Edit + Beta: Vịt
Thời gian chuyển tới tháng 3, Hoàng Đô dưới sự nỗ lực chung của Địch Biên và Tần Lỵ, từ từ thoát khỏi đê mê. Hoàng Đô vốn mắt xích tài chính có dấu hiệu tan vỡ trong họa có phúc, đạt được ưu ái của một công ty đầu tư ngoại cảnh, tranh thủ được khoản lớn tài chính, trong khoảng thời gian ngắn ổn định được cổ phiếu bấp bênh không yên.
Có phóng viên chụp được hình ảnh Tần Lỵ ra vào Địch trạch, suy đoán Tần Lỵ lại chuyển về Địch trạch. Địch Hạ Tùng biến mất đã lâu cũng bắt đầu nhiều lần ra vào Hoàng Đô, bên ngoài đồn, Địch Biên trải qua đả kích lừa hôn của Kim Quần Á, rốt cục vẫn là mẹ con Tần Lỵ tốt, quyết định phục hôn với Tần Lỵ, đồng thời định ra Địch Hạ Tùng làm người thừa kế Hoàng Đô.
Cùng thời gian, 《Thành gia quân》chính thức tiến vào kỳ tuyên truyền, weibo chính thức đã có số lượng fan rất nhiều bắt đầu định kỳ thả hậu trường, ảnh trang điểm của các diễn viên chính liên tiếp tung ra, nhiệt độ phim vẫn trên cao không hạ.
Hình Thiệu Phong đã khôi phục diện mạo bình thường chính thức lên sàn, việc đầu tiên sau khi nhậm chức chính là mới cho Địch Thu Hạc và Hạ Bạch mấy bảo tiêu đáng tin, sau đó còn từng bước từng bước vì Địch Thu Hạc hoàn thiện một team nghiêm chỉnh.
Cuộc sống của mọi người tựa hồ cũng tiến vào quỹ đạo, mọi người rốt cục không hề làm khổ nhau nữa, chuyên chú bản thân.
Nhưng bình tĩnh, vừa vặn chỉ là ý nghĩ.
"Công ty đầu tư cho Hoàng Đô là Trung Liên Thế Kỉ, là công ty của Tăng Bồi Trung." Địch Thu Hạc tựa vào trên ghế salon, nhu nhu da đầu bị tóc giả chà đạp tới có chút không thoải mái, đổi bên di động, giải thích cặn kẽ, "Chuyện Tăng Bồi Trung bị ung thư là thật, sống không được bao lâu cũng là thật, nhưng Tần Lỵ chỉ biết một mà không biết hai. Tăng Bồi Trung là sau khi trở mặt với Tần Lỵ kiểm tra ra bệnh, ông ta tiêu cực một trận, sau đó ra nước ngoài mang thai hộ một đứa con.
Xoẹt.
Tạp chí trong tay Hạ Bạch bị anh xé rách, ngẩng đầu trừng điện thoại mở công khai trên bàn trà, kinh ngạc nói, "Mang thai hộ một đứa con? Chờ em tính toán chút, chúng ta là tháng 10 năm ngoái gặp phải Tăng Bồi Trung, nếu như ông ta sau lúc đó tìm mang thai hộ, như vậy người mẹ mang thai hộ hẳn mang thai rồi......"
"Bốn tháng, còn năm tháng nữa sẽ sinh, bệnh ung thư của Tăng Bồi Trung đã đến giai đoạn cuối, bác sĩ nói hắn nhiều nhất còn có thể sống nửa năm." Địch Thu Hạc trực tiếp cho cậu đáp án, nhớ tới lúc gần đây liên hệ với Tăng Bồi Trung, đối phương đã triệt để thanh âm già nua khô khàn, ở trong lòng thở dài, bổ sung, "Hắn nói hắn sẽ cố gắng chống đỡ tới lúc đứa con chào đời, sắp xếp tốt tất cả."
Hạ Bạch nghe vậy cũng trầm mặc xuống, nhớ tới lần trước lúc nghe lén được cuộc nói chuyện kia, thanh âm Tăng Bồi Trung đã rất khàn, thật thấp thở dài sau đó nói, "Hắn rốt cuộc có tính toán gì không? Hiện tại mang thai hộ đứa con xuất hiện, chờ hắn qua đời, giữ lại quan hệ hôn nhân của hắn và Tần Lỵ, đứa nhỏ kia không phải sẽ chịu tội sao?"
