Thật ra phản ứng mạnh của gia đình Bạch Dĩnh cũng là việc trong dự liệu của Vịnh Thi, nàng cũng không quá nghĩ nhiều, vốn nàng cũng không cha không mẹ, sinh một đứa con cho Bạch Dĩnh cũng không cần phải hỏi ý họ. Nhưng có điều, Vịnh Thi có một đứa con gái trưởng thành, nàng muốn sinh con, trước hết cũng phải nói qua với con bé một chút.
Sau khi đi công tác về, Bối Kỳ và nàng thường hay gặp nhau, thế nhưng mỗi lần giáp mặt với con bé nàng lại không nói nên lời. Vịnh Thi nghiêm chỉnh gọt táo, suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào với con bé.
– Mẹ..
Bối Kỳ đang chơi điện thoại, nghe vậy ngước đầu lên nhìn nàng, hỏi lại: – Dạ?
– Mẹ đang gọt táo.
– Mẹ bị gì vậy?- Bối Kỳ cười hì hì nhìn mẹ nàng, thì đang gọt táo đó thôi, nàng có nói mẹ nàng đang gọt lê đâu.
Rốt cuộc cả tuần trôi qua nhưng Vịnh Thi vẫn không mở lời được, Bạch Dĩnh của nàng thường ôm nàng trong lòng, âu yếm hôn lên tóc mai của nàng, thủ thỉ: – Em không thích trẻ con, nhưng nếu đứa nhỏ là con của mình, em sẽ dùng tính mạng bảo hộ con.
Càng nghe những lời yêu thương của Bạch Dĩnh, ý muốn sinh con của Vịnh Thi càng mãnh liệt. Nàng phải sinh con, nhất định phải sinh con. Chị gái của Bạch Dĩnh là Bạch Lộ Tư cũng từng có bạn gái, thế nhưng nàng ấy không tìm kiếm người bạn gái kia trong vòng luân hồi, nàng không muốn Bạch Dĩnh cũng như thế. Nói tâm tính nàng ích kỉ nàng cũng chịu, nàng muốn Bạch Dĩnh mãi mãi nhớ đến mình. Thời gian ngày càng ít, Vịnh Thi càng ngày càng lo âu.
Một ngày cuối tháng, Vịnh Thi nhận được một lời cầu cứu của một cô gái. Nàng hơi do dự một chút khi nghe sơ qua tình cảnh của cô gái, rốt cuộc cũng gật đầu. Nhưng Vịnh Thi có cảm giác đó không phải một hồn ma, đó là quỷ. Bạch Dĩnh biết thế nên nằng nặc đòi theo, nếu không cho theo thì không cho giải quyết vụ này.
Cô gái tầm hai lăm, hai sáu tuổi, gương mặt trưởng thành, đôi mắt thâm quầng cùng với thể trạng ốm yếu. Nàng ấy tên gọi Tú Văn, Vịnh Thi để ý thấy nàng ấy làm gì cũng gấp rút, khi thấy Vịnh Thi cùng Bạch Dĩnh đứng trước cửa nhà, Tú Văn xúc động như chết đuối vớ được cọc, thiếu điều bật khóc.
Tú Văn mời Vịnh Thi cùng Bạch Dĩnh vào trong nhà, nàng rót hai ly nước mời hai người nhưng chỉ có Bạch Dĩnh uống, vốn Vịnh Thi không quen dùng nước của người lạ. Tú Văn có một tật, đó chính là làm gì cũng phải nhanh và chuẩn xác, đến mức như ám ảnh với nàng, ly nước cũng phải rót cực nhanh, kể chuyện cũng phải nhanh gọn.
Theo lời kể của Tú Văn, Vịnh Thi biết được rằng hồn dữ đó đang đe dọa hết tất cả mọi người xung quanh Tú Văn. Những ai tiếp xúc với Tú Văn đều gặp phải chuyện chẳng lành, mới đây nhất chồng chưa cưới của Tú Văn vừa chết, lúc này Tú Văn cũng không thể chịu nổi nữa. Vịnh Thi vỗ vào vai Tú Văn an ủi, sau đó nàng quay sang nói chuyện nho nhỏ với Bạch Dĩnh, ý muốn Bạch Dĩnh ngồi ngoan cho nàng tìm kiếm hồn ma kia.
