Editor: Linqq
Tiêu Viễn Nam thở sâu một hơi, sau đó mới trầm giọng nói với Chử Trì Tô ở đầu bên kia: "Tôi là Tiêu Viễn Nam."
...
Lông mày Chử Trì Tô nhíu lại một chút, giọng điệu cũng trầm xuống: "Tiêu, Viễn, Nam?"
Lúc này Tiêu Viễn Nam lại rất điềm tĩnh, bình tĩnh trả lời: "Là tôi. Hẳn là anh đã biết tôi."
"Biết. Nhưng, sao điện thoại của cô ấy lại ở trong tay anh?"
Tiêu Viễn Nam cười: "Nếu tôi nói rằng bây giờ cô ấy đang ở cạnh tôi, anh có tin hay không?"
"Không tin." Âm thanh của anh không hề dừng lại mà truyền đến, không có một giây suy nghĩ, không có một tia nghi ngờ.
Anh ta cũng không cười nổi nữa, trầm mặc một lúc, lúc lên tiếng, thậm chí giọng nói còn có chút khàn khàn: "Vì sao? Vì sao lại không tin?"
"Không vì sao cả, bởi vì cô ấy là Ô Trường An." Cho nên tôi liền tin.
Tôi và cô ấy đã đi qua bao con đường, anh sẽ hoàn toàn không tưởng tượng nổi. Giữa tôi và cô ấy, không phải chỉ một hai câu nói của người ngoài như anh là có thể rung chuyển được.
Tiêu Viễn Nam hoàn toàn trầm mặc, thật lâu sau mới cười khổ nói: "Đúng là cô ấy không có ở đây, lúc nãy cô ấy không cẩn thận để quên điện thoại ở studio. Vốn là tôi muốn trả lại cho cô ấy tối nay, kết quả anh lại gọi tới, tôi liền không nhịn được mà nghe máy, chỉ là tôi... Muốn làm quen với anh một chút. Bây giờ, cũng coi như là toại nguyện. Thực ra, nói cho cùng, vẫn là tôi sai. Chử Trì Tô, lúc nãy tôi thực sự muốn chia rẽ hai người."
Đúng như trong dự đoán.
Tuy nhìn cô rất thông minh, thực ra đôi khi sẽ cực kỳ mơ hồ, thường xuyên quên đông quên tây, dường như Chử Trì Tô cũng đã quen.
Chỉ là lông mày vẫn khẽ nhíu - xin thứ lỗi cho anh không thể nói chuyện dịu dàng đối với người vẫn luôn ngấp nghé bạn gái của mình. Thế nhưng, sau mấy câu của Tiêu Viễn Nam, anh cũng có chút tán thưởng người này, dù sao hiếm có người nào thẳng thắn như thế.
Bàn về nhân phẩm hay tính cách, anh ta cũng xem như thượng đẳng.
Lời nói đã đến nước này, không còn lời nào để nói, cuối cũng Chử Trì Tô cũng chỉ nói với Tiêu Viễn Nam bên kia điện thoại: "Vậy phiền anh sau khi trở về trả lại điện thoại cho cô ấy. Còn nữa, đừng nói cho cô ấy biết tôi gọi điện đến, tránh để cô ấy lại suy nghĩ nhiều."
Tiêu Viễn Nam nhìn máy điện thoại bị ngắt, ngẩn người, đột nhiên bật cười khổ, ý cười hiện khắp khóe miệng, lại càng ngày càng đắng chát.
Tiêu Viễn Nam ơi Tiêu Viễn Nam, lần này mày thua thật rồi, mày buông bỏ phòng tuyến cuối cùng, bỏ đi tôn nghiêm, ngay cả một chút hoài nghi cũng không gây ra được, thậm chí thấy người kia tốt như vậy, lại càng thêm không thoải mái và nguyện ý nhường lại Trường An... Rốt cuộc mày sao vậy?