Địch Thu Hạc lắc đầu, cũng có chút lo lắng, "Chờ đứa nhỏ sau khi sinh ra, Tăng Bồi Trung cụ thể muốn an bài thế nào anh cũng không rõ, trước mắt kế hoạch của hắn là lợi dụng Tần Lỵ thâm nhập vào Hoàng Đô, cướp Hoàng Đô tới trong tay Tần Lỵ, sau đó chờ Tần Lỵ đắc thủ rồi hủy diệt Hoàng Đô, để cho bà ta thể nghiệm một chút cảm giác sau khi nhận được lại mất đi. Theo anh đoán hắn cuối cùng sẽ nghĩ cách ly hôn với Tần Lỵ, đem tất cả tài sản để lại cho con ruột của mình."
Hạ Bạch nghe trực giác cau mày. Một đứa trẻ không có cha mẹ mà bản thân ôm tài sản lớn, miếng thịt béo lớn như vậy, trừ phi Tăng Bồi Trung còn có an bài gì khác, bằng không đứa nhỏ này sinh ra chính là cừu nhỏ tiến vào bầy sói, có thể an ổn lớn lên hay không đều là vấn đề.
Hơn nữa......
"Hiện tại Tần Lỵ và Tăng Bồi Trung đã đăng ký kết hôn, không thể nào cùng Địch Biên làm thủ tục phục hôn, vậy bà ta phải làm thế nào mới cướp được Hoàng Đô vào tay mình? Địch Biên cũng không phải ngu, cho dù là Hoàng Đô bị kinh tế thâm nhập, lấy đa nghi cẩn thận của Địch Biên, muốn từ trong tay ông ta trực tiếp cướp đồ, khó."
Địch Thu Hạc nghe ngữ khí trầm trọng lo lắng của cậu, não bổ ra bộ dáng nghiêm túc buồn rầu cau mày của cậu, nhịn không được lộ ra một nụ cười, ôn thanh nói, "Có khó cũng không liên quan tới chúng ta, để cho bọn họ chó cắn chó đi, chúng ta xem cuộc vui là được."
Nghe anh nói không sao cả, Hạ Bạch cũng bình tĩnh xuống, do dự một chút hỏi, "Thu hạc, Hoàng Đô dù gì cũng là tâm huyết ông nội anh cố gắng nhiều năm mà có, cứ như vậy mắt nhìn nó bị hủy diệt, anh......"
"Hoa Đỉnh sẽ là Hoàng Đô thứ hai, Hoàng Đô mà ông nội chân chính mong đợi." Địch Thu Hạc nghe ra lo lắng của cậu, ấm áp giải thích, "Ông nội từng nói với anh, ban đầu Hoàng Đô thành lập, ông kỳ thực chuẩn bị đặt tên cho công ty là Hoa Đỉnh, nhưng lúc ấy bà nội còn tại thế cảm thấy Hoa Đỉnh quá đại chúng, lại có chút mê tín, kiên quyết phản đối, cuối cùng mới quyết định cái tên Hoàng Đô này. Hiện tại đã là thế kỷ mới rồi, loại mê tín này, vẫn là sớm biến mất một chút trong trường hà (*) lịch sử mới tốt."
((*) trường hà: ví với quá trình dài)
Hạ Bạch không nghĩ tới nơi này còn có một tầng ẩn tình như vậy, triệt để thả lỏng, dựa tới trên ghế salon duỗi thẳng cẳng, vui vẻ nói, "Nói hay nhỉ, vậy chúng ta liền ăn dưa xem cuộc vui, chuyên tâm chờ kết quả đi!"
Vở kịch ân oán kiếp trước kéo dài mười mấy năm, kiếp này rốt cục có thể sớm hạ màn.
Giống như là cố ý muốn Tần Lỵ kéo dài ở Hoàng Đô, đầu tư của Trung Liên Thế Kỉ đối với Hoàng Đô sau khi hào phóng một trận trở nên hẹp hòi, mệt mỏi Địch Biên và Tần Lỵ hao tổn tất cả tinh lực ở bên trên, không có thời gian quản những chuyện khác.
Hoa Đỉnh lúc Hoàng Đô không rảnh để ý bắt đầu vững bước chuyển hình, đầu tiên là từ từ tất cả tỉ mỉ hóa nghiệp vụ công ty, dần dần dời trọng tâm tới giới giải trí, sau đó thừa dịp lúc rất nhiều minh tinh đại bài của Hoàng Đô lâm vào tin đồn mại dâm mau chóng chính xác mạnh mẽ mà cạy ra mấy người mới tiềm lực, đồng thời bắt đầu liên hệ đài truyền hình nổi tiếng, chuẩn bị tổ chức một show tuyển chọn nhằm khai quật bồi dưỡng nghệ sĩ của mình.