– Không được, em lo!- Bạch Dĩnh nắm lấy bàn tay của Vịnh Thi, ý không muốn cho Vịnh Thi rời khỏi.
Vịnh Thi siết nhẹ bàn tay của Bạch Dĩnh rồi buông ra, nàng trấn an: – Không sao hết, chị có thể trấn được.
Nói mãi thì Bạch Dĩnh cũng đồng ý cho nàng đi một mình, với một điều kiện là phải cho Bạch Dĩnh đứng xa xa trông nàng. Vịnh Thi gật đầu đồng ý, thế nhưng khi nàng một mình đối diện với hồn ma này, nàng phát hiện mình không thể nào trấn được nàng ta. Rõ ràng hồn ma này đã theo Tú Văn cả ngàn kiếp, âm hồn u ám không tan.
– Chị đừng xen vào chuyện này nữa, em biết chị là người tốt.
Vịnh Thi thấy tà áo trắng kiểu dáng cổ trang của hồn ma, nàng biết được hồn ma này đã theo từ kiếp này sang kiếp khác. Mà đây cũng không hẳn hồn ma, nàng ấy đã hóa kiếp thành quỷ, vạn kiếp bất phục.
– Chị cũng biết em không phải người xấu, em nói chị nghe tại sao em hận Tú Văn được không?
Hồn ma bay đi một góc nhà, buồn bã nhìn nàng: – Em hận chàng ấy.. em có một lời thề sẽ không cho chàng ấy yên ổn.
– Nếu em không đồng ý, chị cũng không thể nào bắt em được.
Thật lòng mà nói hồn ma này tích tụ oán khí từ ngàn năm trước, nàng không thể nói thu liền thu, muốn thu? Nàng phải thu bằng tâm.
– Kiếp trước em là kỹ nữ, tên gọi Ân Quế Anh.
– À… thượng quốc sênh ca cẩm tú hương..?- Vịnh Thi lục lọi trong trí nhớ của nàng ra một bài thơ của nàng Quế Anh. Nàng vẫn hay đọc lịch sử, cũng biết qua nàng Quế Anh si tình này. Nàng đọc lại bài thơ, hi vọng nàng ấy chính là Quế Anh.
– Phải, em viết.
Vịnh Thi hơi ngạc nhiên, hỏi lại: – Vậy Tú Văn là Vương Khôi?
– Dạ phải.
– Em hận thật sâu!!- Vịnh Thi như reo lên.
Vương Khôi vốn là thư sinh chưa đỗ tiến sĩ, chàng ấy tâm cao khí ngạo, chàng ấy nuôi chí thành tài, không nghĩ thi mãi vẫn trượt. Quế Anh năm ấy là một đại hoa khôi, kiếm đã đủ ngân lượng nên nàng dời nhà sang một gian nhỏ, không tiếp khách nữa. Không nghĩ một ngày xuôi lòng lại ngã vào vòng tay của Vương Khôi. Kiếp nạn của nàng ấy. Vịnh Thi cũng từng đọc qua, chỉ thấy tiếc cho Quế Anh si tình gặp kẻ bội bạc, có trăng quên đèn.
– Nếu Tú Văn là Vương Khôi, thì chị sẽ không động đến vụ này nữa. Tùy em vậy.
Chớ trách Vịnh Thi là một người làm theo tâm tính, nàng vốn dĩ đã là một người thiên về tình cảm, bị bội bạc như vậy nàng nghĩ còn thấy xót. Nếu nàng là Ân Quế Anh, nàng cũng sẽ như nàng ấy, trả thù đời đời kiếp kiếp.
Nàng chào tạm biệt Tú Văn, nói vụ này ngoài khả năng giải quyết của nàng. Tú Văn chợt bật khóc ôm lấy vai nàng, chỉ muốn quỳ xuống cầu xin nàng cứu giúp.
Bạch Dĩnh đứng kế bên cũng không dám nói thêm điều gì, Vịnh Thi của nàng, nàng là người hiểu rõ nhất, nếu nàng ấy quyết định như thế thì là như thế. Hai người không để lại cho Tú Văn bất kì cơ hội nào, chỉ lạnh lùng rời đi.
