-Nhưng mà tôi.....- An An ngập ngừng muốn nói gì đó
-Em lại làm sao?
Ùng ục......bỗng dưng giữa hai người có một thanh âm phát ra,
A, tiếng đói bụng
-Em đói bụng sao?- Mạc Tử cúi xuống nhìn An An đang ngại rúc vào người mình
-ừm! nên Boss bỏ tôi ra đi
An An ngại đến nỗi chỉ muốn đào một cái lỗ thật to rồi chui xuống, mặc dù tối qua cô có ăn nhưng chưa lấp đầy bụng đã bị người ta lôi đi nên giờ đang rất đói.
-Em thật là!
Bỏ cô ra, cậu gõ vào trán cô một cái rồi nói tiếp với giọng cưng chiều
-Dậy thay đồ rồi tôi đưa em đi ăn, người ngoài nhìn vào tưởng bỏ đói vợ tương lai thì khổ
Vừa nghe được bao ăn hai mắt An An sáng trưng, giọng mừng rỡ ra mặt hỏi lại
-Thật á?
-Còn không biết nhanh lên –Phong Mạc Tử cười cười xoa đầu cô nói
-------
Tại một cửa hàng bán đồ ăn nhỏ nhỏ xinh xinh, có chị nhân viên bán hàng xinh xinh nhỏ nhỏ nhìn cặp đôi trước mặt bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ cô gái kia có người bạn trai đẹp đến tuyệt hảo, ngưỡng mộ vì cô gái được chàng trai chiều chuồng. Thế rồi chị mơ ước cũng kiếm được người như vậy, nhưng đời lắm bất công chị hai nhăm cái xuân xanh rồi mà chẳng ai rước đi.
Trong một góc nhỏ của cửa hàng có cặp trai gái được mọi người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Mà hai người này cũng chỉ có thể là An An và Phong Mạc Tử.
Hiện tại khuôn mặt Phong Mạc Tử đang đen dần bởi thứ thức ăn kỳ lạ trước mặt mình
Chuyện là lúc nãy cậu muốn đưa cô đi ăn đồ Nhật chả hiểu sao An An lại bảo thèm thứ khác, nàng bảo thì chàng chiều, cậu đưa An An đến nơi cô muốn ăn. Rốt cuộc cả hai đến cái quán bán đồ ăn nhanh, cô bảo ở đây vừa ngon vừa rẻ, phục vụ thì tốt.
-Loại nào thì ngon nhỉ?Boss thích ăn gì?- An An ngây thơ hỏi
-Tùy em, chọn cho tôi đi- Mạc Tử ảo não thở dài
-Được thôi! Chị lấy cho em cái này với cái này
Lườm Phong Mạc Tử một cái rõ dài cô cười tươi nói với chị bán hàng, nhưng không biết chị bán hàng bị sao mà cô gọi mãi cũng không trả lời hình như đang bận ngó ai đó, nhỉn theo ánh mắt của chị thì chắc là Boss của cô rồi.Cũng phải thừa nhận Boss rất bảnh, không phải theo kiểu sơ mi trắng chững chạc hàng ngày, hôm nay Mạc Tử khoác trên người cái áo kaki đỏ trắng quần đen rõ trẻ trung. An An thầm nhủ người đẹp mặc gì cũng đẹp, haizz cũng hên cô cũng không quá tệ nếu không lúc đứng bên Boss bị dìm hàng là cái chắc.
......
......
......
Ở công viên, thời tiết hôm nay khá tốt cho những cuộc hẹn tình yêu hay còn gọi là hẹn hò của những cặp đôi lãng mạn. Thường thì họ sẽ nắm tay nhau đi trên vỉa hè, cùng nhau tươi cười, trao nhau những miếng bánh ngọt ngào. Thế mà có vị tổng tài cao cao tại thượng cùng cô thư ký xinh đẹp đang hì hục gặp ổ bánh mì. Phong Mạc Tử ngồi cắn cắn gặm gặm mãi không xong ổ bánh mì thịt trong khi An An chưa đầy năm phút đã xử xong, miệng lảm nhảm kêu ngon mới hay.
