- Cô muốn đến đâu?
Tài xế nhìn An hỏi, câu hỏi này không biết đã lập lại bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng là đi đâu cũng được. Cô gái này từ trên xuống dưới ướt nhẹp, hẳn phải dầm mưa một lúc lâu mới lên xe bác, trời đất, mưa bão thế này nguy hiểm lắm.
An lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, đôi mắt vô hồn, trong veo như một giọt sương. Có ai biết bây giờ cô đang rất mệt mỏi, thật sự mệt đến nỗi muốn từ bỏ mọi thứ. Cô rõ ràng dặn mình không được phép tin nhưng trái tim cứ thắt lại đau đớn. Phải rồi, từng giờ từng phút trôi qua, Mạc Tử ở đâu, cớ sao không nghe điện thoại cô gọi. Có biết cô lo lắng lắm không, lo cậu vì xảy ra tai nạn mà không tới chỗ mình.
Trời thật lạnh!
Trái tim cô cũng lạnh. An nhìn bản thân mình qua cửa kính, khoác trên người bộ đồ đẹp, đeo trên mình trang sức lấp lánh, để làm gì chứ? Có lẽ ông trời cố ý trêu tức cô, sấm từ bầu trời nổ oang đáng sợ, mưa lại càng to hơn.
- Mưa to quá, tôi sợ xe không đi tiếp được, cô thuê xe khác nhé.
Bác tài nói khéo muốn để An xuống xe, thật ra bác không cố ý đâu nhưng thật sự là bác sợ xảy ra tai nạn mà cô gái này lại liên tục kêu bác lái vòng quanh cái thành phố. An cũng hiểu nên không làm khó bác, chỉ nhờ đưa đến phía trước một chút, cô sẽ tự về.
- Cô có cần dù không, lần sau trả tôi cũng được.
- Dạ thôi, cháu đã ướt rồi ướt thêm chút nữa cũng không sao.
- Ừ! Vào nhà nhanh đi, sấm sét lớn lắm đấy. Thôi tôi đi.
Chiếc taxi dần rời khỏi, An thở dài, lững thững bước từng bước về phía trước, nước mưa ngấm vào da lạnh tựa nước đá, cả đọa đường không có lấy một bóng người. Đèn điện chớp nhoáng mờ ảo, cúi xuống, tháo cao gót ra, cô đi chân đất, nó khiến cô chân đỏ một mảng nhạt.
Cảm giác cứ như cả thế giới rộng lớn này chỉ còn có mình cô vậy, cô đơn lẻ loi vô cùng. Đến một chút ấm áp An cũng không biết nên tìm ở đâu. Chung cư này, tối om, bật đèn lên bước vô phòng tắm, cô muốn ngâm dưới làn nước ấm, cô muốn xóa tan cái lạnh. Cái lạnh thể xác có thể làm ấm nhưng lạnh trong lòng thật không có cách.
Tắm xong, cô gửi một tin nhắn cho Mạc Tử, cô vẫn muốn hy vọng một điều gì đó, mong rằng đọc xong tin nhắn này Mạc Tử có thể trờ về. Chỉ cần Mạc Tử bình an trở về nói với cô rõ ràng mọi chuyện, tất cả cô đều không để ý, không quan tâm, luôn sẵn sàng tha thứ cho cậu.
An không thể cứ mãi trẻ con giận dỗi như vậy, cô cần tập suy nghĩ chín chắn hơn. Thật mà nói, cô có muốn thoát cũng không được, tình cảm dành cho cậu đã lớn hơn mức bản thân tưởng tượng.
Ngồi một góc trên chiếc ghế rộng, cô mân mê chiếc vòng tay hình cá heo cậu tặng rồi chờ đợi từng giây phút trôi qua.
Tại bệnh viện,
Mạc Tử bị nắng chiếu vào mặt, giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy, cả đầu đau như búa bổ.
- Cậu tỉnh rồi?
Kế bên, Haley ngồi kế bên nhìn cậu mỉm cười rạng rỡ, trên người mặc đồ bệnh viện, chân tay có vài vết thương nhỏ, thật khiến người ta nghĩ đó là thiên thần,, nhưng đó là người khác còn đối với Mạc Tử, thấy ánh mắt khác thường của Mạc Tử, cô thừa biết nên trả lời
- Hôm qua cậu bị đánh lén, là Joy cứu chúng ta ra rồi đưa đến bệnh viện.
