Cô còn tưởng anh ta nói mình, phản ứng vừa rồi giống như là chột dạ. Người đàn ông này thật đáng ghét, còn bá đạo nữa chứ. Ngay khi Đế Anh Thy đang thầm oán thì bỗng bị ôm eo, đam vào lồng ngực rắn chắc của Tư Hải Minh.
“A!” Thật mạnh mẽ! Để Anh Thy phản ứng lại thì thấy mấy người đàn ông chạy ra từ cửa hàng. Nếu không phải Tư Hải Minh kéo mình, cô sẽ bị đụng trúng. Đế Anh Thy ngơ ngác nhìn ánh mắt gần trong gang tấc, sâu thẳm như hồ nước khiến cô không thể nhúc nhích, hơi thở trở nên gấp gáp, thật lâu sau cũng không thể tìm lại giọng nói của mình…
Kế tiếp, khăn lụa trên đầu bị kéo xuống, lông mi cô run rẩy, bàn tay lướt qua khuôn mặt mịn màng của cô, cảm giác tê dại truyền vào trong đầu. Tư Hải Minh nhẹ nhàng nắm cắm cô, gương mặt càng ngày càng sát lại gần, khàn giọng nói: “Cùng tôi về thủ đô, ngay bây giờ.”
“Tôi. Tôi không đi được. Các anh sẽ không đồng ý.” Hơi thở phả lên mặt khiến Đế Anh Thy không thở nối, chỉ còn lại gương mặt đỏ ửng cùng trái tim đập loạn nhịp.
“Chơi mấy ngày rồi sẽ đưa em về. Đừng quên bọn nhỏ còn đang ở trong lâu đài.” Tư Hải Minh giống như thợ săn theo dõi con mồi.
Cằm Đế Anh Thy nóng lên, quay mặt đi: “Thủ đô có gì hay? Nơi đó có gì, khu Đông Nam Á cũng có.”
“Nơi tôi ở có một con chó biết lộn ngược. Em muốn xem không?”
“. Lộn… Lộn ngược? Chó biết lộn ngược ư?” Để Anh Thy không thể tin nổi, vẻ mặt ngơ ngác rất đáng yêu
“Lộn liên tục mấy cái.”
Đế Anh Thy không khỏi tưởng tượng, không nhịn được bật cười. Ánh mắt Tư Hải Minh vừa cưng chiều lại vừa xâm lược, nắm chặt bàn tay mềm mại của cô: “Đi thôi.”
Không được Đế Anh Thy đồng ý đã kéo tay cô đi, thậm chí là bắt đầu chạy. Đến Anh Thy hoàn toàn bị động chạy theo anh, mái tóc đen bóng cùng làn váy bay lên, tay bị nắm chặt, giống như một sợi dây xích quấn quanh. Đế Anh Thy cảm thấy thật giống như bỏ trốn…
Mãi tới khi bước lên máy bay tư nhân, cô còn đang ngây người. Thấy mặt đất càng ngày càng xa, cô mới tỉnh lại, cô thật sự to gan đến mức “bỏ trốn” cùng một người đàn ông không quá quen thuộc.
Nhưng mà nói đến to gan thì Tư Hải Minh mới là to gan nhất! Bỏ mặc sáu đứa con của mình trên đảo Trân Châu, người bình thường không làm được.
Đế Anh Thy bưng ly nước trái cây trừng người đàn ông đối diện: “Mặc dù tôi cùng anh rời khỏi đảo Trân Châu, nhưng không có nghĩa là anh có thể vô lễ với tôi. Bất kể làm gì đi nữa, anh vẫn phải nói trước.”
“Nếu tối vô lễ thì sẽ không ngồi đối diện với em.” Tư Hải Minh nhìn cô.
Để Anh Thy thầm nghĩ, đúng là như thế. Sau khi lên máy bay, Tư Hải Minh không làm gì cô, thậm chí còn ngồi đối diện, có vẻ rất lịch thiệp.
Nhưng chỉ mình Tư Hải Minh biết mình phải mạnh mẽ cỡ nào mới có thể kiềm chế. Khi vừa lên máy bay, anh đã vội vã muốn ôm cô vào lòng, hôn cô không ngừng, thuận thế đặt cô lên sofa tiếp tục tiến thêm một bước để thỏa mãn sự nhớ nhung điên cuồng của mình.
Nhưng cuối cùng anh nhịn xuống, cho dù nhịn đến đau đớn cả người.
Cô còn sống, đủ để anh mừng như điên. Bất kể là ba năm sau, chiếm hữu trước hay sau đều khiến anh khô khan, khô khan đến mức cần rất nhiều nước để giải khát.
Đế Anh Thy uống một ngụm nước trái cây ngọt lim, hỏi: “Nhà anh thật sự có con chó biết lộn ngược hả?”
