Nghe nói vị này còn kinh doanh vũ khí nóng, ông thật sự sợ anh ta sẽ gài bom cho cả biệt thự Minh Uyển.
Bào Điển mỉm cười tiến lên: “Cậu hai, cậu dùng bữa tối nhé?”
Tầm mắt sắc bén của Đế Hạo Thiên lướt qua, Bào Điển run lên, nụ cười cứng đờ. “Gọi điện thoại cho Tư Hải Minh!”
Đế Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi. “Tôi… Tôi đã gọi. Nhưng ngài Hải Minh không bắt máy.”
“Không bắt thì gọi tới khi nào cậu ta bắt máy mới ngừng!”
“. Vâng.” Bào Điển xoay người đi gọi điện, không ai nghe máy. Dưới sự cưỡng ép của Đế Hạo Thiên, ông đành phải gọi lần thứ hai. Trước giờ ông chưa từng gọi điện thoại cho ngài Hải Minh kiểu này, thật sự hoảng sợ vô cùng..
Trong lúc chờ đợi, sắc mặt Đế Hạo Thiên càng ngày càng khó coi, khiến Bào Điển sợ hãi, Hiển nhiên là Tư Hải Minh không có ý định dẫn Đế Anh Thy về nhà ăn tối. Vậy thì có phải cậu ta sẽ dẫn Đế Anh Thy ra ngoài qua đêm không? Đế Hạo Thiên không cho phép điều đó!
Chương Vĩ đang ở trong văn phòng mở cuộc họp tăng ca với thành viên của phòng thư ký. Ngay khi anh ta vừa nói được một nửa thì cửa phòng bị đẩy ra, Chương Vĩ nhíu mày, thấy người bước vào thì lập tức căng thẳng.
Đế Hạo Thiên bực tức nhìn Chương Vĩ, tỏa ra sát khí. Chương Vĩ nuốt nước miếng, nói với mọi người: “Cuộc họp kết thúc, không còn việc gì thì tan tầm đi.”
Thấy vậy, mọi người lập tức đứng dậy rời đi. Lúc đi đến cửa, Diệu Thanh còn rất nghĩa khí quay lại hỏi: “Trợ lý Vĩ, anh cần giúp đỡ gì không?”
Chương Vĩ nghe được, Đế Hạo Thiên càng có thể nghe được. Chương Vĩ vội đuổi người: “Không cần không cần, không sao đâu.”
Diêu Thanh lùi đầu lại, đóng cửa phòng. Chương Vĩ vội tiến đón: “Cậu hai, anh muốn uống gì? Trà hay café?” “Muốn uống rượu. Ở đây có không?” Đế Hạo Thiên hỏi.
Chương Vĩ vừa định nói để tôi mời anh uống rượu thì bị nghẹn lại, đổi suy nghĩ khác: “Trong hầm rượu của ngài Hải Minh có rất nhiều loại rượu, có cả rượu được ủ từ nho trên đảo Trân Châu, chắc chắn sẽ có khẩu vị mà anh thích…”
Có phải là mình không nên nhắc tới đảo Trân Châu không nhỉ? Cậu Hạo Thiên xuất hiện ở đây, nhưng không hề nhắc tới Đế Anh Thy và ngài Hải
Minh, chuyện này không tầm thường, vậy mà mình còn nhắc tới đảo Trân Châu, vườn nho, chắc là quên mất chuyện ban ngày mới làm, chán sống rồi.. “Rượu của cậu ta, tôi chướng mắt.” Đế Hạo Thiên nói: “Chi bằng để tôi mời cậu uống đi.”
Chương Vĩ chưa kịp đồng ý thì nghe Đế Hạo Thiên nói một chữ không cho phản bác: “Đi!”
Chướng mắt rượu ở biệt thự Minh Uyển mà chạy ra quán bar uống rượu ư? Có quỷ mới tin! Rượu nơi nào cao cấp hơn biệt thự Minh Uyển? Nhưng Chương Vĩ có thể phản kháng sao?
Anh ta không dám, cũng không thể. Chương Vĩ đi với tinh thần biết rõ núi có hổ mà vẫn xả thân vì nghĩa. Chẳng qua là uống rượu thôi, cũng không phải là chưa từng uống đến mức ngất xỉu.
Nhưng sau khi tới quán bar, Chương Vĩ phát hiện có gì đó sai sai. Tại sao trong quán bar này toàn là nam mà không thấy bóng phụ nữ nào? Thậm chí cả nhân viên phục vụ cũng là nam!
Sau khi Đế Hạo Thiên ngồi xuống, Chương Vĩ mới run rẩy ngồi xuống. Nhân viên phục vụ bưng rượu lên, Chương Vĩ nhìn chung quanh quán bar. Khi anh ta thấy hai người đàn ông sờ mó lẫn nhau ở cách đó không xa, sắc mặt anh ta cứng đờ, biết mình đang ở đâu. Nhưng tại sao cậu hai nhà họ Để lại muốn đến đây uống rượu?
Đế Hạo Thiên uống cạn ly, dưới ánh đèn mờ ám, vẻ mặt của anh cực kỳ đáng sợ. Dáng người cường tráng, chiều cao gần m của anh vừa tiến vào quán bar đã có không ít người đàn ông nhìn chằm chằm.