Haley nói xong liền cầm trái táo trên bàn gọt cẩn thận. Mạc Tử có hơi nhức đầu nên cũng không suy nghĩ nhiều, bất chợt khuôn mặt An hiện lên làm cậu nhớ ra điều vô cùng quan trọng. Xem đồng hồ trên tay mình, đã là giờ trưa, không ngờ lại muộn đến thế.
- Cậu ở đây nghỉ ngơi đi, tôi có chút việc.
Dặn Haley rồi cậu vội vã lấy áo khoác, nhanh chóng rời đi, không hiểu sao cậu luôn có cảm giác bất an. Mạc Tử đi rồi, trái táo trên tay Haley rớt xuống đất, nụ cười tươi rói lúc nãy cũng không còn. Với lấy điện thoại, nhấn gọi dãy số quen thuộc.
- Joy! Đúng như dự đoán, Mạc Tử đi rồi.
Trong xe, cũng là một chiếc điện thoại khác bị chủ nhân bực tức quẳng vào góc ghế phụ. Quá vô dụng! Nó bị hư rồi, có lẽ do lúc cậu bị đánh lén điện thoại rớt xuống đất nên hỏng phần nào đó. Bây giờ muốn có cái để gọi cho An cũng khó, không biết cô ấy giờ ra sao, chờ cậu lâu như vậy có về nhà không hay lại bỏ đi lung tung.
Chạy thật nhanh về nhà, hy vọng An đang ở đó, nhưng sự thật không tránh khỏi thất vọng. Trong đó, không có lấy một bóng người, từ bóng đèn không bật đến chén bát không động, tất cả như chưa hề có ai về nhà. Nhưng, cậu tinh mắt thấy tủ đồ khác với thường ngày, quần áo trong tủ chỉ còn mỗi của cậu.
Trong lúc cậu bất tỉnh rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với An.
Nhà Phong Lập Triết,
- Mạc Tử? Đến tìm Lập Triết à? Để tôi gọi anh ấy ra.
Linh có vài phần ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, cũng phải thôi vì tên này có bao giờ vác chân đến đây đâu. Với lại trước đây có học chung mà cô giờ lại quen anh trai người ta không ngại mới lạ đấy.
- Không cần, tôi đến để hỏi chị dâu một chút.
- À! Tôi còn chưa có đồng ý lấy anh cậu đâu, đừng có ngộ nhận. mà có chuyện gì vậy?
- Hoài An có đến đây không?
- An? Không có đến. Cũng lâu rồi chúng tôi chưa liên lạc với nhau.
- Vậy chị có biết lúc buồn cô ấy thường đi đâu?
Tên này đã nói không gọi chị rồi cơ mà, ngại chết được.
- Nó á, lúc buồn thường kiếm mấy cái góc tối khóc hoặc là đi tìm mấy nơi khiến nó thoải mái nhất. Chẳng hạn như nơi có thể ngắm được cạnh đồi núi.
Ngắm được đồi núi, như nghĩ ra gì đó, cậu cảm ơn Linh rồi liền lái xe phóng đi mất. Hạ Linh nhìn rồi mỉm cười lắc đầu, à à chắc hai người này lại giận dỗi cái gì rồi. Mải suy nghĩ, cô không hay biết cái tên cầm thú đã đứng lù lù đằng sau từ lúc nào.
Hắn đợi cô khóa cửa xong lợi dụng thế mạnh ép cô sát tường, nắm cằm nâng lên, mãnh liệt hôn. Hắn nhấp nháp môi ngọt thơm mùi hồng lựu, không cho Linh chút không khí để thở, làm cô suýt ngộp. Mãi mới thoát khỏi cái lưởi ranh ma ấy, cô thở dốc giận dữ nhìn cái tên có bộ mặt đẹp như thiên thần đang cười đểu.
- Điên! Dở chứng hả?
- Ừ dở đấy, lúc nãy có ai không muốn lấy tôi nhỉ?
- Dào ôi, vậy cũng giận, tại em trai anh gọi kì quá, làm em ngại muốn độn thổ.
- Kì cái gì, đằng nào chẳng phải gọi, tập trước sau khỏi ngại, anh bảo nó gọi đấy.
- Á à ra anh là chủ mưu, tên biên thái.
Linh nhìn cái bản mặt đang nổi vài vặt đen, cô đã biết mình lỡ miệng.
- Để anh cho em biết thế nào là biến thái.
Vừa nói hắn vừa bồng cô vào trong phòng mặc kệ Linh cầu xin tha thứ, nài nỉ hẳn đủ kiểu.