Sau khi làm mấy chuyện này, dưới đề nghị của Hạ Bạch và Hình Thiệu Phong, Hoa Đỉnh lại một khoản lớn mua không ít IP tiểu thuyết và trò chơi nổi tiếng, chuẩn bị mượn nhiệt độ của sách và game lăng xê người mới nhà mình.
Tháng ba dưới tình huống các công ty lớn mặt ngoài bình tĩnh, bên trong sóng ngầm mãnh liệt vội vàng trôi qua.
Đêm trước tiết thanh minh, thông báo vòng bán kết của lễ hội nghệ thuật của sinh viên đại học quốc tế phát ra, tác phẩm của Hạ Bạch không chút nào ngoài ý muốn tiến vào vòng bán kết, cũng đạt được thứ hạng tốt xếp đầu tổ nhiếp ảnh.
Hôm đó thông báo tới, tất cả tác phẩm tiến vào đấu bán kết được tổ đặt lên trang đầu của trang web chính thức, mở ra cho đại chúng thưởng thức. Tác phẩm 《Thu》của Hạ Bạch đứng đầu bảng tổ nhiếp ảnh, hấp dẫn vô số quan tâm của sinh viên tranh tài lần này.
Cuộc thi mang tính quốc tế, cho nên người có thể nhìn thấy tác phẩm đấu bán kết cũng trải rộng toàn cầu. Sinh viên bất đồng ngôn ngữ bất đồng màu tóc tề tụ ở khu bình luận, nhiệt liệt thảo luận các tác phẩm mang lại cảm giác cho bọn họ, trong đó tác phẩm đứng đầu tổ nhiếp ảnh được thảo luận nhiều nhất.
Một sinh viên đại học nước A: Oaaaa, trước kia tui luôn cho rằng nam giới châu Á gầy gầy nhỏ nhỏ, khô cằn một chút cũng không đẹp trai, nhưng tấm hình này đã phá vỡ cách nhìn của tui! Được một soái ca châu Á tóc đen mắt đen dùng ánh mắt say đắm cẩn thận như vậy nhìn, tôi cảm thấy tôi muốn yêu đương.
Một sinh viên đại học nước B: Kết cấu này! Ánh sáng này! Không! Nói cho mị biết, tấm hình này là đã chỉnh! Tuyệt đối là đã chỉnh! Mị tìm hồi lâu cũng không tìm được dấu viết chỉnh ảnh, mị người nghi mắt mình hỏng rồi!
Một sinh viên đại học nước C: Mặc dù tui xem không hiểu tiêu đề của tác phẩm này là có ý gì, nhưng tui hiểu ý muốn biểu đạt của tấm hình — người yêu bị tường thủy tinh ngăn cách, ánh nắng buổi chiều, vali bên chân, hoa hồng đầy nếp nhăn, ánh mắt ôn nhu lại mang theo ảo não cẩn thận...... Trời ạ! Người đứng bên này cửa sổ được anh ấy nhìn thật quá hạnh phúc! Có lẽ cửa sổ thủy tinh này đại biểu thế tục, đại biểu thành kiến, đại biểu rất nhiều thứ! Cửa sổ thủy tinh 【hoặc là nói là thành kiến thế tục】đều ngăn cách không được tình yêu say đắm của anh đối với em, anh thiên sơn vạn thủy mà đến, chỉ vì giao tình cảm của mình cho em...... Trời đất, tui sắp bị cảm động khóc rồi! Để cho anh đẹp trai này cùng người yêu của anh ấy chung một chỗ đi! Đập nát cái cửa sổ thủy tinh chết tiệt này! Đập mở!
Một sinh viên đại học nước D: Lầu trên drama nhiều quá, nhưng tui cũng phải thừa nhật, tấm hình này hẳn này chưa chỉnh qua, nền tảng của nhiếp ảnh gia rất chắc chắn, vô luận từ kết cấu, sắc thái, tình cảm điểm chụp vân vân mà nhìn, tấm hình này đều là hoàn mỹ, hạng nhất xứng đáng, mong đợi biểu hiện của người dự thi này ở trận chung kết.
Hoa si tình cờ đi ngang qua: ĐM! Thu Thu? Đây là Thu Thu nhà tui a! Các thím xem tiêu đề, viết tên đó! Nhưng Thu Thu nhà tui sao lại ở đây?! Không không không! Các thím buông anh ấy ra! Anh ấy là của nhà tui! Của nhà tui!
Tấm ảnh dẫn tới ý kiến sôi nổi, sau đó bị người hoả tốc mang tới các trang web lớn và diễn đàn lớn trong nước, trở nên siêu hot. Nhưng nhân vật chính của mấy tấm hình và người chụp ảnh đều không biết, bởi vì bọn họ lúc này đang chuẩn bị lên đường đi tảo mộ.
