửa sau xe ngồi vào, ôm lấy Hạ Bạch liền bắt đầu hôn.
Hứa Khánh thức thời nâng tấm chắn lên.
Vừa hôn xong, Địch Thu Hạc niết niết mặt Hạ Bạch, có chút hung hỏi, "Sao đột nhiên tới đây? Nơi này cách trường học quá xa, lại vắng vẻ, nếu như lái xe giữa đường có vấn đề làm sao bây giờ? Em nếu muốn gặp anh, anh có thể xin phép đi tìm em."
"Xe định kỳ kiểm tra, làm sao sẽ xảy ra vấn đề." Hạ Bạch lấy lòng ôm anh, sờ sờ mặt anh, khẽ cau mày, "Đợi lâu lắm sao? Như thế nào trên mặt lạnh cóng, đều bị gió thổi đỏ rồi."
"Không đợi lâu lắm." Địch Thu Hạc túm lấy tay cậu cầm lấy, mặc dù ngữ khí vẫn hung như cũ, nhưng trong mắt lại đều là vui vẻ, quan tâm hỏi, "Ăn cơm chưa? Gần nơi này có quán ăn cũng không tệ lắm, dẫn em đi nếm thử chút?"
Hạ Bạch thấy anh vui vẻ như vậy, "Thẳng thắn tòng khoan" vọt tới khóe miệng lại yên lặng nuốt xuống, cười gật đầu, "Được, anh dẫn em đi nếm thử chút."
Nhiệt nhiệt nháo nháo ăn một bữa cơm, trong lúc đó Hạ Bạch vô số lần muốn "Thẳng thắn tòng khoan", nhưng đều bị bộ dạng vui vẻ của Địch Thu Hạc ngăn lại.
...... Thôi vậy, đợi ngày mai rồi hẵng nói, trước để cho Địch ba tuổi hảo hảo vui vẻ chút.
Ăn cơm xong ra khỏi quán cơm, Địch Thu Hạc vốn đầy mặt vui vẻ lại cứng mặt.
"Sau khi tới trường gọi điện thoại cho anh." Anh giúp Hạ Bạch chỉnh lại khăn quàng cổ một chút, mày nhíu lại tới thiếu chút nữa vắt ra mụn cơm, "Bảo Hứa Khánh lái xe chậm chút, anh đã nói với Lâm Mặc, hai người nữa có thể trải qua lễ với em, ăn món ngon."
Hạ Bạch nghe vậy nụ cười trên mặt cứng đờ, vội cúi đầu làm bộ như chính lại tay áo che giấu đi, ngẩng đầu nhìn ánh mắt anh, cười nói, "Trước khi tới đây em gọi điện thoại cho lão Đại, nhờ cậu ấy sáng mai điểm danh giúp em."
Địch Thu Hạc sửng sốt, sau đó mắt xoạt một cái phát sáng, nhưng lại cứng rắn khắc chế xuống, xác nhận hỏi, "Có ý gì?"
"Ý tứ chính là......" Hạ Bạch kéo kéo khăn quàng cổ lên, che kín nửa mặt dưới, thấp giọng nói, "Em tối nay có thể ở lại, sáng mai mới đi."
Cửa quán cơm người đến người đi, hai người không thể quá thân mật, Địch Thu Hạc đè xuống dục vọng ôm lấy, dùng sức cầm tay cậu một cái, thanh âm khàn xuống, "Được, tối nay ở lại, anh đi đặt một phòng cho Hứa Khánh, bảo hắn đặt đồng hồ báo thức, sáng mai đưa em về trường."
Hạ Bạch gật đầu, nhẹ nhàng câu câu lòng bàn tay anh.
Hai người trở về khách sạn mà tổ phim 《Tiên đồ》ngủ lại, sau khi an bài Hứa Khánh xong trở về phòng.
Địch Thu Hạc làm nam chính, lại bản thân có tiền, cho nên tự móc tiền túi đặt phòng xép hơi cách xa diễn viên chủ yếu của tổ phim, để tránh khỏi truyền ra scandal không minh bạch gì đó với các diễn viên khác.
"Anh đây là bị Đông Ny dọa sợ?" Hạ Bạch quét một cái bố cục khách sạn này, nhịn không được muốn cười.
Địch Thu Hạc nhìn cậu một cái, mở cửa sau đó lôi kéo cậu nhanh chóng vào phòng, đóng cửa áp cậu trên tường cúi đầu không nhẹ không nặng cắn môi cậu một ngụm, thấp giọng nói, "Anh đây đều là vì ai."
Hạ Bạch nhếch lên khóe miệng, nghiêng người ôm lấy anh, hôn lại.
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người rất nhanh kích động lên, sau một thời gian ngắn đang muốn tiến vào chính đề, Địch Thu Hạc lại đột nhiên hãm phanh xe, gian nan nói, "Không được...... Không biết em sẽ tới, anh không có mua...... Sẽ làm em bị thương."
Hạ Bạch kéo kéo lỗ tai anh, chỉ chỉ balo của mình, "Tiếp tục đi...... Em trước khi tới mua rồi."
Lời này giống như là trên ngọn lửa bừng bừng tưới một thùng dầu, Địch Thu Hạc nặng nề hôn cậu một cái, duỗi người câu balo của cậu tới.
Dưới kích động không chú ý tiết chế, hai người lần này ước chừng vận động đến nửa đêm mới dừng lại, Hạ Bạch mệt mỏi ngón tay cũng không muốn động, nhắm mắt lại liền muốn ngủ, nhưng bởi vì nhớ chuyện "Thẳng thắn tòng khoan", bán mở mắt gượng chống.
Địch Thu Hạc ngồi dậy hôn sống lưng ẩm ướt mồ hôi của cậu một cái, ôn nhu dỗ dành nói, "Ngủ đi, anh sáng mai gọi em."
Thanh âm người yêu là khúc hát ru hay nhất, Hạ Bạch động động, thả lỏng tinh thần, rốt cục nhắm mắt lại ngủ.