An An nhìn sếp của mình khó khăn dò xét ổ bánh mì, tự dưng thấy bực mình quát
-Làm quái gì mà Boss ăn chậm thế?
-Tôi phải hỏi lại em mới đúng, cái này thì có gì ngon
Mạc Tử cảm thấy bị xúc phạm liền quăng luôn ổ bánh mì vô sọt rác bên cạnh.
-Rất ngon ấy chứ! Giòn Giòn béo béo thấy mồ.- An An giải thích
-Phải rồi! Dạo này tôi thấy em cũng giòn giòn béo béo quá ấy chứ, sắp sửa đem bán được rồi- Mạc Tử trêu cô
-Boss coi tôi là heo à? Quá đáng, tôi cũng rất chuẩn mà làm gì béo đâu
Nghe An An nói mà cậu chỉ biết ôm bụng cười người đâu tự tin dữ nhỉ?
Trong khi hai người còn đang nói chuyện bất chợt một giọng nói quen thuộc gọi tên cô
-An An!
Ra là Hồng Yên! Phía sau Hồng Yên là...Lân. Hồng Yên vui vẻ chạy đến khoác vai An An, miệng vừa cười vừa nói
-An! Gặp hai người ở đây thật tuyệt, bọn mình cùng đi shopping đi
-Hồng Yên! Lần nào gặp cậu cũng thấy đều vui tươi đầy sức sống!- An An cười nói
-An! Cậu mặc kệ nhỏ này đi, nó rồ lắm rồi. Tớ thế này mà phải đi xách đồ cho nó.- lân vừa đuổi theo tiểu Yên tới đây mồ hôi mồ kê vã cả ra, nãy giờ cậu quả thực bó tay với nó rồi.
-Đáng đời! Lêu- Hồng Yên vừa nói vừa thè lưỡi trêu tức Lân
Lân định đến cho nó vài cái nhéo tai thì An An kịp ngăn cản cậu lại, cô đứng ra giảng hòa cho hai người Lân mới chịu tha cho Hồng Yên.
-Bọn mình thẳng tiến tới shopping thôi An! Yeah!- Hồng Yên phấn khởi nói với An sau đó quay xuống nói tiếp với Phong Mạc Tử
-Giám đốc Phong, anh có muốn đi cùng với bọn tôi không?
Mạc Tử không trả lời lại Hồng Yên, đứng dậy bước đến cầm tay An An nói với vẻ mặt quan tâm
-Định hẹn hò riêng với em hôm nay, mà Hồng Yên đã mời thì từ chối cũng khó vậy nên chúng ta cùng sắm sửa một chút cũng được.
Cậu nói bằng giọng hết sức bình thản thế mà An An ngại đến nỗi độn thổ. Hai người kế bên cũng đơ ra trước lời nói ngọt ngào của Phong Mạc Tử, nhưng chỉ 3 giây sau Hồng Yên cười rõ tươi nói với nói với An An
-Woa! Thì ra hai người đang quen nhau nha chả trách hôm nay lại ở đây, thật ngưỡng mộ quá!
Cô còn muốn giải thích đã bị Mạc Tử ôm eo, tay cậu siết chặt eo An An sau đó nói nhỏ vào tai cô
-Đừng quên thỏa thuận
A! Phải rồi, cô đã chấp nhận thỏa thuận nên cũng phải thực hiện yêu cầu của Boss chứ. Suýt thì quên.
-Có gì sao An? - Thấy An An muốn nói gì đó Hồng yên hỏi
-Không....Không có gì? Mình đi chứ- An An cười trừ nói
-Ừ, Lân này mình đi
Hồng Yên quay sang nói với Lân thì thấy Lân đang thất thần, từ nãy đến giờ Lân cứ im lặng, không nói gì đôi mắt chứa nhiều ưu tư nhìn chằm chằm vào An An và Phong Mạc Tử. Hồng Yên nhận ra điều gì đó bất giác cảm thấy đau, tại sao Lân chỉ luôn nhìn bóng lưng của cô gái ấy? Có lẽ Hồng Yên đã có lời giải đáp.
Về Phong Mạc Tử hình như nhìn thấy phía sau mình Lân đang thất thần, tay nắm chặt eo An An, nhếch mép cười.
Lân! Tôi đã nhường cậu, là tự cậu đánh mất cơ hội.