Tối đó Vịnh Thi phát sốt, nàng mê man trong giấc mộng thì thấy nàng được triệu về Minh giới. Nàng quỳ bên dưới đại điện, không dám ngẩng đầu lên nhìn Diêm đế như nàng vẫn nghĩ. Ngày xưa khi nàng rảnh rỗi hay suy nghĩ xem một ngày mình được diện kiến Diêm đế, xem ngài ấy dáng vẻ sẽ như thế nào, không nghĩ đến ngày gặp nàng lại không dám ngẩng đầu lên, chỉ cun cút cúi đầu đối mặt với nền đất lạnh giá.
– Vịnh Thi.. Vụ Ân Quế Anh này vẫn nên là cô giải quyết!- Diêm đế lật trong quyển sổ to của mình, xem một loạt tội nghiệt mà Quế Anh gây ra.
– Nhưng tôi thu hồn của Quế Anh không được, nàng ấy mang rất nhiều oán hận, cả ngàn năm chứ không ít!- Vịnh Thi không thể nào thu được Quế Anh dễ dàng, oán khí nhiều như vậy vẫn nên là Thiên giới giải quyết. Vụ này nàng có cớ để không nhận.
– Vịnh Thi, lần này cô chịu khó xuyên về một chút đi.
– Hả?
– Ý tôi là cô xuyên về Đại Trung đời Đường Huyền Tông đi, xem xét, nếu được thì tạo mối nhân duyên khác cho Quế Anh, bằng không thì cứ làm sao cho nàng ấy hồi tâm chuyển ý, không thành oán hồn là được.
Vịnh Thi hơi nghĩ ngợi một chút, xuyên không nàng cũng có nghe qua, không nghĩ một ngày nàng cũng được "xuyên".
– Tôi có thể dắt theo một người không?
– Không được.
– Thú cưng thì sao?
– À.. Cũng được
Diêm đế lỡ miệng, lúc này nhớ ra Bạch Dĩnh chính là hồ ly cũng quá muộn. Quân vô hí ngôn, rốt cuộc cũng phải cho cả Bạch Dĩnh lẫn Vịnh Thi cùng xuyên về Đại Trung.
Sau khi đi công tác về, Bối Kỳ và nàng thường hay gặp nhau, thế nhưng mỗi lần giáp mặt với con bé nàng lại không nói nên lời. Vịnh Thi nghiêm chỉnh gọt táo, suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào với con bé.
– Mẹ..
Bối Kỳ đang chơi điện thoại, nghe vậy ngước đầu lên nhìn nàng, hỏi lại: – Dạ?
– Mẹ đang gọt táo.
– Mẹ bị gì vậy?- Bối Kỳ cười hì hì nhìn mẹ nàng, thì đang gọt táo đó thôi, nàng có nói mẹ nàng đang gọt lê đâu.
Rốt cuộc cả tuần trôi qua nhưng Vịnh Thi vẫn không mở lời được, Bạch Dĩnh của nàng thường ôm nàng trong lòng, âu yếm hôn lên tóc mai của nàng, thủ thỉ: – Em không thích trẻ con, nhưng nếu đứa nhỏ là con của mình, em sẽ dùng tính mạng bảo hộ con.
Càng nghe những lời yêu thương của Bạch Dĩnh, ý muốn sinh con của Vịnh Thi càng mãnh liệt. Nàng phải sinh con, nhất định phải sinh con. Chị gái của Bạch Dĩnh là Bạch Lộ Tư cũng từng có bạn gái, thế nhưng nàng ấy không tìm kiếm người bạn gái kia trong vòng luân hồi, nàng không muốn Bạch Dĩnh cũng như thế. Nói tâm tính nàng ích kỉ nàng cũng chịu, nàng muốn Bạch Dĩnh mãi mãi nhớ đến mình. Thời gian ngày càng ít, Vịnh Thi càng ngày càng lo âu.