Nhưng vì khí thế của Đế Hạo Thiên quá đáng sợ nên không ai dám đến gần. “Cậu không thích?” Đế Hạo Thiên hỏi.
Chương Vĩ hoàn hồn, thầm nghĩ tôi thích mới là lạ! Anh ta cực kỳ nhớ ngài Hải Minh. Anh ta cảm thấy cậu hai sắp chơi chết mình rồi!
“Cậu hai, quán bar này không hợp đâu, anh xem có không ít người nhìn anh kìa, ánh mắt này quá mạo phạm. Chi bằng chúng ta đổi quán bar khác đi?” Chương Vĩ cười nịnh, rót rượu cho anh. “Đừng khó chịu, cũng có không ít đàn ông đang nhìn cậu kia kìa.”
Chương Vĩ: “…”
Đây là khen tôi hả? Không cần, cảm ơn!
Trán Chương Vĩ đổ mồ hôi lạnh: “Cậu hai, tôi… tôi không thích cái này.”
“Cậu nói là có thể hy sinh mà?” Đế Hạo Thiên hỏi lại.
Chương Vĩ nhớ tới lần trước ở trên đảo Trân Châu, mình bị cậu hai ép phải nói mấy câu đó, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
“Đó là… Tôi đùa thôi.”
“Nếu hôm nay đã đến quán bar thì tôi sẽ thỏa mãn cậu.” Đế Hạo Thiên giơ tay vẫy, nhân viên phục vụ vội chạy tới: “Tìm hai người hiểu chuyện cho cậu ta.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ đáp rồi lập tức rời đi.
Chương Vĩ đứng ngồi không yên: “Cậu hai, tha cho tôi đi!”
Đế Hạo Thiên lại như không nghe thấy gì, mặt lạnh như tiền. Không lâu sau hai con yêu tinh vẽ eyelines ngồi xuống bên cạnh Chương Vĩ, giống như trái ôm phải ấp. Chương Vĩ nổi da gà, nội tâm sắp sụp đổ. Anh tìm hai cô gái tôi sẽ không chớp mắt đâu, nhưng tìm hai cậu trai, đây là sắp điên rồi! “Vui tới mức nói không nên lời à?” Đế Hạo Thiên lắc lư ly rượu, bình thản hỏi.
Chương Vĩ: “Cậu hai, cậu muốn làm gì cứ ra lệnh đi, đừng làm như vậy!” “Tôi ra lệnh, cậu làm theo chưa?” Đế Hạo Thiên
Chương Vĩ im lặng. hỏi. “Tôi sẽ không ép cậu, cùng lắm lát nữa đánh cho cậu ngất xỉu rồi đưa vào phòng. Cậu yên tâm, chi phí hôm nay tôi sẽ bỏ ra.” Đế Hạo Thiên hào phóng nói.
Chương Vĩ tuyệt vọng gục lên bàn, chắp tay giơ lên đầu: “Tôi làm theo.”
Chẳng lẽ anh ta dám cãi lời? Đế Hạo Thiên là ai? Nếu thật sự ném mình ở quán bar ép phải làm gì đó thì chắc chắn sẽ rơi vào kết cục kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay! Thậm chí ngài Hải Minh còn sẽ không tính sổ với cậu hai! Đây chính là anh ruột của Đào Anh Thy!
“Trong vòng ba mươi phút, tôi muốn thấy em gái tôi! Không làm được, cậu biết hậu quả rồi đấy.” Đế Hạo Thiên ra lệnh, ánh mắt cực kỳ đáng sợ. Chương Vĩ biết là vì ban ngày mình cũng nhúng tay vào vụ gài bẫy cậu hai. Bây giờ rõ ràng hai bên anh ta đều không thể đắc tội, nhưng vì không bị cướp đi trình tiết, anh ta chỉ có thể tìm ngài Hải Minh cứu mạng.
Chương Vĩ lấy di động gọi điện. Tư Hải Minh đang hưởng thụ bữa tối ánh nến với Đế Anh Thy thì di động rung lên. Anh lấy ra nhìn màn hình, sau đó bắt máy: “Cậu có chuyện gì.”
“Ngài Hải Minh, ngài có thể mau chóng trở về được không? Cậu hai muốn thấy em gái xuất hiện trước mắt trong vòng phút!”
“Không thì sao?”
“Tôi… Tôi sẽ bị mất trinh tiết!”
“Đây là chuyện tốt, chơi vui vẻ.
” “Quán bar cho gay.”
Tư Hải Minh: “..”
“Ngài Hải Minh, nể tình tôi làm việc cẩn thận chưa từng qua loa, ngài có thể trở về được không?” Chương Vĩ sắp sụp đổ rồi.
Mộc Thính Hàn ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi đối diện đang ăn vui vẻ, ánh mắt mềm mại. “Nói với anh ta, tôi ăn cơm xong sẽ về ngay.” Nói xong, Tư Hải Minh cúp máy.
Đế Anh Thy hỏi: “Anh bận việc à?”
“Bây giờ là giờ tan tầm.” Tư Hải Minh cầm nĩa xiên một miếng thịt, đưa đến bên môi cô.