Sau khi xác định cậu ngủ, Địch Thu Hạc lại khom lưng hôn cậu một cái, sau đó đứng dậy tới phòng rửa tay múc nước ấm ra ngoài, giúp cậu cẩn thận thành thanh lí lau người, thay đồ ngủ sạch sẽ sau đó qua loa thu thập mình một chút, lên giường ôm người ngủ thật say.
Hôm sau, Địch Thu Hạc thật sớm rời giường, trước gọi bữa sáng cho Hạ Bạch, sau đó đánh thức Hứa Khánh cẩn thận dặn dò một phen, tinh thần dồi dào đi quay phim.
Suốt một buổi sáng, anh đều đắm chìm trong ngọt ngào vui sướng được người yêu bất ngờ tham ban, không ngừng tự hỏi Hạ Bạch đã rời giường chưa, có hảo hảo ăn sáng hay không, có đúng giờ về trường không.
Lúc nghỉ trưa, anh cơ hồ là khẩn cấp từ trong tay Vương Bác Nghị nhận lấy điện thoại di động, sau đó sau khi nhìn thấy tin nhắn của Hạ Bạch gửi tới trước khi rời Ảnh Thị Thành, tâm rầm một cái nguội lạnh.
Hạ Bạch: Địch ba tuổi, em hôm nay bay tới nước M, chụp ảnh cho Liễu Lan Qua, một tuần nữa về, lễ tình nhân em sau khi trở về bù cho anh, hảo hảo quay phim, moa moa ta.
...... Moa cái gì mà ta! Cho nên lễ tình nhân đầu tiên sau khi bọn họ ở chung một chỗ sẽ phải bởi vì một Liễu Lan Qua chết tiệt mà bỏ lỡ? Tiểu cẩu tử cư nhiên bởi vì người đàn ông khác vứt bỏ cùng mình trải qua lễ?
Địch Thu Hạc vừa mộng vừa tức nhìn tin nhắn này, nhớ tới Hạ Bạch tối hôm qua mấy lần muốn nói lại thôi và nhiệt tình vượt quá bình thường, nắm chặt điện thoại.
Anh hôm qua còn tưởng tiểu cẩu tử muốn nói lại thôi là bởi vì quá nhớ mình, nhưng bởi vì xấu hổ không muốn dùng ngôn ngữ biểu đạt, cho nên liền dùng hành động nhiệt tình để chứng minh. Nhưng hóa ra chuyện căn bản không như anh nghĩ! Tiểu cẩu tử hôm qua cho trái táo ngọt, là bởi vì phía sau còn kèm theo cái chày gỗ lớn!
Không thể tha thứ! Đâu thể thế được! Anh bình thường chính là quá cưng chiều tiểu cẩu tử rồi! Mới sẽ để cho cậu không kiêng nể gì như thế, sắp phải ra nước ngoài mới tới đây muốn nói lại thôi!
...... Tức giận, siêu cấp tức giận! Muốn túm lấy tiểu cẩu tử hung hăng đánh mông một trận! Muốn cố tình gây sự, muốn liều mạng truy người về, muốn......
Vương Bác Nghị sáp tới, bổ sung nói, "Hạ thiếu trước khi đi lén lút tới phim trường một chút, đứng ở trong góc nhìn anh rất lâu, đây là điểm tâm cậu ấy bảo tôi giao cho anh."
Địch Thu Hạc hoàn hồn, nhanh chóng nhận lấy hộp tiện lợi đựng trong túi.
"Đây là ghi âm cậu ấy thu lại cho anh, bảo anh chờ không có ai hẵng nghe." Vương Bác Nghị lại đưa tới một cây bút ghi âm.
Địch Thu Hạc mắt phát sáng, lại nhận lấy.
Vương Bác Nghị tiếp tục móc túi, "Còn có cái này, bên trong có một video, Hạ thiếu nói là quay kỉ niệm lễ tình nhân cho anh, cậu ấy trước khi đi giao cho tôi, bảo tôi chụp nhiều ảnh hàng ngày anh quay phim, rảnh rỗi gửi cho cậu ấy xem."
Lại một cái thẻ nhớ đưa tới, lông Địch Thu Hạc tạc lên hoàn toàn bị sờ thuận, xụ mặt cẩn thận thu lại toàn bộ đồ, ai oán nói, "Lần trước còn bảo tôi đừng gửi ghi âm với video lung tung, tránh cho tuôn ra trở thành lịch sử đen tối, làm sao chính em ấy ngược lại quay không ngừng...... Quá không nghe lời!"
Vương Bác Nghị nhìn anh rõ ràng rất vui vẻ, lại cứ muốn ra vẻ bộ dáng tức giận, co rút khóe miệng, gật đầu a dua, "Vâng, Hạ thiếu như vậy quá không cẩn thận!"
"Em ấy như thế nào không cẩn thận!" Địch Thu Hạc dựng thẳng lông mày nhìn hắn, dạy dỗ, "Tiểu Bạch làm việc luôn luôn cẩn thận, trừ phi cậu phản bộ tôi, nếu không mấy ghi âm video này làm sao có thể tuôn ra ngoài! Chả lẽ cậu muốn phản bội tôi?"
"...... Không dám." Vương Bác Nghị yên lặng lui về sau một bước, khen nói, "Hạ thiếu đối với anh thật tốt."
Lông mày Địch Thu Hạc giơ lên lập tức bằng xuống, sờ sờ hộp tiện lợi, gật đầu, "Em ấy quả thật rất tốt." Nói xong nhớ tới tin nhắn kia, mặt mày lại xụ xuống, lấy điện thoại ra do dự một hồi, gõ chữ.
Địch Thu Hạc: Moa moa ta, chờ em trở lại.
Bỏ lỡ lễ tình nhân đầu tiên cũng không sao, dù sao cả đời dài như vậy, phía sau còn có mấy chục lễ tình nhân chờ, không ít một cái...... Không được, vẫn là tức giận, Liễu Lan Qua kia chả lẽ đẹp trai hơn mình?
Sau khi tới nước M, Hạ Bạch lập tức cởi áo lông ra, nhu huyệt thái dương. Ở trên máy bay buồn ngủ muốn chết, đặc biệt là có tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ con làm nền.