Hạ Bạch bỏ thư mời trận chung kết và thông báo giao lên một phần tác phẩm đi tham gia trận chung kết vào balo, đi tới cửa phòng để đồ, bất đắc dĩ nhìn về phía Địch Thu Hạc ngồi xổm trên mặt đất nhìn về phía vali rầu rĩ, than thở, "Địch ba tuổi, chúng ta nếu không lên đường, sẽ bỏ lỡ máy bay."
Địch Thu Hạc nhìn về phía cậu, mặt nghiêm túc, "Nhưng em còn chưa nói cho anh biết cha mẹ em rốt cục thích quần áo màu gì."
"...... Cha mẹ em không có màu nào không thích, em thích bọn họ không thích người đến muộn." Hạ Bạch ra đòn sát thủ.
Thân thể Địch Thu Hạc chấn động mãnh liệt, lập tức đứng dậy gỡ xuống hai bộ tây trang trên kệ gần đây sửa xong đưa tới, cẩn thận để vào vali, sau đó cài xong vali kéo ở trên tay, tiến lên khom lưng khiêng cậu tới trên vai, nghiêm túc nói, "Vậy chúng ta nhanh lên đường chút, mấy ngày nay thời tiết không tốt, bỏ lỡ chuyến bay này còn không biết chuyến tiếp theo có thể cất cánh đúng giờ hay không, thời gian chính là vàng bạc, không thể lãng phí."
Hạ Bạch không nghĩ tới anh đột nhiên lại làm như vậy, kinh hô một tiếng sau đó ấn sau lưng anh, tức giận vỗ anh, khó thở vỗ anh, "Thả em xuống!" Tư thế quỷ này là xảy ra chuyện gì, cậu cũng không phải không biết đi đường, làm gì cần phải khiêng!
Địch Thu Hạc không đáp, còn cố ý vỗ vỗ mông cậu, bước như bay xuống dưới lầu.
Ồn ào tới tận sân bay, hai người là cuối cùng bước lên chuyến bay, mục tiêu là quê của Hạ Bạch.
"Em xem chút......" Chờ sau khi máy bay cất cánh, Hạ Bạch quấn thảm lông, mở lịch trên di động ra tính toán thời gian, nói, "Tảo mộ chỉ cần một ngày, em chỉ có 3 ngày nghỉ, chờ sau khi tảo mộ xong, chúng ta có nên đi xem Tăng Bồi Trung chút không? Anh tốt xấu từng hợp tác với hắn, tạt qua cửa nhà hắn cũng không đi xem hắn một chút, thật sự không tốt lắm."
Địch Thu Hạc đồng ý gật đầu, "Vậy thì đi thăm, thuận tiện ngâm suối nước nóng, hắn sau khi sinh bệnh vẫn ở trong sơn trang ôn tuyền chúng ta lần trước tới dưỡng thân thể." Nói xong nhìn ngoài cửa sổ một cái.
Hạ Bạch ấn mở lịch, trên ngày nghỉ thứ 2 ghi chú đi thăm Tăng Bồi Trung, tiếp đó nói, "Vậy chờ xem xong Tăng Bồi Trung chúng ta liền trực tiếp về thành phố B đi, ông ngoại mặc dù không nói, nhưng khẳng định rất muốn cùng anh đi tảo mộ cho dì trò chuyện một chút, lần này ông ngoại giúp chúng ta đặt vé, để cho chúng ta trước tiên về tảo mộ cho cha mẹ em, em còn có chút ngoài ý muốn."
Địch Thu Hạc nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía cậu, ôn thanh nói, "Mộ của mẹ ở thành phố B, ông ngoại hàng tuần đều sẽ rút thời gian đi nói chuyện với mẹ, không thiếu lần thanh minh này, nhưng em lại khác, một năm có thể tới như vậy một lần, tự nhiên phải nghiêm túc đối đãi, đừng suy nghĩ nhiều, ông ngoại là thương em."
"Em không nghĩ nhiều." Hạ Bạch cầm lại tay anh, thấy anh lại không tự chủ muốn quay đầu, nhịn không được cười, thu lại điện thoại nhích lại trên ghế, đưa tay nặn cổ anh, cười nói, "Vừa rồi em để ý sau khi lên máy bay anh luôn thỉnh thoảng quay đầu về phía cửa sổ, sao thế? Tối qua ngủ bị sái cổ?"
Địch Thu Hạc miễn cưỡng chuyển tầm mắt vừa định nhìn về phía cửa sổ trở lại, xông tới thuận tiện cậu vuốt ve, nhớ tới dự báo thời tiết lúc trước xem, trong lòng nặng trĩu, "Đúng...... Ngủ bị sái cổ rồi."