“Ừ.” “Giống chó gì vậy? Tôi còn chưa từng nghe nói có con chó nào biết lộn ngược ra sau.” Đế Anh Thy rất nghi ngờ đây là thủ đoạn tính kế của anh ta.
“Em thấy sẽ biết.” Ánh mắt Tư Hải Minh sâu thẩm. Đế Anh Thy thầm nghĩ, nếu không có tôi sẽ tính sổ với anh.
Trước khi lên máy bay, Tư Hải Minh đã giao trọng trách “tìm một con chó biết lộn nhào” cho Chương Vĩ.
Lúc nhận được tin nhắn này, Chương Vĩ nghi ngờ số độ cận thị của mình đột nhiên tăng vọt, không thì sao lại có nhiệm vụ lạ đời thế này? Ban đầu anh ta nghĩ tìm thấy Đào Anh Thy thì chuyện gì cũng không thể khiến mình kinh ngạc.
Nhưng anh ta vẫn khinh thường mưu kế ùn ùn của anh Hải Minh. Mệnh lệnh anh ta tìm một con chó biết lộn nhào trong vòng giờ! Còn phải biết lộn nhào mấy vòng, không giới hạn chủng loại!
Độ khó của nhiệm vụ này còn khó hơn lần đầu tiên anh ta làm thư ký của Tư Hải Minh! Để dỗ dành Đào Anh Thy, đúng là muốn ‘Đánh nhanh, đánh bất ngờ cơ à!
Không còn cách nào khác, làm cấp dưới đương nhiên phải hoàn thành yêu cầu của thủ trưởng, không cần khó hiểu, không cần hỏi lý do!
Chương Vĩ tìm đến cửa hàng thú cưng lớn nhất thủ đô, bên trong có rất nhiều thú cưng được bày ra như hàng hóa, có chó có mèo, có nhảy có bò, có dữ tợn có đáng yêu.
Một người suốt ngày vây quanh ông chủ như anh ta thì không có tư cách nuôi thú cưng, bởi vì anh ta sợ mình vừa nhớ ra thì thú cưng đã chết đói, trừ phi chính thú cưng biết tự nấu ăn!
“Chào mừng quý khách.” Nhân viên lập tức nghênh đón.
Chương Vĩ nhìn lướt qua mấy con chó trong lồng, hỏi: “Ông chủ của các anh đâu?”
“Xin hỏi anh cần gì ạ?”
Chương Vĩ nhìn nhân viên, nếu là cấp dưới của anh ta thì e rằng ngày đầu tiên đã bị đuối việc rồi, hoàn toàn không biết nhu cầu của anh ta là gi!
“Tôi cần một con chó, chủng loại không giới hạn, chỉ cần chó biết lộn nhào mấy cái là được. Chỉ cần lộn nhào được một cái thì sẽ tính thêm triệu sau giá gốc của nó, nếu có thể lộn nhào mười cái thi chính là ba tỷ. Nếu anh có bản lĩnh huấn luyện được con chó lộn nhào một trăm cái, tiền vẫn sẽ đầy đủ, Anh có thể tự quyết định mối làm ăn này không?” Chương Vĩ hỏi thẳng.
Từ khi chào đời tới nay, nhân viên chưa bao giờ nghe thấy yêu cầu kỳ lạ như vậy! Anh ta nghi ngờ người này tới đá quán! Thế là nhân viên xoay người đi gọi điện cho ông chủ.
Ông chủ bước vào cửa hàng, nhân viên nói: “Ông chủ của chúng tôi đã đến.”
“Chào ông.” Chương Vĩ nói: “Chắc ông đã biết yêu cầu của tôi rồi nhỉ?”
“Vâng, nhưng… Cậu có chắc là không nói đùa không?”
“Ông nhìn tôi xem giống đang đùa không? Tôi có thể cho ông ba tỷ tiền đặt cọc trước. Tiền đầy đủ, nhưng ông làm được không? Nếu không làm được, tôi sẽ đổi sang cửa hàng khác ngay bây giờ.” Chương Vĩ không nói nhảm với ông ta.
Giống chó đắt tiền nhất trong cửa hàng này cũng chỉ khoảng triệu. Người này chỉ cần một con chó biết lon nhào mà đã trả giá cao như thể khiến ông chủ cửa hàng tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Chủng loại gì cũng được hả?”
“Không kén chọn.”
“Được, cho tôi mười ngày!”
“Không, là giờ.”
“Thời gian ngắn đến thế sao?”
“Không thì sao dễ kiếm tiền được? Tuy nhiên giờ mà kiếm được mấy trăm triệu thì cũng rất có lời, nếu là tôi, dù thức trắng đêm tôi cũng phải huấn luyện tới cùng, đúng không?” Chương Vĩ hỏi.
Ông chủ đồng ý: “Được, giờ sau cậu quay lại đây, nếu không thành công, tôi sẽ không cần một xu nào hết!”