Lời tác giả: hôm nay nói khá là nhiều. Nếu kiên trì thì hẵng xem không thì cũng không có gì để nói. Thực ra viết lại lần nữa tôi vẫn không tìm ra được cảm giác, viết ra cũng thấy là lạ, mỗi lần viết đều phải đẩy tốc độ đăng bài, không thì tôi chắc chắn sẽ bởi vì tự ti mà tiếp tục xóa, sửa chữa sau đó truyện này sẽ bị drop và dừng vô thời hạn…
Ý đồ tôi viết rõ ràng là tâm lý Ngô Thế. Nhưng truyện mà toàn tâm lý cũng là tác phẩm thất bại. Đã không thể tả rõ mà văn còn khô khan nữa. Cho nên có vài thứ vẫn là tạm gác lại sau đi.
Mặt khác, tiến độ của tình tiết tôi cũng không nắm vững. Nó kéo dài thiệt dài, nhưng nếu như chớp mắt đã để Ngô Thế hiểu lại thấy rất đột ngột, cân đối giữa hai người cũng khó phức tạp. Nhưng lúc này, tôi cũng chỉ có thể lo viết cho mau. Nếu không viết tiếp nữa, thực sự sẽ không thể nào viết nổi. Kế tiếp sẽ có tiến triển lớn, xin mời mọi người theo dõi (cũng không cần theo dõi quá mức đâu)
————–
Lết bước chân nặng nề qua hành lang bệnh viện vào phòng bệnh Điền Lịch, thoạt trông Ngô Thế không giống người thăm bệnh, ngược lại, giống như người bị bệnh nặng hơn.
Có một số việc không phải không nghĩ ra được mà là không muốn nghĩ tới. Lúc trước cũng có thi thoảng nghĩ tới tình hình tương lai, nhưng gần như chỉ là vội vàng trốn tránh thôi. Đại khái tình cảnh cũng không gay go như vậy. Thật giống như lúc tốt nghiệp, cho rằng mỗi người một phương, ấy thế mà Điền lịch vẫn thành đồng nghiệp của hắn. Nói không chừng ngày nào đó dọn nhà rồi, vừa quay đầu lại đã phát hiện Điền Lịch thành hàng xóm của hắn. Nhưng giả thiết ấy cũng không chính xác, Điền Lịch không định dọn nhà cũng không định đổi công tác, kết hôn hay gì đó càng căn bản chưa từng lo tới. Khả năng mất đi Điền Lịch gì gì đó cũng chưa từng nghĩ nữa.
Y không phải luôn ở đó sao?
Nhưng lúc này, cảm giác nguy cơ cho dù hơn cả trước đây, quả thực giống như cảm giác đột nhiên sa chân vào vùng nước sâu. Rõ ràng cũng không gặp phải tình trạng sống chết chia lìa, nhưng lòng không hiểu sao thấy gấp gáp, dường như phải đối mặt với một chuyện trước đây chưa từng lo nghĩ tới…
Tâm tư của mình với Điền Lịch khác lạ mình còn chưa rõ, thái độ khó hiểu của Điền Lịch càng không thể nào tìm tòi nghiên cứu, giờ nỗi nôn nóng nhìn như dư thừa nhưng không có cách nào ngừng được lại tăng thêm, Ngô Thế nghi ngờ, có phải xương sọ mình dày quá, chẹn vào vùng đại não rồi không…
Miên man suy nghĩ, phòng bệnh đã hiện ra trước mắt, Ngô Thế do dự một lát, cố sức vỗ mặt mình, miễn cưỡng lấy tinh thần đi vào trong phòng.
“Ấy?” Đi vào rồi mới phát hiện Điền Lịch cũng không ở trong. Đi toilet rồi à? Hay là đi tản bộ rồi? Tuy rằng không có khả năng chạy mất được nhưng Ngô Thế vẫn hoảng hốt, vội vàng muốn chạy đi tìm người.
“Làm sao vậy?” Ngô Thế vừa vặn đụng phải Ngô Thế vừa về ở cửa phòng, Điền Lịch nhìn Ngô Thế với vẻ kỳ quái.
“Lily, cậu đi đâu thế?” Ngô Thế kéo tay Điền Lịch lại.
“Làm thủ tục xuất viện, sau đó đi hiệu thuốc lấy thuốc.” Điền Lịch lắc cái túi có đóng dấu của bệnh viện trong tay, bác sĩ toàn kê thuốc Đông y, thoạt trông cái túi rất là to. “Đang muốn quay về dọn đồ.” Nhìn kỹ, Điền Lịch đã đổi sang bộ quần jean và áo sơ mi đơn giản nhưng gọn gàng.
“Không phải ngày mai mới xuất viện sao?”
“Không còn vấn đề gì nữa rồi, cứ ở nữa sợ rằng sẽ gây bệnh nghiêm trọng hơn ấy.”
“Cậu phải nói trước với tớ chứ.”