Trên mặt Liễu Lan Qua cũng mang theo mệt mỏi, sau khi xuống máy bay hắn đặc biệt lựa chọn cùng Hạ Bạch ngồi một chiếc xe, tỉ mỉ nói với cậu quá trình xem show và chụp ảnh lần này.
Cả hành trình một tuần lễ, ngày đầu tiên dùng để nghỉ ngơi và hồi phục, ngày thứ hai chụp ảnh ra ngoài hằng ngày của Liễu Lan Qua, ngày thứ ba ngày thứ tư là chính thức xem show, Hạ Bạch cần phải chụp ảnh Liễu Lan Qua dùng để đăng tin độc quyền, ngày thứ năm ngày thứ sáu cần chụp ảnh Liễu Lan Qua tham gia hoạt động phát ngôn nhãn hiệu, ngày cuối cùng trở về, công việc kết thúc.
Ngoại trừ ngày đầu tiên, hành trình mấy ngày sau xếp đầy ắp, một khắc không được rảnh rỗi.
Hạ Bạch sau khi cẩn thận hỏi thăm qua thời gian an bài cụ thể, từng cái dùng ghi chép trên di động ghi tỉ mỉ lại.
Nhiếp ảnh gia thái độ tốt lại phối hợp chuyên nghiệp, tâm tình Liễu Lan Qua thả lỏng rất nhiều, chờ hắn nhớ xong tất cả điểm quan trọng mới giống như tán gẫu hỏi, "Điện thoại của cậu có chút cũ lắm rồi, hiện tại phần mềm hàng ngày sử dụng càng ngày càng nhiều, cậu kiên trì dùng cái này, là có ý nghĩa đặc thù gì bên trong không?"
"Coi như có đi." Hạ Bạch thấy hắn chú ý tới điện thoại của mình, híp mắt cười cười, xoay lật di động nhìn nhìn, trả lời, "Tôi trước kia lúc không có tiền dùng chính là loại điện thoại này, sau đó một tên ngu ngốc làm hỏng điện thoại của tôi, tôi rất tức giận, anh ta vì dỗ tôi vui vẻ, liền nghĩ cách bồi thường tôi cái y đúc."
Liễu Lan Qua thấy trong ngôn ngữ của cậu tràn đầy thân mật, nghĩ tới người này khẳng định quan hệ không tệ với cậu, cười trả lời, "Tên ngu ngốc trong miệng cậu khẳng định rất quý trọng người bạn cậu đây, hiện tại điện thoại cũ phần lớn đã ngừng sản xuất, bồi thường giống y đúc, có thể đắt tiền hơn nhiều so với tùy tiện mua bù cho cậu cái cần dùng tâm đắc."
"Cho nên tôi sẽ hảo hảo quý trọng tên ngu ngốc này." Hạ Bạch lại cười cười, nhét di động vào túi, không tán gẫu nữa.
Liễu Lan Qua thấy thế cũng thức thời không tiếp tục tán gẫu cái này, không để lại dấu vết chuyển đề tài tới phong thổ tình người của nước M.
_______________
Huhuu ngồi gõ có một lúc thôi mà lũ muỗi sắp hút cạn máu tui rồi TT^TT hôm nay còn tâm hồn bánh bèo mặc váy hở lưng -.- huhuu đúng là tự tạo nghiệt _.___
Trailer phim 《Thành gia quân》 ở trên weibo bá chiếm suốt một tuần, vừa vặn cùng Hoàng Đô xảy ra chuyện, tin tức Địch Biên bị mời đi uống trà lần lượt trên dưới.
Một mặt là cha hãm sâu trong khốn cục biến thành trò cười, một mặt là con trai bị ép ra đi, lại sắp bay nhất trời, đám netizen xem vở kịch này so sánh, hàng vạn hàng nghìn cảm khái đều chỉ hóa thành một câu — Địch Biên có mắt không tròng, đáng đời a.
Náo nhiệt của Địch Biên và Kim Quần Á vẫn còn tiếp tục, Tần Lỵ bên kia tựa hồ cũng còn có kế hoạch tiếp theo gì đó đang tiến hành, nhưng Hạ Bạch không có hứng thú kia, cũng không có tinh lực đi chú ý.
Thời khóa biểu nửa học kỳ sau của đại học năm 3 sau khi khai giảng lập tức phát xuống, tiết mặc dù ít hơn nửa học kỳ đầu rất nhiều, nhưng thực tế bài tập lại trở nên nhiều, còn thêm rất nhiều hạng mục khảo chứng.
Đời trước Hạ Bạch đàng hoàng dựa theo sắp xếp của giáo viên, đem chứng chỉ nên thi đều thi, đời này, vì có thể thuận lợi an ổn tốt nghiệp, cậu muốn khảo chứng, nhưng quyết định tập trung cùng nhau toàn bộ giải quyết, không tiếp tục giống như kiếp trước, đi theo sắp xếp của trường học, kéo dài tới năm 4 tốt nghiệp mới toàn bộ thi xong.
Giáo viên hướng dẫn sau khi nghe xong tính toán của cậu có chút khiếp sợ, nhớ tới thay đổi của cậu một năm nay, khiếp sợ giấu xuống, phức tạp dâng lên, nhìn cậu một cái sau đó khuyên nhủ, "Thầy biết em rất cố gắng, cũng rất ưu tú, lại có thiên phú, tiếp xúc xã hội sớm hơn các bạn học khác, nhưng loại chuyện khảo chứng này gấp không được. Bây giờ cách thời gian tốt nghiệp còn hơn 1 năm, em hoàn toàn có thể bước từ từ, sau khi chuẩn bị đầy đủ lại tiến vào trường thi. Châm ngôn nói rất hay, nóng lòng ăn không được đậu hủ nóng, thầy khuyên em lại nghĩ kỹ một chút."
