“Đã xem xong rồi, Anh Thy nên về nhà ngủ trưa” Đế Hạo Thiên yêu thương quẹt mũi cô: “Em không buồn ngủ hả?”
“Cho dù về thì cũng nên báo cho Tư Hải Minh một tiếng chứ” Đế Anh Thy nói “Không cần. Đi thôi” Đế Hạo Thiên biết nơi này không thể đạt được mục đích, xoay người rời đi ngay. Đế Anh Thy bất đắc dĩ, chỉ có thế đi cùng.
Chương Vĩ đi tới: “Cậu Hạo Thiên, cô Anh Thy. Cô Anh Thy, ngài Hải Minh có thứ muốn đưa cho cô”
“Có thứ gì mà nhà họ Đế không mua được?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Tôi cũng không rõ nữa” Chương Vĩ cung kính nói: “Tuy nhiên ngài Hải Minh nói nếu cậu hai không yên lòng thì có thể đi cùng”
Đế Anh Thy trách cứ nhìn anh hai, đừng nghĩ người ta xấu xa như thế chứ. Đế Hạo Thiên chỉ muốn nói, Tư Hải Minh chính là một tên tâm tư xấu xa! Nếu không phải vì giữ gìn biểu tượng giả dối, anh sẽ không nhịn Tư Hải Minh như thế này đâu!
“Tôi..” Đế Anh Thy vừa tiến lên một bước, muốn đi theo Chương Vĩ tới văn phòng Tư Hải Minh thì bị Đế Hạo Thiên giữ lại.
“Em ở đây, anh đi lấy” Đế Hạo Thiên nói rồi đi đến trước mặt Chương Vĩ.
Chương Vĩ cao m, nhưng đứng trước mặt Đế Hạo Thiên cao m lại có vẻ lùn. Anh †a thừa nhận áp bách, đẩy mắt kính cười nói: “Vâng”
Đế Anh Thy nhìn anh hai đi về phía thang máy. Cô biết tâm tư của anh hai, chẳng qua là không muốn cô gặp Tư Hải Minh mà thôi. Đế Anh Thy ghé vào lan can, thầm nghĩ Tư Hải Minh muốn đưa cho mình thứ gì nhỉ? Cô sờ.
vòng cổ, chẳng lẽ lại là châu báu gì đó? Tặng quà là thủ đoạn tán gái của Tư Hải Minh sao?
“Cô Anh Thy”
Đế Anh Thy sửng sốt, quay lại thì thấy hình như vệ sĩ của Tư Hải Minh.
“Anh có việc gì?”
“Ngài Hải Minh nói cô Anh Thy có thể đi dạo ở khu tây nam, bây giờ bên đó là khu vực.
phồn hoa lớn nhất thủ đô, tới thủ đô mà không đến khu tây nam thì không được coi là đã đến thủ đô: Vệ sĩ đáp.
Đế Anh Thy thầm nghĩ, đường phố thương nghiệp tối hôm đó đã đủ phồn hoa rồi, không ngờ còn có nơi phồn hoa hơn.
“Cô Anh Thy, tôi sẽ lái xe chở cô đi ngay bây giờ”
Lên xe, Đế Anh Thy hỏi: “Đây là kế điệu hổ ly sơn của anh Hải Minh nhà các anh hả?”
Vệ sĩ nhất thời không biết trả lời như thế nào. Suy cho cùng thì anh ta biết đánh nhau, nhưng không có nghĩa là biết ăn nói. Nói lỡ mồm, ngài Hải Minh đáng sợ sẽ không tha cho anh ta! Đế Anh Thy cũng không trông cậy anh ta sẽ trả lời, dù sao cô cũng đã biết rồi.
Mà phải công nhận Tư Hải Minh quả nhiên không phải là người bình thường, ngay cả anh hai của cô cũng tính kế, thậm chí còn mắc bẫy, có thể thấy được tâm tư của người đàn ông này không phải dạng vừa, nói là sâu không lường được cũng đủ.
Đế Hạo Thiên đi vào văn phòng, Tư Hải Minh nhìn ra phía sau lưng anh.
“Đưa cho tôi là được.”
Tư Hải Minh đi đến trước mặt Đế Hạo Thiên, đưa di động cho anh. Đó là một chiếc di động kiểu nữ, kiểu dáng siêu mỏng, trông rất cao cấp. Ánh mắt Đế Hạo Thiên lạnh lùng.
“Cô ấy ra ngoài không mang theo di động sẽ không an toàn”
sẽ rất an toàn, bất cứ kẻ ” Đế Hạo “Có tôi đây, c nào đều đừng hòng tiếp cận em ất Thiên nói như đang ám chỉ. Tư Hải Minh đương nhiên cũng hiểu, nhưng anh lại giả vờ như không hiểu, chỉ nói: “Thủ đô phức tạp, mang di động theo sẽ tiện hơn. Nếu anh không muốn, tôi sẽ đích thân mang cho cô ấy”
Đế Hạo Thiên trâm mặt, cầm di động rồi cảnh cáo: “Tư Hải Minh, cậu nghe cho rõ đây, bây giờ Đế Anh Thy là người nhà họ Đế, đừng có tơ tưởng đến con bé nữa! Chuyện ở phòng thay đồ lần trước sẽ không xảy ra lần thứ hai!”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Bây tôi vẫn rất biết ơn vì các anh đã cứu cô ấy, cô ấy tuy là người nhà họ Đế, nhưng giờ cô ấy còn sống, tôi muốn tốt với cô ấy gấp mười gấp trăm lần. Trước kia tôi có lỗi với cô ấy..