Lần này, lúc biết trước biên kịch lại là cô, anh thật sự rất vui mừng, dù sao kết cục lần trước quá tệ, dù là phải kết thúc, anh cũng muốn có một kết cục tốt một chút.
Huống chi, anh thật sự không muốn buông tay. Nhưng đến đây mấy ngày, lúc thấy cô nhìn anh, trong mắt rõ ràng tràn đầy xấu hổ cùng tránh né, không có bất kỳ tình cảm gì, chỉ có bài xích cùng không muốn lại gần.
Anh nghe người khác nói, cô đã có bạn trai, nghe nói là một người rất ưu tú. Dựa theo tính cách của cô, gặp lại anh đương nhiên là tránh né.
Tốt nhất là nửa phần liên lụy cũng không có.
Thậm chí ngay cả đoàn làm phim cô cũng không nguyện ý tới.
Đột nhiên anh liền muốn thẳng thắn một lần.
Thẳng thắn buông tay, cũng tiết kiệm cho cô mấy tháng gian nan này.
Trên đời này có bao nhiêu người mong mà không được, thêm một người là anh cũng không nhiều. Có lẽ anh đã được nuông chiều quá, cho nên mới cảm thấy mình thích gì thì nó sẽ là của mình, thậm chí lúc đầu anh đối với cô cũng là loại tâm thái này, khó trách cô lại từ chối.
Thật ra những ngày này, anh vẫn đang khuyên bản thân từ bỏ, nhưng lại do dự. Không cam tâm, thật sự không cam tâm, lần đầu tiên thích một người, không cam tâm cứ buông tay ra như vậy.
Thế nhưng, một cuộc điện thoại tối nay đã khiến anh thực sự tuyệt vọng... Thật sự, tuyệt vọng rồi.
Có vài người có lẽ thật sự không là của anh, anh còn lưu luyến nữa thì sẽ chỉ làm mọi người thêm khó khăn hơn thôi. Còn lại, anh vẫn sẽ không thay đổi được gì.
Ngón cái tay phải của anh vô thức chà xát vỏ ngoài màu xanh nhạt của điện thoại, giống như là cố gắng chấm dứt tình cảm lần này, cuối cùng từ biệt.
Từ đầu đến cuối vẫn luôn chỉ có mình anh trong cuộc tình này, đương nhiên cũng nên để anh từ biệt một mình.
...
Cho đến lúc người đại diện đẩy cửa đi vào, nhìn anh vẫn mặc đồ hóa trang ngồi trên ghế, tay nhẹ nhàng chà xát điện thoại mới hơi kinh ngạc lên tiếng đánh thức anh: "Viễn Nam? Sao còn không thay quần áo? Chúng ta cần đi bây giờ."
Dường như anh đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng.
Không nói chuyện, cuối cùng cúi đầu, mắt nhìn điện thoại di động màu xanh nhạt cầm trong tay, từ từ, chậm rãi đặt di động lên bàn trang điểm.
Chậm rãi thu tay lại, sau đó rời đi.
Quay đầu nhìn vẻ mặt khó hiểu của người đại diện, nở một nụ cười: "Vừa mới suy nghĩ một chuyện. Tôi lập tức thay đây, cậu ra xe chờ tôi trước đi."
Người đại diện gật gật đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi anh, chỉ nói: "Vậy tôi ra xe trước, anh mau lên."
Anh cười nhạt gật gật đầu.
Cửa lại được đóng vào, anh bắt đầu thay quần áo. Vừa thay vừa nghĩ, vào cái ngày bắt đầu nhìn thấy cô trong hành lang bệnh viện.
Ngày đó ánh nắng thật đẹp, tất cả mọi thứ đều hiện lên màu vàng ấm áp. Cô đứng trong ánh nắng cười như vậy, cả người mặc chiếc váy màu trắng, so với ánh nắng còn ấm áp hơn... Thật là dễ nhìn.