Hạ Bạch ngoan ngoãn nghe dạy bảo, sau đó nghiêm túc trả lời, "Thầy, đây chính là quyết định của em sau khi suy nghĩ nghiêm túc. Năm nay nửa năm đầu chứng chỉ có thể thi chỉ có 3, cũng đều có liên quan tới chuyên ngành, em cảm thấy bản thân có thể ứng phó được. Chờ lên năm 4 sau khi tiến vào kỳ thực tập, em nhất định sẽ càng bận, đoán chừng sẽ không có nhiều thời gian ở lại trường, trên thời gian rất khó chiếu cố công việc và sắp xếp khảo chứng" Hơn nữa cậu có lòng tin có thể thi một lần qua tất cả chứng chỉ, đều là thứ kiếp trước khêu đèn chiến đấu hăng hái, cẩn thận ôn tập một chút, thi lại một lần hoàn toàn không áp lực.
Giáo viên hướng dẫn thấy cậu đáp tới khẳng định lại tự tin, nhớ tới danh khí và thành tựu hiện tại của cậu, biết tiếp tục khuyên ngăn cũng vô ích, ở trong lòng thở dài, gật đầu đồng ý xin phép của cậu, nhìn xuống thời gian biểu sau đó nói, "Gần đây một cuộc thi chứng chỉ thời gian là một tháng sau, thấy sẽ thêm tên em vào trong danh sách sinh viên năm 4, đơn xin ở ngoại trú em giao lên thầy cũng phê cho em rồi, chỗ nằm ở trường học em đã giao tiền, cho nên cho em giữ lại tới tốt nghiệp, hảo hảo hưởng thụ cuộc sống đại học một năm rưỡi cuối cùng này đi, chúc cuộc thi thuận lợi.
Tỉ số thông qua khảo chứng liên quan tới thành tích và tiền thưởng của giáo viên hướng dẫn. Hạ Bạch không nghĩ tới hắn đơn giản như vậy đã đồng ý, còn ngoài ra phê đơn xin ở ngoại trú của cậu, kinh hỉ trả lời, Cám ơn thầy, em sẽ thi thật tốt!"
Giáo viên hướng dẫn bị tâm tình của cậu lây nhiễm, tâm tình thả lỏng rất nhiều, cũng cười cười với cậu, vừa định lại khích lệ cậu hai câu sau đó đuổi cậu đi, tầm mắt quét tới phần văn kiện thông báo nào đó trên bàn, trong lòng động một cái, tầm mắt quét qua túi máy ảnh cậu tùy thân mang theo, thân thiết hỏi, "Hạ Bạch, thầy nghe thầy Từ nói, em chụp phong cảnh rất đẹp?"
Tạm biệt giáo viên phụ đạo trở lại ký túc, Hạ Bạch trải "Bảng ghi danh lễ hội nghệ thuật sinh viên đại học tranh tài" giáo viên hướng dẫn đưa cho cậu ra đặt lên bàn, có chút rầu rĩ.
Lễ hội nghệ thuật của sinh viên đại học này cậu kiếp trước cũng từng tham gia, nhưng là sau khi tốt nghiệp nhiều năm lấy thân phận tổ bình ủy nhiếp ảnh tham dự, hiện tại giáo viên hướng dẫn để cho cậu lấy thân phận người dự thi đi vì trường giành vinh quang, cậu có loại cảm giác dưa chuột già giả non, bắt nạt các bạn nhỏ, rất chột dạ.
Nhưng lại không thể trực tiếp cự tuyệt, cậu vừa xin xong giáo viên hướng dẫn, xoay mặt liền cự tuyệt giáo viên hướng dẫn bởi vì "Coi trọng" và "Thưởng thức" mà giao tới trách nhiệm nặng nề, thật sự quá không biết tốt xấu.
Bây giờ nên làm gì......
Cậu kiếp trước bởi vì bận rộn làm thêm kiếm tiền, cho nên chưa từng chú ý qua loại cuộc thi quốc thế này, chỉ nhớ mang máng thời gian này kiếp trước, đại học Q có học sinh ở cuộc thi quốc tế nào đó cầm giải 3, bức họa sau cuộc thi còn được viện bảo tàng nước H sưu tầm vĩnh viễn, danh tiếng lập tức vang xa, đứng đầu ngọn gió lớn, vì thế đại học Q còn thưởng sinh viên kia một khoản học bổng rất lớn.
Lúc này nghĩ đến, cuộc thi quốc tế để cho sinh viên đại học Q cầm được giải 3 kia, hẳn chính là lễ hội nghệ thuật sinh viên đại học này. Mà năm đó cậu làm bình ủy cho cuộc thi này, người dự thi của đại học Q hình như toàn quân đắm ở bán kết...... Có chút thảm. So với các trường nghệ thuật chuyên nghiệp, đại học Q ở phương diện này vẫn còn quá yếu.
Lúc trước giáo viên phụ đạo lúc nhắc tới thi đấu với cậu, nói gần nói xa đều là ý tứ hi vọng cậu có thể mang giải trở về, vì trường giành vinh quang, đánh vỡ cục diện bị những trường khác nghiền áp trong các cuộc thi tương tự.
Chuyện đề cao vì trường giành vinh quang này, cậu hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt, dù sao đại học Q là trường cũ của cậu, cậu quả thực muốn trong khả năng cho phép báo đáp một chút. Nhưng kinh nghiệm và từng trải của cậu so với những người thi khác nhiều hơn mười mấy năm, dự thi thật sự quá không đạo đức trong lòng, tranh tài tiêu cực lại không được......
Sự tình tựa hồ tiến vào ngõ cụt, cậu buồn rầu cau mày, tầm mắt quét qua máy ảnh trên bàn và poster 《Thành gia quân》 trên máy tính, hai mắt phát sáng.
Chờ chút, chuyện này tựa hồ còn có một biện pháp giải quyết song toàn!