Thời gian chuyển tới tháng 3, Hoàng Đô dưới sự nỗ lực chung của Địch Biên và Tần Lỵ, từ từ thoát khỏi đê mê. Hoàng Đô vốn mắt xích tài chính có dấu hiệu tan vỡ trong họa có phúc, đạt được ưu ái của một công ty đầu tư ngoại cảnh, tranh thủ được khoản lớn tài chính, trong khoảng thời gian ngắn ổn định được cổ phiếu bấp bênh không yên.
Có phóng viên chụp được hình ảnh Tần Lỵ ra vào Địch trạch, suy đoán Tần Lỵ lại chuyển về Địch trạch. Địch Hạ Tùng biến mất đã lâu cũng bắt đầu nhiều lần ra vào Hoàng Đô, bên ngoài đồn, Địch Biên trải qua đả kích lừa hôn của Kim Quần Á, rốt cục vẫn là mẹ con Tần Lỵ tốt, quyết định phục hôn với Tần Lỵ, đồng thời định ra Địch Hạ Tùng làm người thừa kế Hoàng Đô.
Cùng thời gian, 《Thành gia quân》chính thức tiến vào kỳ tuyên truyền, weibo chính thức đã có số lượng fan rất nhiều bắt đầu định kỳ thả hậu trường, ảnh trang điểm của các diễn viên chính liên tiếp tung ra, nhiệt độ phim vẫn trên cao không hạ.
Hình Thiệu Phong đã khôi phục diện mạo bình thường chính thức lên sàn, việc đầu tiên sau khi nhậm chức chính là mới cho Địch Thu Hạc và Hạ Bạch mấy bảo tiêu đáng tin, sau đó còn từng bước từng bước vì Địch Thu Hạc hoàn thiện một team nghiêm chỉnh.
Cuộc sống của mọi người tựa hồ cũng tiến vào quỹ đạo, mọi người rốt cục không hề làm khổ nhau nữa, chuyên chú bản thân.
Nhưng bình tĩnh, vừa vặn chỉ là ý nghĩ.
"Công ty đầu tư cho Hoàng Đô là Trung Liên Thế Kỉ, là công ty của Tăng Bồi Trung." Địch Thu Hạc tựa vào trên ghế salon, nhu nhu da đầu bị tóc giả chà đạp tới có chút không thoải mái, đổi bên di động, giải thích cặn kẽ, "Chuyện Tăng Bồi Trung bị ung thư là thật, sống không được bao lâu cũng là thật, nhưng Tần Lỵ chỉ biết một mà không biết hai. Tăng Bồi Trung là sau khi trở mặt với Tần Lỵ kiểm tra ra bệnh, ông ta tiêu cực một trận, sau đó ra nước ngoài mang thai hộ một đứa con.
Xoẹt.
Tạp chí trong tay Hạ Bạch bị anh xé rách, ngẩng đầu trừng điện thoại mở công khai trên bàn trà, kinh ngạc nói, "Mang thai hộ một đứa con? Chờ em tính toán chút, chúng ta là tháng 10 năm ngoái gặp phải Tăng Bồi Trung, nếu như ông ta sau lúc đó tìm mang thai hộ, như vậy người mẹ mang thai hộ hẳn mang thai rồi......"
"Bốn tháng, còn năm tháng nữa sẽ sinh, bệnh ung thư của Tăng Bồi Trung đã đến giai đoạn cuối, bác sĩ nói hắn nhiều nhất còn có thể sống nửa năm." Địch Thu Hạc trực tiếp cho cậu đáp án, nhớ tới lúc gần đây liên hệ với Tăng Bồi Trung, đối phương đã triệt để thanh âm già nua khô khàn, ở trong lòng thở dài, bổ sung, "Hắn nói hắn sẽ cố gắng chống đỡ tới lúc đứa con chào đời, sắp xếp tốt tất cả."
Hạ Bạch nghe vậy cũng trầm mặc xuống, nhớ tới lần trước lúc nghe lén được cuộc nói chuyện kia, thanh âm Tăng Bồi Trung đã rất khàn, thật thấp thở dài sau đó nói, "Hắn rốt cuộc có tính toán gì không? Hiện tại mang thai hộ đứa con xuất hiện, chờ hắn qua đời, giữ lại quan hệ hôn nhân của hắn và Tần Lỵ, đứa nhỏ kia không phải sẽ chịu tội sao?"