Anh đứng tại góc cua, đột nhiên nhớ lúc còn bé, khi đi học, thầy giáo trên bục giảng có nói:
Cười một tiếng nghiêng nước, cười tiếng nữa nghiêng thành.
Sau đó mới giật mình, thì ra nghiêng nước nghiêng thành là như vậy... Đẹp mắt như vậy, đẹp đến mức làm lay động lòng người.
***
Trường An về khách sạn tắm rửa trước, sấy tóc xong mới nhớ tới gọi điện thoại cho Chử Trì Tô, tìm tới tìm lui đều không tìm được điện thoại di động, lúc này mới nghĩ đến việc có phải lúc nãy cô để quên ở studio rồi hay không.
Thở dài, che trán: Cái thói quên trước quên sau mãi vẫn không sửa được!
Nếu anh gọi điện thoại đến mà cô không nghe thì anh nhất định sẽ lo lắng. Rồi anh sẽ muốn đến đây, Trường An có chút gấp gáp, muốn xuống đại sảnh khách sạn mượn điện thoại gọi cho bạn ở đoàn làm phim xem có thể giúp cô cầm điện thoại về hay không.
Thay quần áo xong, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiêu Viễn Nam đứng ở cửa ra vào.
...
Trường An ngây người một chút, lập tức lại có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tiêu Viễn Nam cười khổ, nhìn biểu cảm lúng túng của cô khi nhìn thấy anh, cho nên lập tức không vòng vo, lấy điện thoại di động của cô từ trong túi ra, đưa cho cô: "Điện thoại của cô để quên ở studio, tôi nhìn thấy nên tiện đường cầm giúp cô."
Trường An gật gật đầu, cầm điện thoại từ trong tay anh. Thật lòng cảm ơn: "Cảm ơn."
Nhưng vẫn còn có chút xấu hổ.
Tiêu Viễn Nam nhìn cô, vẫn luôn trầm mặc, một lúc sau, đột nhiên anh bật cười, là nụ cười cực kỳ vui vẻ: "Không có gì. Ô Trường An... Tôi buông tay. Từ nay về sau, trái tim tôi đối với cô đã chết, khi gặp tôi cô cũng không cần... Lúng túng như vậy."
Ngược lại Trường An thật sự không nghĩ rằng anh lại thản nhiên và dứt khoát như thế, trong lúc nhất thời có chút ngây người. Lập tức kịp phản ứng, rũ mắt xuống, để lộ nụ cười tự nhiên nhất trong những ngày này đối với anh: "Biết rồi, Tiêu Viễn Nam, cám ơn anh."
Anh cười khổ lắc đầu: "Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi... Đi đây."
Trường An gật gật đầu, trên mặt là vẻ nhẹ nhõm.
Tiêu Viễn Nam nhìn nét mặt của cô, đột nhiên cảm thấy... Thật tốt - ít nhất anh còn có thể làm chuyện này vì cô.
Sau khi Tiêu Viễn Nam rời đi, Trường An đóng cửa lại, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho người kia.
Tiếng chuông vừa vang lên liền có người nhận: "Alo? Hết bận rồi?"
Trường An vừa nghe thấy giọng nói của anh liền cười híp mắt: "Hết rồi. Anh thế nào? Hôm nay ăn cơm tối chưa?"
Chử Trì Tô cười, sao mỗi ngày việc cô quan tâm nhất lại chính là chuyện anh ăn cơm hay chưa nhỉ?
"Ăn rồi, anh bảo La Tử Hạo mang cơm đến. Em ăn gì rồi?"
"Tùy tiện tìm một quán ăn bên cạnh khách sạn, còn ăn rất ngon." Cô cũng không dám nói cô lại ăn cả nồi đậu hũ.
"Ừm, bao giờ thì em về?"
...
Đề tài chuyển quá nhanh, Trường An đơn giản trở tay không kịp, có chút bất đắc dĩ: "Bác sĩ Chử, em mới đi có mấy ngày."
