“Tôi không đi” Tư Hải Minh nhìn qua từng dấy nhỏ trong vườn nho ngoài cửa sổ xe, trâm thấp mở miệng.
Chương Vĩ sững sờ.
Trước đó việc liên hệ với bên này đều là do Chương Vĩ giao cho bộ phận thư ký làm, sau khi cả hầm rượu bị đốt cháy, tất cả rượu đều được nhập từ chỗ này.
Lần này cần nhiều rượu hơn, cho nên mới tự mình đến kiểm tra.
Chương Vĩ xuống xe, đi về phía vườn nho.
“Xin chào ngài Chương Vĩ, không kịp tiếp đón từ xa” Tân Hành Chỉ đi đến, vươn tay.
Vào giây phút Chương Vĩ nhìn thấy gương mặt kia đầu óc đều tạm ngừng lại, dù sao cũng đã thấy rất nhiều lần qua video trong quán bar. Không thể nào.
“Sao vậy?” Tần Hành Chi nhìn bàn tay cứng ngắc ở đó, cười hỏi.
Chương Vĩ hoàn hồn, đầu óc vẫn còn vang lên ong ong, tay phản ứng nhanh vươn ra, nắm chặt: “Không ngờ ông chủ Tần lại đẹp trai như vậy. Gọi tôi Chương Vĩ là được rồi”
Tân Hành Chỉ không biết người này hài hước thật hay là giả bộ hài hước, được một người đàn ông khen đẹp trai không phải là một chuyện bình thường. Khách sáo cười: “Cảm ơn lời khen của anh, mời vào”
“Được”
Lúc Chương Vĩ đi vào bên trong, ánh mắt vừa đánh giá cảnh vật xung quanh mình, bốn phía của biệt thự nhìn đi nhìn lại đều là vườn nho.
Anh ta biết Tân Hành Chi, nhưng mà trước giờ chưa từng gặp mặt.
Nếu như nói Tân Hành Chỉ là chủ của vườn nho này, vậy thì, có phải cô gái có tướng mạo tương tự Đào Anh Thy cũng ở đây không?
Sao lại không nhìn thấy.
Nơi này yên tĩnh đến dường như chỉ có một mình Tân Hành Chỉ.
“Ông chủ Tân ở đây một mình sao?” Chương Vĩ hỏi.
“Đúng vậy, một mình”
Vừa rồi Đế Anh Thy còn ở đây, nghe được có khách đến nên đã đi vào vườn nho một mình rồi Bây giờ vườn nho đang vào mùa thu hoạch, từng chùm nho treo ngược trên dây leo, chùm nào cũng rắn chắc.
Đế Anh Thy vừa đi vừa tung váy, quẹt miệng: “Có phải không nên mặc màu ngó sen hay không? Mặc màu tím giống như màu nho có phải sẽ đẹp hơn một chút không? Tên ngốc Tân Hành Chỉ kia, nhìn thấy mình vậy mà lại không có phản ứng gì. Hừ”
Khuôn mặt nhỏ tức giận hờn dỗi ngẩng lên, phía trước xuất hiện một người đàn ông khiến bước chân của cô dừng lại, đứng ở nơi đó, cứ thế nhìn người đàn ông xa lạ.
Ôi trời, từ khi nào bên trong vườn nho của Tân Hành Chỉ lại giấu một anh chàng đẹp trai vậy? Nhưng mà sao anh †a cứ nhìn chằm chăm vào mình thế, dáng vẻ nhìn có chút nguy hiểm.
Thy..” Tư Hải Minh đi vào trong vườn nho kinh ngạc nhìn bóng dáng gầy nhỏ cách đó không xa, mắt đen nhìn chäm chăm không tha ửng đỏ, cả người run rẩy, giọng nói khàn khàn kêu lên.
Đôi mày xinh đẹp của Đế Anh Thy nhíu lại, ai là Thy của anh ta chứ?
Quay người muốn rời đi, ai ngờ dưới chân bị dây leo của cây nho quấn lấy, thân thể mất thăng bằng, ngã ngược về phía bên cạnh.
“A” Đế Anh Thy hoảng hốt la lên, bàn tay che mắt lại, chuẩn bị tiếp xúc thân mật với bùn đất, ai ngờ lại ngã vào một lồng ngực rắn chắc.
Đế Anh Thy không cảm thấy đau đớn, bàn tay đang che mắt chậm rãi buông ra, lại chạm vào một cặp mắt đen nhánh sâu không lường được, bên trong đôi mắt như có lực hấp dẫn của hố đen, muốn hoàn toàn nuốt chửng cô vào trong đó.
Khiến trái tìm cô vì vậy mà run lên một cái.
Chương Vĩ tìm cái cớ để trốn trong phòng vệ sinh gọi điện thoại, anh ta muốn nói cho ngài Hải Minh biết, người đàn ông trong quán bar kia chính là chủ vườn nho Tân Hành Chỉ.
Từ nơi này của Tân Hành Chi nhất định có thể tìm được vị trí của cô gái giống Đào Anh Thy kia.
Dù sao chỉ cần có thế khiến cho ngài Hải Minh sống sót, coi như là thế thân cũng phải tìm được.
Nhưng mà, anh ta gọi ba cuộc điện thoại, vẫn không có ai bắt máy. Ngài Hải Minh ngài đi đâu rồi?
Giờ phút này điện thoại đang ở trên xe, còn chủ nhân của điện thoại thì…
Tư Hải Minh run tay sờ mặt Đế Anh Thy, nhẹ nhàng và dịu dàng đến không thể tin được, dường như trong lòng bàn tay là đồ dễ vỡ: “Thy, đúng là em rồi, có phải anh đang nằm mơ hay không?”