Địch Thu Hạc lắc đầu, cũng có chút lo lắng, "Chờ đứa nhỏ sau khi sinh ra, Tăng Bồi Trung cụ thể muốn an bài thế nào anh cũng không rõ, trước mắt kế hoạch của hắn là lợi dụng Tần Lỵ thâm nhập vào Hoàng Đô, cướp Hoàng Đô tới trong tay Tần Lỵ, sau đó chờ Tần Lỵ đắc thủ rồi hủy diệt Hoàng Đô, để cho bà ta thể nghiệm một chút cảm giác sau khi nhận được lại mất đi. Theo anh đoán hắn cuối cùng sẽ nghĩ cách ly hôn với Tần Lỵ, đem tất cả tài sản để lại cho con ruột của mình."
Hạ Bạch nghe trực giác cau mày. Một đứa trẻ không có cha mẹ mà bản thân ôm tài sản lớn, miếng thịt béo lớn như vậy, trừ phi Tăng Bồi Trung còn có an bài gì khác, bằng không đứa nhỏ này sinh ra chính là cừu nhỏ tiến vào bầy sói, có thể an ổn lớn lên hay không đều là vấn đề.
Hơn nữa......
"Hiện tại Tần Lỵ và Tăng Bồi Trung đã đăng ký kết hôn, không thể nào cùng Địch Biên làm thủ tục phục hôn, vậy bà ta phải làm thế nào mới cướp được Hoàng Đô vào tay mình? Địch Biên cũng không phải ngu, cho dù là Hoàng Đô bị kinh tế thâm nhập, lấy đa nghi cẩn thận của Địch Biên, muốn từ trong tay ông ta trực tiếp cướp đồ, khó."
Địch Thu Hạc nghe ngữ khí trầm trọng lo lắng của cậu, não bổ ra bộ dáng nghiêm túc buồn rầu cau mày của cậu, nhịn không được lộ ra một nụ cười, ôn thanh nói, "Có khó cũng không liên quan tới chúng ta, để cho bọn họ chó cắn chó đi, chúng ta xem cuộc vui là được."
Nghe anh nói không sao cả, Hạ Bạch cũng bình tĩnh xuống, do dự một chút hỏi, "Thu hạc, Hoàng Đô dù gì cũng là tâm huyết ông nội anh cố gắng nhiều năm mà có, cứ như vậy mắt nhìn nó bị hủy diệt, anh......"
"Hoa Đỉnh sẽ là Hoàng Đô thứ hai, Hoàng Đô mà ông nội chân chính mong đợi." Địch Thu Hạc nghe ra lo lắng của cậu, ấm áp giải thích, "Ông nội từng nói với anh, ban đầu Hoàng Đô thành lập, ông kỳ thực chuẩn bị đặt tên cho công ty là Hoa Đỉnh, nhưng lúc ấy bà nội còn tại thế cảm thấy Hoa Đỉnh quá đại chúng, lại có chút mê tín, kiên quyết phản đối, cuối cùng mới quyết định cái tên Hoàng Đô này. Hiện tại đã là thế kỷ mới rồi, loại mê tín này, vẫn là sớm biến mất một chút trong trường hà (*) lịch sử mới tốt."
((*) trường hà: ví với quá trình dài)
Hạ Bạch không nghĩ tới nơi này còn có một tầng ẩn tình như vậy, triệt để thả lỏng, dựa tới trên ghế salon duỗi thẳng cẳng, vui vẻ nói, "Nói hay nhỉ, vậy chúng ta liền ăn dưa xem cuộc vui, chuyên tâm chờ kết quả đi!"
Vở kịch ân oán kiếp trước kéo dài mười mấy năm, kiếp này rốt cục có thể sớm hạ màn.
Giống như là cố ý muốn Tần Lỵ kéo dài ở Hoàng Đô, đầu tư của Trung Liên Thế Kỉ đối với Hoàng Đô sau khi hào phóng một trận trở nên hẹp hòi, mệt mỏi Địch Biên và Tần Lỵ hao tổn tất cả tinh lực ở bên trên, không có thời gian quản những chuyện khác.
Hoa Đỉnh lúc Hoàng Đô không rảnh để ý bắt đầu vững bước chuyển hình, đầu tiên là từ từ tất cả tỉ mỉ hóa nghiệp vụ công ty, dần dần dời trọng tâm tới giới giải trí, sau đó thừa dịp lúc rất nhiều minh tinh đại bài của Hoàng Đô lâm vào tin đồn mại dâm mau chóng chính xác mạnh mẽ mà cạy ra mấy người mới tiềm lực, đồng thời bắt đầu liên hệ đài truyền hình nổi tiếng, chuẩn bị tổ chức một show tuyển chọn nhằm khai quật bồi dưỡng nghệ sĩ của mình.