“Chút việc nhỏ ấy không cần phải phiền cậu.”
“Qủa nhiên tớ vẫn gây phiền phức cho cậu…” Ngô Thế nói vậy cũng không phải đang trả lời Điền Lịch, nói tiếng rất nhỏ nhưng Điền Lịch nghe thấy rõ ràng. Y chỉ cười nhạo Ngô Thế một hai câu như bình thường, lại không ngờ Ngô Thế suy sụp vậy, nhất thời ngây dại.
Điền Lịch cau mày nhìn Ngô Thế đi thẳng vào phòng bệnh, lấy túi du lịch từ tủ đầu giường ra nhét đồ vào trong. Ngô Thế không giỏi sắp xếp đồ, Điền Lịch đi tới giúp hắn, cầm túi du lịch sắp lại vị trí đồ đạc lần nữa. Ngô Thế chỉ im lặng lấy đồ đưa cho y.
Người này xảy ra chuyện gì vậy? Thần kinh người này thô to đến mức có thể làm gậy đánh cầu, thường thường làm y nội thương sao giờ lại nhỏ đi thế? Điền Lịch lần đầu tiên không nghĩ ra được. (thần kinh thô to chỉ việc ít suy nghĩ, tâm tư đơn giản, nghĩ càng nhiều cần càng nhiều tế bào não = thần kinh nhỏ mảnh, suy nghĩ tinh tế.)
Hai người đều có nỗi lòng riêng, Ngô Thế đột nhiên ngừng động tác trong tay. Điền Lịch nghi hoặc nhìn qua, phát hiện hắn cầm tờ giấy hắn viết sáng nay. Điền Lịch đặt nó trong ngăn kéo tủ đầu giường.
“Đó là…”
Điền Lịch đang định giải thích, Ngô Thế đột nhiên quay đầu hỏi: “Lily, cậu để ý chứ?”
“Không phải cậu bảo đừng để ý sao? Chỉ là ngoài ý muốn?”
“Không phải đâu, mấy cái này bỏ hết đi.” Ngô Thế trưng mảnh giấy ra như là căn cứ rõ ràng nhất để chứng minh, giơ ra trước mặt Điền Lịch. “Lily, tớ nghĩ cả ngày rồi, rất sợ cậu giận, cũng không dám tới gặp cậu.”
“Ngu ngốc.” Điền Lịch bĩu môi.
“Nhưng trông cậu bình tĩnh như vậy, tớ…”
Ngô Thế chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng đập cửa cắt ngang, nhân viên dọn đẹp đã tới dọn giường ngủ của Điền Lịch.
“… Về nhà trước hẵng.” Điền Lịch gật đầu với người đó, lại nhìn xung quanh, xách túi lên.
“Ừ…”
Ý đồ tôi viết rõ ràng là tâm lý Ngô Thế. Nhưng truyện mà toàn tâm lý cũng là tác phẩm thất bại. Đã không thể tả rõ mà văn còn khô khan nữa. Cho nên có vài thứ vẫn là tạm gác lại sau đi.
Mặt khác, tiến độ của tình tiết tôi cũng không nắm vững. Nó kéo dài thiệt dài, nhưng nếu như chớp mắt đã để Ngô Thế hiểu lại thấy rất đột ngột, cân đối giữa hai người cũng khó phức tạp. Nhưng lúc này, tôi cũng chỉ có thể lo viết cho mau. Nếu không viết tiếp nữa, thực sự sẽ không thể nào viết nổi. Kế tiếp sẽ có tiến triển lớn, xin mời mọi người theo dõi (cũng không cần theo dõi quá mức đâu)
————–
Lết bước chân nặng nề qua hành lang bệnh viện vào phòng bệnh Điền Lịch, thoạt trông Ngô Thế không giống người thăm bệnh, ngược lại, giống như người bị bệnh nặng hơn.
Có một số việc không phải không nghĩ ra được mà là không muốn nghĩ tới. Lúc trước cũng có thi thoảng nghĩ tới tình hình tương lai, nhưng gần như chỉ là vội vàng trốn tránh thôi. Đại khái tình cảnh cũng không gay go như vậy. Thật giống như lúc tốt nghiệp, cho rằng mỗi người một phương, ấy thế mà Điền lịch vẫn thành đồng nghiệp của hắn. Nói không chừng ngày nào đó dọn nhà rồi, vừa quay đầu lại đã phát hiện Điền Lịch thành hàng xóm của hắn. Nhưng giả thiết ấy cũng không chính xác, Điền Lịch không định dọn nhà cũng không định đổi công tác, kết hôn hay gì đó càng căn bản chưa từng lo tới. Khả năng mất đi Điền Lịch gì gì đó cũng chưa từng nghĩ nữa.
Y không phải luôn ở đó sao?