Ở phương diện ảnh phong cảnh, cậu quả thực kinh nghiệm phong phú nghiên cứu thâm hậu, dự thi hoàn toàn là bắt nạt người, nhưng ở phương diện ảnh người, cậu cũng chỉ là tiểu người mới luyện tập hơn nửa năm mà thôi! Giáo viên hướng dẫn để cho cậu dùng ảnh phong cảnh dự thi, là bởi vì sư phụ ở chỗ giáo viên phụ đạo khen ngợi qua ảnh phong cảnh của cậu chuyên nghiệp hơn có linh tính hơn thành thục hơn, vậy nếu như cậu chỉ dùng ảnh người đi dự thi, có phải hay không sẽ không coi như là bắt nạt bạn nhỏ?
...... Hình như vẫn là có chút tính toán, nhưng tựa hồ cũng chỉ có thể như vậy.
Trong lòng có quyết định, cậu lập tức lên tinh thần, cầm lấy bút nhanh chóng điền xong bảng ghi danh, sau đó đăng kí dự thi trên trang mạng chính thức, chụp ảnh bảng ghi danh đăng lên, lại lần nữa ở trên mạng điền thông tin đăng ký của mình, ở trước chỗ tác phẩm dự thị chọn chờ đợi quyết định.
Kỳ đăng kí dự thi có nửa tháng, nói cách khác, cậu còn có thời gian nửa tháng chuẩn bị tác phẩm dự thi, cậu ở trong đầu nhanh chóng qua một lượt bộ dáng của tất cả người mẫu từng chụp, cuối cùng toàn bộ phủ định, lựa chọn ra bên ngoài xem trên đường phố.
Trảo chụp mới là nghĩa sâu xa chân chính của nhân sinh, dù sao là dự thi, cậu liền tùy tâm sở dục là được rồi.
Giải quyết xong vấn đề nhỏ giáo viên hướng dẫn ném tới, cậu tâm tình vui vẻ mở công cụ truyền thông ra, bắt đầu xem công việc an bài Lý Như gửi tới.
《C ảnh》đã dựa theo lời mời miệng lúc trước, gửi hợp đồng hợp tác lâu dài chính thức tới, suy tính đến chụp bìa mặt là một công việc không quá tốn thời gian, cậu sau khi tính qua tiền lời và tỷ lệ trả công, để cho Lý Như tiếp nhận công việc dài hạn này. Bìa mặt của 《A gia》 cũng sắp khai máy, nhưng bởi vì nhiệm vụ công việc không nặng, một ngày là có thể hoàn thành, cho nên cậu không coi công việc này bên trong chỉnh thể kế hoạch công việc. Sau đó chính là mời chụp ảnh đường phố ra nước ngoài của Liễu Lan Qua...... Động tác cậu ngoáy chuột ngừng lại, nhìn một cái thời gian ra nước ngoài Liễu Lan Qua hẹn, lại nhìn một cái lễ tình nhân sắp đến, chớp chớp mắt.
Tết dương lịch năm ngoái tới khá sớm, tháng 1 đã bắt đầu. Địch Thu Hạc là sau khi tết nguyên tiêu qua xong mới tới tổ phim, hiện tại đại học Q chính thức khai giảng, thời gian bất tri bất giác trôi qua, vốn cho rằng lễ tình nhân khá xa cư nhiên đã ở ngay trước mắt.
Mà lễ tình nhân đầu tiên của cậu và Địch Thu Hạc...... Khả năng không thể ở chung một chỗ trải qua.
Chương trình học của tuần khai giảng đầu tiên khá nhẹ nhàng, mấy người trong phòng đều cảm thấy có chút rảnh, thế là không hẹn mà cùng tìm việc làm thêm thực tập, chuẩn bị chiến đấu thi nghiên cứu khảo chứng.
Quỹ đạo phát triển không có gì khác với kiếp trước, lão Đại Vương Hổ quyết định về quê thi công chức, lão Nhị Trần Kiệt quyết định lưu lại trường thi nghiên cứu, lão Tam Ngưu Tuấn Kiệt hồi đó lựa chọn học chuyên ngành tin tức vốn hoàn toàn là bởi vì chơi vui, bây giờ cùng một chỗ với Trịnh nhã, người từ từ trở nên thành thục, ý thức được trách nhiệm mình khiêng đầu vai, hiện tại đang chuẩn bị chương trình học văn bằng hai kinh tế, sau đó tới công ty nhà mình thực tập, từ tầng thấp nhất dần dần làm lên, vì cuộc sống an ổn tương lai mà cố gắng.
Mọi người đều có mục tiêu, tiết tấu cuộc sống giống như là đột nhiên bị người ấn nút tiến nhanh, một ngày lại một ngày, thời gian liền ở trong cố gắng của riêng mình bất tri bất giác trôi qua.
Trên mạng, tin tức bát quái của Hoàng Đô và Địch Biên dần dần bị quan hệ xã hội của Hoàng Đô áp xuống, không thấy tung tích. Kim Quần Á vẫn như cũ ở trung tâm dư luận, một tiểu thịt tươi tuyến 18 từng "Lui tới" với bà ta đi ra bạo liêu, nói bà ta đã sớm làm giải phẫu triệt sản, đã không thể tiếp tục sinh con, tin tức mang thai lúc trước tuồn ra là giả.
Cũng không lâu lắm, Hoàng Đô đăng tuyên bố, đại biểu Địch Biên đơn phương hủy bỏ hôn ước với Kim Quần Á.
Đúng vậy, hôn ước, mặc dù làm hôn lễ, nhưng kỳ thực Địch Biên và Kim Quần Á cũng không có đăng ký kết hôn, hai người trên luật pháp vẫn chưa phải vợ chồng. Địch Biên mặc dù cần gấp tài chính, nhưng lưu lại một tay, chưa thấy tiền và con rơi xuống đất, mà trước khi xác định là con trai, ông ta cứng rắn kéo dài không đi đăng kí kết hôn với Kim Quần Á.
Cái này đối với vợ chồng vội vàng kết hợp thì dễ dàng chia tay, làm cho các minh tinh ăn dưa từng tham gia tiệc cưới của bọn họ đầy mặt mông lung.