Sau khi làm mấy chuyện này, dưới đề nghị của Hạ Bạch và Hình Thiệu Phong, Hoa Đỉnh lại một khoản lớn mua không ít IP tiểu thuyết và trò chơi nổi tiếng, chuẩn bị mượn nhiệt độ của sách và game lăng xê người mới nhà mình.
Tháng ba dưới tình huống các công ty lớn mặt ngoài bình tĩnh, bên trong sóng ngầm mãnh liệt vội vàng trôi qua.
Đêm trước tiết thanh minh, thông báo vòng bán kết của lễ hội nghệ thuật của sinh viên đại học quốc tế phát ra, tác phẩm của Hạ Bạch không chút nào ngoài ý muốn tiến vào vòng bán kết, cũng đạt được thứ hạng tốt xếp đầu tổ nhiếp ảnh.
Hôm đó thông báo tới, tất cả tác phẩm tiến vào đấu bán kết được tổ đặt lên trang đầu của trang web chính thức, mở ra cho đại chúng thưởng thức. Tác phẩm 《Thu》của Hạ Bạch đứng đầu bảng tổ nhiếp ảnh, hấp dẫn vô số quan tâm của sinh viên tranh tài lần này.
Cuộc thi mang tính quốc tế, cho nên người có thể nhìn thấy tác phẩm đấu bán kết cũng trải rộng toàn cầu. Sinh viên bất đồng ngôn ngữ bất đồng màu tóc tề tụ ở khu bình luận, nhiệt liệt thảo luận các tác phẩm mang lại cảm giác cho bọn họ, trong đó tác phẩm đứng đầu tổ nhiếp ảnh được thảo luận nhiều nhất.
Một sinh viên đại học nước A: Oaaaa, trước kia tui luôn cho rằng nam giới châu Á gầy gầy nhỏ nhỏ, khô cằn một chút cũng không đẹp trai, nhưng tấm hình này đã phá vỡ cách nhìn của tui! Được một soái ca châu Á tóc đen mắt đen dùng ánh mắt say đắm cẩn thận như vậy nhìn, tôi cảm thấy tôi muốn yêu đương.
Một sinh viên đại học nước B: Kết cấu này! Ánh sáng này! Không! Nói cho mị biết, tấm hình này là đã chỉnh! Tuyệt đối là đã chỉnh! Mị tìm hồi lâu cũng không tìm được dấu viết chỉnh ảnh, mị người nghi mắt mình hỏng rồi!
Một sinh viên đại học nước C: Mặc dù tui xem không hiểu tiêu đề của tác phẩm này là có ý gì, nhưng tui hiểu ý muốn biểu đạt của tấm hình — người yêu bị tường thủy tinh ngăn cách, ánh nắng buổi chiều, vali bên chân, hoa hồng đầy nếp nhăn, ánh mắt ôn nhu lại mang theo ảo não cẩn thận...... Trời ạ! Người đứng bên này cửa sổ được anh ấy nhìn thật quá hạnh phúc! Có lẽ cửa sổ thủy tinh này đại biểu thế tục, đại biểu thành kiến, đại biểu rất nhiều thứ! Cửa sổ thủy tinh 【hoặc là nói là thành kiến thế tục】đều ngăn cách không được tình yêu say đắm của anh đối với em, anh thiên sơn vạn thủy mà đến, chỉ vì giao tình cảm của mình cho em...... Trời đất, tui sắp bị cảm động khóc rồi! Để cho anh đẹp trai này cùng người yêu của anh ấy chung một chỗ đi! Đập nát cái cửa sổ thủy tinh chết tiệt này! Đập mở!
Một sinh viên đại học nước D: Lầu trên drama nhiều quá, nhưng tui cũng phải thừa nhật, tấm hình này hẳn này chưa chỉnh qua, nền tảng của nhiếp ảnh gia rất chắc chắn, vô luận từ kết cấu, sắc thái, tình cảm điểm chụp vân vân mà nhìn, tấm hình này đều là hoàn mỹ, hạng nhất xứng đáng, mong đợi biểu hiện của người dự thi này ở trận chung kết.
Hoa si tình cờ đi ngang qua: ĐM! Thu Thu? Đây là Thu Thu nhà tui a! Các thím xem tiêu đề, viết tên đó! Nhưng Thu Thu nhà tui sao lại ở đây?! Không không không! Các thím buông anh ấy ra! Anh ấy là của nhà tui! Của nhà tui!
Tấm ảnh dẫn tới ý kiến sôi nổi, sau đó bị người hoả tốc mang tới các trang web lớn và diễn đàn lớn trong nước, trở nên siêu hot. Nhưng nhân vật chính của mấy tấm hình và người chụp ảnh đều không biết, bởi vì bọn họ lúc này đang chuẩn bị lên đường đi tảo mộ.