Tài xế nhìn An hỏi, câu hỏi này không biết đã lập lại bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng là đi đâu cũng được. Cô gái này từ trên xuống dưới ướt nhẹp, hẳn phải dầm mưa một lúc lâu mới lên xe bác, trời đất, mưa bão thế này nguy hiểm lắm.
An lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, đôi mắt vô hồn, trong veo như một giọt sương. Có ai biết bây giờ cô đang rất mệt mỏi, thật sự mệt đến nỗi muốn từ bỏ mọi thứ. Cô rõ ràng dặn mình không được phép tin nhưng trái tim cứ thắt lại đau đớn. Phải rồi, từng giờ từng phút trôi qua, Mạc Tử ở đâu, cớ sao không nghe điện thoại cô gọi. Có biết cô lo lắng lắm không, lo cậu vì xảy ra tai nạn mà không tới chỗ mình.
Trời thật lạnh!
Trái tim cô cũng lạnh. An nhìn bản thân mình qua cửa kính, khoác trên người bộ đồ đẹp, đeo trên mình trang sức lấp lánh, để làm gì chứ? Có lẽ ông trời cố ý trêu tức cô, sấm từ bầu trời nổ oang đáng sợ, mưa lại càng to hơn.
- Mưa to quá, tôi sợ xe không đi tiếp được, cô thuê xe khác nhé.
Bác tài nói khéo muốn để An xuống xe, thật ra bác không cố ý đâu nhưng thật sự là bác sợ xảy ra tai nạn mà cô gái này lại liên tục kêu bác lái vòng quanh cái thành phố. An cũng hiểu nên không làm khó bác, chỉ nhờ đưa đến phía trước một chút, cô sẽ tự về.
- Cô có cần dù không, lần sau trả tôi cũng được.
- Dạ thôi, cháu đã ướt rồi ướt thêm chút nữa cũng không sao.
- Ừ! Vào nhà nhanh đi, sấm sét lớn lắm đấy. Thôi tôi đi.
Chiếc taxi dần rời khỏi, An thở dài, lững thững bước từng bước về phía trước, nước mưa ngấm vào da lạnh tựa nước đá, cả đọa đường không có lấy một bóng người. Đèn điện chớp nhoáng mờ ảo, cúi xuống, tháo cao gót ra, cô đi chân đất, nó khiến cô chân đỏ một mảng nhạt.
Cảm giác cứ như cả thế giới rộng lớn này chỉ còn có mình cô vậy, cô đơn lẻ loi vô cùng. Đến một chút ấm áp An cũng không biết nên tìm ở đâu. Chung cư này, tối om, bật đèn lên bước vô phòng tắm, cô muốn ngâm dưới làn nước ấm, cô muốn xóa tan cái lạnh. Cái lạnh thể xác có thể làm ấm nhưng lạnh trong lòng thật không có cách.
Tắm xong, cô gửi một tin nhắn cho Mạc Tử, cô vẫn muốn hy vọng một điều gì đó, mong rằng đọc xong tin nhắn này Mạc Tử có thể trờ về. Chỉ cần Mạc Tử bình an trở về nói với cô rõ ràng mọi chuyện, tất cả cô đều không để ý, không quan tâm, luôn sẵn sàng tha thứ cho cậu.
An không thể cứ mãi trẻ con giận dỗi như vậy, cô cần tập suy nghĩ chín chắn hơn. Thật mà nói, cô có muốn thoát cũng không được, tình cảm dành cho cậu đã lớn hơn mức bản thân tưởng tượng.
Ngồi một góc trên chiếc ghế rộng, cô mân mê chiếc vòng tay hình cá heo cậu tặng rồi chờ đợi từng giây phút trôi qua.
Tại bệnh viện,
Mạc Tử bị nắng chiếu vào mặt, giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy, cả đầu đau như búa bổ.
- Cậu tỉnh rồi?
Kế bên, Haley ngồi kế bên nhìn cậu mỉm cười rạng rỡ, trên người mặc đồ bệnh viện, chân tay có vài vết thương nhỏ, thật khiến người ta nghĩ đó là thiên thần,, nhưng đó là người khác còn đối với Mạc Tử, thấy ánh mắt khác thường của Mạc Tử, cô thừa biết nên trả lời
- Hôm qua cậu bị đánh lén, là Joy cứu chúng ta ra rồi đưa đến bệnh viện.