Mấy ngày sau, Địch Biên dưới sự giúp đỡ của luật sư uống xong trà về nhà, mà Tần Lỵ cùng Tăng Bồi Trung lén lút đăng kí kết hôn đột nhiên lại xuất hiện, đối với Địch Biên hỏi han ân cần, cũng bắt đầu lợi dụng nhân mạch mình ở Hoàng Đô nhiều năm lưu lại và thế lực của Tăng Bồi Trung những năm này góp nhặt, từng chút giúp Địch Biên xử lý nguy nan của Hoàng Đô lần này, bộ dáng thâm tình pờ phệch.
Trên mạng đồn, Địch Biên và Tần Lỵ hoạn nạn thấy chân tình, có dấu hiệu hợp lại.
Hai ngày trước lễ tình nhân, tạp chí 《C ảnh》tháng hai do Địch Thu Hạc và Dịch Tiệp làm bìa mặt bán ra, dẫn tới cảm thán của đám netizen — Xem một chút poster của 《Thành gia quân》, lại xem một chút trang bìa này, biểu tình khống chế phù hợp tự nhiên này của Địch Thu Hạc, quả thực là diễn viên trời sinh!
Phát ngôn đồng hồ đeo tay từ năm trước, tới tuyên truyền 《Thành gia quân》năm sau, rồi tới trang bìa đầu của một trong bốn tạp chí lớn hiện tại cùng tham diễn 《Tiên đồ》, một bước lại một bước, Địch Thu Hạc sau khi quay trở lại giới giải trí, không có Hoàng Đô trói buộc, cư nhiên trở nên xuất sắc hơn lúc trước! Càng ưu tú!
Hạ Bạch tắt Weibo, xoa xoa nổi da gà trên người bị câu chuyện tình yêu tri âm của Địch Tần kích thích, nghiêng người vịn vào lưng ghế lái, hỏi, "Hứa Khánh, Ảnh Thị Thành còn bao lâu mới tới?"
"Năm phút." Hứa Khánh trả lời, lại hơi tăng chút tốc độ, cười nói, "Hạ thiếu đối với Địch thiếu thật tốt, bận rộn xong công việc đều trễ thế này rồi, còn muốn đặc biệt chạy tới tham ban thăm hỏi."
Hạ Bạch nhạt nhẽo cười đáp lại mấy tiếng, có chút chột dạ.
Cậu đâu phải bận xong công việc trễ như này rồi còn muốn đặc biệt tới đây thăm, cạu đây là bởi vì sắp lỡ hẹn lễ tình nhân, cho nên sớm tới tìm chết.
Hai người lúc tới Ảnh Thị Thành trời đã đen kịt, Địch Thu Hạc nhận được tin tức sớm đã chờ ở cửa Ảnh Thị Thành, nhìn thấy xe quen thuộc lái qua, nhanh chóng bước tới, chờ sau khi xe dừng lại kéo cửa sau xe ngồi vào, ôm lấy Hạ Bạch liền bắt đầu hôn.
Hứa Khánh thức thời nâng tấm chắn lên.
Vừa hôn xong, Địch Thu Hạc niết niết mặt Hạ Bạch, có chút hung hỏi, "Sao đột nhiên tới đây? Nơi này cách trường học quá xa, lại vắng vẻ, nếu như lái xe giữa đường có vấn đề làm sao bây giờ? Em nếu muốn gặp anh, anh có thể xin phép đi tìm em."
"Xe định kỳ kiểm tra, làm sao sẽ xảy ra vấn đề." Hạ Bạch lấy lòng ôm anh, sờ sờ mặt anh, khẽ cau mày, "Đợi lâu lắm sao? Như thế nào trên mặt lạnh cóng, đều bị gió thổi đỏ rồi."
"Không đợi lâu lắm." Địch Thu Hạc túm lấy tay cậu cầm lấy, mặc dù ngữ khí vẫn hung như cũ, nhưng trong mắt lại đều là vui vẻ, quan tâm hỏi, "Ăn cơm chưa? Gần nơi này có quán ăn cũng không tệ lắm, dẫn em đi nếm thử chút?"
Hạ Bạch thấy anh vui vẻ như vậy, "Thẳng thắn tòng khoan" vọt tới khóe miệng lại yên lặng nuốt xuống, cười gật đầu, "Được, anh dẫn em đi nếm thử chút."
Nhiệt nhiệt nháo nháo ăn một bữa cơm, trong lúc đó Hạ Bạch vô số lần muốn "Thẳng thắn tòng khoan", nhưng đều bị bộ dạng vui vẻ của Địch Thu Hạc ngăn lại.
...... Thôi vậy, đợi ngày mai rồi hẵng nói, trước để cho Địch ba tuổi hảo hảo vui vẻ chút.
Ăn cơm xong ra khỏi quán cơm, Địch Thu Hạc vốn đầy mặt vui vẻ lại cứng mặt.
"Sau khi tới trường gọi điện thoại cho anh." Anh giúp Hạ Bạch chỉnh lại khăn quàng cổ một chút, mày nhíu lại tới thiếu chút nữa vắt ra mụn cơm, "Bảo Hứa Khánh lái xe chậm chút, anh đã nói với Lâm Mặc, hai người nữa có thể trải qua lễ với em, ăn món ngon."
Hạ Bạch nghe vậy nụ cười trên mặt cứng đờ, vội cúi đầu làm bộ như chính lại tay áo che giấu đi, ngẩng đầu nhìn ánh mắt anh, cười nói, "Trước khi tới đây em gọi điện thoại cho lão Đại, nhờ cậu ấy sáng mai điểm danh giúp em."
Địch Thu Hạc sửng sốt, sau đó mắt xoạt một cái phát sáng, nhưng lại cứng rắn khắc chế xuống, xác nhận hỏi, "Có ý gì?"
"Ý tứ chính là......" Hạ Bạch kéo kéo khăn quàng cổ lên, che kín nửa mặt dưới, thấp giọng nói, "Em tối nay có thể ở lại, sáng mai mới đi."
Cửa quán cơm người đến người đi, hai người không thể quá thân mật, Địch Thu Hạc đè xuống dục vọng ôm lấy, dùng sức cầm tay cậu một cái, thanh âm khàn xuống, "Được, tối nay ở lại, anh đi đặt một phòng cho Hứa Khánh, bảo hắn đặt đồng hồ báo thức, sáng mai đưa em về trường."