-Em lại làm sao?
Ùng ục......bỗng dưng giữa hai người có một thanh âm phát ra,
A, tiếng đói bụng
-Em đói bụng sao?- Mạc Tử cúi xuống nhìn An An đang ngại rúc vào người mình
-ừm! nên Boss bỏ tôi ra đi
An An ngại đến nỗi chỉ muốn đào một cái lỗ thật to rồi chui xuống, mặc dù tối qua cô có ăn nhưng chưa lấp đầy bụng đã bị người ta lôi đi nên giờ đang rất đói.
-Em thật là!
Bỏ cô ra, cậu gõ vào trán cô một cái rồi nói tiếp với giọng cưng chiều
-Dậy thay đồ rồi tôi đưa em đi ăn, người ngoài nhìn vào tưởng bỏ đói vợ tương lai thì khổ
Vừa nghe được bao ăn hai mắt An An sáng trưng, giọng mừng rỡ ra mặt hỏi lại
-Thật á?
-Còn không biết nhanh lên –Phong Mạc Tử cười cười xoa đầu cô nói
-------
Tại một cửa hàng bán đồ ăn nhỏ nhỏ xinh xinh, có chị nhân viên bán hàng xinh xinh nhỏ nhỏ nhìn cặp đôi trước mặt bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ cô gái kia có người bạn trai đẹp đến tuyệt hảo, ngưỡng mộ vì cô gái được chàng trai chiều chuồng. Thế rồi chị mơ ước cũng kiếm được người như vậy, nhưng đời lắm bất công chị hai nhăm cái xuân xanh rồi mà chẳng ai rước đi.
Trong một góc nhỏ của cửa hàng có cặp trai gái được mọi người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Mà hai người này cũng chỉ có thể là An An và Phong Mạc Tử.
Hiện tại khuôn mặt Phong Mạc Tử đang đen dần bởi thứ thức ăn kỳ lạ trước mặt mình
Chuyện là lúc nãy cậu muốn đưa cô đi ăn đồ Nhật chả hiểu sao An An lại bảo thèm thứ khác, nàng bảo thì chàng chiều, cậu đưa An An đến nơi cô muốn ăn. Rốt cuộc cả hai đến cái quán bán đồ ăn nhanh, cô bảo ở đây vừa ngon vừa rẻ, phục vụ thì tốt.
-Loại nào thì ngon nhỉ?Boss thích ăn gì?- An An ngây thơ hỏi
-Tùy em, chọn cho tôi đi- Mạc Tử ảo não thở dài
-Được thôi! Chị lấy cho em cái này với cái này
Lườm Phong Mạc Tử một cái rõ dài cô cười tươi nói với chị bán hàng, nhưng không biết chị bán hàng bị sao mà cô gọi mãi cũng không trả lời hình như đang bận ngó ai đó, nhỉn theo ánh mắt của chị thì chắc là Boss của cô rồi.Cũng phải thừa nhận Boss rất bảnh, không phải theo kiểu sơ mi trắng chững chạc hàng ngày, hôm nay Mạc Tử khoác trên người cái áo kaki đỏ trắng quần đen rõ trẻ trung. An An thầm nhủ người đẹp mặc gì cũng đẹp, haizz cũng hên cô cũng không quá tệ nếu không lúc đứng bên Boss bị dìm hàng là cái chắc.
......
......
......
Ở công viên, thời tiết hôm nay khá tốt cho những cuộc hẹn tình yêu hay còn gọi là hẹn hò của những cặp đôi lãng mạn. Thường thì họ sẽ nắm tay nhau đi trên vỉa hè, cùng nhau tươi cười, trao nhau những miếng bánh ngọt ngào. Thế mà có vị tổng tài cao cao tại thượng cùng cô thư ký xinh đẹp đang hì hục gặp ổ bánh mì. Phong Mạc Tử ngồi cắn cắn gặm gặm mãi không xong ổ bánh mì thịt trong khi An An chưa đầy năm phút đã xử xong, miệng lảm nhảm kêu ngon mới hay.
An An nhìn sếp của mình khó khăn dò xét ổ bánh mì, tự dưng thấy bực mình quát
-Làm quái gì mà Boss ăn chậm thế?
