Cô tức giận đến mức ném điện thoại lên ghế sô pha, quả nhiên người nhà họ Đế là một đám người vô tình.
Kiều Thanh Lam đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đi đến bồn tắm, dùng sức đấy Kiều Minh Nguyệt ra: “Cô tránh ra cho tôi”
Kiều Minh Nguyệt ngã xuống đất, ngồi bên cạnh bồn tắm, nhìn Kiều Thanh Lam cởi trang phục. Một chút cũng không kiêng dè sự có.
mặt của cô ta, rõ ràng là muốn khoe cơ thể của mình.
Kiều Thanh Lam ngồi trong bồn tắm, quay sang, khinh thường nhìn Kiều Minh Nguyệt đang ngồi im trên mặt đất: “Cô định ở đây bao lâu?”
Kiều Minh Nguyệt hoàn hồn lập tức đứng dậy.
Xoay người chuẩn bị đi ra ngoài Mau cút ra khỏi đây cho tôi”
Thay vào đó, bước chân đang bỏ đi dừng lại, biểu tình trên mặt Kiều Minh Nguyệt thay đối, giống như là đã tới giới hạn của sự yếu đuối.
Cô không nghe thấy tôi nói hay sao? Tôi kêu cô cút’ Kiều Thanh Lam nhìn thấy Kiều Minh Nguyệt lại càng thêm tức giận.
Nhưng phát hiện, Kiều Minh Nguyệt không những không đi, còn xoay người đi về phía này: “Kiều Minh Nguyệt, cô bị điếc à? Tôi nói cô cút cô không nghe thấy?”
“Chị, chị đối với em như vậy cảm thấy rất vui sao? Dù sao em cũng là em gái của chị?”
“Cô đang nói cái gì vậy?”
Kiều Thanh Lam còn chưa kịp phản ứng, cổ đột nhiên bị bóp mạnh: “A. Kiều Minh Nguyệt, chết tiệt, mày mau buông tao ra. Chờ xem tao dạy bảo mày như thế nào”
Trước khi Kiều Thanh Lam nói xong, bàn tay bóp cổ cô ta đã ấn mạnh xuống nước, đầu cô ta hoàn toàn chìm trong nước.
Kiều Thanh Lam không ngừng giấy dụa, tuy nhiên, cổ bị bóp chặt, hơn nữa bồn tắm cũng vô cùng lớn khiến sức lực của cô ta nhanh chóng tiêu hao.
Bị ngập trong nước, kêu cứu không được, miệng liên tục phun ra bọt to, bọt nhỏ.
Kiều Minh Nguyệt thường làm việc nặng, lực tay cũng không nhẹ, hai tay bóp cổ Kiều Thanh Lam rồi ấn xuống nước, hoàn toàn chiếm ưu thế.
Bàn tay dùng sức, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn, chính là muốn dồn Kiều Thanh Lam vào chỗ chết.
ôi để chị bắt nạt tôi, tôi chỉ muốn là một đứa em gái ngoan, vì sao chị không để cho tôi cơ hội này? Tại sao?” Bàn tay nằm chặt cổ.
Kiều Thanh Lam tràn đầy hận ý sức lực càng ngày càng lớn.
Ban đầu Kiều Thanh Lam còn ra sức giấy dụa, sau đó yếu dần rồi cuối cùng không còn giãy dụa nữa.
Kiều Minh Nguyệt nhìn miệng Kiều Thanh Lam không còn phun ra bọt khí nữa, sau đó buông ra ngã ngồi trên sàn.
Nhìn Kiều Thanh Lam chìm trong nước hai mắt mở trừng trừng, Kiều Minh Nguyệt bật cười, sau đó ngửa đầu cười to: “Ha ha ha”
Sau khi cười xong, cô ta nhìn thi thể của Kiều Thanh Lam: “Chị cả, sau này chị sẽ không thể bắt nạt em được nữa, nhà họ Kiều, chỉ có một đứa con gái, em sẽ thay chị gả cho nhà họ Đế. Chị có thể yên tâm đi rồi”
Kiều Tiết Thanh nhận được điện thoại liền vội vã chạy tới, Kiều Minh Nguyệt ngồi trên sàn nhà tắm mà khóc.
Nhìn thấy ba đi tới, Kiều Minh Nguyệt sợ hãi nói: “Ba, con phải làm sao đây? Con rất sợ”
Rốt cuộc… Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Con không biết, con chuẩn bị nước tắm cho chị. Chị ấy kêu con mười phút nữa hãng vào giúp chị tắm. Mười phút sau con vào, vừa nhìn đã thấy” Kiều Minh Nguyệt sợ hãi đến mức run rẩy nói không ra tiếng.
Kiều Tiết Thanh dường như không còn kiên nhẫn được nữa: “Nhìn thấy cái gì?”
Kiều Minh Nguyệt nhìn về hướng phòng tắm: “Thấy chị gái chết đuối rồi”
“Cái gì?” Kiều Tiết Thanh sửng sốt, xoay người chạy vào phòng tắm.
Kiều Thanh Lam đang ở trong bồn tắm, trên người còn quấn một chiếc khăn tắm máu trắng.
Kiều Tiết Thanh nhanh chóng nâng người dậy, muốn cứu người, nhưng cả người Kiều Thanh Lam vô cùng lạnh, đã sớm không còn dấu hiệu của sự sống.