Haley nói xong liền cầm trái táo trên bàn gọt cẩn thận. Mạc Tử có hơi nhức đầu nên cũng không suy nghĩ nhiều, bất chợt khuôn mặt An hiện lên làm cậu nhớ ra điều vô cùng quan trọng. Xem đồng hồ trên tay mình, đã là giờ trưa, không ngờ lại muộn đến thế.
- Cậu ở đây nghỉ ngơi đi, tôi có chút việc.
Dặn Haley rồi cậu vội vã lấy áo khoác, nhanh chóng rời đi, không hiểu sao cậu luôn có cảm giác bất an. Mạc Tử đi rồi, trái táo trên tay Haley rớt xuống đất, nụ cười tươi rói lúc nãy cũng không còn. Với lấy điện thoại, nhấn gọi dãy số quen thuộc.
- Joy! Đúng như dự đoán, Mạc Tử đi rồi.
Trong xe, cũng là một chiếc điện thoại khác bị chủ nhân bực tức quẳng vào góc ghế phụ. Quá vô dụng! Nó bị hư rồi, có lẽ do lúc cậu bị đánh lén điện thoại rớt xuống đất nên hỏng phần nào đó. Bây giờ muốn có cái để gọi cho An cũng khó, không biết cô ấy giờ ra sao, chờ cậu lâu như vậy có về nhà không hay lại bỏ đi lung tung.
Chạy thật nhanh về nhà, hy vọng An đang ở đó, nhưng sự thật không tránh khỏi thất vọng. Trong đó, không có lấy một bóng người, từ bóng đèn không bật đến chén bát không động, tất cả như chưa hề có ai về nhà. Nhưng, cậu tinh mắt thấy tủ đồ khác với thường ngày, quần áo trong tủ chỉ còn mỗi của cậu.
Trong lúc cậu bất tỉnh rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với An.
Nhà Phong Lập Triết,
- Mạc Tử? Đến tìm Lập Triết à? Để tôi gọi anh ấy ra.
Linh có vài phần ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, cũng phải thôi vì tên này có bao giờ vác chân đến đây đâu. Với lại trước đây có học chung mà cô giờ lại quen anh trai người ta không ngại mới lạ đấy.
- Không cần, tôi đến để hỏi chị dâu một chút.
- À! Tôi còn chưa có đồng ý lấy anh cậu đâu, đừng có ngộ nhận. mà có chuyện gì vậy?
- Hoài An có đến đây không?
- An? Không có đến. Cũng lâu rồi chúng tôi chưa liên lạc với nhau.
- Vậy chị có biết lúc buồn cô ấy thường đi đâu?
Tên này đã nói không gọi chị rồi cơ mà, ngại chết được.
- Nó á, lúc buồn thường kiếm mấy cái góc tối khóc hoặc là đi tìm mấy nơi khiến nó thoải mái nhất. Chẳng hạn như nơi có thể ngắm được cạnh đồi núi.
Ngắm được đồi núi, như nghĩ ra gì đó, cậu cảm ơn Linh rồi liền lái xe phóng đi mất. Hạ Linh nhìn rồi mỉm cười lắc đầu, à à chắc hai người này lại giận dỗi cái gì rồi. Mải suy nghĩ, cô không hay biết cái tên cầm thú đã đứng lù lù đằng sau từ lúc nào.
Hắn đợi cô khóa cửa xong lợi dụng thế mạnh ép cô sát tường, nắm cằm nâng lên, mãnh liệt hôn. Hắn nhấp nháp môi ngọt thơm mùi hồng lựu, không cho Linh chút không khí để thở, làm cô suýt ngộp. Mãi mới thoát khỏi cái lưởi ranh ma ấy, cô thở dốc giận dữ nhìn cái tên có bộ mặt đẹp như thiên thần đang cười đểu.
- Điên! Dở chứng hả?
- Ừ dở đấy, lúc nãy có ai không muốn lấy tôi nhỉ?
- Dào ôi, vậy cũng giận, tại em trai anh gọi kì quá, làm em ngại muốn độn thổ.
- Kì cái gì, đằng nào chẳng phải gọi, tập trước sau khỏi ngại, anh bảo nó gọi đấy.
- Á à ra anh là chủ mưu, tên biên thái.
Linh nhìn cái bản mặt đang nổi vài vặt đen, cô đã biết mình lỡ miệng.
- Để anh cho em biết thế nào là biến thái.
Vừa nói hắn vừa bồng cô vào trong phòng mặc kệ Linh cầu xin tha thứ, nài nỉ hẳn đủ kiểu.