Nhưng lúc này, cảm giác nguy cơ cho dù hơn cả trước đây, quả thực giống như cảm giác đột nhiên sa chân vào vùng nước sâu. Rõ ràng cũng không gặp phải tình trạng sống chết chia lìa, nhưng lòng không hiểu sao thấy gấp gáp, dường như phải đối mặt với một chuyện trước đây chưa từng lo nghĩ tới…
Tâm tư của mình với Điền Lịch khác lạ mình còn chưa rõ, thái độ khó hiểu của Điền Lịch càng không thể nào tìm tòi nghiên cứu, giờ nỗi nôn nóng nhìn như dư thừa nhưng không có cách nào ngừng được lại tăng thêm, Ngô Thế nghi ngờ, có phải xương sọ mình dày quá, chẹn vào vùng đại não rồi không…
Miên man suy nghĩ, phòng bệnh đã hiện ra trước mắt, Ngô Thế do dự một lát, cố sức vỗ mặt mình, miễn cưỡng lấy tinh thần đi vào trong phòng.
“Ấy?” Đi vào rồi mới phát hiện Điền Lịch cũng không ở trong. Đi toilet rồi à? Hay là đi tản bộ rồi? Tuy rằng không có khả năng chạy mất được nhưng Ngô Thế vẫn hoảng hốt, vội vàng muốn chạy đi tìm người.
“Làm sao vậy?” Ngô Thế vừa vặn đụng phải Ngô Thế vừa về ở cửa phòng, Điền Lịch nhìn Ngô Thế với vẻ kỳ quái.
“Lily, cậu đi đâu thế?” Ngô Thế kéo tay Điền Lịch lại.
“Làm thủ tục xuất viện, sau đó đi hiệu thuốc lấy thuốc.” Điền Lịch lắc cái túi có đóng dấu của bệnh viện trong tay, bác sĩ toàn kê thuốc Đông y, thoạt trông cái túi rất là to. “Đang muốn quay về dọn đồ.” Nhìn kỹ, Điền Lịch đã đổi sang bộ quần jean và áo sơ mi đơn giản nhưng gọn gàng.
“Không phải ngày mai mới xuất viện sao?”
“Không còn vấn đề gì nữa rồi, cứ ở nữa sợ rằng sẽ gây bệnh nghiêm trọng hơn ấy.”
“Cậu phải nói trước với tớ chứ.”
“Chút việc nhỏ ấy không cần phải phiền cậu.”
“Qủa nhiên tớ vẫn gây phiền phức cho cậu…” Ngô Thế nói vậy cũng không phải đang trả lời Điền Lịch, nói tiếng rất nhỏ nhưng Điền Lịch nghe thấy rõ ràng. Y chỉ cười nhạo Ngô Thế một hai câu như bình thường, lại không ngờ Ngô Thế suy sụp vậy, nhất thời ngây dại.
Điền Lịch cau mày nhìn Ngô Thế đi thẳng vào phòng bệnh, lấy túi du lịch từ tủ đầu giường ra nhét đồ vào trong. Ngô Thế không giỏi sắp xếp đồ, Điền Lịch đi tới giúp hắn, cầm túi du lịch sắp lại vị trí đồ đạc lần nữa. Ngô Thế chỉ im lặng lấy đồ đưa cho y.
Người này xảy ra chuyện gì vậy? Thần kinh người này thô to đến mức có thể làm gậy đánh cầu, thường thường làm y nội thương sao giờ lại nhỏ đi thế? Điền Lịch lần đầu tiên không nghĩ ra được. (thần kinh thô to chỉ việc ít suy nghĩ, tâm tư đơn giản, nghĩ càng nhiều cần càng nhiều tế bào não = thần kinh nhỏ mảnh, suy nghĩ tinh tế.)
Hai người đều có nỗi lòng riêng, Ngô Thế đột nhiên ngừng động tác trong tay. Điền Lịch nghi hoặc nhìn qua, phát hiện hắn cầm tờ giấy hắn viết sáng nay. Điền Lịch đặt nó trong ngăn kéo tủ đầu giường.
“Đó là…”
Điền Lịch đang định giải thích, Ngô Thế đột nhiên quay đầu hỏi: “Lily, cậu để ý chứ?”
“Không phải cậu bảo đừng để ý sao? Chỉ là ngoài ý muốn?”
“Không phải đâu, mấy cái này bỏ hết đi.” Ngô Thế trưng mảnh giấy ra như là căn cứ rõ ràng nhất để chứng minh, giơ ra trước mặt Điền Lịch. “Lily, tớ nghĩ cả ngày rồi, rất sợ cậu giận, cũng không dám tới gặp cậu.”
“Ngu ngốc.” Điền Lịch bĩu môi.
“Nhưng trông cậu bình tĩnh như vậy, tớ…”
Ngô Thế chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng đập cửa cắt ngang, nhân viên dọn đẹp đã tới dọn giường ngủ của Điền Lịch.
“… Về nhà trước hẵng.” Điền Lịch gật đầu với người đó, lại nhìn xung quanh, xách túi lên.
“Ừ…”