Một ngày cuối tháng, Vịnh Thi nhận được một lời cầu cứu của một cô gái. Nàng hơi do dự một chút khi nghe sơ qua tình cảnh của cô gái, rốt cuộc cũng gật đầu. Nhưng Vịnh Thi có cảm giác đó không phải một hồn ma, đó là quỷ. Bạch Dĩnh biết thế nên nằng nặc đòi theo, nếu không cho theo thì không cho giải quyết vụ này.
Cô gái tầm hai lăm, hai sáu tuổi, gương mặt trưởng thành, đôi mắt thâm quầng cùng với thể trạng ốm yếu. Nàng ấy tên gọi Tú Văn, Vịnh Thi để ý thấy nàng ấy làm gì cũng gấp rút, khi thấy Vịnh Thi cùng Bạch Dĩnh đứng trước cửa nhà, Tú Văn xúc động như chết đuối vớ được cọc, thiếu điều bật khóc.
Tú Văn mời Vịnh Thi cùng Bạch Dĩnh vào trong nhà, nàng rót hai ly nước mời hai người nhưng chỉ có Bạch Dĩnh uống, vốn Vịnh Thi không quen dùng nước của người lạ. Tú Văn có một tật, đó chính là làm gì cũng phải nhanh và chuẩn xác, đến mức như ám ảnh với nàng, ly nước cũng phải rót cực nhanh, kể chuyện cũng phải nhanh gọn.
Theo lời kể của Tú Văn, Vịnh Thi biết được rằng hồn dữ đó đang đe dọa hết tất cả mọi người xung quanh Tú Văn. Những ai tiếp xúc với Tú Văn đều gặp phải chuyện chẳng lành, mới đây nhất chồng chưa cưới của Tú Văn vừa chết, lúc này Tú Văn cũng không thể chịu nổi nữa. Vịnh Thi vỗ vào vai Tú Văn an ủi, sau đó nàng quay sang nói chuyện nho nhỏ với Bạch Dĩnh, ý muốn Bạch Dĩnh ngồi ngoan cho nàng tìm kiếm hồn ma kia.
– Không được, em lo!- Bạch Dĩnh nắm lấy bàn tay của Vịnh Thi, ý không muốn cho Vịnh Thi rời khỏi.
Vịnh Thi siết nhẹ bàn tay của Bạch Dĩnh rồi buông ra, nàng trấn an: – Không sao hết, chị có thể trấn được.
Nói mãi thì Bạch Dĩnh cũng đồng ý cho nàng đi một mình, với một điều kiện là phải cho Bạch Dĩnh đứng xa xa trông nàng. Vịnh Thi gật đầu đồng ý, thế nhưng khi nàng một mình đối diện với hồn ma này, nàng phát hiện mình không thể nào trấn được nàng ta. Rõ ràng hồn ma này đã theo Tú Văn cả ngàn kiếp, âm hồn u ám không tan.
– Chị đừng xen vào chuyện này nữa, em biết chị là người tốt.
Vịnh Thi thấy tà áo trắng kiểu dáng cổ trang của hồn ma, nàng biết được hồn ma này đã theo từ kiếp này sang kiếp khác. Mà đây cũng không hẳn hồn ma, nàng ấy đã hóa kiếp thành quỷ, vạn kiếp bất phục.
– Chị cũng biết em không phải người xấu, em nói chị nghe tại sao em hận Tú Văn được không?
Hồn ma bay đi một góc nhà, buồn bã nhìn nàng: – Em hận chàng ấy.. em có một lời thề sẽ không cho chàng ấy yên ổn.
– Nếu em không đồng ý, chị cũng không thể nào bắt em được.
Thật lòng mà nói hồn ma này tích tụ oán khí từ ngàn năm trước, nàng không thể nói thu liền thu, muốn thu? Nàng phải thu bằng tâm.
– Kiếp trước em là kỹ nữ, tên gọi Ân Quế Anh.
– À… thượng quốc sênh ca cẩm tú hương..?- Vịnh Thi lục lọi trong trí nhớ của nàng ra một bài thơ của nàng Quế Anh. Nàng vẫn hay đọc lịch sử, cũng biết qua nàng Quế Anh si tình này. Nàng đọc lại bài thơ, hi vọng nàng ấy chính là Quế Anh.