Hạ Bạch gật đầu, nhẹ nhàng câu câu lòng bàn tay anh.
Hai người trở về khách sạn mà tổ phim 《Tiên đồ》ngủ lại, sau khi an bài Hứa Khánh xong trở về phòng.
Địch Thu Hạc làm nam chính, lại bản thân có tiền, cho nên tự móc tiền túi đặt phòng xép hơi cách xa diễn viên chủ yếu của tổ phim, để tránh khỏi truyền ra scandal không minh bạch gì đó với các diễn viên khác.
"Anh đây là bị Đông Ny dọa sợ?" Hạ Bạch quét một cái bố cục khách sạn này, nhịn không được muốn cười.
Địch Thu Hạc nhìn cậu một cái, mở cửa sau đó lôi kéo cậu nhanh chóng vào phòng, đóng cửa áp cậu trên tường cúi đầu không nhẹ không nặng cắn môi cậu một ngụm, thấp giọng nói, "Anh đây đều là vì ai."
Hạ Bạch nhếch lên khóe miệng, nghiêng người ôm lấy anh, hôn lại.
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người rất nhanh kích động lên, sau một thời gian ngắn đang muốn tiến vào chính đề, Địch Thu Hạc lại đột nhiên hãm phanh xe, gian nan nói, "Không được...... Không biết em sẽ tới, anh không có mua...... Sẽ làm em bị thương."
Hạ Bạch kéo kéo lỗ tai anh, chỉ chỉ balo của mình, "Tiếp tục đi...... Em trước khi tới mua rồi."
Lời này giống như là trên ngọn lửa bừng bừng tưới một thùng dầu, Địch Thu Hạc nặng nề hôn cậu một cái, duỗi người câu balo của cậu tới.
Dưới kích động không chú ý tiết chế, hai người lần này ước chừng vận động đến nửa đêm mới dừng lại, Hạ Bạch mệt mỏi ngón tay cũng không muốn động, nhắm mắt lại liền muốn ngủ, nhưng bởi vì nhớ chuyện "Thẳng thắn tòng khoan", bán mở mắt gượng chống.
Địch Thu Hạc ngồi dậy hôn sống lưng ẩm ướt mồ hôi của cậu một cái, ôn nhu dỗ dành nói, "Ngủ đi, anh sáng mai gọi em."
Thanh âm người yêu là khúc hát ru hay nhất, Hạ Bạch động động, thả lỏng tinh thần, rốt cục nhắm mắt lại ngủ.
Sau khi xác định cậu ngủ, Địch Thu Hạc lại khom lưng hôn cậu một cái, sau đó đứng dậy tới phòng rửa tay múc nước ấm ra ngoài, giúp cậu cẩn thận thành thanh lí lau người, thay đồ ngủ sạch sẽ sau đó qua loa thu thập mình một chút, lên giường ôm người ngủ thật say.
Hôm sau, Địch Thu Hạc thật sớm rời giường, trước gọi bữa sáng cho Hạ Bạch, sau đó đánh thức Hứa Khánh cẩn thận dặn dò một phen, tinh thần dồi dào đi quay phim.
Suốt một buổi sáng, anh đều đắm chìm trong ngọt ngào vui sướng được người yêu bất ngờ tham ban, không ngừng tự hỏi Hạ Bạch đã rời giường chưa, có hảo hảo ăn sáng hay không, có đúng giờ về trường không.
Lúc nghỉ trưa, anh cơ hồ là khẩn cấp từ trong tay Vương Bác Nghị nhận lấy điện thoại di động, sau đó sau khi nhìn thấy tin nhắn của Hạ Bạch gửi tới trước khi rời Ảnh Thị Thành, tâm rầm một cái nguội lạnh.
Hạ Bạch: Địch ba tuổi, em hôm nay bay tới nước M, chụp ảnh cho Liễu Lan Qua, một tuần nữa về, lễ tình nhân em sau khi trở về bù cho anh, hảo hảo quay phim, moa moa ta.
...... Moa cái gì mà ta! Cho nên lễ tình nhân đầu tiên sau khi bọn họ ở chung một chỗ sẽ phải bởi vì một Liễu Lan Qua chết tiệt mà bỏ lỡ? Tiểu cẩu tử cư nhiên bởi vì người đàn ông khác vứt bỏ cùng mình trải qua lễ?
Địch Thu Hạc vừa mộng vừa tức nhìn tin nhắn này, nhớ tới Hạ Bạch tối hôm qua mấy lần muốn nói lại thôi và nhiệt tình vượt quá bình thường, nắm chặt điện thoại.
Anh hôm qua còn tưởng tiểu cẩu tử muốn nói lại thôi là bởi vì quá nhớ mình, nhưng bởi vì xấu hổ không muốn dùng ngôn ngữ biểu đạt, cho nên liền dùng hành động nhiệt tình để chứng minh. Nhưng hóa ra chuyện căn bản không như anh nghĩ! Tiểu cẩu tử hôm qua cho trái táo ngọt, là bởi vì phía sau còn kèm theo cái chày gỗ lớn!
Không thể tha thứ! Đâu thể thế được! Anh bình thường chính là quá cưng chiều tiểu cẩu tử rồi! Mới sẽ để cho cậu không kiêng nể gì như thế, sắp phải ra nước ngoài mới tới đây muốn nói lại thôi!
...... Tức giận, siêu cấp tức giận! Muốn túm lấy tiểu cẩu tử hung hăng đánh mông một trận! Muốn cố tình gây sự, muốn liều mạng truy người về, muốn......
Vương Bác Nghị sáp tới, bổ sung nói, "Hạ thiếu trước khi đi lén lút tới phim trường một chút, đứng ở trong góc nhìn anh rất lâu, đây là điểm tâm cậu ấy bảo tôi giao cho anh."
Địch Thu Hạc hoàn hồn, nhanh chóng nhận lấy hộp tiện lợi đựng trong túi.