Hạ Bạch bỏ thư mời trận chung kết và thông báo giao lên một phần tác phẩm đi tham gia trận chung kết vào balo, đi tới cửa phòng để đồ, bất đắc dĩ nhìn về phía Địch Thu Hạc ngồi xổm trên mặt đất nhìn về phía vali rầu rĩ, than thở, "Địch ba tuổi, chúng ta nếu không lên đường, sẽ bỏ lỡ máy bay."
Địch Thu Hạc nhìn về phía cậu, mặt nghiêm túc, "Nhưng em còn chưa nói cho anh biết cha mẹ em rốt cục thích quần áo màu gì."
"...... Cha mẹ em không có màu nào không thích, em thích bọn họ không thích người đến muộn." Hạ Bạch ra đòn sát thủ.
Thân thể Địch Thu Hạc chấn động mãnh liệt, lập tức đứng dậy gỡ xuống hai bộ tây trang trên kệ gần đây sửa xong đưa tới, cẩn thận để vào vali, sau đó cài xong vali kéo ở trên tay, tiến lên khom lưng khiêng cậu tới trên vai, nghiêm túc nói, "Vậy chúng ta nhanh lên đường chút, mấy ngày nay thời tiết không tốt, bỏ lỡ chuyến bay này còn không biết chuyến tiếp theo có thể cất cánh đúng giờ hay không, thời gian chính là vàng bạc, không thể lãng phí."
Hạ Bạch không nghĩ tới anh đột nhiên lại làm như vậy, kinh hô một tiếng sau đó ấn sau lưng anh, tức giận vỗ anh, khó thở vỗ anh, "Thả em xuống!" Tư thế quỷ này là xảy ra chuyện gì, cậu cũng không phải không biết đi đường, làm gì cần phải khiêng!
Địch Thu Hạc không đáp, còn cố ý vỗ vỗ mông cậu, bước như bay xuống dưới lầu.
Ồn ào tới tận sân bay, hai người là cuối cùng bước lên chuyến bay, mục tiêu là quê của Hạ Bạch.
"Em xem chút......" Chờ sau khi máy bay cất cánh, Hạ Bạch quấn thảm lông, mở lịch trên di động ra tính toán thời gian, nói, "Tảo mộ chỉ cần một ngày, em chỉ có 3 ngày nghỉ, chờ sau khi tảo mộ xong, chúng ta có nên đi xem Tăng Bồi Trung chút không? Anh tốt xấu từng hợp tác với hắn, tạt qua cửa nhà hắn cũng không đi xem hắn một chút, thật sự không tốt lắm."
Địch Thu Hạc đồng ý gật đầu, "Vậy thì đi thăm, thuận tiện ngâm suối nước nóng, hắn sau khi sinh bệnh vẫn ở trong sơn trang ôn tuyền chúng ta lần trước tới dưỡng thân thể." Nói xong nhìn ngoài cửa sổ một cái.
Hạ Bạch ấn mở lịch, trên ngày nghỉ thứ 2 ghi chú đi thăm Tăng Bồi Trung, tiếp đó nói, "Vậy chờ xem xong Tăng Bồi Trung chúng ta liền trực tiếp về thành phố B đi, ông ngoại mặc dù không nói, nhưng khẳng định rất muốn cùng anh đi tảo mộ cho dì trò chuyện một chút, lần này ông ngoại giúp chúng ta đặt vé, để cho chúng ta trước tiên về tảo mộ cho cha mẹ em, em còn có chút ngoài ý muốn."
Địch Thu Hạc nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía cậu, ôn thanh nói, "Mộ của mẹ ở thành phố B, ông ngoại hàng tuần đều sẽ rút thời gian đi nói chuyện với mẹ, không thiếu lần thanh minh này, nhưng em lại khác, một năm có thể tới như vậy một lần, tự nhiên phải nghiêm túc đối đãi, đừng suy nghĩ nhiều, ông ngoại là thương em."
"Em không nghĩ nhiều." Hạ Bạch cầm lại tay anh, thấy anh lại không tự chủ muốn quay đầu, nhịn không được cười, thu lại điện thoại nhích lại trên ghế, đưa tay nặn cổ anh, cười nói, "Vừa rồi em để ý sau khi lên máy bay anh luôn thỉnh thoảng quay đầu về phía cửa sổ, sao thế? Tối qua ngủ bị sái cổ?"
Địch Thu Hạc miễn cưỡng chuyển tầm mắt vừa định nhìn về phía cửa sổ trở lại, xông tới thuận tiện cậu vuốt ve, nhớ tới dự báo thời tiết lúc trước xem, trong lòng nặng trĩu, "Đúng...... Ngủ bị sái cổ rồi."