“Không cần. Cô ấy chỉ cần có ba người anh trai là đủ rồi” Đế Hạo Thiên đi ra ngoài.
Bước ra thang máy, Đế Hạo Thiên thấy đăng trước trống trơn, nào có bóng dáng Đế Anh Thy. Liên tưởng tới Chương Vĩ, Tư Hải Minh đưa di động, cùng với Đế Anh Thy biến mất, Đế Hạo Thiên tức giận đến xanh cả mặt, lập tức xoay người chạy ra bãi đỗ xe. Lúc này, chắc chẳn Tư Hải Minh cũng không ở trong văn phòng mà đang lái xe đi gặp Đế Anh Thy!
Đế Hạo Thiên chạy xuống bãi đỗ xe, chiếc Rolls-Royce kia vẫn còn ở đó. Chẳng lẽ anh suy nghĩ nhiều? Không thế nào! Tư Hải Minh không phải chỉ có mỗi một chiếc xe! Không ngờ vừa nói xin lỗi lại vừa gài bẫy mình, giỏi lắm Tư Hải Minh! Đế Hạo Thiên chỉ hận mình không mang theo TNT, bằng không anh sẽ san bằng tập đoàn Vương Tân ngay bây giờ!
Đến khu tây nam, Đế Anh Thy bước xuống xe. Đây chính là nơi phồn hoa nhất. Khu Đông Nam Á so với nơi này không đáng nhắc đến, thậm chí còn xa hoa hơn cả nơi mà hôm đó Tư Hải Minh dẫn cô đi cùng. Quan trọng là đường phố nơi này thoạt nhìn còn mới tinh.
“Nơi này mới được xây dựng xong vào năm ngoái” Vệ sĩ nhận ra suy nghĩ của cô.
“Năm ngoái ư?” Đế Anh Thy kinh ngạc. Chỉ trong thời gian ngắn đã có nhiều cửa hàng, khung cảnh ngựa xe như nước thế này ư? Có thể thấy được còn chưa xây dựng xong thì đã có doanh nghiệp đặt chỗ ở đây trước rồi. Có vẻ như tất cả những nhấn hiệu lớn đều tụ tập ở đây. Đối với Đế Anh Thy, hàng xa xỉ chỉ là bình thường, bởi vì từ nhỏ tới lớn cô đều có, không cần tự mua, các nhãn hiệu lớn đều sẽ mang tới tận nhà cho cô lựa chọn. Cô tới đây chỉ vì muốn trải đời.
“Tư Hải Minh đâu? Tôi đứng đây chờ anh ta hả?”
“Ngài Hải Minh nói cô Anh Thy có thể đi dạo trước, ngài ấy sẽ đến ngay”
“Vậy thì tôi đi loanh quanh, anh ta có tìm được tôi không?” Đế Anh Thy khó hiểu.
“Cô Anh Thy yên tâm, chắc chắn ngài Hải Minh sẽ tìm được cô” Vệ sĩ cung kính đáp.
Đế Anh Thy nhất thời có hứng thị anh không được mách lẻo đấy nhé, để tôi xem ythì anh ta có thật sự tìm được hay không!”
“Vâng”
Đế Anh Thy cảm thấy rất thú vị. Thế này có giống như chơi trốn tìm không nhỉ? Tư Hải Minh sẽ thật sự tìm thấy mình từ nơi người đến người đi, đông cửa hàng như thế này sao?
Dựa vào đâu? Bằng duyên phận ư? Nghĩ đến đây, Đế Anh Thy không khỏi buồn cười vì suy nghĩ của mình Cô bèn đi dạo một lát. Những cửa hàng ở đây đều cực kỳ cao cấp, những thứ cấp thấp đều không có tư cách xuất hiện ở nơi này, tràn đầy mùi của giới thượng lưu. Quả nhiên thủ đô là nơi đáng gờm, người có thể tiêu dùng ở đây chắc chẩn không giàu thì cũng có quyền nhỉ?
Thấy một cửa hàng chuyên doanh, Đế Anh Thy bước vào. Trong cửa hàng có hai người phụ nữ, một người định tiến lên thì bị một người khác giữ lại, läc đầu khinh thường. Đế Anh Thy không chú ý mà chỉ lo xem quần áo treo trên giá. Có rất nhiều mẫu quần áo, cũng rất đẹp, chọn được thì có thể mua về luôn. Đế Anh Thy đi dạo một vòng, chọn một chiếc váy so lên người mình, cảm thấy màu sắc không hài lòng nên đặt nó về chỗ cũ.
Một người phụ nữ tiến lên hỏi: “Cô chọn được cái nào chưa?”
“Còn chưa” Đế Anh Thy đáp.
“Nếu ngắm đủ rồi thì đi đi. Cô mua được hay không tôi đều biết hết”
Lúc này Đế Anh Thy mới nhìn người phụ nữ này. Ăn mặc rất thời trang, chẳng qua mắt lại là mắt chó. Có điều lần đầu tiên thấy người khác nói cõ không mua được quần áo, còn rất mới lạ.
“Sao cô lại nói tôi không mua được?”