"Đây là ghi âm cậu ấy thu lại cho anh, bảo anh chờ không có ai hẵng nghe." Vương Bác Nghị lại đưa tới một cây bút ghi âm.
Địch Thu Hạc mắt phát sáng, lại nhận lấy.
Vương Bác Nghị tiếp tục móc túi, "Còn có cái này, bên trong có một video, Hạ thiếu nói là quay kỉ niệm lễ tình nhân cho anh, cậu ấy trước khi đi giao cho tôi, bảo tôi chụp nhiều ảnh hàng ngày anh quay phim, rảnh rỗi gửi cho cậu ấy xem."
Lại một cái thẻ nhớ đưa tới, lông Địch Thu Hạc tạc lên hoàn toàn bị sờ thuận, xụ mặt cẩn thận thu lại toàn bộ đồ, ai oán nói, "Lần trước còn bảo tôi đừng gửi ghi âm với video lung tung, tránh cho tuôn ra trở thành lịch sử đen tối, làm sao chính em ấy ngược lại quay không ngừng...... Quá không nghe lời!"
Vương Bác Nghị nhìn anh rõ ràng rất vui vẻ, lại cứ muốn ra vẻ bộ dáng tức giận, co rút khóe miệng, gật đầu a dua, "Vâng, Hạ thiếu như vậy quá không cẩn thận!"
"Em ấy như thế nào không cẩn thận!" Địch Thu Hạc dựng thẳng lông mày nhìn hắn, dạy dỗ, "Tiểu Bạch làm việc luôn luôn cẩn thận, trừ phi cậu phản bộ tôi, nếu không mấy ghi âm video này làm sao có thể tuôn ra ngoài! Chả lẽ cậu muốn phản bội tôi?"
"...... Không dám." Vương Bác Nghị yên lặng lui về sau một bước, khen nói, "Hạ thiếu đối với anh thật tốt."
Lông mày Địch Thu Hạc giơ lên lập tức bằng xuống, sờ sờ hộp tiện lợi, gật đầu, "Em ấy quả thật rất tốt." Nói xong nhớ tới tin nhắn kia, mặt mày lại xụ xuống, lấy điện thoại ra do dự một hồi, gõ chữ.
Địch Thu Hạc: Moa moa ta, chờ em trở lại.
Bỏ lỡ lễ tình nhân đầu tiên cũng không sao, dù sao cả đời dài như vậy, phía sau còn có mấy chục lễ tình nhân chờ, không ít một cái...... Không được, vẫn là tức giận, Liễu Lan Qua kia chả lẽ đẹp trai hơn mình?
Sau khi tới nước M, Hạ Bạch lập tức cởi áo lông ra, nhu huyệt thái dương. Ở trên máy bay buồn ngủ muốn chết, đặc biệt là có tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ con làm nền.
Trên mặt Liễu Lan Qua cũng mang theo mệt mỏi, sau khi xuống máy bay hắn đặc biệt lựa chọn cùng Hạ Bạch ngồi một chiếc xe, tỉ mỉ nói với cậu quá trình xem show và chụp ảnh lần này.
Cả hành trình một tuần lễ, ngày đầu tiên dùng để nghỉ ngơi và hồi phục, ngày thứ hai chụp ảnh ra ngoài hằng ngày của Liễu Lan Qua, ngày thứ ba ngày thứ tư là chính thức xem show, Hạ Bạch cần phải chụp ảnh Liễu Lan Qua dùng để đăng tin độc quyền, ngày thứ năm ngày thứ sáu cần chụp ảnh Liễu Lan Qua tham gia hoạt động phát ngôn nhãn hiệu, ngày cuối cùng trở về, công việc kết thúc.
Ngoại trừ ngày đầu tiên, hành trình mấy ngày sau xếp đầy ắp, một khắc không được rảnh rỗi.
Hạ Bạch sau khi cẩn thận hỏi thăm qua thời gian an bài cụ thể, từng cái dùng ghi chép trên di động ghi tỉ mỉ lại.
Nhiếp ảnh gia thái độ tốt lại phối hợp chuyên nghiệp, tâm tình Liễu Lan Qua thả lỏng rất nhiều, chờ hắn nhớ xong tất cả điểm quan trọng mới giống như tán gẫu hỏi, "Điện thoại của cậu có chút cũ lắm rồi, hiện tại phần mềm hàng ngày sử dụng càng ngày càng nhiều, cậu kiên trì dùng cái này, là có ý nghĩa đặc thù gì bên trong không?"
"Coi như có đi." Hạ Bạch thấy hắn chú ý tới điện thoại của mình, híp mắt cười cười, xoay lật di động nhìn nhìn, trả lời, "Tôi trước kia lúc không có tiền dùng chính là loại điện thoại này, sau đó một tên ngu ngốc làm hỏng điện thoại của tôi, tôi rất tức giận, anh ta vì dỗ tôi vui vẻ, liền nghĩ cách bồi thường tôi cái y đúc."
Liễu Lan Qua thấy trong ngôn ngữ của cậu tràn đầy thân mật, nghĩ tới người này khẳng định quan hệ không tệ với cậu, cười trả lời, "Tên ngu ngốc trong miệng cậu khẳng định rất quý trọng người bạn cậu đây, hiện tại điện thoại cũ phần lớn đã ngừng sản xuất, bồi thường giống y đúc, có thể đắt tiền hơn nhiều so với tùy tiện mua bù cho cậu cái cần dùng tâm đắc."
"Cho nên tôi sẽ hảo hảo quý trọng tên ngu ngốc này." Hạ Bạch lại cười cười, nhét di động vào túi, không tán gẫu nữa.
Liễu Lan Qua thấy thế cũng thức thời không tiếp tục tán gẫu cái này, không để lại dấu vết chuyển đề tài tới phong thổ tình người của nước M.
_______________
Huhuu ngồi gõ có một lúc thôi mà lũ muỗi sắp hút cạn máu tui rồi TT^TT hôm nay còn tâm hồn bánh bèo mặc váy hở lưng -.- huhuu đúng là tự tạo nghiệt _.___