Tuy nhiên, hai người đàn ông kia dường như không hề nghe thấy vậy, bước xuống, đứng ở hai bên cầu thang yên lặng chờ đợi.
Ánh mắt cảnh vệ nhìn chăm chăm không chớp mắt vào đứa trẻ bước xuống khỏi cabin, dáng vẻ khoảng năm sáu tuổi.
Không chỉ có một đứa.
Một đứa, hai đứa, ba đứa, bốn đứa, năm đứa, sáu đứa còn nữa không? Hình như hết rồi.
Sáu đứa trẻ xếp hàng bước xuống cầu thang, đứa nào cũng đều có dáng vẻ cao quý, vô cùng khí phái. Khiến cảnh vệ nhìn đến ngẩn ra.
Ba bé gái và ba bé trai xếp thành hàng trước mặt cảnh vệ, cục thịt viên với khí thế hung dữ.
“Chúng tôi muốn vào, tránh ra” Bảo Nam đứng đầu, gương mặt hung ác nhìn cảnh vệ.
“Có nghe thấy không?” Bảo Long, “Tránh ra” Bảo Vỹ.
“Tránh ra” Bảo My.
“Tránh ra” Bảo Hân.
“Tránh ra” Bảo An.
Cảnh vệ ngẩn ra nhìn bọn họ không hề có một chút lực sát thương nào.
Dừng như ngoại trừ hai vệ sĩ phía sau, thì không còn người nào khác.
Lần đầu tiên thất sáu đứa trẻ chạy đến đây kiêu ngạo như vậy. Khiến bọn họ có cảm giác không kịp trở tay.
Lúc này Đế Bắc Lâm đang cùng em gái đi dạo phố. Em gái đi trước mua đồ, anh ta theo sau xách đồ, dáng vẻ đặc biệt yêu thích em gái cục cưng.
Trong cửa hàng quần áo nữ, Đế Bắc Lâm ở bên cạnh nghiêm túc chọn váy cho em gái, thì điện thoại trên người vang lên.
Anh ta liếc nhìn, nghe máy.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói hoang mang của cảnh vệ: “Cậu ba, ở đây xảy ra chút chuyện, có người muốn đánh bom đảo Tây Châu”
Đế Bắc Lâm dường như có hứng thú: “Thật sao? Lâu rồi tôi chưa gặp phải chuyện thú vị như vậy. Đánh kéo dài thời gian một chút, đợi tôi đến.”
Đế Anh Thy nhìn gương mặt anh ba tràn đầy hào hứng, bật cười, không biết có chuyện gì mà khiến anh ấy có hứng thú như vậy, cô không hỏi, cầm một bộ quần áo và phòng thử “Cậu ba, không thể đánh được, là sáu đứa trẻ: “Sáu đứa trẻ?”
“Đúng vậy, còn khí thế hung ác nói đến tìm mẹ, nếu không sẽ cho nổ đảo Tây Châu, khẩu khí không nhỏ đâu” Cảnh vệ hỏi ý cấp trên.
Toàn thân Đế Bắc Lâm đột nhiên chấn động, có chút không thể tin được hỏi: “Anh chắc chản là sáu đứa?”
“Đúng vậy, ba bé nam, ba bé nữ, nhìn không giống trẻ con nhà bình thường” Cảnh vệ cũng là người có mắt nhìn.
Sao chuyện này lại cổ quái như vậy chứ?
Đế Bắc Lâm ngạc nhiên đến nỗi đồ đạc trên tay rơi hết xuống đất, đợi anh ta hồi thần, lập tức nhặt hết đồ lên.
‘Vẻ mặt anh ta trở nên méo mó, Tư Hải Minh, đây chính là vũ khí của anh sao? Anh thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, đừng nói mang sáu đứa trẻ đến, cho dù anh có mang cả gia đình đến đây cũng không có tác dụng gì đâu.
Đế Bắc Lâm vội vàng liên hệ với Đế Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên: “Tên khốn nạn Tư Hải Minh kia mang sáu đứa trẻ đến đây rồi”
, Đế Hoàng Minh.
“.” Đế Hạo Thiên.
“Đừng tưởng rằng có sáu đứa trẻ thì có thể đánh bại chúng ta. Ngây thơ”
Đế Anh Thy mặc quần áo xong đi ra: “Anh ba, đẹp không?”
Cô ngẩng đầu lên thì không thấy ai cả: “Anh ba?”
Người bán hàng nói: “Thưa cô, người đi cùng cô đã đi rồi”
“Cái gì… đi rồi?” Đế Anh Thy không thể tin nổi Đây là chuyện mà anh ba cô có thể làm sao?
Đừng nói anh ba, anh cả và anh hai cũng sẽ không rời đi trong lúc cô thử đồ đâu. Còn là kiểu không thèm nói một câu.
Chẳng lẽ cuộc điện thoại vừa rồi khiến anh ba cảm thấy rất hứng thú, cho nên không kịp nói tiếng nào đã đi mất rồi sao?
Cô không có thói quen mang theo điện thoại, cho nên hỏi người bán hàng: “Có thể cho tôi mượn điện thoại chút được không?”
“Được ạ”
Đế Anh Thy cầm điện thoại của người khác gọi cho Đế Bắc Lâm, cô đứng ở cửa, xe cũng không còn nữa.
“Anh ba, anh đi rồi sao? Không có việc gì chứ?” Đế Anh Thy hỏi.
“Không sao, có chút chuyện tương đối thú vị, anh đi xử lý một chút, xử lý xong sẽ đến tìm em/ “Vậy được rồi”
Đế Anh Thy cúp điện thoại, trả điện thoại cho người bán hàng: “Cảm ơn”
“Không cần khách sáo”
Đế Anh Thy nghĩ, chắc cuộc điện thoại vừa rồi khiến anh cảm thấy có hứng thú nên mới đi, chuyện mà anh ba thích làm, cô sẽ không làm phiền.
Nên một mình cô đi dạo phố.