“Không, ông nhất định phải thành công, tôi không lãng phí thời gian, chỉ có giờ. Nếu ông đã hứa mà không làm được thì cửa hàng thú cưng của ông sẽ biến mất khỏi thủ đô này.” Chương Vĩ nói.
Ông chủ nhất thời cảm thấy người này lai lịch rất đáng gờm. Thủ đô là nơi nào? Nơi tàng long ngọa hổ, không thể tùy tiện đắc tội người khác. Nếu đắc tội thì thật sự không còn chỗ ở đây nữa đâu.
Ông ta vất vả lắm mới có chỗ cắm dùi như ngày nay, không muốn mất hết tất cả trong vòng một đêm. Nhưng không thể không nói đây là cơ hội tìm phú quý trong nguy hiểm, nếu ông ta thành công, lợi ích chắc chắn sẽ không nhỏ.
Ông chủ nhìn thú cưng trong cửa hàng, hạ quyết tâm: “Được, trong vòng giờ tôi sẽ huấn luyện được một con chó biết lộn nào, sẽ không để cậu thất vọng!”
Chương Vĩ trả tiền đặt cọc, hài lòng rời đi. Suy cho cùng nếu anh ta không thể hoàn thành nhiệm vụ thì cuộc sống cũng không thoải mái chút nào, đành phải gây áp lực cho người khác.
Tin tức Tư Hải Minh dẫn Đến Anh Thy rời đi nhanh chóng truyền vào tai ba anh em,
Trong đại sảnh vang lên tiếng nổi trận lôi đình của
Đế Hạo Thiên: “Để Bắc Lâm, đầu cậu là đầu lợn hay sao vậy? Kêu cậu trông chừng Anh Thy, đừng để cô ấy ra ngoài đảo, cậu chẳng những cho cô ấy ra ngoài đảo mà còn ngồi lên máy bay riêng của Tư Hải Minh rời khỏi Đông Nam Á, đầu của cậu đâu?”
Đế Bắc Lâm ôm thú bông mới mua cho Bảo Hân, không lên tiếng, chột dạ cúi đầu. “Tôi đang nói cậu đấy! Người lớn như vậy mà cậu cũng không trông chừng được à?”
Đế Hạo Thiên nghĩ mãi không hiểu: “Tôi không dám nghĩ Tư Hải Minh sẽ đối xử như thế nào với Anh Thy!”
Em gái là của họ, bọn đàn ông hoang dại bên ngoài đừng hòng tơ tưởng, nhất là tên Tư Hải Minh kia! Không ngờ đề phòng khắp nơi mà cuối cùng vẫn cho cô ấy chạy mất! Đế Hạo Thiên vô cùng giận dữ. “Thế là thế nào?” Đế Hoàng Minh lạnh lùng nhìn anh ta.
Đế Bắc Lâm chột dạ nói: “Lúc đó… lúc đó di động của em bị Bảo Long lấy đi chơi, lỡ tay làm rơi xuống nước.”
Đế Hạo Thiên đá lên đùi Đế Bắc Lâm: “Di động chống ngấm nước! Vớt lên không gọi tiếp được sao? Cái này không gọi được, chẳng lẽ cậu chỉ có một cái di động? Điện thoại bàn trong nhà không xài được? Cậu viện cớ cái gì? Tôi thấy cậu lo chơi với con nít quên hết sự đời thì có!”
Đế Bắc Lâm không phục phản bác: “Nếu đổi lại là anh thì cũng thế thôi!” “Không có khả năng! Tô..” Đế Hạo Thiên đang phòng, Bảo An đối mặt với một bức tường toàn sách: “Cậu, cháu muốn sách.”
Để Hoàng Minh khó hiểu, cháu biết chữ sao? Anh lấy một cuốn sách cho cậu bé. Bảo An lắc đau: “Cậu đọc cho cháu nghe.”
“Cậu rảnh låm sao?” Đế Hoàng Minh hói.
“Mama cũng đọc cho Bảo An nghe.”