Bên kia Chử Trì Tô chỉ cười: "Ừm, nhớ em."
Trường An: "..." Càng ngày càng biết nói chuyện mà...
Trường An cười, cố ý nói: "Biết rồi."
Quả nhiên, người ở đầu bên kia lập tức tỏ vẻ bất mãn: "Chỉ vậy thôi?"
"Còn nữa, em cũng nhớ anh." Giọng nói rất nhỏ, nhưng Chử Trì Tô lại nghe thấy rất rõ ràng.
Nhịn không được cười rộ lên: "Coi như em có lương tâm." Dừng một chút, vẫn là câu nói: "Về sớm một chút."
Trường An bị mấy câu nói của anh khiến cả trái tim mềm nhũn, lúc này cười, nhẹ giọng đáp ứng: "Được."
Bên kia Chử Trì Tô thấp giọng ừ một tiếng, không nói nữa, Trường An cũng không nói chuyện, hai người yên tĩnh lại, cứ như vậy nghe tiếng hít thở truyền đến của đối phương, một tiếng lại một tiếng.
Một lát sau, Trường An không nhịn được cười, cảm thấy hai người thật sự là quá lập dị, nói với Chử Trì Tô: "Vậy em cúp máy trước đây, ngủ sớm một chút."
Chử Trì Tô vẫn chỉ ừ một tiếng, tuy nhiên lại mang theo rõ ý cười, đoán chừng cũng cảm thấy loại hành vi này của hai người có chút ngốc.
Trường An dừng một chút, do dự, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói một câu với đầu bên kia điện thoại: "Chử Trì Tô, em rất nhớ anh." Sau đó không đợi người kia nói gì, nhanh chóng cúp điện thoại.
Bên này Chử Trì Tô đột nhiên nghe thấy lời tỏ tình, không nhịn được cười, lại cười, ngồi ở trong phòng làm việc, vẫn cầm điện thoại di động cười rất lâu.
... Cho nên, Ô Trường An, về sớm một chút.
Tiêu Viễn Nam thở sâu một hơi, sau đó mới trầm giọng nói với Chử Trì Tô ở đầu bên kia: "Tôi là Tiêu Viễn Nam."
...
Lông mày Chử Trì Tô nhíu lại một chút, giọng điệu cũng trầm xuống: "Tiêu, Viễn, Nam?"
Lúc này Tiêu Viễn Nam lại rất điềm tĩnh, bình tĩnh trả lời: "Là tôi. Hẳn là anh đã biết tôi."
"Biết. Nhưng, sao điện thoại của cô ấy lại ở trong tay anh?"
Tiêu Viễn Nam cười: "Nếu tôi nói rằng bây giờ cô ấy đang ở cạnh tôi, anh có tin hay không?"
"Không tin." Âm thanh của anh không hề dừng lại mà truyền đến, không có một giây suy nghĩ, không có một tia nghi ngờ.
Anh ta cũng không cười nổi nữa, trầm mặc một lúc, lúc lên tiếng, thậm chí giọng nói còn có chút khàn khàn: "Vì sao? Vì sao lại không tin?"
"Không vì sao cả, bởi vì cô ấy là Ô Trường An." Cho nên tôi liền tin.
Tôi và cô ấy đã đi qua bao con đường, anh sẽ hoàn toàn không tưởng tượng nổi. Giữa tôi và cô ấy, không phải chỉ một hai câu nói của người ngoài như anh là có thể rung chuyển được.
Tiêu Viễn Nam hoàn toàn trầm mặc, thật lâu sau mới cười khổ nói: "Đúng là cô ấy không có ở đây, lúc nãy cô ấy không cẩn thận để quên điện thoại ở studio. Vốn là tôi muốn trả lại cho cô ấy tối nay, kết quả anh lại gọi tới, tôi liền không nhịn được mà nghe máy, chỉ là tôi... Muốn làm quen với anh một chút. Bây giờ, cũng coi như là toại nguyện. Thực ra, nói cho cùng, vẫn là tôi sai. Chử Trì Tô, lúc nãy tôi thực sự muốn chia rẽ hai người."