-Tôi phải hỏi lại em mới đúng, cái này thì có gì ngon
Mạc Tử cảm thấy bị xúc phạm liền quăng luôn ổ bánh mì vô sọt rác bên cạnh.
-Rất ngon ấy chứ! Giòn Giòn béo béo thấy mồ.- An An giải thích
-Phải rồi! Dạo này tôi thấy em cũng giòn giòn béo béo quá ấy chứ, sắp sửa đem bán được rồi- Mạc Tử trêu cô
-Boss coi tôi là heo à? Quá đáng, tôi cũng rất chuẩn mà làm gì béo đâu
Nghe An An nói mà cậu chỉ biết ôm bụng cười người đâu tự tin dữ nhỉ?
Trong khi hai người còn đang nói chuyện bất chợt một giọng nói quen thuộc gọi tên cô
-An An!
Ra là Hồng Yên! Phía sau Hồng Yên là...Lân. Hồng Yên vui vẻ chạy đến khoác vai An An, miệng vừa cười vừa nói
-An! Gặp hai người ở đây thật tuyệt, bọn mình cùng đi shopping đi
-Hồng Yên! Lần nào gặp cậu cũng thấy đều vui tươi đầy sức sống!- An An cười nói
-An! Cậu mặc kệ nhỏ này đi, nó rồ lắm rồi. Tớ thế này mà phải đi xách đồ cho nó.- lân vừa đuổi theo tiểu Yên tới đây mồ hôi mồ kê vã cả ra, nãy giờ cậu quả thực bó tay với nó rồi.
-Đáng đời! Lêu- Hồng Yên vừa nói vừa thè lưỡi trêu tức Lân
Lân định đến cho nó vài cái nhéo tai thì An An kịp ngăn cản cậu lại, cô đứng ra giảng hòa cho hai người Lân mới chịu tha cho Hồng Yên.
-Bọn mình thẳng tiến tới shopping thôi An! Yeah!- Hồng Yên phấn khởi nói với An sau đó quay xuống nói tiếp với Phong Mạc Tử
-Giám đốc Phong, anh có muốn đi cùng với bọn tôi không?
Mạc Tử không trả lời lại Hồng Yên, đứng dậy bước đến cầm tay An An nói với vẻ mặt quan tâm
-Định hẹn hò riêng với em hôm nay, mà Hồng Yên đã mời thì từ chối cũng khó vậy nên chúng ta cùng sắm sửa một chút cũng được.
Cậu nói bằng giọng hết sức bình thản thế mà An An ngại đến nỗi độn thổ. Hai người kế bên cũng đơ ra trước lời nói ngọt ngào của Phong Mạc Tử, nhưng chỉ 3 giây sau Hồng Yên cười rõ tươi nói với nói với An An
-Woa! Thì ra hai người đang quen nhau nha chả trách hôm nay lại ở đây, thật ngưỡng mộ quá!
Cô còn muốn giải thích đã bị Mạc Tử ôm eo, tay cậu siết chặt eo An An sau đó nói nhỏ vào tai cô
-Đừng quên thỏa thuận
A! Phải rồi, cô đã chấp nhận thỏa thuận nên cũng phải thực hiện yêu cầu của Boss chứ. Suýt thì quên.
-Có gì sao An? - Thấy An An muốn nói gì đó Hồng yên hỏi
-Không....Không có gì? Mình đi chứ- An An cười trừ nói
-Ừ, Lân này mình đi
Hồng Yên quay sang nói với Lân thì thấy Lân đang thất thần, từ nãy đến giờ Lân cứ im lặng, không nói gì đôi mắt chứa nhiều ưu tư nhìn chằm chằm vào An An và Phong Mạc Tử. Hồng Yên nhận ra điều gì đó bất giác cảm thấy đau, tại sao Lân chỉ luôn nhìn bóng lưng của cô gái ấy? Có lẽ Hồng Yên đã có lời giải đáp.
Về Phong Mạc Tử hình như nhìn thấy phía sau mình Lân đang thất thần, tay nắm chặt eo An An, nhếch mép cười.
Lân! Tôi đã nhường cậu, là tự cậu đánh mất cơ hội.