Để Hoàng Minh bèn ngồi xuống sofa, mở cuốn sách ra. Bảo An cũng đi theo, ngoan ngoãn ngõi bên cạnh. Để Hoàng Minh liếc nhìn cậu bé một cái rồi bát đầu đọc sách. Bảo Vỹ chạy tới, trèo lên sofa gác đầu lên đùi cậu, giống một chú mèo đáng yêu lười biếng.
Sắc trời tối xuống, ba ông cậu bất đắc dĩ chen chúc trong thư phòng để né tránh bọn nhỏ. “Bây giờ phải làm sao đây? Máy bay đã sắp tới Hải Hạ rồi.” Đế Hạo Thiên khó chịu.
“Đúng thế, Tư Hải Minh đắc ý lắm nhỉ, tới bây giờ chúng ta vẫn chưa đuổi theo.” Đế Bắc Lâm.
Đế Hạo Thiên vốn định trách cứ Đế Bắc Lâm, nhưng nghĩ tới chuyện ba người vừa làm chiều nay, anh lại không thể nói được cua nào. Sao vừa thấy mấy đứa nhỏ làm nũng lại không nhịn được? Thật đáng sợ.
“Cứ để nó đi.” Đế Hoàng Minh lên tiếng.
“Cái gì?” Đế Hạo Thiên kinh ngạc.
Đế Bắc Lâm khó hiểu: “Anh cả, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh đã chấp nhận Tư Hải Minh? Anh đừng quên anh ta đã đối xử với Anh Thy như the nào! Em không đồng ý!”
“Em cũng không đồng ý!” Đế Hạo Thiên kiên quyết, ánh mắt trở nên sắc bén.
Mặc dù họ rất yêu bọn nhỏ, nhưng bọn nhỏ là bọn nhỏ, Tư Hải Minh là Tư Hải Minh, không thể đánh đồng với nhau!
“Anh Thy đến thủ đô, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện mình chỉ là thế thân cho vợ của Tư Hải Minh. Hạo Thiên, em đi cùng cô ấy. Điều duy nhất em cần làm đừng để Tư Hải Minh thân cận cô ấy.” Đế Hoàng Minh nói.
Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được dụng ý của anh cả. “Chiêu này hay! Chỉ cần đến thủ đô, những người quen trước kia vừa thấy một người phụ nữ giống hệt Đào Anh Thy thì sẽ cho rằng là thế thân của Tư Hải Minh. Hơi lan truyền tin đồn vào tay Anh Thy thì cô ấy sẽ về nhà.” Đế Hạo Thiên nói.
“Tư Hải Minh sẽ không ngu ngốc như thế, e rằng người chung quanh đã sớm bị anh ta khống chế rồi.” Đế Bắc Lâm nói.
“Phàm là chuyện gì cũng có sơ sót.” Đế Hạo Thiên đáp: “Giống như chúng ta rõ ràng đã chế tạo hiện trường chết giả hoàn hảo cho Anh Thy, cuối cùng vẫn bị Tư Hải Minh phát hiện vậy thôi!”
“Cứ làm vậy đi.” Đế Hoàng Minh nói. “Vậy em…” Đế Hạo Thiên còn chưa dứt lời thì tiếng gõ cửa vang lên, nói đúng hơn là tiếng gõ cửa từ mấy bàn tay nhỏ.
“Cậu ơi!”
Đế Bắc Lâm đi mở cửa, Bảo Hân đứng đằng trước ngẩng đầu hỏi: “Cậu ơi, cháu buồn ngủ, cháu muốn ngủ.”
“Cháu cũng muốn ngủ!” Bảo Nam.
“Cháu muốn đi ngủ.” Bảo Long.
“Ngủ..” Bảo My.
Bảo Vỹ đi vào thư phòng, nhào vào lòng Đế Hoàng Minh: “Cháu muốn mặc quần áo của cậu ngủ.”
Đế Hoàng Minh: “…”
Bảo An im lặng nhìn họ, ngây thơ như đang chờ được phát hiện.