Đúng như trong dự đoán.
Tuy nhìn cô rất thông minh, thực ra đôi khi sẽ cực kỳ mơ hồ, thường xuyên quên đông quên tây, dường như Chử Trì Tô cũng đã quen.
Chỉ là lông mày vẫn khẽ nhíu - xin thứ lỗi cho anh không thể nói chuyện dịu dàng đối với người vẫn luôn ngấp nghé bạn gái của mình. Thế nhưng, sau mấy câu của Tiêu Viễn Nam, anh cũng có chút tán thưởng người này, dù sao hiếm có người nào thẳng thắn như thế.
Bàn về nhân phẩm hay tính cách, anh ta cũng xem như thượng đẳng.
Lời nói đã đến nước này, không còn lời nào để nói, cuối cũng Chử Trì Tô cũng chỉ nói với Tiêu Viễn Nam bên kia điện thoại: "Vậy phiền anh sau khi trở về trả lại điện thoại cho cô ấy. Còn nữa, đừng nói cho cô ấy biết tôi gọi điện đến, tránh để cô ấy lại suy nghĩ nhiều."
Tiêu Viễn Nam nhìn máy điện thoại bị ngắt, ngẩn người, đột nhiên bật cười khổ, ý cười hiện khắp khóe miệng, lại càng ngày càng đắng chát.
Tiêu Viễn Nam ơi Tiêu Viễn Nam, lần này mày thua thật rồi, mày buông bỏ phòng tuyến cuối cùng, bỏ đi tôn nghiêm, ngay cả một chút hoài nghi cũng không gây ra được, thậm chí thấy người kia tốt như vậy, lại càng thêm không thoải mái và nguyện ý nhường lại Trường An... Rốt cuộc mày sao vậy?
Lần này, lúc biết trước biên kịch lại là cô, anh thật sự rất vui mừng, dù sao kết cục lần trước quá tệ, dù là phải kết thúc, anh cũng muốn có một kết cục tốt một chút.
Huống chi, anh thật sự không muốn buông tay. Nhưng đến đây mấy ngày, lúc thấy cô nhìn anh, trong mắt rõ ràng tràn đầy xấu hổ cùng tránh né, không có bất kỳ tình cảm gì, chỉ có bài xích cùng không muốn lại gần.
Anh nghe người khác nói, cô đã có bạn trai, nghe nói là một người rất ưu tú. Dựa theo tính cách của cô, gặp lại anh đương nhiên là tránh né.
Tốt nhất là nửa phần liên lụy cũng không có.
Thậm chí ngay cả đoàn làm phim cô cũng không nguyện ý tới.
Đột nhiên anh liền muốn thẳng thắn một lần.
Thẳng thắn buông tay, cũng tiết kiệm cho cô mấy tháng gian nan này.
Trên đời này có bao nhiêu người mong mà không được, thêm một người là anh cũng không nhiều. Có lẽ anh đã được nuông chiều quá, cho nên mới cảm thấy mình thích gì thì nó sẽ là của mình, thậm chí lúc đầu anh đối với cô cũng là loại tâm thái này, khó trách cô lại từ chối.
Thật ra những ngày này, anh vẫn đang khuyên bản thân từ bỏ, nhưng lại do dự. Không cam tâm, thật sự không cam tâm, lần đầu tiên thích một người, không cam tâm cứ buông tay ra như vậy.
Thế nhưng, một cuộc điện thoại tối nay đã khiến anh thực sự tuyệt vọng... Thật sự, tuyệt vọng rồi.
Có vài người có lẽ thật sự không là của anh, anh còn lưu luyến nữa thì sẽ chỉ làm mọi người thêm khó khăn hơn thôi. Còn lại, anh vẫn sẽ không thay đổi được gì.
