Đôi mắt đen của Tư Hải Minh sâu thăm thẳm, bác sĩ, trên bụng không có vết sẹo do sinh con, đúng là bác sĩ thiên tài.
“Trước đây cậu nói Hạ Khôi biết một bác Sĩ thiên tài, anh ta tên là gì nhỉ?”
Vẻ mặt của Chương Vĩ cứng đờ: “Ngài Hải Minh, nếu tôi nói đó chỉ là để an ủi ngài mới bất đắc dĩ phải nói dối, ngài có thế giết tôi không?”
“Có thể”
Chương Vĩ vuốt cẫm: “Xin ngài hãy giữ mạng sống cho tôi trước đã, đợi đến khi Đào Anh Thy được đưa về, có công trạng gì giết xong cũng chưa muộn”
Tư Hải Minh bước đến bên cửa sổ, ánh mắt mang theo mưu tính: “Không dễ dàng như vậy”
“Đúng vậy, kia chính là ba nhân vật nổi tiếng ở khu vực Đông Nam Á. Không nghĩ rằng đây mới là thân phận của Đào Anh Thy. Nhưng làm sao lại cô ấy có thể bị đưa đến vùng nông thôn bên kia của thủ đô? Chủ của đảo Trân Châu rốt cuộc làm thế nào lại tìm được thủ đô? Có thể thấy một phen trắc trở.”
Lời nói của Chương Vĩ đột ngột dừng lại, đột nhiên anh ta nghĩ ra điều gì đó: “Ngài Hải Minh, nếu ba đảo chủ kia biết được sự tồn tại của chúng ta, sự việc có phải sẽ ầm ï lên không?”
Anh ta biết Đào Anh Thy trước kia từng bị ngài Hải Minh ức hiếp. Đào Anh Thy còn bị ép đến mức định tự thiêu.
Gia đình cô sao có thể để ngài Hải Minh ra đi dễ dàng như vậy?
“May mãn là chúng ta đã che giấu thân phận thật của mình”
Chương Vĩ chỉ cảm thấy lưng mình ướt đâm mồ hôi.
Tư Hải Minh chống tay lên cửa kính, ánh mắt thâm trầm lợi hại, thân phận không quan trọng, quan trọng là anh phải đưa Đào Anh Thy đi.
Nhưng Đào Anh Thy bây giờ không nhớ ra anh, huống chỉ những thứ liên quan đến anh, kể cả đứa con. Làm sao anh có thể dễ dàng đưa cô trở lại thủ đô.
Anh bây giờ đã chắc chắn Đế Anh Thy chính xác là Đào Anh Thy, sẽ không từ bỏ, nếu không có cô, anh sẽ không trở lại thủ đô.
Anh không thể chịu đựng được những ngày không có Đào Anh Thy bên cạnh, anh muốn cô, rất muốn cô. Biết cô còn sống, nhớ nhung cùng khát vọng chỉ càng thêm mãnh liệt.
Anh nóng lòng muốn ôm cô vào lòng, tiếp.
tục hôn cô và chiếm lấy cô để lấp đầy sự trống trải dày đặc.
“Anh Hải Minh, nếu không có gì cần, tôi đi sắp xếp bữa tối trước”
Chương Vĩ khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Anh ta nghĩ, sau này anh Hải Minh sẽ không cần những thứ thuốc đó nữa. Số thuốc mang theo có thể ném đi hết.
Đế Anh Thy và Kiều Thanh Lam trở về phòng sau khi mua sắm. Cô ngã xuống giường, mơ màng nhìn trần nhà.
Trong đầu cô bây giờ là chuyện xảy ra trong phòng thử đồ. Người kia thật sự là làm bừa. Nhưng cô không để tâm nhiều đến việc đó, đừng nói đến việc kể với các anh trai.
Về sau chính bản thân cũng đừng mong được ra ngoài chơi nữa. Dù sao những người nguy hiểm như vậy cũng không ở lại trên đảo lâu. Họ sẽ rời đi sau khi xong công việc kinh doanh thôi.
Đế Anh Thy ngáp một cái, lăn qua lăn lại, nhắm mắt, không bao lâu thì liền ngủ say.
Đế Bắc Lâm ở bên ngoài xử lý thi thể xong liền về phòng tắm rửa, mặc quần áo xong liền xoay người đi vào phòng của Đế Anh Thy.
Bước vào phòng, thấy cô công chúa nhỏ đang nằm trên giường. Nghe nói là cùng Kiều Thanh Lam ra ngoài mua sắm. Đây chính là đem bản thân làm cho mệt mỏi. Ngay cả giày cô còn chưa kịp cởi.
Đế Bắc Lâm đau lòng, cúi xuống giúp tiểu bảo bối cởi giày. Nhìn đôi bàn chân trắng nõn, mềm mại, lòng bàn tay như ngọc, không khỏi nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Thật đáng yêu.
“Ưm..” Đế Anh Thy trở mình.
Đế Bắc Lâm ngấng đầu, bế Đế Anh Thy đặt lên gường. Sợi dây chuyền của Đế Anh Thy khiến anh ta chú ý. Khi anh ta nhìn thấy vết xước nhỏ trên mặt dây chuyền, ánh mắt hơi thay đối, sắc lạnh như dao.
Nhiều giờ sau, Đế Anh Thy tỉnh dậy, ở trên giường gập người vài cái, dụi dụi mặt vào chiếc gối hình cá voi xanh.
“Cục cưng, dậy rồi à?”
Đế Anh Thy ngơ ngác mở mắt ra, vừa xoay người liền thấy người đang ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm tách trà. Ngón tay mảnh khánh như chơi đàn piano móc vào quai tách. Nhưng ai biết được rằng bàn tay xinh đẹp như vậy lại luôn cầm dao phẫu thuật đầy máu.