– Phải, em viết.
Vịnh Thi hơi ngạc nhiên, hỏi lại: – Vậy Tú Văn là Vương Khôi?
– Dạ phải.
– Em hận thật sâu!!- Vịnh Thi như reo lên.
Vương Khôi vốn là thư sinh chưa đỗ tiến sĩ, chàng ấy tâm cao khí ngạo, chàng ấy nuôi chí thành tài, không nghĩ thi mãi vẫn trượt. Quế Anh năm ấy là một đại hoa khôi, kiếm đã đủ ngân lượng nên nàng dời nhà sang một gian nhỏ, không tiếp khách nữa. Không nghĩ một ngày xuôi lòng lại ngã vào vòng tay của Vương Khôi. Kiếp nạn của nàng ấy. Vịnh Thi cũng từng đọc qua, chỉ thấy tiếc cho Quế Anh si tình gặp kẻ bội bạc, có trăng quên đèn.
– Nếu Tú Văn là Vương Khôi, thì chị sẽ không động đến vụ này nữa. Tùy em vậy.
Chớ trách Vịnh Thi là một người làm theo tâm tính, nàng vốn dĩ đã là một người thiên về tình cảm, bị bội bạc như vậy nàng nghĩ còn thấy xót. Nếu nàng là Ân Quế Anh, nàng cũng sẽ như nàng ấy, trả thù đời đời kiếp kiếp.
Nàng chào tạm biệt Tú Văn, nói vụ này ngoài khả năng giải quyết của nàng. Tú Văn chợt bật khóc ôm lấy vai nàng, chỉ muốn quỳ xuống cầu xin nàng cứu giúp.
Bạch Dĩnh đứng kế bên cũng không dám nói thêm điều gì, Vịnh Thi của nàng, nàng là người hiểu rõ nhất, nếu nàng ấy quyết định như thế thì là như thế. Hai người không để lại cho Tú Văn bất kì cơ hội nào, chỉ lạnh lùng rời đi.
Tối đó Vịnh Thi phát sốt, nàng mê man trong giấc mộng thì thấy nàng được triệu về Minh giới. Nàng quỳ bên dưới đại điện, không dám ngẩng đầu lên nhìn Diêm đế như nàng vẫn nghĩ. Ngày xưa khi nàng rảnh rỗi hay suy nghĩ xem một ngày mình được diện kiến Diêm đế, xem ngài ấy dáng vẻ sẽ như thế nào, không nghĩ đến ngày gặp nàng lại không dám ngẩng đầu lên, chỉ cun cút cúi đầu đối mặt với nền đất lạnh giá.
– Vịnh Thi.. Vụ Ân Quế Anh này vẫn nên là cô giải quyết!- Diêm đế lật trong quyển sổ to của mình, xem một loạt tội nghiệt mà Quế Anh gây ra.
– Nhưng tôi thu hồn của Quế Anh không được, nàng ấy mang rất nhiều oán hận, cả ngàn năm chứ không ít!- Vịnh Thi không thể nào thu được Quế Anh dễ dàng, oán khí nhiều như vậy vẫn nên là Thiên giới giải quyết. Vụ này nàng có cớ để không nhận.
– Vịnh Thi, lần này cô chịu khó xuyên về một chút đi.
– Hả?
– Ý tôi là cô xuyên về Đại Trung đời Đường Huyền Tông đi, xem xét, nếu được thì tạo mối nhân duyên khác cho Quế Anh, bằng không thì cứ làm sao cho nàng ấy hồi tâm chuyển ý, không thành oán hồn là được.
Vịnh Thi hơi nghĩ ngợi một chút, xuyên không nàng cũng có nghe qua, không nghĩ một ngày nàng cũng được "xuyên".
– Tôi có thể dắt theo một người không?
– Không được.
– Thú cưng thì sao?
– À.. Cũng được
Diêm đế lỡ miệng, lúc này nhớ ra Bạch Dĩnh chính là hồ ly cũng quá muộn. Quân vô hí ngôn, rốt cuộc cũng phải cho cả Bạch Dĩnh lẫn Vịnh Thi cùng xuyên về Đại Trung.