Ngón cái tay phải của anh vô thức chà xát vỏ ngoài màu xanh nhạt của điện thoại, giống như là cố gắng chấm dứt tình cảm lần này, cuối cùng từ biệt.
Từ đầu đến cuối vẫn luôn chỉ có mình anh trong cuộc tình này, đương nhiên cũng nên để anh từ biệt một mình.
...
Cho đến lúc người đại diện đẩy cửa đi vào, nhìn anh vẫn mặc đồ hóa trang ngồi trên ghế, tay nhẹ nhàng chà xát điện thoại mới hơi kinh ngạc lên tiếng đánh thức anh: "Viễn Nam? Sao còn không thay quần áo? Chúng ta cần đi bây giờ."
Dường như anh đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng.
Không nói chuyện, cuối cùng cúi đầu, mắt nhìn điện thoại di động màu xanh nhạt cầm trong tay, từ từ, chậm rãi đặt di động lên bàn trang điểm.
Chậm rãi thu tay lại, sau đó rời đi.
Quay đầu nhìn vẻ mặt khó hiểu của người đại diện, nở một nụ cười: "Vừa mới suy nghĩ một chuyện. Tôi lập tức thay đây, cậu ra xe chờ tôi trước đi."
Người đại diện gật gật đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi anh, chỉ nói: "Vậy tôi ra xe trước, anh mau lên."
Anh cười nhạt gật gật đầu.
Cửa lại được đóng vào, anh bắt đầu thay quần áo. Vừa thay vừa nghĩ, vào cái ngày bắt đầu nhìn thấy cô trong hành lang bệnh viện.
Ngày đó ánh nắng thật đẹp, tất cả mọi thứ đều hiện lên màu vàng ấm áp. Cô đứng trong ánh nắng cười như vậy, cả người mặc chiếc váy màu trắng, so với ánh nắng còn ấm áp hơn... Thật là dễ nhìn.
Anh đứng tại góc cua, đột nhiên nhớ lúc còn bé, khi đi học, thầy giáo trên bục giảng có nói:
Cười một tiếng nghiêng nước, cười tiếng nữa nghiêng thành.
Sau đó mới giật mình, thì ra nghiêng nước nghiêng thành là như vậy... Đẹp mắt như vậy, đẹp đến mức làm lay động lòng người.
***
Trường An về khách sạn tắm rửa trước, sấy tóc xong mới nhớ tới gọi điện thoại cho Chử Trì Tô, tìm tới tìm lui đều không tìm được điện thoại di động, lúc này mới nghĩ đến việc có phải lúc nãy cô để quên ở studio rồi hay không.
Thở dài, che trán: Cái thói quên trước quên sau mãi vẫn không sửa được!
Nếu anh gọi điện thoại đến mà cô không nghe thì anh nhất định sẽ lo lắng. Rồi anh sẽ muốn đến đây, Trường An có chút gấp gáp, muốn xuống đại sảnh khách sạn mượn điện thoại gọi cho bạn ở đoàn làm phim xem có thể giúp cô cầm điện thoại về hay không.
Thay quần áo xong, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiêu Viễn Nam đứng ở cửa ra vào.
...
Trường An ngây người một chút, lập tức lại có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tiêu Viễn Nam cười khổ, nhìn biểu cảm lúng túng của cô khi nhìn thấy anh, cho nên lập tức không vòng vo, lấy điện thoại di động của cô từ trong túi ra, đưa cho cô: "Điện thoại của cô để quên ở studio, tôi nhìn thấy nên tiện đường cầm giúp cô."
Trường An gật gật đầu, cầm điện thoại từ trong tay anh. Thật lòng cảm ơn: "Cảm ơn."
Nhưng vẫn còn có chút xấu hổ.
Tiêu Viễn Nam nhìn cô, vẫn luôn trầm mặc, một lúc sau, đột nhiên anh bật cười, là nụ cười cực kỳ vui vẻ: "Không có gì. Ô Trường An... Tôi buông tay. Từ nay về sau, trái tim tôi đối với cô đã chết, khi gặp tôi cô cũng không cần... Lúng túng như vậy."
Ngược lại Trường An thật sự không nghĩ rằng anh lại thản nhiên và dứt khoát như thế, trong lúc nhất thời có chút ngây người. Lập tức kịp phản ứng, rũ mắt xuống, để lộ nụ cười tự nhiên nhất trong những ngày này đối với anh: "Biết rồi, Tiêu Viễn Nam, cám ơn anh."
Anh cười khổ lắc đầu: "Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi... Đi đây."
Trường An gật gật đầu, trên mặt là vẻ nhẹ nhõm.
Tiêu Viễn Nam nhìn nét mặt của cô, đột nhiên cảm thấy... Thật tốt - ít nhất anh còn có thể làm chuyện này vì cô.
Sau khi Tiêu Viễn Nam rời đi, Trường An đóng cửa lại, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho người kia.
Tiếng chuông vừa vang lên liền có người nhận: "Alo? Hết bận rồi?"
Trường An vừa nghe thấy giọng nói của anh liền cười híp mắt: "Hết rồi. Anh thế nào? Hôm nay ăn cơm tối chưa?"
Chử Trì Tô cười, sao mỗi ngày việc cô quan tâm nhất lại chính là chuyện anh ăn cơm hay chưa nhỉ?
"Ăn rồi, anh bảo La Tử Hạo mang cơm đến. Em ăn gì rồi?"
"Tùy tiện tìm một quán ăn bên cạnh khách sạn, còn ăn rất ngon." Cô cũng không dám nói cô lại ăn cả nồi đậu hũ.
"Ừm, bao giờ thì em về?"
...
Đề tài chuyển quá nhanh, Trường An đơn giản trở tay không kịp, có chút bất đắc dĩ: "Bác sĩ Chử, em mới đi có mấy ngày."
Bên kia Chử Trì Tô chỉ cười: "Ừm, nhớ em."
Trường An: "..." Càng ngày càng biết nói chuyện mà...
Trường An cười, cố ý nói: "Biết rồi."
Quả nhiên, người ở đầu bên kia lập tức tỏ vẻ bất mãn: "Chỉ vậy thôi?"
"Còn nữa, em cũng nhớ anh." Giọng nói rất nhỏ, nhưng Chử Trì Tô lại nghe thấy rất rõ ràng.
Nhịn không được cười rộ lên: "Coi như em có lương tâm." Dừng một chút, vẫn là câu nói: "Về sớm một chút."
Trường An bị mấy câu nói của anh khiến cả trái tim mềm nhũn, lúc này cười, nhẹ giọng đáp ứng: "Được."
Bên kia Chử Trì Tô thấp giọng ừ một tiếng, không nói nữa, Trường An cũng không nói chuyện, hai người yên tĩnh lại, cứ như vậy nghe tiếng hít thở truyền đến của đối phương, một tiếng lại một tiếng.
Một lát sau, Trường An không nhịn được cười, cảm thấy hai người thật sự là quá lập dị, nói với Chử Trì Tô: "Vậy em cúp máy trước đây, ngủ sớm một chút."
Chử Trì Tô vẫn chỉ ừ một tiếng, tuy nhiên lại mang theo rõ ý cười, đoán chừng cũng cảm thấy loại hành vi này của hai người có chút ngốc.
Trường An dừng một chút, do dự, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói một câu với đầu bên kia điện thoại: "Chử Trì Tô, em rất nhớ anh." Sau đó không đợi người kia nói gì, nhanh chóng cúp điện thoại.
Bên này Chử Trì Tô đột nhiên nghe thấy lời tỏ tình, không nhịn được cười, lại cười, ngồi ở trong phòng làm việc, vẫn cầm điện thoại di động cười rất lâu.
... Cho nên, Ô Trường An, về sớm một chút.